Ngũ Hồ Chiến Sử

Đêm nay trăng non mờ mờ, bóng đêm bao phủ ngàn dặm. Đoàn xe cũng đi chậm lại, bọn họ e ngại đi trong đêm tối sẽ có có sơ xuất. Từng âm thanh lóc cóc của vó ngựa cứ chậm rãi, đều đều, âm vang trong màn đêm hắc ám.

Tuyệt Vô Diễm lẳng lặng tiến đến sương phòng trong xe Vương Tuyệt Chi, vén nhẹ rèm trúc, không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Vương Tuyệt Chi đang khoanh chân ngồi, trước mặt là hai chén trà, hình như đã biết trước đêm nay Tuyệt Vô Diễm sẽ đến, thản nhiên nói:

- Tuyệt cô nương đã vất vả nhiều, thỉnh mời dùng trà. - Ống tay áo phất nhẹ, chén trà lăng không bay đến trước người Tuyệt Vô Diễm.

Tuyệt Vô Diễm cầm chén trà, uống một ngụm, khẽ cau mày, nói:

- Đắng quá. – Đoạn đặt chén trà xuống.

Vương Tuyệt Chi nhìn nàng nói:

- Đạo uống trà chính là thưởng thức vị đắng. Chịu được đắng, sẽ sinh ra vị ngọt, so với cái ngọt bình thường thì còn thú vị hơn rất nhiều.

Tuyệt Vô Diễm chăm chú nghe hắn nói. Sau đó cầm lại chén trà, nhấm nháp thật chậm rãi hương vị của nó. Quả nhiên một mùi vị mới xuất hiện trên đầu lưỡi của nàng, không còn đắng như trước nữa, cảm giác ngòn ngọt thật tuyệt diệu, khó có thể dùng lời diễn tả được.

Vương Tuyệt Chi quan sát dáng vẻ của nàng, mỉm cười, cũng uống một ngụm trà. Hắn tận hưởng vị chát trên đầu lưỡi của mình, chậm rãi suy nghĩ đến cái hương vị đắng chát đó.

Tuyệt Vô Diễm uống xong ngụm trà, chậm rãi nói:

- Hoàng Phủ theo dõi đạo sĩ đó đến một ngọn núi hoang vu, phát hiện nơi đó đang tập trung rất nhiều người, có nam có nữ.

Vương Tuyệt Chi hỏi:

- Bọn họ có bao nhiêu người? Có đến một trăm người không? Ngọn núi đó cách nơi này bao xa? Đám người đó có biết võ công hay không?

Tuyệt Vô Diễm liếc mắt sắc như dao, nhìn Vương Tuyệt Chi, đoạn nói:

- Ngươi nghĩ Hoàng Phủ là người sao? Ngươi nghĩ nó có thể đếm được bao nhiêu người, có thể biết được người ta có võ công sao?

Vương Tuyệt Chi đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó cười giả lả, nói:

- Đúng đúng, ta sai rồi, xin lỗi.

Tuyệt Vô Diễm tiếp tục nói:

- Ngọn núi hoang đó cách vị trí hiện nay của chúng ta khoảng một trăm dặm.

Vương Tuyệt Chi ngạc nhiên hỏi:

- Sao cô biết được? Không lẽ Hoàng Phủ không biết đếm số người, nhưng có thể tính toán được khoảng cách?

Tuyệt Vô Diễm lạnh lùng trả lời:

- Mặc dù nó không biết tính toán nhưng nó đã theo dõi gã đạo sĩ đó mười canh giờ. Nếu dựa theo cước trình của nó để tính toán, sẽ biết được đáp án.

Vương Tuyệt Chi trầm ngâm suy nghĩ một lúc, nói:

- Nơi này đã là vùng giáp ranh với Thái Hành sơn, là một nơi giáp với chiến trường, xung quanh đều không có người ở, sào huyệt của bọn chúng lại thiết lập tại vùng núi non hoang vu, không biết có dụng ý gì? Nếu theo lời cô nói thì nhân số bọn chúng không ít…

Tuyệt Vô Diễm nói:

- Hoàng Phủ có thể đếm được từ một đến ba. Nó “nói” hơn mười lần ba, tức là sẽ rất nhiều, có thể không dưới năm mươi người.

