Hạ Lan Loan đang định đi đến chỗ Vụ Nguyệt thì có một nam tử mặc quần áo có kiểu dáng tương tự nàng đi tới: "Công chúa, nhị điện hạ tìm người."
Hạ Lan Loan chần chừ chớp mắt, cuối cùng vẫn đi theo người kia, con thú làm nhóm quý nữ sợ hãi đến hoa dung thất sắc kia cũng bị dắt đi theo.
Tiêu Tịch Ninh giận chó đánh mèo lên đầu Vụ Nguyệt, nàng ta khinh miệt liếc nàng, chỉ cây dâu mắng cây hoè: "Đúng là loại man di giống nhau."
Vụ Nguyệt đã sớm không còn bị những lời như này làm tổn thương, nàng không rảnh để ý đến những kẻ râu ria.
Tiểu công chúa kéo tay áo Tạ Vụ Hành hỏi: "Ngưoi có biết đó là con gì không?"
Khi đi săn thú nàng đã nhìn thấy các hoàng huynh săn được sư tử, sài lang, hổ báo gì cũng có, con nào cũng to lớn lại nguy hiểm nhưng con vật kia lại khác biệt, đứng từ xa nhìn cũng đủ làm nàng sợ hãi.
Tạ Vụ Hành cũng đoán được, rũ mắt nhìn gương mặt khiếp sợ của tiểu công chúa, giải thích: "Nghe nói lão hoàng đế của Nguyệt Di gặp được một con thú hung dữ khát máu trong rừng, trước đó chưa có ai nhìn thấy con vật này bao giờ. Lão hoàng đế muốn thu phục nó liền lệnh cho mấy chục con người vào núi tìm kiếm hơn nửa tháng, truy kích vô số lần mới đem về được, đặt tên là Đề Thương, được tôn sùng là thánh thú của Nguyệt Di."
Vụ Nguyệt giật mình, hoá ra ông ngoại của nàng lại dũng mãnh như vậy, nàng không khỏi cảm thấy vinh dự cùng kiêu ngạo.
Tiêu Tịch Ninh bị hai người coi như không khí liền bực tức rời đi, mấy quý nữ đi theo nàng ta cũng không hiểu chuyện gì, vội chạy theo.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.
Điện Kim Loan.
Nguyên Võ đế mặc long bào huyền sắc, đầu đội mũ miện, ngồi trên long ỷ, uy nghiêm nhìn xuống quần thần. Tổng quản thái giám bên cạnh ông đang cao giọng đọc danh sách tế phẩm các sứ thần dâng lên
"Nguyệt Di tiến cống 500 lượng hoàng kim, 2000 lượng bạc trắng, 200 con bò dê... Ô Đạc tiến cống 100 tấm da hươu... Bắc Triệu tiến cống..."
Danh mục quà tặng dài dằng dặc được đọc xong, Nguyên Võ đế vừa lòng gật đầu: "Thưởng!"
Thái giám tiếp tục hô to: "Thưởng 80 khối tơ lụa thượng hạng, 200 vò rượu ngon, cùng một số ngọc thạch bảo khí..."
Sứ thần Ô Đạc cùng Đại Triệu lần lượt khấu tạ hoàng ân, chỉ dó Nhị vương tử Nguyệt Di đứng thẳng không động, không khí trong điện nhất thời đông cứng lại.
Nguyệt Di chinh chiến mấy năm liền, tân vương mới lên đã thâu tóm được nhiều bộ lạc xung quanh, ngày càng lớn mạnh, trong lòng triều thần đều hiểu rõ, Nguyệt Di nay đã khác xưa.
Tiêu Diễn cười như không cười hỏi: "Nhị vương tử vì cái gì không tạ ơn?"
Ninh Loan nói: "Nguyệt Di cùng Đại Dận tiến cống qua lại, ta tưởng đây là tượng trưng cho giao bang hai nước?"
Tiêu Diễn vẫn cười đáp lời: "Đúng là như vậy."
Ninh Loan liền hướng Nguyên Võ đế hành lễ, "Vậy tiểu vương có một chuyện muốn hỏi Bệ hạ."
Thanh âm Nguyên Võ đế hùng hồn, "Cứ nói."
"Phụ vương nhiều năm nay luôn thương nhớ cô cô đã tạ thế, cũng chính là Thạc Nghi công chúa của Nguyệt Di, hay Ninh Quý phi của Đại Dận."
Vụ Nguyệt ngồi bên dưới nghe đến đây liền siết chặt tay.
"Cô cô bị bệnh qua đời, việc này không thể nghi ngờ, Phụ vương cũng chỉ có thể cảm thán thế sự vô thường. Chỉ là tiểu vương lại nghe nói, Ngũ công chúa do cô cô sinh, vẫn luôn bị đối xử bất công?"
"Là lời đồn thôi, lời đồn sao có thể tin." Tiêu Diễn cười cắt ngang lời hắn, xong liền giơ tay về một phía, ý bảo Ninh Loan nhìn xem.
"Ngũ công chúa không phải vẫn tốt đẹp đang ngồi ở đó sao, Nhị vương tử thấy nàng có giống bị ức hiếp hay không?"
Tiêu Diễn nhàn nhã, cũng may hắn đã sớm chuẩn bị trước, Nguyệt Di ngày càng can đảm, hiển nhiên không cam lòng thuần phục Đại Dận. Thế nhưng bọn họ cũng sẽ không dám trực tiếp đối đầu mà khả năng lớn nhất là lôi lại chuyện Ninh quý phi cùng Vụ Nguyệt ra nói.
Tiêu Diễn nhìn về phía Vụ Nguyệt, ôn hoà cười: "Vụ Nguyệt, còn không mau tới gặp Nhị vương tử cùng Nhị công chúa, cũng là biểu huynh biểu tỷ của muội đấy."
Vụ Nguyệt không phải là người lắm mưu nhiều kế nhưng nàng lại rất nhạy cảm. Nhiều năm như vậy ở trong cung này không người hỏi thăm, hoành huynh đột nhiên lại đối xử tốt với nàng, phụ hoàng không tỏ vẻ gì nhưng cũng ngầm đồng ý. Nàng vốn không muốn nghĩ gì, vẫn luôn thấy thụ sủng nhược kinh, lại âm thầm vui vẻ, nhưng hiện tại Nhị vương tử hỏi đến, hoàng huynh lại trả lời đâu vào đấy như vậy, giống như đã sớm có chuẩn bị, tất thảy khát khao của nàng bỗng trở nên kì quặc.
Tạ Vụ Hành nhìn thần sắc Vụ Nguyệt không tốt, giống như bất lực, đau đớn làm trái tim hắn cũng căn thẳng như bị cái gì đó đè nén, hắn nhỏ giọng gọi: "Công chúa."
Vụ Nguyệt ảm đạm lắc đầu ý nói không có việc gì, một lát sau miễn cưỡng cười đứng dậy.
Nàng hành lễ chào hỏi với Ninh Loan: "Vụ Nguyệt bái kiến Nhị vương tử."
Ninh Loan nhíu mày nhìn nàng, thấy nàng đúng là không sao, một lát mới cười gật đầu.
Trái tim Vụ Nguyệt cảm thấy chua xót, lại chuyển hướng nhìn sang Hạ Lan Loan, "Nhị công chúa."
Hạ Lan Loan đã sớm muốn nói chuyện với nàng, nghe nàng xưng hô như vậy liền sửa lại: "Muội nên gọi ta là biểu tỷ mới đúng."
Vụ Nguyệt ngơ ngẩn chớp mắt, Hạ Lan Loan cười tươi nhìn nàng, nói như chuyện hiển nhiên: "Mau gọi."
Vụ Nguyệt cũng không giống như trước kia vì một chút thiện ý mà trở nên vui sướng, nàng khẽ đáp: "Biểu tỷ."
"Đúng rồi, chúng ta là biểu tỷ muội, sao lại xa lạ như vậy được." Hạ Lan Loan còn định nói thêm mấy câu, Ninh Loan đã cắt ngang nàng.
"Nếu đã như vậy, vì sao Vụ Nguyệt vẫn luôn phải ở nơi giống như lãnh cung Trường Hàn cung kia?"
Sắc mặt Tiêu Diễn trầm xuống, không ngờ Ninh Loan biết cả chuyện ở Trường Hàn cung.
"Nhị hoàng tử có điều không biết." Bất chợt một thanh âm nhún nhường cất lên.
Ninh Loan sắc bén liếc qua, hắn phát hiện người nói là tiểu thái giám bên cạnh Vụ Nguyệt.
"Chiếu Nguyệt lâu vẫn đang sửa chữa nên công chúa mới tạm thời ở Trường Hàn cung." Nói đoạn lại chắp tay hướng về Nguyên Võ đế trên long ỷ, "Chờ sửa chữa xong, Hoàng thượng nhất định sẽ để Công chúa dọn về."
Nghe được lời này Tiêu Tịch Ninh liền nhíu mày, nói như vậy thì có thể thuận lý thành chương để Vụ Nguyệt ra khỏi Trường Hàn cung rồi.
Mà Phụ hoàng luôn lấy đại cục làm trọng, nhất định sẽ đáp ứng.
Quả nhiên, Nguyên Võ đế đáp: "Như vậy đã giải thích được nghi hoặc của Nhị vương tử chưa?"
"Vẫn không muốn tạ ơn?" Âm thanh hùng hậu, khí thế đế vương đè ép xuống làm Ninh Loan rùng mình, vội cúi người tạ ơn.
Nguyên Võ đế gật đầu, ban toạ, thái giám bên cạnh liền giơ tay ra hiệu, vũ cơ từ từ đi vào điện, ca vũ âm nhạc bắt đầu, không khí đè nén trong điện nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Cung nhân không ngừng bưng lên rượu ngon cùng mỹ thực, Nguyên Võ đế giơ chén rượu, "Ngày hôm nay mở tiệc vui vẻ, trẫm cùng các khanh uống một ly."
Vụ Nguyệt liền cùng mọi người nâng chén tạ ơn, vừa uống xong trước mặt liền xuất hiện ly nước trà.
Tạ Vụ Hành thấp giọng quan tâm nói: "Rượu cay, công chúa uống chút trà nhuận giọng.". Đam Mỹ Sắc
Vụ Nguyệt nhìn về phía hắn, uỷ khuất trong mắt như sắp trào ra, "Ngươi vẫn là tốt nhất."
Trái tim Tạ Vụ Hành như bị ai đó nắm lại.
Bởi vì là giao thừa, lại còn có sứ thần đến, yến hội e là phải kéo dài đến quá nửa đêm, Vụ Nguyệt nhớ Lan ma ma cùng Vân nương nương nên muốn trở về đón giao thừa cùng họ.
Trông thấy có vài nữ quyến rời đi, nàng cũng cáo lui đi ra.
Vừa qua cửa Kim Loan điện, phía sau đã có người đuổi theo, Vụ Nguyệt dừng bước quay lại nhìn, là Tiêu Tịch Ninh, nàng lạnh nhạt gọi: "Hoàng tỷ."
Quả nhiên người mẫu tộc vừa đến liền có chống lưng, không có cụp đầu cụp đuôi như trước nữa.
Tiêu Tịch Ninh lạnh lùng quát: "Hiện tại ngưoi đắc ý lắm đúng không?"
Đắc ý? Vụ Nguyệt nhíu chặt mày, nàng thì có gì mà đắc ý, đắc ý hoàng huynh đối xử tốt với nàng là có mục đích chứ không phải thật sự thương nào sao? Vụ Nguyệt buồn bã trong lòng.
Tiêu Tịch Ninh vẫn cho rằng Vụ Nguyệt đang khoe mẽ, "Về sau ngươi có thể thẳng lưng rồi, còn có thể dọn khỏi Trường Hàn cung nữa, sợ là đang vui muốn điên lên."
Vụ Nguyệt cảm thấy nàng ta càn quấy vô lý liền muốn cáo từ rời đi.
Tiêu Tịch Ninh khinh thường liếc sang Tạ Vụ Hành bên cạnh, "Cẩu nô tài như ngươi mà cũng có thể đến Tây Xưởng."
Sắc mặt Tạ Vụ Hành đột nhiên thay đổi.
Vụ Nguyệt ngẩn người, không kịp phản ứng nhìn Tiêu Tịch Ninh hỏi: "Ngươi vừa nói gì?"
Tiêu Tịch Ninh nhìn qua hai người, trong mắt ý tứ xem kịch vui vô cùng hứng thú đáp: "Ngươi chưa biết sao?"
"Tây Xưởng gì? Ngươi muốn đi đâu?" Vụ Nguyệt hoang mang nhìn về phía Tạ Vụ Hành, phảng phất nghe không hiểu lời Tiêu Tịch Ninh.
Tạ Vụ Hành chưa bao giờ thấy hoảng loạn như vậy, "Công chúa đừng nghe người khác nói bậy."
"Ta không nói bậy, chính tai ta nghe thấy hoàng huynh thỉnh phụ hoàng đấy." Tiêu Tịch Ninh suy tư, liếc đôi mắt dần phiếm hồng của Vụ Nguyệt, "Ta tưởng ngươi biết rồi chứ, xem ra là nô tài này cũng không trung thành đến thế, bất quá cũng là chuyện thường tình, tiền đồ vẫn quan trọng hơn."
"Tứ công chúa nói xong chưa?" Tạ Vụ Hành đột nhiên nhìn qua nàng, ánh mắt u tối lạnh đến run người.
Tiêu Tịch Ninh bị hắn nhìn liền cả kinh, nàng ta cả giận, một tên thái giám dám nhìn nàng như vậy.
Chỉ là bộ dáng Vụ Nguyệt lúc này làm tâm tình nàng ta đặc biệt tốt liền không thèm so đo, "Bổn công chúa thấy ngươi không nói được nên mới giúp ngươi, ngươi đã không cảm kích vậy tự mình giải thích với hoàng muội đi."
Vụ Nguyệt nhìn Tạ Vụ Hành không chớp mắt, đôi mắt không khống chế đã đỏ lên, nàng cố gắng cười, "Tứ tỷ nghe lầm rồi, phải không?"
Tạ Vụ Hành sẽ không đi đâu, nếu hắn đi rồi, nàng chia đồ ăn cho ai đây, cùng ai hái hoa đây, hơn nữa không có nàng, ai sẽ bảo vệ hắn khi có người bắt nạt...
Tiểu công chúa đợi mãi không nghe thấy tiếng trả lời.
Lòng nàng ngày cạnh lạnh, thời điểm nàng biết hoàng huynh quan tâm nàng vì có mục đích khác cũng không khó chịu như vậy.
Tính tới nay, ngoại trừ Lan ma ma cùng Vân nương nương, nàng cũng chỉ có mình hắn, nàng đối xử với hắn không tốt sao, vì cái gì hắn phải đi.
Giờ phút này Vụ Nguyệt cảm thấy mình như một thứ đồ bị vứt bỏ, không biết phải làm thế nào.
Tạ Vụ Hành nghĩ tiểu công chúa sẽ tức giận, nhưng nàng cứ nhìn hắn như vậy làm hắn càng đau lòng hơn.
Ngón tay Tạ Vụ Hành run rẩy, đưa lên muốn lau đi nước mắt của nàng, "Công chúa, nghe ta giải thích."
Vậy là thật rồi.
Nàng bị phản bội là thật, Vụ Nguyệt hốt hoảng lùi lại tránh đi tay hắn, "Chuyện từ khi nào?"
Khoảng cách bị kéo ra làm ngực Tạ Vụ Hành đau đớn, hắn cắt chặt răng, sớm nên nói với nàng mới phải, không phải để đến hôm nay vị Tiêu Tịch Ninh châm ngòi.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Thanh âm Hạ Lan Loan đột nhiên truyền đến từ đằng sau.
Nàng ấy định đi tìm Vụ Nguyệt nhưng vừa ra khỏi Kim Loan điện đã thấy được người, mà Tiêu Tịch Ninh vốn có hiềm khích từ trước cũng đang đứng đấy xem kịch.
Liếc thấy đôi mắt hồng hồng tràn đầy uỷ khuất của Vụ Nguyệt, Hạ Lan Loan đương nhiên nóng nảy chạy qua, đứng trước mặt nàng che chắn, khó chịu nói: "Tứ công chúa nói gì biểu muội ta vậy, bắt nạt nàng đến mức đỏ mắt."
Tiêu Tịch Ninh không hiểu nhìn lại, "Ta không bắt nạt nó."
"Chính mắt ta thấy, ngươi cảm thấy Nguyệt Di chúng ta dễ bị bắt nạt lắm sao?"
Tạ Vụ Hành không để ý hai người tranh chấp, ánh mắt gắt gao nhìn Vụ Nguyệt đang cúi đầu không lên tiếng, hắn muốn giải thích với nàng: "Là ta sai, ta nên nói sớm cho công chúa, Thái tử cần một người tín nhiệm ở Tây xưởng giúp hắn."
"Ngươi có thể không đồng ý!" Vụ Nguyệt nhẹ nhàng đáp, lông mi run rẩy, hai mắt đẫm lệ.
Chỉ cần hắn không đồng ý, hoàng huynh cũng không có lý do gì điều người của nàng đi, nhưng hắn chưa từng hỏi qua nàng có muốn hay không, thậm chí quyết định đi rồi cũng không nói với nàng.
Nước mắt của nàng từng giọt đánh vào trái tim Tạ Vụ Hành, nhanh chóng tạo thành lỗ hổng lớn, "Công chúa đừng giận ta, muốn trừng phạt thế nào cũng được."
Vụ Nguyệt ngẩng đôi mắt đỏ bừng, "Vậy ngươi đi nói cho hoàng huynh, ngươi không đi Tây Xưởng!"
Tạ Vụ Hành mím môi, hắn... không đáp ứng được.
Vụ Nguyệt chưa từ bỏ ý định nói tiếp: "Ta không cho phép ngươi đi."
Tạ Vụ Hành trầm mặc làm nàng thất vọng, Vụ Nguyệt xoay người rời đi.
"Công chúa" Đồng tử Tạ Vụ Hành co lại, vội đuổi theo.
Hạ Lan Loan đứng một bên còn đang lải nhải, thấy Vụ Nguyệt bỗng nhiên rời đi cũng không rảnh nói tiếp, trừng mắt cảnh cáo Tiêu Tịch Ninh: "Đợi ta dỗ biểu muội xong, ngươi cứ đợi đó."
Tiêu Tịch Ninh không muốn cùng một nữ tử man di tranh luận, dù sao kịch cũng đạ hạ màn, nàng ta cũng quay đầu về Ngọc Thấu cung.
Vụ Nguyệt tựa như không còn sức lực, lang thang vô định bước đi, Tạ Vụ Hành muốn nắm lấy nàng, nàng liền tránh đi.
Bàn tay trống rỗng dừng lại trong không trung.
"Ngươi không cần nói gì nữa, ta ghét ngươi, sẽ không tha thứ cho ngươi."
Mỗi chữ của Vụ Nguyệt rơi xuống, mặt mũi Tạ Vụ Hành lại trắng thêm một phần.
Hạ Lan Loan cũng đúng lúc đuổi tới, hai mắt Vụ Nguyệt đẫm lệ tràn đầy tủi thân làm nàng ấy đau lòng vô cùng, "Xảy ra chuyện gì, muội nói ta nghe, có phải là Tiêu Tịch Ninh không, ta báo thù cho muội."
