Ngũ Hành Thiên

Lý Duy không biết mình bị chấn động bao lâu, trái lại chồng tô mì chất đống ở trước mặt Ngải Huy hình như lại cao thêm mấy tầng.

Trong nhất thời, hắn cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Qua một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói: "Ngươi làm cu-li mà có thể còn sống trở về, thật không dễ dàng."

Lúc này Ngải Huy đã ăn gần no rồi nên động tác chậm lại, hắn ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt tươi cười như ánh nắng: "Đúng vậy, trong hai nghìn cu-li, chỉ có hai người sống sót trở về."

Trong lòng Lý Duy run lên, thời gian hắn ở tiền tuyến không ngắn, nhìn sinh tử đã quen. Thế nhưng lần đầu tiên hắn nghe thấy tỉ lệ tử vong kinh người như vậy. Hiện tại hắn rốt cuộc cũng đã rõ, cái gọi là tỉ lệ tổn thất cao, đến cùng cao bao nhiêu.

Hắn trầm mặc một hồi, nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mặt.

Trên mặt Ngải Huy không có cừu đại khổ thâm, cũng không có thương thân trách phận, càng không bi thương hay đau khổ, hắn thản nhiên ngồi ở đó, thần tình chân thật, ánh mắt thanh tịnh.

Không hiểu sao trong lòng Lý Duy sinh ra cảm động, mở miệng hỏi: "Ngươi nghĩ thế nào mà lại đến Cảm Ứng tràng?"

"Ta muốn trở thành một gã nguyên tu." Chiếc đũa trong tay Ngải Huy vô ý thức quậy quậy trong tô mì đã không còn lại gì, cười nói: "Làm cu-li không có tiền đồ, làm nguyên tu vẫn tốt hơn."

Không biết vì sao, Lý Duy cảm thấy trong những lời nói vô cùng bình thường này nhưng lại ẩn chứa quá nhiều thứ nói không rõ kể không ra.

Lần đầu tiên Lý Duy đối diện với một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy mà không biết nên nói cái gì. Bây giờ hắn đã hiểu sự trưởng thành toát ra từ Ngải Huy là từ đâu tới.

Hắn đã nhìn quen sinh tử, nhìn thấy còn nhiều hơn cả mình. Hắn giãy dụa trong hoàn cảnh tàn khốc và gian nan nhất, đối mặt với nguy hiểm hơn hẳn bất cứ lần nguy hiểm nào mà mình đã đối mặt. Thế nhưng ba năm cực đoan và tàn khốc như thế cũng không làm cho thiếu niên trước mắt mất đi dũng khí và hi vọng đối với cuộc sống.

Ngoại trừ tuổi tác và thực lực, thì lịch duyệt và tâm tính của hắn không thua kém mình chút nào.

Đây là một thiếu niên không cần phải dùng lời an ủi và cổ vũ, hắn biết rõ mình đang làm gì, vì sao phải nỗ lực, không có mê man cùng bàng hoàng, chỉ có một tâm tính kiên định mà cường đại.

Trong lúc bất tri bất giác, thái độ đối đãi của Lý Duy với Ngải Huy, giống như là đối đãi với bạn cùng lứa tuổi.

Hắn lấy từ trong người ra một cuộn giấy vàng lớn cỡ ngón cái: "Đây là một ít tâm đắc của ta trong tu luyện thường ngày, không liên quan đến chiêu thức cần bảo mật, đưa cho ngươi, hi vọng nó có thể trợ giúp cho ngươi! Ta cũng là kim chúc tính, cũng ngây người ở Huyền Kim tháp thời gian dài, tương đối thích hợp với ngươi."

"Cám ơn Lý Duy đại ca!" Ngải Huy thật lòng cảm tạ, đây là thứ mình cần nhất trong giai đoạn trước mắt nên hắn không nhiều lời.

Tiền bối tốt như vậy, không làm chút gì đó, nội tâm sẽ có áy náy a! Ngải Huy quay đầu, đang chuẩn bị lại kính Lý Duy đại ca một tô mì, ôi, nhưng là ăn không nổi nữa rồi...

Trong lòng Ngải Huy sinh ra sầu não và tiếc nuối, cái kết cục này không hoàn mỹ chút nào.

Lý Duy nhìn thời gian không còn sớm liền đứng dậy, vỗ vỗ vai Ngải Huy: "Trở về nghỉ ngơi thật tốt đi."

Ngải Huy vội vàng gật đầu.

"Lão bản, tính tiền!"

Lão bản tới như một trận gió: "Tới đây! Một nghìn năm trăm khối, cám ơn!"

Lý Duy sửng sốt: "Lão bản, ngươi tính sai rồi đi."

Nào có thể ăn mì hết một nghìn năm trăm khối? Mười tô mì?

Lão bản chỉ chỉ bàn: "Khách nhân người xem."

Lý Duy quay đầu, nhìn thấy chồng tô mì trên bàn rất cao, liền ngây ra như phỗng.

Ngải Huy đứng một bên trưng ra vẻ mặt vô tội.

Chào từ biệt Lý Duy đại ca, bụng đã no đến nổi sắp bị căng nổ, Ngải Huy gần như là dịch chuyển trở về đạo trường. Không thấy mặt mũi Lâu Lan đâu, vốn Ngải Huy đã mệt, lại thêm ăn thực sự quá no, hắn không nói hai lời lập tức nằm xuống ngủ.

Thân thể còn chưa chạm giường, hắn đã ngủ rồi.

Bên kia bức tường, trong gian phòng lờ mờ, dưới ánh đèn màu da cam.

"Cảm giác thế nào? Ta đã làm rất nhiều cải tiến trong sa hạch mới, thiếu sót và vấn đề xuất hiện lúc trước đều được chỉnh sửa rồi. Đây là viên sa hạch ta thỏa mãn nhất trong năm mươi năm qua, phần lớn ý nghĩ của ta đều áp súc tại trong viên sa hạch này. Lâu Lan, ngươi có một khỏa tâm không gì sánh bằng. Đáng tiếc ta không biết nhiều về chiến đấu, nên không có biện pháp giúp ngươi làm nhiều cải tiến hơn."

Lão giả đầu tóc bạc phơ, nhìn Lâu Lan đang giãn thân thể ra với ánh mắt hiền lành, giống như đang nhìn đứa con của chính mình.

"Không sao, Thiệu sư." Lâu Lan vừa cảm nhận thân thể của mình, vừa nói: "Lâu Lan có thể tự học tập."

"Đúng vậy!" Thiệu sư có chút hưng phấn: "Lâu Lan rất thông minh, ta dám khẳng định, trên đời này không có bao nhiêu Sa ngẫu thông minh hơn ngươi. Chỉ cần không ngừng kiên trì học tập, ngươi sẽ ngày càng cường đại. Đối với ngươi mà nói thì chiến đấu không có bất cứ vấn đề gì bởi vì ngươi có được một viên sa hạch không gì sánh bằng, đáng tiếc ta không có tiền thay đổi thân thể cho ngươi. Nếu như có thể thay đổi cực phẩm trọng sa Hoàng Sa giác, thì không gì có thể ngăn cản ngươi."

Trong giọng nói của Thiệu sư tràn đầy kiêu ngạo.

"Bởi vì thân thể Lâu Lan có thể chuyển động sao?" Lâu Lan hiếu kỳ hỏi.

Thiệu sư cười ha hả, qua rất lâu mới dừng lại: "Lâu Lan là hài tử tốt!"

Lâu Lan rất không hiểu rõ những lời này, nhưng mà biết rõ đây là đang khích lệ mình, nên hắn vô cùng vui vẻ.

"Lâu Lan cảm thấy Ngải Huy thế nào?" Thiệu sư đột nhiên hỏi.

Lâu Lan không do dự chút nào đáp: "Ngải Huy là bằng hữu tốt nhất của Lâu Lan."

"Khi ở cùng hắn thì cảm giác thế nào?"

"Rất vui vẻ." Lâu Lan nói: "Ngải Huy là một người tốt, người rất tốt."

Đối với Lâu Lan, Thiệu sư hiểu nó tựa như đối với con của mình, ông ta nhìn chăm chú vào Lâu Lan, mặt mũi tràn đầy hiền lành.

"Hài tử tốt, tuy rằng sa hạch của ngươi đã rất cường đại rồi. Nhưng mà nó vẫn là một tác phẩm không hoàn thiện. Đúng vậy, ta đã tốn hao năm mươi năm vào viên sa hạch này, nhưng mà tài hoa của ta, chung quy cũng có hạn. Chỉ sợ không có năng lực tiến thêm một bước để hoàn thiện nó, hài tử của ta, lời ta chuẩn bị nói đây rất trọng yếu, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, nhớ rõ khu vực sa hạch hạch tâm nhất của ngươi."

Biểu tình Thiệu sư trở nên nghiêm túc.

Lâu Lan rất chăm chú: "Được, Lâu Lan bắt đầu ghi lại."

Thiệu sư lâm vào trầm mặc, ông ta có chút xuất thần, dường như đang nghĩ đến cái gì đó.

Qua một hồi lâu, ông ta mới phục hồi lại tinh thần, tự giễu nói: "Quả nhiên là tuổi lớn rồi."

"Câu này phải nhớ không? Thiệu sư." Lâu Lan mở to hai mắt hỏi.

Thiệu sư cười ha hả nói: "Không cần không cần."

Thần tình ông ta chuyển thành trang nghiêm: "Lâu Lan, sa hạch hiện tại của ngươi là trạng thái không hoàn chỉnh. Bởi vì thân thể của ngươi chịu không nổi toàn bộ lực lượng của sa hạch, cho nên ta phong cấm một bộ phận khu vực của sa hạch. Khi tình huống thân thể của ngươi chưa đủ cường đại, thì ngươi không được mở ra phong cấm. Về phần phương pháp cởi ra phong cấm và làm thế nào cải tạo thân thể, ta đều lưu lại bên trong sa hạch của ngươi. Cái sa hạch này còn có rất nhiều điểm không hoàn mỹ, có thể xuất hiện vấn đề, còn có ý nghĩ tìm tòi của ta cũng đều lưu lại trong sa hạch của ngươi. Ngươi phải bỏ nhiều thời gian một chút để tìm hiểu. Một chuyện sau cùng, nếu như Thiệu sư không còn, sau này ngươi hãy theo Ngải Huy đi, hắn là một tiểu tử không tệ."

Lâu Lan đột nhiên hỏi: "Thiệu sư, ngươi phải ly khai Lâu Lan sao?"

"Tuổi thọ của ta sắp hết rồi, Lâu Lan, ta muốn trước lúc chết, đi hoàn thành một chuyện mà ta hối hận cả đời."

Thiệu sư có chút xuất thần, một lúc lâu, ông ta bỗng nhiên nói.

"Lâu Lan, nhớ kỹ, sa hạch của ngươi gọi là Tử Dạ (nửa đêm)."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui