Ngũ Hành Của Cô Thiếu Tiền


Có thứ gì mà bôi lên cả mặt trắng bệch như quỷ, sau đó còn phải thoa lên trên một lớp phấn.

Ngay cả mắt và khuôn mặt cũng phải tô tô vẽ vẽ như đít khỉ, mà thứ tồi tệ nhất chính là cái miệng tô son đỏ như máu có thể nuốt chửng cả một đứa trẻ.
Một thứ nho nhỏ thôi mà giá tận 200 tệ, tiền công tìm dê cho mấy nhà giàu cũng không mắc đến như thế.

Mà một thứ thôi là chưa đủ, cần phải có nhiều loại màu sắc khác nhau nữa.
Chỉ vì cô nói một câu, không phải mấy màu sắc kia đều giống nhau sao, mua một cái là đủ rồi, thế mà Sư tổ bà bà đã khiến cô ngoài cháy trong mềm, suýt chút nữa đã không đứng dậy nổi.
Tóc cô vẫn còn xoắn đây này.
Trịnh Hiểu Phong nhìn thấy tạo hình mới của Khương Nhất, nhe răng cười: “Ôi chao đại sư, cô đổi tạo hình mới rồi.” Vừa nói, anh ta vừa muốn đưa tay vuốt lại mái tóc bù xù như sắp bay lên của Khương Nhất.

Một giây sau, lôi điện xuyên thể, anh ta đứng tại chỗ, hai mắt trợn trắng, toàn thân run rẩy.
Đồng nghiệp:...

Trợ lý Trịnh đang làm gì vậy? Sao lại giống ông già nhảy disco thế?
Mới sáng sớm mà đã mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ là dư âm khiêu vũ trên quảng trường tối hôm qua?
Đến khi dòng điện này biến mất, đầu tóc Trịnh Hiểu Phong đã xoăn tít lên, há miệng phun ra một ngụm khói đen.
Trịnh Hiểu Phong ho khan hai tiếng: “Khương...!Đại sư...!dìu tôi đi nhà vệ sinh với, bị điện giật đái ra quần rồi.”
Đến khi Trịnh Hiểu Phong đi vào phòng vệ sinh, anh ta vội vàng cởi giày ra.
Đừng hỏi.
Hỏi chính là cả một giày lõng bõng toàn nước tiểu.

Giẫm lên đó vẫn còn nghe tiếng nhóp nhép.
Trên nền gạch nhẵn bóng, hết dấu giày này đến dấu giày khác, bởi vậy trợ lý Trịnh buổi sáng vừa mới đi làm đã vội vàng xin nghỉ, chỉ có Liên Hạo biết chuyện gì đang xảy ra, anh ta cười đến mức răng gần như rụng sạch.
Anh ta ôm bụng: “Đã phê duyệt, ha ha ha, chấp nhận cho cậu nghỉ phép...”
Trịnh Hiểu Phong oán hận nhìn Khương Nhất, Khương Nhất nhún vai xòe tay, nghiêm trang nói: “Anh trách tôi à?”
Hôm nay Trịnh Hiểu Phong không có ở đây, ba thư ký nhỏ cực kỳ bận rộn.

Lúc Khương Nhất bước ra khỏi phòng làm việc của Liên Hạo, vừa lúc nhìn thấy Nghê Cách mang tài liệu quay về.
Nghê Cách chột dạ gật đầu.
Khương Nhất đi tới bên cạnh cô ấy, một tay chống cằm, cẩn thận quan sát khuôn mặt cô ấy.

Lúc thì chớp mắt, lúc thì nhíu mày, nếu không phải gương mặt thanh thuần tuyệt mỹ của cô khiến người ta choáng ngợp thì có lẽ lúc này cô ấy giống như lưu manh đang đùa giỡn con gái nhà lành.
Khương Nhất cũng cảm thấy hơi tiếc bởi rèn sắt không thành thép.
Một đêm không gặp, màu hồng phấn nơi đuôi mắt của Nghê Cách lại đậm hơn một chút.
Cô mau cầu xin tôi đi, cầu xin rồi thì tôi sẽ giúp cô.


Tài vận trên người cô ấy không phân cao thấp với Liên Hạo, chắc chắn có thể cho rất nhiều tiền.
Amy và Lily ở bên cạnh bỗng cười ra tiếng, không ngờ cố vấn trẻ tuổi đến quá mức của bọn họ lại đáng yêu như vậy.

Khúc mắc cuối cùng trong lòng hai người cũng tiêu trừ, thoải mái chào hỏi Khương Nhất.
Khương Nhất nhiệt tình đáp lại, cuối cùng thở dài, trong đôi mắt trong trẻo tràn đầy chân thành: “Tôi cầu xin cô đấy, cô cầu xin tôi đi, được không?”
Nghê Cách ngơ ngác.
Hiện tại cô ấy còn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ cảm thấy tính cách của mình có vấn đề, yêu đến mức đánh mất bản thân.

Cô ấy bối rối gật đầu.
Chờ Khương Nhất đi rồi, cô ấy dùng mắt dò hỏi Amy và Lily, có phải đầu óc của vị cố vấn Khương Nhất này có vấn đề gì không?
Amy và Lily trả lời lại, chắc là không đâu, cô bé này dễ thương thật, muốn nựng má quá.

Nhìn thái độ của hai người này giống như người mà ngày đầu tiên muốn tụ tập đánh đòn phủ đầu người ta không phải là hai người vậy.
Nghê Cách đang vất vả làm việc, Hạ Thịnh Đông lại nằm trên ghế sô pha trong nhà chơi điện thoại.
Lúc Nghê Cách ra khỏi nhà, trong nhà là cái dạng gì thì bây giờ vẫn còn y nguyên như thế, một đầu ngón tay anh ta cũng không nhúc nhích.


Anh ta lắc chân, giọng nói vang lên từ trong điện thoại.

Mãi đến khi Nghê Cách sắp tan tầm, anh ta mới mặc xong quần áo, lái xe đến tầng dưới của công ty bất động sản Liên Phát.
Hôm nay Nghê Cách không đi ra ngoài một mình.
Amy và Nghê Cách vào công ty bất động sản Liên Phát làm việc cùng lúc, sau một năm làm việc chung với nhau, quan hệ cá nhân của hai người cũng không tồi.

Nghê Cách muốn Amy đi gặp Hạ Thịnh Đông để kiểm tra giúp cô ấy.
Đây là phương pháp tốt nhất mà cô ấy có thể nghĩ ra.
Amy không chỉ có cái tên nước ngoài mà cô ấy còn là con lai nữa, dáng người lồi lõm quyến rũ, trước ngực nhấp nhô nhưng vẻ ngoài lại có chút thanh thuần, sự tương phản này càng khiến đàn ông càng thêm không thể nào ngó lơ.
Ít nhất, khi lần đầu tiên Hạ Thịnh Đông nhìn thấy cô ấy thì đã không thể dời mắt được.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận