Dịch giả: Hàn Lâm NhiMột chút thời gian nghỉ ngơi trong thời gian nguy cấp, mấy phút nhàn hạ giữa lúc chân không chạm đất là một khoảnh khắc đáng giá.
Ngải Huy vui vẻ hưởng thụ cảm giác ngâm mình trong ôn tuyền. Hôm nay bầu trời quang đãng, không gợn chút mây đen, quả thực là thời tiết tốt hiếm thấy. Ngải Huy ngửa mặt nhìn trời, thả lỏng toàn thân như một tấm gỗ trôi nổi trên mặt nước, thầm than thở không biết sau này có thể thấy bầu trời đẹp thế này nữa không. Mà cho dù có thì chắc rằng lúc đó mình cũng chẳng bình thản như thế này được.
Nghĩ tới tình cảnh chẳng thay đổi chút nào so với trước kia của hắn, niềm vui thoát nạn cũng dần dần biến mất. Trái lại, càng biết nhiều hắn càng cảm thấy nặng nề. Tai nghe mấy người Sư Tuyết Mạn thảo luận xem khi nào tràng huyết tai này sẽ kết thúc mà hắn không khỏi cười khổ một tiếng.
Kết thúc...
Nếu là thiên tai thì dù có nghiêm trọng hơn nữa hắn cũng thấy không có vấn đề, nhưng đây lại là nhân họa, một âm mưu được tính toán tỉ mỉ và người đứng sau bức màn đã dày công sắp xếp trong suốt một thời gian rất dài cho cuộc chiến này rồi. Chiến tranh giữa hai phe khi một bên đã chuẩn bị kỹ lưỡng còn một bên lại không biết chút gì thì ngay cả thường dân như Ngải Huy vừa nhìn cũng biết ngay kết quả rồi.
Suy nghĩ của hắn phiêu đãng theo gió.
Cảnh vị nguyên tu bạo thể mà chết trong rừng rậm lại hiện lên trong đầu hắn. Hắn chợt nghĩ nếu một ngàn đồng không rót nhiều huyết độc vào người họ như vậy thì họ có khả năng sống sót không? Và nếu dùng biện pháp đó có thể chế tạo nhiều hay không... à, phải gọi là gì nhỉ? Huyết nhân? Tuyết nhân? Ài, chắc sẽ gọi là huyết tu. Nếu như sau này gặp phải cả đám huyết tu vậy chỉ còn cách đầu hàng thôi.
Nữ nhân xinh đẹp đều không dễ chọc...
Suy nghĩ của Ngải Huy đã bay tới phương nào rồi.
Một ngàn đồng nói rằng đó là huyết linh lực xem ra cũng chẳng phải là nói xạo, mặc dù hắn chưa hiểu rõ đó có phải linh lực không thế nhưng ít nhất thì hiện giờ hắn vẫn đang an toàn đứng đây là được. Lúc đó, 'Ngư củng bối' đã tiêu hao toàn bộ linh lực trong cơ thể hắn. Hắn vẫn lo năm phủ tám cung của mình, không đúng, là bảy cung sẽ có vấn đề, phế phủ và bảy cung đã bị huyết độc phá hỏng, tuy rằng có vài nơi tự khôi phục được song đa số các tổn thương đều là do linh lực này chữa trị. Chúng giống như một loại cao su thần kỳ, trét lên bốn bức tường quanh căn phòng phế phủ và bảy cung của Ngải Huy tạo thành một bức tường mới che kín toàn bộ căn phòng. Thế nên hiện giờ điều Ngải Huy lo lắng là chất lượng của loại cao su này, chúng có thể duy trì bao lâu, có thể tin được hay không. Mà nói thẳng ra thì giờ phút này có tin hay không cũng chẳng còn cách nào khác.