Vương Tuyệt Chi gật gù:

- Năm mươi người! Năm mươi người ăn uống không phải là ít, phương viên một trăm dặm quanh đây đều không có thôn làng, khách điếm. Nếu muốn có thức ăn, nước uống cũng là vạn phần khó khăn. Tại sao lại thiết lập sào huyệt giữa vùng núi non như thế, rốt cuộc là để làm gì?

Tuyệt Vô Diễm lại nói:

- Theo ta thấy thì sào huyệt của bọn họ không phải tại nơi hoang sơn này.

Vương Tuyệt Chi nhìn nàng: “Ồ!”

Tuyệt Vô Diễm tiếp tục giải thích:

- Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Bọn chúng vốn vẫn theo chân ngươi nhưng lại e ngại ánh mắt của chúng ta. Nên chỉ phái một người theo dõi, còn toàn bộ nhân mã sẽ đi cách xa chúng ta một đoạn. Đương nhiên sẽ khiến cho thần không hay quỷ không biết.

Vương Tuyệt Chi chợt thông suốt:

- Thì ra là thế. Cô tiếp tục cho Hoàng Phủ bám sát bọn chúng...

Tuyệt Vô Diễm vội cắt lời hắn:

- Hoàng Phủ đã đi một ngày một đêm, cần phải ngủ một chút. Nếu nó quá mệt, thiếu ngủ thì mũi sẽ không còn nhạy bén nữa.

Vương Tuyệt Chi vỗ đùi nói:

- Đám người này không biết lai lịch thế nào, Hoàng Phủ lại không thể giám sát chặt chẽ bọn chúng. Nếu bọn chúng thừa lúc đêm tối đánh úp, chúng ta lại không đề phòng, vậy thì sẽ rất nguy hiểm.

Vương Tuyệt Chi trước mặt Phục Phi Điểu luôn làm vẻ vô tư vô lự, khinh thường mọi chuyện, nhưng thật ra trong lòng đã có chủ định. Trong bốn nhóm người theo dõi, hắn đã sớm biết được thân phận của Hòa Thang và đám quần tặc Thái Hành sơn, nhóm người theo dõi còn lại chưa biết lai lịch, liền âm thầm dặn Tuyệt Vô Diễm phái Hoàng Phủ Nhất Tuyệt bám sát, theo dõi hành tung.

Còn riêng hai thiếu nữ kia tuổi còn trẻ, võ công cho dù cao đến đâu thì cũng không cần lo lắng.

Tuyệt Vô Diễm gật đầu, nói:

- Ta đã phái Anh Tuyệt bám sát đám người đó, chỉ cần có gì khác thường, nó sẽ lập tức thông báo cho chúng ta. Nó di chuyển quãng đường một trăm dặm chỉ trong thời gian một bữa cơm, so với khinh công của ngươi thì nhanh hơn nhiều lắm.

Nhìn nàng yểu điệu ung dung, nhưng thực tế đã có mọi toan tính trong đầu, an bài mọi chuyện thỏa đáng, cũng là một nhân vật lợi hại.

Vương Tuyệt Chi thừa nhận:

- Nhanh hơn, ta tuyệt không thể so sánh được với nó.

Tuyệt Vô Diễm mỉm cười, hỏi:

- An bài như vậy, ngươi đã hài lòng chưa?

Vương Tuyệt Chi cười nói:

- Quá hoàn hảo, đêm nay ta phải ngủ một giấc thật say, tĩnh dưỡng tinh thần cho tốt, ngày mai ta sẽ tự thân đi dò la xem hư thực của đám người thần bí này xem sao.

Tuyệt Vô Diễm lại hỏi:

- Ngươi rời khỏi đây, nếu có người thừa cơ tập kích..

Vương Tuyệt Chi cắt ngang lời nàng:

- Thứ nhất, nếu ta không nói, cô không nói thì sẽ không ai biết ta không có mặt trong xe. Thứ hai, đối phó với giặc cỏ tầm thường , chỉ cần Phục Phi Điểu, cô, một trăm sáu mươi hảo thủ là có thể thừa sức đối phó, Hòa Thang cũng có thể giúp một tay.

Tuyệt Vô Diễm kinh ngạc hỏi:

- Hòa Thang?

Vương Tuyệt Chi bình thản trả lời:

- Hắn phải bảo vệ được chỗ lương thảo trên xe thì mới có cơ hội giết được ta. Nếu ta có thể rời khỏi chỗ lương thảo hại người này, tiêu dao tứ hải thì hắn sẽ không thể nào giết được ta.

Tuyệt Vô Diễm gật đầu:

- Có lý.

Vương Tuyệt Chi tiếp tục nói:

- Thứ ba, có Anh Tuyệt trinh sát trên cao, nếu có địch nhân mai phục trong phạm vi một trăm dặm, thì Anh Tuyệt sẽ báo cho ta biết. Ta sẽ tức khắc quay trở về, dám chắc sẽ nhanh hơn địch nhân một bước.

Tuyệt Vô Diễm lại gật đầu:

- Có lý.

Vương Tuyệt Chi nhìn nàng, hỏi:

- Cô còn có chuyện gì muốn hỏi ta nữa không?

Tuyệt Vô Diễm đáp:

- Không có.

Vương Tuyệt Chi nói:

- Vậy cô mau đi nghỉ ngơi, ngày mai ta rời khỏi đây đi trinh sát. Nơi này giao cho cô chủ trì đại cuộc.

Tuyệt Vô Diễm lắc đầu nói:

- Ta không đi. – Đoạn chậm rãi cởi áo ra.

Đai lưng từ từ rơi xuống, vạt áo rộng mở, thân thể bên trong đều lộ ra trước mặt Vương Tuyệt Chi, da thịt nàng trắng nõn như trẻ sơ sinh, đương nhiên cũng có một vài bộ phận có dáng vẻ bất đồng với trẻ sơ sinh…những nơi này chính là những bộ vị phát ra mê lực ghê gớm nhất.

Tuyệt Vô Diễm vừa thoát y, vừa nói:

- Sao vậy? Ngươi không cởi bỏ quần áo sao?

Vương Tuyệt Chi khẽ than:

- Được, cô muốn thế nào?

Một thân võ công của hắn giờ này đã biến mất, một chút khí lực cũng không dùng được, cả người mềm nhũn. Đương nhiên là cũng có những bộ phận trên cơ thể trở nên cứng rắn.

Tuyệt Vô Diễm thản nhiên nói:

- Có những chuyện ta muốn, ngươi cũng phải muốn mới được…Nếu ngươi không muốn thì ta sẽ lập tức rời khỏi đây.

Mọi chuyện phát sinh hết sức tự nhiên, không quá cuồng nhiệt, không kích tình, không có những lời ngọt ngào, thậm chí Tuyệt Vô Diễm còn không phát ra một tiếng rên rỉ nào, chỉ im lặng “hành động”.

Vương Tuyệt Chi đương nhiên không còn là đồng tử, tuy nhiên cho đến bây giờ hắn vẫn chưa bao giờ bị động như lần này. Hắn như ngồi trên một con thuyền nhỏ, mặc cho sóng nước cuốn trôi, bồng bềnh lặn ngụp trong tiên cảnh.

Sau khi khoái cảm bộc phát, Vương Tuyệt Chi dần chìm vào mộng đẹp….

Khi hắn tỉnh lại thì phát hiện ra Tuyệt Vô Diễm đã rời khỏi. Hắn chỉ cảm thấy mọi chuyện như một giấc mơ, không biết khoái cảm vừa rồi là thật hay mơ, hắn mơ hồ dùng tay sờ lên các bộ phận trên người, mới biết không phải là mộng cảnh.

Hắn lẩm bẩm, nghĩ đến lời nói của nàng:

- Ta làm ta chịu, không quan tâm đến các ánh mắt thế tục! – Thật là một người con gái kỳ lạ. – Vương Tuyệt Chi ta đã cuồng nhưng nàng ta còn cuồng hơn ta thập bội.

Trong bóng tối, tấm rèm trúc chợt lóe lên, một thiếu nữ khỏa thân tiến vào, nhào vào ngực hắn.

Vương Tuyệt Chi thầm nghĩ:

- Nàng đã trở lại?

Thân thể nóng bỏng của Tuyệt Vô Diễm nép sát vào người hắn, hứ lên một tiếng, nói:

- Chàng đã cởi bỏ quần áo, không lẽ đã biết trước thiếp sẽ đến tìm chàng sao?

Vừa nói, đầu ngón tay đã nhẹ vuốt ve, lướt trên ngực hắn, càng vuốt càng di chuyển xuống dưới…

Thân thể Vương Tuyệt Chi đột nhiên căng cứng, trạng thái này lạnh lẽo như băng, khác hẳn với trạng thái cứng rắn nhưng nóng bỏng như lúc nãy với Tuyệt Vô Diễm. Hắn lật người, chộp lấy tay nàng, hỏi:

- Ngươi là ai?

Bàn tay của thiếu nữ đã lần xuống bụng hắn, nàng hé môi nói:

- Sao vậy, chàng cởi bỏ quần áo chờ ta, giờ phút này mới hỏi ta là ai?

Không cần nàng trả lời, Vương Tuyệt Chi đã nhận ra thân phận cô gái này. Hiển nhiên là thiếu nữ có nốt ruồi trên gò má - một trong hai thiếu nữ đã theo sát hắn trong mấy ngày nay.

Vương Tuyệt Chi hỏi:

- Nàng đến tìm ta có chuyện gì?

Vừa rồi hắn tỉnh lại từ trong mộng, vẫn mơ hồ, nên nhìn không rõ mọi chuyện. Giờ phút này đã thanh tỉnh trở lại, trong xe tuy tối nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ nét mặt của cô gái, nhất cử nhất động của nàng, hắn cũng đều thấy rõ.

Thiếu nữ dịu dàng nói:

- Tâm sự của người ta, không lẽ chàng không hiểu sao? Chàng là Lang Gia Cuồng Nhân, thiên hạ đệ nhất cuồng nhân. Khi thiếp ở nhà vẫn ngưỡng mộ chàng. Bây giờ rời nhà xuất tẩu, hôn nhân đại sự về sau phó thác cho chàng, chàng đi đến đâu thì thiếp sẽ đi đến đó…

Nói xong lời cuối cùng thì không còn nghe gì nữa, chỉ thấy thân thể mềm mại, trơn tuột của nàng dán sát vào Vương Tuyệt Chi.

Vương Tuyệt Chi khẽ đẩy nàng ra, nghiêm mặt nói:

- Tiểu thư……

Thiếu nữ thấp giọng nói:

- Thiếp tên Tiểu Côi, cả nhả thiếp đều gọi thiếp như vậy.

Vương Tuyệt Chi vừa bực, vừa buồn cười, nói:

- Tiểu Côi cô nương, cô nghe ta nói đã. Cô là băng thanh ngọc khiết, là cô nương tốt..

Đột nhiên một người phi thân tiến vào, lập tức công kích đến hướng Vương Tuyệt Chi.

Tuy nhiên hắn không nhúc nhích, đối tượng tấn công của người này không phải là hắn.

Người này tung ra hai tát, vỗ thẳng vào mặt Tiểu Côi, Tiểu Côi nghiêng đầu né tránh, lại tung cước, trực tiếp đá thẳng vào bụng người đó, xuất chiêu cực kỳ tàn độc.

Vương Tuyệt Chi là đại hành gia võ học, nhìn qua chiêu thức của hai người, thầm nghĩ:

- Hai cái tát là “Trang Chu Mộng Điệp, Song Phi Phách Dực”, nghiêng đầu né trách là “Phượng Hoàng Điểm Đầu”, phi cước chính là “Hạt Vĩ Thích Nhân”. Đều là võ công của Lâm gia tại Kim Tuyền sơn.

Người vừa tiến vào chính là tỷ muội song sinh với Tiểu Côi. Nàng ta khéo léo né tránh một cước của Tiểu Côi, mắng:

- Tử nha đầu, ngươi nói hay lắm, nào là không ai được tranh tiên, cũng không ai được tụt lại, cả hai đồng thời tìm đến hắn. Bây giờ lại gạt ta, lén hẹn gặp mặt trước với hắn, chẳng phải muốn độc chiếm một mình sao?

Miệng nói chuyện nhưng không hề đình thủ, liên tiếp xuất ra bảy chiêu, toàn là chiêu thức hiểm ác, tựa hồ không ngại ngần xuống tay hạ sát muội muội song sinh của mình.

Tiểu Côi cười lạnh, nói:

- Đại Côi, ngươi lớn lên cùng với ta, không lẽ không hiểu tính của ta? Chuyện gì cũng có thể chia sẻ với ngươi, nhưng trượng phu thì làm sao có thể chia sẻ. Muốn ta chia một nửa Vương công tử cho ngươi? Nằm mơ đi! Nếu ngươi nghĩ ta lừa ngươi thì cũng chỉ vì ngươi ngốc nghếch mà thôi.

Sở học, chiêu thức của hai người hoàn toàn giống nhau, tựa như hai người đang luyện chiêu, ngươi tới thì ta lui, trông rất đẹp mắt.

Công lực hai nàng tương đương, lại tường tận chiêu thức của nhau. Cho nên xuất thủ tàn nhẫn nhưng không cách nào có thể đả thương đối phương.

Vương Tuyệt Chi lên tiếng hỏi:

- Các nàng là khuê nữ Lâm gia? Lâm Tố có quan hệ gì với hai nàng?

Lâm Tố mà hắn nói đến chính là gia chủ của Lâm gia, dựa vào Điệp Mộng chưởng và Hạt Vĩ Cước mà danh chấn võ lâm Trung Nguyên, công lực tinh thuần, đương nhiên là vượt xa hai thiếu nữ này.

Tình nhân hỏi, đương nhiên phải trả lời. Lâm Tiểu Côi cướp lời nói ngay:

- Nhãn lực chàng quả thật lợi hại, Lâm Tố là phụ thân của chúng ta.

Lâm Đại Côi lạnh lùng nói:

- Phụ thân sẽ không nhận vị nữ nhi không biết liêm sỉ như ngươi - cởi bỏ trang phục đi tìm nam nhân. Thể diện của Lâm gia cũng vì ngươi mà mất hết.

Lâm Tiểu Côi quát lại:

- Chẳng lẽ ngươi không muốn làm vậy? Chẳng qua ngươi thấy ta thực hiện trước, nên mới quay lại chửi ta như vậy. Nếu ngươi nói ta không biết liêm sỉ thì ngươi cũng là người không biết liêm sỉ.

Hai người miệng nói nhưng tay không hề chậm lại. Trong nháy mắt đã qua lại hai, ba mươi chiêu. Điệp Mộng chưởng, Hạt Vĩ cước đều là công phu coi trọng tiểu xảo, không gian trong xe mặc dù rất nhỏ nhưng chiêu thức hai người sử sụng đều rất thoải mái, ngay cả thân thể của Vương Tuyệt Chi cũng không hề bị ảnh hưởng.

Vương Tuyệt Chi lúc này cười nói:

- Được rồi, chơi đùa như vậy là đủ rồi. – Đoạn song thủ xuất ra một trận loạn trảo, bắt lấy bốn chân bốn tay của hai nàng.

Tay chân hai nàng bị khống chế, không thể đánh được nữa, vừa tức vừa khẩn trương, đồng thanh la lên:

- Chàng bắt lấy chân ta làm gì? Mau buông ta ra! – Từ thanh âm, ngữ khí, ngay cả thời điểm nói ra đều giống y như nhau, quả nhiên là tỷ muội song sinh.

Vương Tuyệt Chi không nhịn được cười, đang định nói chuyện, chợt sắc mặt đại biến.

Hắn nghe được thanh âm của một người đang thi triển thân pháp chạy đến, khinh công người này quá cao thâm, chân chấm đất không hề nghe một tiếng động, thân pháp nhẹ nhàng như một cơn gió, chỉ có dạng cao thủ tuyệt đỉnh như hắn mới có thể phát hiện ra.

Vương Tuyệt Chi không dây dưa với hai ả mỹ nữ này nữa, vội vàng mặc quần áo, vén rèm trúc, thân hình phóng ra ngoài.

Người kia đã đến trước xe, định vén rèm nhảy vào, thì đụng phải Vương Tuyệt Chi, vừa vặn ngăn cản hắn tiến vào trong xe, một phen mãn nhãn cảnh xuân quang.

Người này chính là Phục Phi Điểu. Hắn thở hổn hển, nói:

- Vương công tử, phía trước có năm cỗ khoái mã chạy đến đây, thân thủ đều nhanh nhẹn, linh hoạt, kỹ thuật khiển ngựa rất ung dung, hiển nhiên võ công cực cao. Tại hạ xem bọn chúng đến đây không có thiện ý, cần chuẩn bị ứng chiến.

Hoàng Phủ Nhất Tuyệt và Anh Tuyệt đã đi theo dõi nhóm người ở hoang sơn, nên Vương Tuyệt Chi phái Phục Phi Điểu đi trước trinh sát dò đường.

Phục Phi Điểu quay trở lại, thở hồng hộc nhưng vẫn nhanh hơn khoái mã của đối phương một bước, kịp thời thông tri cho Vương Tuyệt Chi đề phòng. Khinh công bậc này đủ để ngạo thị võ lâm. Kim Quý Tử dùng trọng kim mời hắn trợ giúp Vương Tuyệt Chi, Vương Tuyệt Chi lại dùng hắn đi trước dò đường, quả nhiên đều đã chọn đúng người.

Vương Tuyệt Chi nhìn hắn hỏi:

- Ngươi có biết năm người đang đến là ai không?

Phục Phi Điểu lắc đầu:

- Tại hạ không nhận biết được bất cứ ai trong năm người. Tổng cộng có bốn nam một nữ, người cầm đầu chừng bốn mươi tuổi…

Vương Tuyệt Chi đột nhiên cắt lời hắn:

- Ngươi không cần phải nói nữa.

Phục Phi Điểu ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao?

Vương Tuyệt Chi cười nói:

- Bởi vì bọn chúng đã đến.

Phục Phi Điểu lúc này cũng đã nghe được tiếng vó ngựa truyền đến, đối phương đến đây quả là nhanh hơn dự tính của hắn một chút.

Vương Tuyệt Chi chậm rãi tiến lên ngăn năm người kia lại.

Phục Phi Điểu không biết năm người này, Vương Tuyệt Chi lại khác, hắn nhận ra đám người này. Hơn nữa còn biết người cầm đầu ít nhất cũng đã hai mươi năm - Vương Phác.

Đi sau Vương Phác là bốn người, ba nam một nữ, chính là: Đại Thần Lực - Thân Tân, Bối Cốc Canh Phu - Bạch Qua Đấu, Hổ Phách Kiếm - Thường Tây Nhạc, Tân Lang Nữ Bồ Tát - Liễu Tẩu Tẩu, là bốn người trong Sát Hồ Thập Thất Hữu.

Vương Tuyệt Chi lên tiếng chào hỏi:

- Nhị thập nhị thúc, người lại đến giết ta sao?

Vương Phác đắc ý nói:

- Cháu ngoan Tuyệt Chi, võ công của ngươi cao thâm như vậy, ta làm sao giết được ngươi? Huống chi ngươi là cháu ngoan của ta, ta cũng không giết ngươi. Tiện đây cũng không ngại nói cho ngươi biết, ý định của bọn ta đến đây là để ta cầm chân ngươi. Bốn người kia sẽ chia ra, giết sạch nhân mã của ngươi, đốt cháy tất cả xe lương, khi đó sẽ công đức viên mãn, vỗ đít rời đi.

Vương Tuyệt Chi cười ha hả, nói:

- Thúc cứ cố thử mà xem.

Ngoài mặt thì hắn vẫn thản nhiên như không, nhưng trong lòng đang thầm kêu khổ.

Vương Phác và Sát Hồ tứ hữu đều là cao thủ nhất lưu. Nếu chỉ đơn thuần đánh nhau thì cho dù một địch năm hắn cũng không ngại, nhưng hắn đang lo sợ tứ hữu chia ra, không tiếp chiêu với hắn mà lại quyết tâm giết đám xa phu. Chỉ cần giết chết khoảng năm mươi tên xa phu thì đoạn đường còn lại biết tìm ai để đánh xe đây?

Vương Phác lạnh lùng ra lệnh:

- Động thủ, đừng cho bọn chúng có cơ hội phóng tiễn.

Vị trí của năm người bọn họ hiện đang đứng trước mặt Vương Tuyệt Chi. Nếu để cho một trăm sáu mươi tên xa phu đồng thời bắn tên công kích thì Vương Phác có thể không sợ, song tứ hữu dám chắc sẽ bị thương. Khi đó muốn thực hiện ý định của bọn chúng trước khi đến đây sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Vương Phác rất tinh minh, hắn nhìn thấy đám xa phu tiến tới ba cỗ xe lớn, lấy cung lắp tên, nên mới ra lệnh cho tứ hữu tiến hành giết choc. Chỉ cần tứ hữu có thể tiến lại gần đám xa phu, khi đó cung dài, tên lớn sẽ trở nên vô dụng, tứ hữu có thể dựa vào võ công của mình mà tiến hành giết chóc.

Thân hình tứ hữu vừa động, Vương Tuyệt Chi đã lướt đến, thi triển Dịch Bộ Dịch Xu, thân pháp biến ảo như gió, xoay đông, rẽ tây, kỳ lạ khó lường, lấy một ngăn bốn.

Vương Phác quát:

- Tiếp một chưởng của ta! – Thân thể lăng không trực tiếp tung ra một chưởng “Phi Long Tại Thiên”.

Vương Tuyệt Chi khẽ hừ một tiếng, vung quyền đấm thẳng vào chưởng tâm Vương Phác.

Chưởng lực song phương va chạm, Vương Phác bị đánh bay đi giữa không trung, Vương Tuyệt Chi lùi lại một bước, hiển nhiên chưởng pháp lẫn nội công đều vượt trội so với Vương Phác.

Song cho dù hắn có vượt trội thì cũng vô dụng, hắn vừa đẩy lui được Vương Phác thì lưỡi quốc của Bạch Qua Đấu đã bổ đến hông hắn.

Trước mặt lại thấy bạch quang lóe sáng, chính là kiếm của Thường Tây Nhạc.

Vương Tuyệt Chi thu tay, lật lại bắt lấy đầu lưỡi quốc, mặt khác ngũ chỉ chụm lại thành hình hoa mai, không ngừng bắn ra đạn chỉ, bắn lên thân kiếm của Thường Tây Nhạc. Vương Tuyệt Chi đang định dùng nội kình chấn gãy lưỡi quốc của Bạch Qua Đấu thì một quyền của Thân Tân lại vụt thẳng tới, hắn đành phải buông lưỡi quốc ra, dùng quyền chống quyền.

Tam hữu cầm chân được hắn, lá chắn do Dịch Bộ Dịch Xu tạo thành bị khuyết một chỗ, Liễu Tẩu Tẩu, lập tức vượt qua thân thể Vương Tuyệt Chi.

Liễu Tẩu Tẫu thân hình còn đang lơ lửng trên không đã phun ra hai hột cau, hai gã xa phu nhất thời cảm thấy cổ họng đau nhói, ngã xuống đất. Liễu Tẩu Tẩu được xưng là Tân Lang (1) Nữ Bồ Tát chính là bởi vì món ám khí độc môn này.

Ả phun ra hai hột cau, lập tức lại lấy ra từ trong người mấy miếng cau, bỏ vào miệng, nhai trỏm trẻm, bổ sung “nguyên khí”.

Tuy nhiên ả chưa kịp phun ra đệ nhị công kích, đã thấy một hắc ảnh nhảy đến tấn công, không thể đả thương xa phu nữa. Võ công, thân pháp của hắc ảnh đều vô cùng cổ quái, có thể lơ lửng giữa không trung, há mồm, cắn vào cổ họng ả.

Ả hoảng hốt phun ra liên tục ba cái hột cau mới có thể bức lui hắc ảnh.

Hắc ảnh gầm gừ trong miệng, lại tiếp tục tấn công, tuy nhiên nó nào phải là người! Nó chỉ là một con chó vàng!

Không cần nói cũng biết hoàng cẩu này chính là Hoàng Phủ Nhất Tuyệt.

Lại nói Vương Tuyệt Chi lấy một địch bốn. Võ công của Sát Hồ tam hữu tuy cao nhưng nếu đơn đả độc đấu thì không ai có thể tiếp được mười chiêu của hắn, cho dù ba người liên thủ, Vương Tuyệt Chi cũng có thể đả bại. Song võ công của Vương Phác lại không thể coi thường được. Tại Lang gia vương gia, ngoại trừ Vương Đôn và Vương Tuyệt Chi thì không còn người nào có thể thi triển được toàn bộ chiêu thức Dịch học thâm ảo như Vương Phác, trên giang hồ có thể ngăn cản được Vương Phác thực sự cũng không có bao nhiêu người.

Vương Tuyệt Chi liếc mắt nhìn thấy Liễu Tẩu Tẩu bị Hoàng Phủ Nhất Tuyệt gây khó dễ, trong lòng không khỏi kích động không ngừng, thầm nghĩ:

- Tuyệt Vô Diễm nói Hoàng Phủ Nhất Tuyệt thân hoài tuyệt học, ta vẫn bán tín bán nghi. Hôm nay nhìn nó xuất thủ quả nhiên là kỳ dị, thân thủ nhanh như điện xạ, miệng có thể cắn, trảo có thể cào cấu, vồ xé, phương vị tấn công lại đa dạng, chính xác. Liễu Tẩu Tẩu nhất thời bị nó tấn công đến nỗi luống cuống chân tay.

Phục Phi Điểu lúc này hô to:

- Tất cả mọi người cùng tiến lên, đem đám ngu xuẩn không tự lượng sức mình, vọng tưởng cướp xe lương này, băm vằm thành nhục tương cho chó ăn.

