Dịch giả: Tiểu Băng
Luồng cát không chút dấu hiệu, phủ khắp toàn trường.
Bốn huyết tu đang bay về phía Ngải Huy đột nhiên thấy quanh mình mờ mịt, mất đi khả năng cảm nhận phương hướng.
Chuyện gì thế?
Bốn Huyết tu biến sắc, bọn hắn đã hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài. Cả bọn thấy mình như đang ở trong sa mạc, xung quanh toàn là bão cát, không có bờ bến.
Người ngoài đều nhìn thấy một cảnh quỷ dị. Một luồng cát mỏng manh quấn quanh bốn huyết tu, bốn người dừng lại, ngơ ngác, động tác ngốc nghếch, nhìn rất buồn cười.
Điền Khoan trợn mắt.
Sa Ngẫu làm sao có khả năng làm được điều ấy? Đây là thủ đoạn của Huyết tu mới đúng!
Nguyên tu sử dụng là Nguyên lực, nên cách thức công kích của Nguyên tu, kỳ thực chính là sự biến hóa của Nguyên lực. Nhưng Huyết tu không phải vậy, Huyết Linh lực xen vào Nguyên lực và Linh lực, lấy máu huyết làm vật dẫn, rèn luyện tâm thần.
Nếu nói Nguyên tu tu luyện là thực, thì Huyết tu tu luyện chính là hư, ảo giác là thủ đoạn Huyết tu thường dùng. Hơn nữa vì rèn luyện tâm thần, nên Huyết tu rất có ưu thế khi đối kháng với ảo giác.
Cả bốn Huyết tu đều trúng chiêu, chẳng lẽ người vừa ra tay là một cường giả?
Điền Khoan làm sao không sợ?
Người cả kinh còn có cả thiếu nữ áo đỏ, nàng rất khó hiểu, đó rõ ràng là đặc điểm của Huyết tu, sao lại xuất hiện ở đây?
Nàng nhìn sang chỗ Sa Ngẫu đứng ban nãy, hết hồn vì không nhìn thấy nó nữa.
Là thủ đoạn của Sa Ngẫu?
Thiếu nữ áo đỏ đã sớm cảm thấy Sa Ngẫu kia không giống bình thường, nhưng không nhận ra được nó bất thường ở điểm nào, đến bây giờ, nàng mới hoảng hồn. Một tên Kim tu mang theo một con Sa Ngẫu đã là kỳ quái, giờ một con Sa Ngẫu lại có khả năng dùng độc chiêu của Huyết tu. . .
Nàng nhìn Ngải Huy, càng thêm hiếu kỳ, trên người tên này có không ít bí ẩn nha.
Hi vọng hắn đừng chết sớm, nàng khẽ cười.
Một tia cát nhỏ khẽ đập vào tai Ngải Huy.
"Ngải Huy, Lâu Lan chỉ giữ được 3 phút."
3 phút.
Ngải Huy rất bình tĩnh. Kiếm trong tay không dừng lại chút nào. Nhìn dáng vẻ của hắn, ai cũng tưởng hắn đang chống cự huyết sát, nhưng không ai biết hắn lại đang cảm thụ huyết sát.
Tu chân đã xa, điển tịch mục nát, truyền thừa dập tắt, di sản của thế giới ngày xưa cũng đã thay đổi hoàn toàn, Thực là không phù hợp.
Tại sao là Thần chi huyết?
Thần chi huyết không những còn tồn tại, mà còn cải tạo chủ thể, tạo cho chúng sức mạnh mới, khiến bọn chúng càng thêm dã tâm bừng bừng.
Lúc bắt đầu, Ngải Huy cho rằng mục đích của Thần chi huyết là để lật đổ Ngũ Hành Thiên. Nhưng dần dần, hắn không còn nghĩ vậy. Hắn cảm thấy mục đích của Thần chi huyết không chỉ là lật đổ Ngũ Hành Thiên, mà còn muốn lập nên vương triều của chính nó, khai sáng thời đại chỉ thuộc về nó.
Ngải Huy không biết tại sao có ý nghĩ như thế, nhưng cảm giác ấy rất mãnh liệt.
Huyết sát của Huyết tu có giống huyết sát trên kiếm điển hay không? Ngải Huy không biết, không có cái gì trực tiếp bằng tự mình lĩnh hội.
Ngải Huy cực kỳ tỉnh táo, hắn đang thăm dò huyết sát.
Huyết sát rất đặc biệt, rất âm lãnh. Nó giống như gió từ địa huyệt thổi tới, rất có lực thẩm thấu. Không thể dùng nguyên lực đẩy nó ra được. Lúc đầu Ngải Huy tưởng huyết sát nuốt chửng Nguyên lực. Nhưng nghiên cứu một hồi, hắn phát hiện trên thực tế lại là ăn mòn. Nguyên lực bị huyết sát ăn mòn, mất đi sức sống, không còn khống chế được.
Đối với Nguyên tu, huyết sát này quả là nguy hiểm trí mạng.
Huyết nhục cũng không có sức đề kháng với huyết sát, không cản được nó.
Ngải Huy phát hiện được một điểm kỳ quái. Không biết vì sao, huyết sát lại khiến hắn nghĩ tới Kiếm thai. Kiếm thai khác huyết sát ở chỗ không âm lãnh, nhưng lại mang một loại khí tức lạnh lẽo sắc bén khác.
Ngải Huy chớp mắt.
Kiếm thai là do Tinh Khí Thần biến thành, chẳng lẽ, huyết sát cũng tương tự?
Kiếm điển giải thích rằng, huyết sát là Cửu U hung khí. Hai chữ Cửu U quá sức mơ hồ, Ngải Huy hoàn toàn không hiểu được. Nhưng đối với Tinh Khí Thần, hắn lại biết một chút, dù sao cũng đã tu luyện Kiếm thai.
Đáng tiếc, điển tịch tu luyện Kiếm thai của hắn không đầy đủ, có nhiều chỗ hắn không biết được.
Hắn phải vừa giải vừa đoán.
Huyết sát cực kỳ yêu thích sự sống, Ngải Huy nghĩ, nếu Mộc tu gặp phải huyết sát, sẽ cực kỳ đau đầu. Trong Ngũ Hành Nguyên tu, loại không sợ huyết sát nhất, hẳn là Hỏa tu. Trong máu của Hỏa tu đều chứa lửa, là khắc tinh của huyết sát âm lãnh. Còn sinh cơ trong cơ thể Mộc tu, chính là đồ ăn của huyết sát.
Nhưng hết thời gian rồi!
Ngải Huy mở mắt, sống lưng thẳng tắp, Long Chuy Kiếm bắn lên, một luồng khí tức đáng sợ từ người Ngải Huy phát ra bốn phía!
Bảy thanh tiểu kiếm trôi nổi chung quanh hắn, mũi kiếm nhắm thẳng vào bầu trời.
Điền Khoan mở to mắt nhìn Ngải Huy, ác mộng cũ như thuỷ triều cuốn tới.
Thiếu nữ áo đỏ cũng mở to mắt, như đang gặp quỷ.
Nghiêm Hải biến sắc, luồng khí thế quen thuộc kia, làm mặt hắn trắng bệch, hắn lắp bắp: "Trường. . . trường…"
Trên không trung, Úc Minh Thu vững như bàn thạch, những cơn sóng đỏ huyết cầm cứ va vào là văng ra, tan xương nát thịt.
Hắn đã mệt lắm rồi, cơ thể chỉ còn dựa vào ý chí để chống đỡ.
Dựa vào sức một người, giữ vững cả bầu trời Tùng Gian Thành, hắn kiên trì được đến mức này, ngay cả bản thân cũng còn không tin được.
"Công trạng lần này không biết có được lên chức bộ thủ không?"
Hắn lầm bầm, thở hổn hển, yết hầu khô như có lửa. Hắn móc một hạt đậu xanh, nhìn chằm chằm một hồi lâu, mới ném vào miệng, một lát sau, sắc mặt đã khôi phục được một chút.
Hạt Thiên Nguyên đậu cuối cùng, không còn tiếp tế nữa, mà, dù có tiếp tế cũng chẳng có Thiên Nguyên đậu.
Quân đội không có chế độ phân phối Thiên Nguyên đậu, Thiên Nguyên đậu hắn có đều là do hắn tự mua, mỗi viên là mười điểm thiên huân.
Hắn mua được tổng cộng mua mười viên Thiên Nguyên đậu, bỏ ra một trăm điểm thiên huân, lúc đó đau lòng suốt mấy ngày, bây giờ lại hận vì mua quá ít. Thiên Nguyên đậu là thứ bổ sung Nguyên lực cao cấp nhất, trồng nó rất mất thời gian công sức, lại yêu cầu cực cao về thực lực của Mộc tu, nên nhiều khi có tiền cũng không mua được.
Mười ba bộ, chẳng mấy ai dám mua, chỉ có Úc Minh Thu, mới có khả năng mua.
Tám cung đã khô cạn, từ từ khôi phục được ít sinh cơ.
Hắn dựng thẳng người dậy, nhìn chân trời phía xa. Đáng tiếc không có mây, nếu có mây, sẽ có được cảm giác bay lượn giữa biển mây mênh mông, rất là sảng khoái. Chẳng ai không thích cái cảm giác đó cả.
Không có mây, mặt trời trở nên rất là độc ác.
Bỗng hắn sững sờ, không tự chủ nhìn xuống đất.
Hắn đã rất lâu không quan tâm tới chiến trường bên dưới, không phải không muốn quan tâm, mà là không có thời gian. Hắn đã nghĩ rồi, trên trời là mình, dưới đất là họ, gánh không nổi thì chết quách đi.
Mặt đất gợn sóng kìa. . . Thật kỳ quái!
Hắn nhanh chóng tìm ra cội nguồn của những gợn sóng, ồ, là Minh Tú sư đệ.
Bỗng nhiên, mấy đóa mây không biết từ đâu chui ra, che khuất tầm mắt hắn.
Ớ, mây ở đâu ra?
Mắt Úc Minh Thu lóe tinh quang, đảo qua những nơi khác, không còn chỗ nào khác có mây!
Mũi kiếm Ngải Huy chỉa thẳng lên trời, bay thanh tiểu kiếm bay thẳng lên, đâm vào đám mây dày trên đầu.
Bảy thanh tiểu kiếm chui vào trong tầng mây, trong tầng mây lập tức chớp lóe những tia chớp ngoằn ngoèo, điên cuồng tụ tập tới chỗ bảy thanh tiểu kiếm. Trong chớp mắt, xung quanh bảy thanh tiểu kiếm dày đặc những tia chớp giật, lít nha lít nhít, tầng tầng trùng điệp.
Trông chẳng khác gì bảy con thoi quấn đầy chỉ bạc.
Ngải Huy cực kỳ nghiêm túc, cả người như toả ra ánh sáng , khiến không ai dám nhìn thẳng. Y phục của hắn không gió mà bay, lẫm liệt oai phong, như thiên thần hạ phàm.
Long Chuy Kiếm từ từ ép xuống.
【 Lạc Trần 】!
Bảy thanh tiểu kiếm như được gọi, vội vã vọt xuống.
Cả trời đất sáng bừng những tia chớp.
Một tia chớp, chui vào trong người Ngải Huy.
Hắn run lên, thoải mái không tả được, huyết sát gào lên, biến thành tro bụi.
Huyết tu Khống chế huyết sát run bần bật, thất khiếu chảy máu, ngã vật xuống đất, tắt thở ngay tức khắc.
Sáu Huyết tu khác bị chớp giật bắn trúng, toàn thân cứng đờ, chớp giật chính là khắc tinh của Huyết Linh lực. Hai người nhanh chân chạy thoát, bốn người chết ngay tại chỗ.
Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn đã từng được thấy chiêu này, nhưng lượng chớp lần trước ở trường nhai nhiều hơn lần này nhiều lắm. Cuộc chiến lần đó ở Trường nhai, cảnh chớp giật mới thật sự là hoành tráng.
Bốn người bị Lâu Lan cuốn lấy, ba người bị giết chết, người còn lại trọng thương chạy thoát.
Úc Minh Thu sững sờ, đám mây kia thật đánh ra sét?
Một lát sau, đám mây tan hết, cảnh tượng phía dưới làm hắn cứng đờ.
Chiến đấu kết thúc?
Đánh một trận sét, cuộc chiến liền kết thúc?
Sao đám dưới kia chỉ đánh một trận sét là kết thúc? Mà mình trên này đánh đến sắp chết vẫn chưa kết thúc? Còn có thiên lý nữa hay không! Rốt cuộc ai mới là bộ thủ? A, không đúng, là phó bộ thủ, tí nữa lại quên. . .
Thiếu nữ áo đỏ cứng đờ, Nghiêm Hải đứng bên cạnh thất thần: ". . . Cuộc chiến trường nhai. . ."
Khí tức chớp giật vừa rồi, làm nàng khiếp đảm, tuy không mạnh lắm, nhưng nàng lại không chống lại được.
Cuộc chiến trường nhai. . .
Nàng đã rất nhiều lần nghe thấy bốn chữ này, trong lòng có sự kính nể không tên.