Hắn đã nhờ Lâu Lan kiểm tra thân thể mình. Lâu Lan nói cơ thể Ngải Huy là một kỳ tích, và cũng thừa nhận mình không có khả năng chữa trị kinh người như thế, đồng thời cũng khẳng định thương thế nặng như vậy thì ngay cả đại sư cũng không thể trị được, tiếp đó lại lạc quan về tương lai của Ngải Huy.
Được rồi, không lúc nào Lâu Lan thôi lạc quan...
Thế nên Ngải Huy mau chóng ném sự lo lắng đó ra sau đầu, mặc dù tai họa ngầm này rất lớn, ít nhất hiện giờ hắn vẫn an ổn, mà còn mở ra bảy cung, thực lực tăng lên đáng kể, cũng coi như may mắn trong bất hạnh.
Ngày mai còn sống hay không còn không biết, nghĩ xa như vậy làm gì?
Chợt mũi Ngải Huy giật giật, đôi mắt trợn tròn lên, suy nghĩ đang trên chín tầng mây lập tức bay về.
Nguyên lực thang của Lâu Lan!
Hắn vội ném những phiền não kia đi, vừa lăn vừa bò trườn ra ôn tuyền, mau chóng mặc quần áo rồi lao ra ngoài viện, đồng thời cũng nhớ ra rằng đã ném toàn bộ phần thưởng của mình cho Lâu Lan.
Vì muốn giữ chữ tín nên lần này Vương Trinh đã rất phóng khoáng trong phần thưởng của Ngải Huy. Hơn nữa khi báo danh hắn lại nói muốn nguyên thực, thế nên tất cả phần thưởng lần này đều là tài liệu liên quan tới nguyên thực, đều là những nguyên liệu mà trước đây hắn không dám nghĩ tới. Ví dụ như trứng của loại rắn Hỏa Dực có hai quả, đạt tiêu chuẩn ba năm tuổi, nghĩa là chúng đã được ngâm trong dung nham hấp thu địa hỏa trong ba năm. Rắn Hỏa Dực là một loại hoang thú có nọc độc rất mạnh, lại có khả năng bay, tính cách còn vô cùng cảnh giác nên trứng của nó rất khó lấy trộm. Lại thêm một cái chân sau của Thiên Mục Ly ngưu ướp thuốc. Thiên Mục Ly ngưu là một loại hoang thú có thực lực cường đại, chân sau của nó là nơi cường tráng nhất toàn thân nên khi điều chế và hong khô tỉ mỉ làm vị thuốc thì nó có thể để được trăm năm không mục, hơn nữa thời gian càng lâu thì dược lực càng ngấm vào trong thịt, càng làm tăng chất lượng của loại thịt này. Ngoài ra còn có một loại Hương Hà Kim Thiềm. Người ta dùng phương pháp đặc thù để gây tê Kim Thiềm này rồi nhúng nó vào trong hương hoa sen mới nở, lại dùng nguyên lực kích thích cho hoa sen khép lại phủ lấy Kim Thiềm Thừ làm cho nó ngủ đông. Thời gian trôi qua, độc tính của nó sẽ từ từ bị hương sen hấp thu, mà Thủy nguyên lực của hương sen cũng dần dần ngấm vào trong người nó. Thời gian này ít nhất cũng phải sáu tháng mới thành công. Ngoài ra còn một số tài liệu khác. Bất kể loại nào thì giá cả cũng không hề rẻ, tới ngay cả Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng thầm giật mình. Lâu Lan vốn là người trong nghề, có khả năng định giá rất chính xác nên đám Ngải Huy cũng biết giá của ba loại nguyên liệu này đã không dưới một ngàn vạn rồi.
Mọi người đều bị mùi thơm của nguyên lực thang hấp dẫn, hai mắt thèm thuồng nhìn vào nồi thuốc lớn mà Lâu Lan bê ra.
Thật sự quá mê người.
Một mùi thơm nức bay vào mũi làm ngón tay mọi người run rẩy. Tới người da mặt mỏng như Sư Tuyết Mạn hay Đoan Mộc Hoàng Hôn còn cố nhẫn nại, song vẫn không kìm được thầm nuốt nước miếng. Còn mấy người Khương Duy và Vương Tiểu Sơn da mặt dày thì đã lại gần rồi, còn mập mạp càng kinh dị hơn, nước bọt chảy ra như thác.
Ngải Huy sải bước xông tới.
"Ai cũng có phần mà." Lâu Lan cười hì hì nói.
Sư Tuyết Mạn thật sự rất đố kỵ với Ngải Huy, vì sao gia hỏa này lại có sa ngẫu hoàn mỹ như thế chứ? Trời ạ, so với nguyên lực thang của Lâu Lan thì những thứ mình ăn hàng ngày quả là đồ cho heo.
Rột rột rột, bụng nàng kêu to, gương mặt nàng đỏ ửng lên.
Trước nguyên lực thang của Lâu Lan, ai nấy đều cực kỳ ngoan ngoãn bưng bát trông đợi nhìn.
Lâu Lan cũng biến thành dáng vẻ của một đầu bếp đại tài, biến ra một cái tạp dề lớn và mũ đầu bếp, tay cầm một cái muỗng lớn, trông thật khí phách.
Tô đầu tiên là của Ngải Huy, Ngải Huy vừa được chia thuốc thì vội cười ngây ngô bưng cả chén lên húp.
Nghe thấy âm thanh xì xụp của hắn, ai nấy đều nuốt nước miếng ừng ực. Đại ca ngươi có thể lịch sự hơn một chút không, ngươi có biết quy củ khi ăn không chứ, sao lại ăn chậm như thế được?
Mọi người được chia bát thuốc đều chạy ra một góc ăn. Ngay cả nữ thần gia giáo đầy đủ như Sư Tuyết Mạn cũng bưng một chén lớn ngồi chồm hỗm trên đất, không thèm lấy đũa, cũng mặc kệ đang nóng, vừa hít hà vừa húp liên tục, hồn nhiên không thèm để ý tới hình tượng bản thân.
Thật sự là quá ngon rồi.
Mập mạp xếp hàng sau cùng, nước bọt chảy ra sắp thành biển tới nơi.
"Lâu Lan có chuẩn bị riêng phần cho mập mạp đây."
Lâu Lan lôi một nồi thuốc đỏ rực ra trước mặt mập mạp.
Mập mạp đứng ngây ra, nồi thuốc trước mặt chẳng có chút thịt nào, cũng chẳng thơm, mà hơi nóng cũng không có nốt. Gã nhìn sang nồi bên cạnh, thấy hương vị mê người, thịt hầm mềm nhừ, thậm chí gã còn thấy cả gân chân của thú cũng hầm kỹ, món này chỉ cần nuốt một ngụm...
Ục ục!
Gã nuốt nước bọt, tay chỉ vào trong nồi yếu ớt nói: "Ta muốn uống cái này."
"Thể chất Mập mạp khác với mọi người, không cần phải ăn thêm đồ bổ thân thể. Mập mạp cần tăng nguyên lực thuộc tính Hỏa nên lần này Lâu Lan đã cố ý phối chế ra nồi thuốc này, chỉ riêng giá thành đã trên năm trăm vạn rồi." Lâu Lan nói.
Năm trăm vạn...
Đôi mắt mập mạp trợn lên, gã giật mình nói: "Năm trăm vạn?"
"Đúng vậy, hai quả trứng rắn Hỏa Dực đều ở trong đó." Lâu Lan khẳng định.
Mập mạp không thèm nói hai lời: "Uống! Ta uống hết!"
Thuốc có giá năm trăm vạn, đánh chết cũng phải uống!
Mập mạp nhấc cái nồi lên, rót ừng ực vào trong miệng, chỉ cảm thấy trơn trơn, xem ra cũng không tính là khó uống lắm, má ơi, một ngụm này cũng phải mười vạn rồi.... Mười vạn mười vạn mười vạn mười vạn...
Mập mạp lắc lư đặt nồi xuống, tuy rằng gã có thể ăn uống thế nhưng khi uống một lèo hết cả nồi thế này thì vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
"Mập mạp thật là lợi hại!" Đôi mắt Lâu Lan sáng lên.
Giờ mới biết ta lợi hại ư? Mập mạp có chút đắc ý nói, bình thường Lâu Lan chỉ tỏ ra bội phục thế này với Ngải Huy mà thôi, thế nên giờ Lâu Lan đã phục mình rồi chứ...
Mập mạp nấc lên một tiếng thỏa mãn, đôi mắt hơi mờ đi.
"Thật lợi hại!" Lâu Lan tán thưởng: "Mập mạp có thể uống hết cả nồi Long thang này thì quá lợi hại rồi, Lâu Lan cứ tưởng mập mạp phải uống cả tuần mới hết chứ."
Hai chữ 'Long thang' này lập tức làm cho Sư Tuyết Mạn bên kia đang tính xem có nên liếm bát không chợt giật mình. Mà không riêng nàng, ngay cả Đoan Mộc Hoàng Hôn và Tang Chỉ Quân cũng ngừng động tác lại, đầy ngạc nhiên nhìn mập mạp.
Ngải Huy thấy biểu hiện của mọi người thì cũng quay sang nhìn, chỉ thấy đôi mắt mập mạp đã hơi mông lung, bèn hỏi: "Lâu Lan, 'Long thang' là cái gì? Nghe qua có vẻ rất lợi hại."
"Ngải Huy, đây là một loại thuốc chuyên dùng cho hỏa tu. Thuốc này lấy trứng rắn Hỏa Dực làm chủ liệu rồi lại thêm mười hai loại ớt lửa khác nữa. Nguyên lực đặc chế này cũng có ngườ nghĩ rằng nên gọi là nguyên dược, tên là 'Mười giọt dầu', ý là mỗi lần chỉ cần dùng mười giọt là được. Thuốc này có tác dụng rất lớn với hỏa tu, nhưng rất nhiều người không dám uống, thế nên mập mạp thật lợi hại."
Lúc này thân thể mập mạp đã đỏ lên như một con tôm đun sôi, ngay cả tóc cũng biến thành màu đỏ.
"Sở dĩ gọi là Long thang, bởi vì Rồng biết phun lửa. Long thang có tính kích thích rất lớn, uống nó xong sẽ rất dễ dàng phun ra lửa. Đương nhiên Lâu Lan vẫn thấy cái tên này không chính xác cho lắm, bởi có rất nhiều loại rồng, có phải loại nào cũng phun lửa đâu..."
Ách, mập mạp lại nấc lên một cái nữa.
Phụt!
Một cột lửa dài hơn hai thước phun ra từ trong miệng gã.
Mọi người đều trợn mắt.
"Ngải Huy cứ yên tâm. 'Long thang' rất an toàn, sẽ không ảnh hưởng xấu tới thân thể đâu. Hơn nữa để dễ uống hơn, Lâu Lan đã dùng phương pháp đặc thù để nấu làm cho cảm giác khi uống rất thoải mái. Đương nhiên là sau đó thì hiệu quả cũng khá lớn. Khi nãy thấy trứng của rắn Hỏa Dực thì Lâu Lan mới nghĩ tới 'Long thang', cũng may mà vẫn mua được mấy loại ớt cần thiết, tiếc là không mua được loại cay nhất là Hồng Nhan, chỉ mua được loại đứng thứ ba là Dung Nham, thứ sáu là Đố Phụ và thứ tám là Xông Quan thôi. Lâu Lan sẽ nhớ lần sau chuẩn bị cho mập mạp loại Long thang tốt hơn nữa."
Ách, phụt!
Ách, phụt!
Phù phù phù...
Cái lạnh buổi tối bị đuổi đi.
Mập mạp, ngươi chính là ngọn lửa trong mùa đông lạnh giá a!