"Biểu tỷ." Thanh âm Vụ Nguyệt nghẹn ngào, nàng không muốn mất mặt trước mặt người ngoài, nhưng sự khó chịu trong lòng không cách nào áp xuống được.
Chỉ có Lan ma ma cùng Vân nương nương mới không vứt bỏ nàng, nàng muốn trở về, "Muội muốn về Trường Hàn cung, nhưng không nhớ đường."
Trái tim như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, hô hấp của Tạ Vụ Hành cũng trở nên khó khăn.
Hạ Lan Loan chưa từng gặp qua chuyện này, tiểu muội muội như bình sứ dễ vỡ, nàng vội dỗ dành, "Được... được, biểu tỷ đưa muội về."
Hạ Lan Loan không biết Trường Hàn cung ở đâu, chỉ có thể quay ra mắng Tạ Vụ Hành, "Còn không mau dẫn đường."
"Dạ." Tạ Vụ Hành tưởng tiểu công chúa sẽ cho hắn một cái liếc mắt nhưng nàng trước sau vẫn cúi đầu.
Hắn cô đơn rũ mi, dẫn đường ở phía trước.
Lan ma ma đứng ở tây phòng làm sủi cảo, thấy cửa cung có người liền cười chạy ra.
"Công chúa về rồi."
Lan ma ma đến gần mới phát hiện thần sắc Vụ Nguyệt khác thường, trên mặt còn có vệt nước mắt chưa khô.
Tim bà liền quýnh lên, "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Vụ Nguyệt khẽ mấp môi, vẫn không nhìn Tạ Vụ Hành nhưng cũng không nói gì.
Lan ma ma hoài nghi, lại nhìn về phía Hạ Lan Loan bên cạnh, bà nhận ra phục sức trên người nàng là của Nguyệt Di, "Vị này là?"
Tạ Vụ Hành giải thích: "Là Nguyệt Di công chúa, Hạ Lan Loan."
Lan ma ma bội nói, "Lão nô khấu kiến công chúa."
Hạ Lan Loan xua tay, "Ta dẫn biểu muội vào đã."
Lan ma ma đi theo nhưng lại bị Tạ Vụ Hành gọi lại.
"Làm sao thế?"
"Ta có việc muốn nói với ma ma." Tạ Vụ Hành nhìn cửa điện đã đóng lại, cười chua xót, trước đây tiểu công chúa luôn chờ hắn vào mới đóng cửa.
Lan ma ma nhìn hắn, trong lòng có dự cảm không lành.
Tạ Vụ Hành đem sự tình giải thích lại, Lan ma ma nghe xong liền nhíu chặt mày, khó trách công chúa lại thương tâm như vậy.
"Ngưoi biết rõ công chúa đối với ngươi thế nào, trước nay nàng chưa từng coi ngươi là hạ nhân." Lan ma ma không khách khí nhìn hắn, ngữ khí nghiêm nghị.
"Lúc trước khi ngươi mới vào Trường Hàn cung, ta đã nói ngươi như nào, ngưoi cũng đã đáp ứng như nào, ngươi nói sẽ một lòng hầu hạ công chúa." Lan ma ma nói tiếp
Tạ Vụ Hành nắm chặt tay, hắn đương nhiên muốn bên cạnh công chúa, một tấc không rời, "Ma ma nghĩ ta muốn leo lên Thái tử, nhưng ma ma cũng biết trong cung này có bao người đang nhìn chằm chằm, chỉ khi ta bò lên vị trí cao mới có thể bảo hộ công chúa chu toàn."
Lan ma ma đình trệ không nói.
Tạ Vụ Hành tiếp tục: "Là ta sai, chỉ là công chúa giờ đang thương tâm, nhờ ma ma dỗ dành nàng."
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.
Trong phòng, Vụ Nguyệt vẫn tỏ ra không sao, ngượng ngùng cười nhìn Hạ Lan Loan, "Để biểu tỷ chê cười rồi."
Hạ Lan Loan không yên tâm nhìn nàng, "Muội là biểu muội của ta, sao ta lại cười muội chứ."
Nàng ấy giơ tay lau nước mắt cho Vụ Nguyệt, "Ta biết muội ở trong cung không tốt."
Tiêu Tịch Ninh kia hống hách như nào, Vụ Nguyệt lại mềm yếu như nào chứ.
Sự quan tâm chân thật của nàng ấy khiến Vụ Nguyệt cảm thấy vô thực, nàng nghiêm túc nhìn Hạ Lan Loan, nàng là nữ nhi của hoàng huynh của mẫu phi, cũng là biểu tỷ của nàng.
Vụ Nguyệt nghĩ, cẩn thận bình tâm lại, lắc đầu: "Cũng không đến nỗi nào."
Hạ Lan Loan càng đau lòng, "Vừa rồi Tiêu Tịch Ninh bắt nạt muội đúng không?"
Vụ Nguyệt nói không phải, cũng không giải thích gì thêm lại càng không nhắc tới Tạ Vụ Hành, nghĩ đến hắn nàng sẽ buồn khổ.
Hạ Lan Loan càng nhận định nàng bị Tiêu Tịch Ninh làm khóc, nhưng nghĩ lại thì đoán, trong cung này không có người nào tốt, ai cũng bắt nạt Vụ Nguyệt không có chỗ dựa.
Nàng nghĩ ngợi, "Mai ta giúp muội xử lý."
Vụ Nguyệt nhớ lại roi của biểu tỷ liền khẩn trương, "Biểu tỷ đừng làm lớn chuyện."
"Ta sẽ có chừng mực." Hạ Lan Loan khí định thần nhàn cong môi cười, "Bảo đảm sau này không ai bắt nạt muội được nữa."
Vụ Nguyệt nghe vậy lại càng không yên tâm, "Biểu tỷ!"
Bất chợt bên ngoài có tiếng Xuân Đào báo thị nữ của Hạ Lan Loan tìm nàng.
Hạ Lan Loan sờ đầu Vụ Nguyệt, "Ta đi trước."
Vụ Nguyệt chạm qua chỗ Hạ Lan Loan vừa sờ, nhẹ nhàng gật đầu, "Muội tiễn tỷ ra ngoài.
Tiễn Hạ Lan Loan xong, Vụ Nguyệt xoay người về tẩm điện, thì thấy Tạ Vụ Hành đã bưng nước ấm lên.
Vụ Nguyệt lạnh nhạt, gọi Xuân Đào, "Ngươi vào hầu hạ ta."
Tạ Vụ Hành mím môi, hai tay nắm thùng nước nổi đầy gân xanh.
Công chúa thế mà lại không cần Tạ Vụ Hành, đúng là chuyện hiếm có, cũng không biết hắn ta đắc tội công chúa chuyện gì, Xuân Đào bật cười trong lòng, đi qua, "Đưa ta."
Tạ Vụ Hành cứng đờ buông tay.
Vụ Nguyệt chịu đựng không nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn, đi vào gian trong sai Xuân Đào đóng cửa lại.
Tạ Vụ Hành cứ như vậy đứng ở hành lang, khi Vụ Nguyệt tắm gội xong nằm lên giường, nàng vẫn thấy bóng hắn ngoài cửa sổ, thân ảnh mảnh khảnh cô đơn.
Vụ Nguyệt ôm chăn, cái mũi chua xót, nàng dùng sức nhắm mắt lại không nhìn nữa, nhưng trong chốc lát không nhịn được lại mở ra.
Rõ ràng đã đồng ý ngoan ngoãn ở cạnh nàng, hắn cũng giống như những người khác cảm thấy nàng yếu thế sao, Vụ Nguyệt nắm chặt tay, nàng đã nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn rồi mà...!