Vương Tuyệt Chi cười nói:

- Không cần các vị nhọc công, ta có thể ứng phó được. – Đoạn ngưng thần tiếp chiến, đoạt lấy thượng phong.

Hắn ngăn Phục Phi Điểu lại vì e sợ hỗn chiến sẽ khó tránh khỏi thương vong cho xa phu, mặc dù có thể kết thúc trận chiến nhanh hơn, nhưng lại không hoàn mỹ. Chi bằng một mình cố gắng lui địch.

Vương Phác cảm thấy áp lực của Vương Tuyệt Chi ngày càng đè nặng lên bốn người, bỗng dưng thay đổi chiêu thức, tứ chỉ nắm lại thành hình vỏ ốc, ngón trỏ ngón giữa đột xuất, liên tục bắn ra vô số quyền ảnh, âm độc vô cùng. Trong chớp mắt, lệ khí tại chiến trường đã gia tăng thập bội.

Vương Tuyệt Chi nhíu mày:

- Nhị thập nhị thúc sao lại học môn “Loa Xác (2) Phá Ngạnh Quyền” của tà phái?

“Loa Xác Phá Ngạnh Quyền” là độc môn tuyệt kỷ năm xưa của yêu nhân tà phái tại Tây Vực. Chuyên phá nội gia kình khí của địch nhân, bất kể hộ thân cương khí của địch nhân cứng rắn như thế nào, chỉ cần trúng quyền, thân thể sẽ trở nên mềm nhũn. Đây chính là một môn võ công chí âm chí độc.

Từ lúc giao đấu, Vương Tuyệt Chi hạ thủ lưu tình, không muốn chính thức đối phó với Vương Phác, bất quá giờ phút này Vương Phác đã thi triển sát chiêu. Hắn không còn cách nào khác, đành thi triển toàn lực, một chưởng đánh ra, biến thành hai chưởng, bàn tay đến nửa đường lại biến thành bốn chưởng, chưởng đến trước người Vương Phác đã biến thành tám chưởng.

Vương Phác biết rõ sự lợi hại của “thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái”, không dám dùng Loa Xác Phá Ngạnh Quyền ngạnh tiếp, lập tức thu hồi chưởng lực, né tránh.

Vương Tuyệt Chi biết trước Vương Phác sẽ không dám ngạnh tiếp, Bát Quát chưởng chỉ là hư chiêu, biến chưởng thành kiếm chỉ, đâm thẳng ra phía sau.

Một chưởng của Đại Lực Thần Thân Tân đang đánh vào lưng Vương Tuyệt Chi. Thân Tân mình cao chín thước, tự thị sức mạnh vô địch, ngạnh công đã có thành tựu nhất định. Mắt nhìn thấy kiếm chỉ mỏng manh của Vương Tuyệt Chi tiếp chưởng, cười ha hả nói:

- Để lão tử chấn nát ngón tay ngươi thành nhục tương!

Chưởng chỉ giao kích, Thân Tân mới giật mình, huyệt Lao Cung ở lòng bàn tay tựa hồ bị dao nhọn xuyên qua, nội lực phát xuất qua miệng vết thương, ào ào phát tiết như thác đổ.

Thân Tân bình thường vốn khí lực rất hùng hậu, không có chỗ phát tiết. Nhiều lúc phải tìm đến địa phương hoang vắng để đập phá một phen, mới có thể phát tiết được kình khí dư thừa trong người. Ai ngờ hôm nay chưởng tâm bị phá, khí lực phát tiết ào ào, cơ hồ biến mất, kinh hãi kêu lên:

- Đây là loại võ công gì?

Vương Tuyệt Chi cười ha hả nói:

- Đây là loại võ công giết ngươi! - Kiếm chỉ lại đâm thẳng vào huyệt Vân Môn trên ngực Thân Tân, thân thể chín thước lập tức đổ gục xuống đất, vĩnh viễn không thể đứng lên nữa.

Giải quyết được một tên địch nhân, Phục Phi Điểu và đám xa phu nhất thời vui mừng hoan hô như sấm động.

Chợt một thanh âm lạnh lùng vang lên:

- Tề Hùng, ngươi nói không cần trợ thủ, bây giờ xem bọn ngươi đã biến thành dạng gì?

Chú thích:

(1) Tân lang: quả cau.

(2): Loa xác: vỏ ốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui