Chương 104: Người Tính Không Bằng Trời Tính.
*****
Lúc Bắc Thần tỉnh lại thì trời đã sáng, ngoại trừ một đống lửa đã tắt từ lâu, trong sơn động không có người nào nữa.
Y chợt ngồi dậy, thuốc mê quá liều khiến đầu óc y không tỉnh táo, như là bị người hung hăng đánh một cái, ngay cả não cũng căng đau...
Bất chấp đầu đau như muốn nứt ra, Bắc Thần vội vã ra khỏi sơn động, nhưng bên ngoài này ngoại trừ mấy dấu chân thú lẻ tẻ, không để lại bất luận dấu vết gì có thể tìm ra...
Bên trong sơn động cũng không có một chút thay đổi, người kia giống như biến mất trong không khí...
"Mẹ nó!" Bắc Thần nện một quyền đập vào vách đá bên cạnh, lại có nhân ở trước mặt hắn, cướp người kia đi.
Bắc Thần y lại cũng có lúc sơ sẩy.
Mọi thứ trong sơn động rõ ràng không có bất kỳ thay đổi nào, ký hiệu bí ẩn nhất y để lại cũng không bị thay đổi, nhưng rốt cuộc là ai, lại có thể yên lặng động tay động chân...
Đây là đối với Bắc Thần hắn là khiêu khích trắng trợn.
Bắc Thần tức giận cắn mạnh ngón cái, y cẩn thận nhớ lại một lần, tối hôm qua y và người kia đều không ăn cái gì, thứ duy nhất chạm qua ngoại trừ thảm chính là công cụ dịch dung, ngoài ra là...
Củi.
Có người bỏ thuốc mê trong củi, chờ lúc đốt củi, hiệu quả của thuốc liền phát huy...
Chết tiệt.
Bắc Thần chửi rủa, đồ ăn bọn họ có thể không đụng vào, thế nhưng củi nhất định phải đốt...
Đối phương đã sớm tính đến rồi.
Chuyện này rốt cuộc là ai làm?
Có thể tìm tới chỗ y ẩn giấu kỹ lưỡng, còn có thể âm thầm động tay đông chân?
Lạc Cẩn sao?
Nếu là như vậy, bọn họ hôm qua vừa vào sơn động hẳn đã bị người phục kích mới đúng. Huống chi cả đoạn đường này y đều để ý, cơ bản không có dấu vết người qua lại...
Hay là Hoằng Nghị?
Bắc Thần lắc đầu, Hoằng Nghị cũng sẽ không làm chuyện hèn hạ như vậy, hơn nữa hắn trong người trọng thương, cơ bản không có nhiều tinh lực như vậy đi làm chuyện này.
Huống chi y báo với bọn họ dùng Kim Hồ Lô đổi Ngôn Vô Trạm, là vào hôm nói rõ với người kia, nếu muốn bố trí, dù là Lạc Cẩn hay là Hoằng Nghị, hẳn đều sẽ không kịp...
Mẹ nó! Rốt cuộc là ai?! Người kia lại ở nơi nào?!
Bắc Thần rốt cục đã hiểu, cái gì gọi là cóc ghẻ chui bếp lò, vừa ấm ức, vừa nén giận...
Gõ gõ lên cái đầu tựa như lúc nào cũng có thể nứt ra, Bắc Thần trở về Liệt Long Trại, trong trại bình yên vô sự, chỉ là thiếu người kia...
Bắc Thần đen mặt trở về, huynh đệ trong trại đều nhận ra, hành trình lần này của lão đại nhà mình cũng không thuận lợi, nhưng chưa kịp hỏi, Bắc Thần liền triệu tập bọn sơn tặc lại...
Người kia tối hôm qua mới bị bắt đi, chỗ này lại lớn như vậy, hắn nhất định vẫn chưa ra khỏi phạm vi khống chế của trại, Bắc Thần bảo bọn họ đào ba thước đất cũng phải tìm người kia trở về...
Bọn sơn tặc nhận lệnh liền đều tự đi làm việc, Bắc Thần lại chắp tay sau lưng vòng quanh trong trại.
Y chưa bao giờ giống như hiện giờ, nếm được cảm giác thất bại mãnh liệt như vậy, hơn cả việc bị người mưu hại, y lo cho an toàn của người kia hơn...
Bắc Thần cũng lần đầu tiên ý thức được, nếu hắn không phải hoàng đế thì tốt biết bao nhiêu.
Chân giơ lên đột nhiên dừng lại, Bắc Thần chợt nhớ tới Mộ Bạch, y phải gọi hắn đến giúp đỡ, còn có ám vệ kia của Ngôn Vô Trạm, bọn họ mới có thể tìm được hắn, chí ít cũng có thể cho y một hướng tìm kiếm...
Bắc Thần dự định lập tức lên đường trở lại Thanh Lưu Thành, nhưng còn chưa ra khỏi cửa, chợt nghe bên dưới có người báo lại...
Hoằng Nghị dựa theo ước hẹn tới nhận người.
Có điều Hoằng Nghị không phải tự mình đến, đường xá xa xôi, bụng hắn bị người khoát một lổ, cho dù muốn tới cũng không tới được.
Bắc Thần nhướng mày, Hoằng Nghị này làm sao biết Ngôn Vô Trạm ở đây...
Y chưa từng có bất kỳ sơ hở nào, chỉ riêng danh hiệu Thiên Diện Thú kia cũng không thể nào, dù sao dính vào thân phận kia có năm người, hơn nữa đồ bọn họ trộm lại không chỉ dừng ở một chỗ, dấu chân Thiên Diện Thú trải rộng khắp đại giang nam bắc... tuy rằng có chút danh tiếng, nhưng quan phủ các nơi lại không có bất cứ ghi chép gì, bởi vì thứ bọn họ trộm đều không đáng bao nhiêu tiền, muốn tra xét, nói dễ vậy sao...
"Mẹ nó, ta cũng không tin Hoằng Nghị ngươi thật sự có bản lĩnh thông thiên!" Có thể tra ra thân phận Lạc Cẩn, có thể tra được chỗ của y, "Đuổi người đi cho ông! Đừng mẹ nó mất vợ lại chạy tới chỗ ta khóc lóc! Nói cho bọn hắn biết muốn tới đâu thì tới, ông đây không có!"
Tiểu tặc kia bị mắng, giật mình một cái, gã vẫn chưa từng thấy dáng vẻ đương gia nhà mình nổi giận như vậy, gã không dám nhiều lời, ù té chạy, có điều chạy mấy bước, trước mặt lại tới một sơn tặc té lăn cù...
Hôm nay thật là náo nhiệt.
Sơn tặc này so với tên bị Bắc Thần mắng còn muốn hoảng loạn hơn, chưa thấy người đã nghe tiếng, từ rất xa đã hô lên, "Đại đương gia, không xong rồi, có người đánh tới đỉnh núi chúng ta rồi!"
Bắc Thần dựng chân mày, thẳng thắn mắng một câu, ta thao!
Sự yên bình của Liệt Long Trại từ đó kết thúc.
Bắc Thần không có tâm tình quản việc trong trại, chỗ này của y, dù là triều đình thiên quân vạn mã cũng có thể đối phó, huống chi là Lạc Cẩn chỉ giỏi đánh lén ám sát, Bắc Thần sắp xếp ổn thỏa liền theo đường nhỏ rời khỏi, Lạc Cẩn có bản lĩnh tới, y cũng có bản lĩnh để bọn họ một người cũng không thể quay về.
Đây là chỗ của Bắc Thần y, ai cũng không dễ xử.
Việc cấp bách chính là y phải đi tìm Mộ Bạch.
Đến lúc về tới Thanh Lưu Thành thì trời đã tối, bên này một đạp đá mở cửa phòng, bên kia lập tức có người rít gào thành tiếng, Mộ Bạch này đang ôm một cô nương như hoa như ngọc chuẩn bị một hồi vui vẻ, hai người đang đến cao trào, hung thần ác sát Bắc Thần đột nhiên lại từ trên trời giáng xuống, đừng nói cô nương trong ngực hắn sợ hãi, ngay cả Mộ Bạch cũng giật mình...
Lời nói đều mềm nhũn.
"Ngươi mẹ nó có bệnh đúng không?" Ai bị phá hỏng loại chuyện này cũng không quan tâm tới khí phách, Mộ Bạch mở miệng liền mắng.
"Lăn ra đây, đã xảy ra chuyện."
Bắc Thần lười cãi nhau với hắn, cửa cũng không đóng liền đi sang căn phòng khác, Mộ Bạch vừa thấy gương mặt xám ngoét kia của y cũng biết sự tình không ổn, dù ngoài miệng hùng hùng hổ hổ nhưng vẫn kéo quần lên đi theo, cô gái sợ đến mặt hoa biến sắc, hắn cơ bản cũng không vừa ý.
Lúc này, huynh đệ mới quan trọng.
"Ngươi vừa tới, ta mẹ nó thiếu chút nữa cho rằng nương tử nhà ta chạy tới bắt gian!" Mộ Bạch áo ngoài chỉ kịp xỏ một tay, hắn vừa mặc vừa oán giận, "Có điều sau đó ông đây mới nhớ ra, ông đây mẹ nó còn chưa rước dâu!"
Bắc Thần cả mặt âm trầm nhìn Mộ Bạch, chờ hắn đóng kín cửa lại, Bắc Thần vỗ đầu nói, "Không thấy người nữa."
Mộ Bạch ngẩn người, "Không thấy ai?"
Bắc Thần không nói chuyện, nhìn ánh mắt của y, Mộ Bạch cũng biết người y nói là ai, sắc mặt Mộ Bạch liền lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn Bắc Thần cũng trợn thật lớn, trò đùa này cũng không buồn cười.
Con người Bắc Thần cũng sắp tóe lửa, bàn dưới tay đang bị y bóp rung động răng rắc, tựa như lúc nào sẽ gãy ra, bộ dáng y như vậy một điểm cũng không giống như đang nói đùa...
Hơn nữa, Bắc Thần trời sập cũng không quên dịch dung, có thể thấy được y hiện tại sốt ruột cỡ nào...
Mộ Bạch hiểu rõ sự việc quá nghiêm trọng.
"Được rồi, đi theo ta, một lát lại nói."
Mộ Bạch dẫn Bắc Thần tới chỗ Hoài Viễn nghỉ ngơi, Hoài Viễn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Bắc Thần, lúc Mộ Bạch thay Bắc Thần giới thiệu sơ qua, Hoài Viễn thật sự kinh hãi...
Tướng mạo Bắc Thần khiến hắn bất ngờ.
Có điều rất nhanh, Hoài Viễn liền không có tâm tư nghiên cứu dáng vẻ Bắc Thần, lúc Bắc Thần kể lại đầu đuôi sự việc một lần, Hoài Viễn liền vén chăn, trực tiếp liền bước xuống giường...
Thương thế y còn chưa khỏe, nhưng vẫn muốn vì người kia làm việc, Mộ Bạch để y tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nhưng Hoài Viễn vừa nằm xuống chưa lâu đã xảy ra chuyện rồi...
Còn là chuyện lớn như vậy.
"Ngươi đi đâu?" Mộ Bạch đưa tay qua cản lại, lại bị ánh mắt lạnh lùng kia của Hoài Viễn uy hiếp, hắn chưa từng nghĩ tới, thì ra con người ôn nhu này cũng sẽ lộ ra biểu tình này...
"Đừng cản ta." Hoài Viễn nói.
Giọng nói lạnh như băng khiến Mộ Bạch chợt hoàn hồn, tay rút về lại giơ lên, "Chuyện này không đúng, ngươi không tìm được hắn, hai người các ngươi đều yên tĩnh cho ta một cái!"
Người trong cuộc thì rối, hiện giờ chỉ có Mộ Bạch tỉnh táo.
"Bắc Thần ngươi có nghĩ tới, vì sao sơn động không ai biết lại bị người khác động tay động chân, còn tính toán chính xác ngươi sẽ mang theo hắn tới như vậy?"
Anh mắt Bắc Thần khẽ mở, y chưa kịp ngẫm nghĩ, Mộ Bạch lại tiếp tục...
"Đối phương hạ dược nặng như vậy, rất hiển nhiên là biết hắn có khả năng kháng dược tính, nói cách khác, y hẳn là biết thân phận của hắn."
Hoài Viễn ngầm hít một hơi khí lạnh, Mộ Bạch nói không sai, độc dược dường như không có hiệu quả với Ngôn Vô Trạm...
"Còn có, Thiên Diện Thú vô dụng kia cơ bản là một thứ không tồn tại, Lạc Cẩn có bản lĩnh hơn nữa cũng không tra được tới ngươi, còn có một Hoằng Nghị, bọn họ tối hôm qua rõ ràng bị ngươi đùa giỡn xoay quanh, sao hôm nay có thể tìm tới cửa? Còn đúng lúc như vậy, một trước một sau đến."
Chuyện này quả nhiên kỳ quái, Mộ Bạch thấy bọn họ hơi chút tỉnh táo một chút, đầu óc rối loạn có thể suy nghĩ, mới nói ra câu tiếp theo...
"Ta nghĩ ta hẳn phải đi tìm Hoằng Nghị và Lạc Cẩn, nếu lập trường thống nhất, vậy chúng ta bây giờ chính là đang đấu tranh nội bộ."
............
******
Chương 105: Tụ Cùng Một Chỗ.
*****
Mộ Bạch đi tìm bọn họ, y thẳng thắn nói, Ngôn Vô Trạm mất tích rồi, bọn họ có tình nguyện giúp đỡ tìm kiếm hay không.
Y không cần những lời vô ích, y chỉ cần một câu nói của bọn họ.
Hoằng Nghị gật đầu, Lạc Cẩn cũng khiến y kinh ngạc mà đồng ý.
Cho nên mấy người này, rất nhanh liền chạm trán ở gánh hát.
Đây chính là lần đầu tiên bọn họ ngồi cùng một chỗ.
Tất cả mọi người.
"Con thuyền này, các ngươi đã lên, mái chèo cũng đã sớm ném đi, hiện giờ chúng ta ngồi chung một thuyền, cho dù trước đây là địch hay bạn, thời điểm này đều là người trên cùng một chiến tuyến.
Đây là chỗ của Mộ Bạch, trong gánh hát cũng đều là người của y, cửa lớn vừa đóng, y liền không cần giả thần giả quỷ, cũng không có thời gian nói lời thừa thải.
Y thẳng thắn nói rõ.
"Về người kia, tên thật sự của hắn là Ngôn Vô Trạm."
Lời này vừa nói ra, hai người kia sau một lúc lâu mới có phản ứng...
Họ Ngôn chính là họ của hoàng tộc, hơn nữa cái tên này...
Giống như sét đánh ngang trời, hai người đồng thời mở to hai mắt nhìn, ngay cả Hoằng Nghị cũng lộ ra biểu tình hiếm thấy...
Vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ.
"Các ngươi đoán đúng rồi."
Mộ Bạch không nói rõ, nhưng xác nhận suy đoán của bọn họ. Y không cho bọn họ thời gian để tiếp nhận, lời kế tiếp của y mới là trọng điểm...
"Các ngươi đã vào căn phòng này, sẽ không còn đường quay đầu lại, chuyện này, làm hay không làm cũng không do các ngươi quyết định. Thân phận này của hắn ở đây nhất định phải giữ kín bí mật, nếu là các ngươi có suy nghĩ sai lệch gì..."
Như một con báo nhanh nhẹn, Bắc Thần đột nhiên vọt lên mặt bàn, trong nháy mắt lời Mộ Bạch rơi xuống, chủy thủ sắc bén đã đặt trên cổ Lạc Cẩn...
"Ông đây mặc kệ cái rắm gì Nhược Phù Cung, cũng không quan tâm các ngươi đang làm gì, lời hôm nay quăng ra ở đây, nếu các ngươi để xảy ra một chút sơ xuất, ông đây sẽ lập tức cho các ngươi biến mất khỏi nhân gian."
Chưa nói tới người khác, chỉ riêng một Mộc Nhai, cũng đủ để lật đổ vương triều, Nhược Phù Cung nho nhỏ này không cần Mộc Nhai ra tay, lại càng không có giá trị ở trong mắt Bắc Thần hắn.
Hắn không động tới Lạc Cẩn, không phải sợ y, mà là không cần phải thế, bởi vì hắn và Lạc Cẩn cũng không tiếp xúc nhiều, chỉ duy nhất một Ngôn Vô Trạm, vẫn chưa đến mức khiến hắn dọn sạch Nhược Phù Cung.
Thế nhưng hiện giờ lại không phải, tình thế nghiêm trọng, Bắc Thần hắn chuyện gì cũng làm được.
Cổ lạnh lẽo, Lạc Cẩn cũng không nhìn một cái, y nhìn thẳng ánh mắt đầy cảnh cáo của Bắc Thần, lúc hắn chậm rãi rời đi từ trên người y đột nhiên ra tay, hai ngón tay nhanh chóng kẹp lấy cổ tay Bắc Thần, chỉ thấy tay hai người trên không một đến một đi, chớp mắt tiếp theo, chủy thủ lại dán lên cổ Bắc Thần...
Cái bàn lớn như vậy bị hai người chiếm hết phân nửa, Lạc Cẩn nắm lấy cả cổ tay Bắc Thần, con ngươi sâu thẳm của y không có bất kỳ tâm tình dao động gì, ở cùng góc độ, y nhìn Bắc Thần nói, "Lời này, Lạc Cẩn cũng xin trả lại."
Lời vừa rơi xuống, chủy thủ thẳng tắp cắm vào mặt bàn, hai người này đứng mỗi người một phía, giương cung bạt kiếm.
Bầu không khí thoáng cái liền căng thẳng.
Lạc Cẩn không có thói quen bị người uy hiếp, càng không có thói quen bị người dùng dao gác lên cổ.
Y tới đây là để bàn bạc chuyện của người kia, nhưng không ngờ lại có một tin tức động trời như vậy đang đợi y...
Lạc Cẩn chưa kịp tiếp nhận, Bắc Thần lại tới uy hiếp...
Bọn họ cho rằng tính tình y quá tốt hay sao?
Chuyện này, Lạc Cẩn không muốn quản, bởi vì thân phận Ngôn Vô Trạm.
Y không muốn tham dự chuyện của triều đình, y đối với việc của triều đình cũng không hề hứng thú, Lạc Cẩn hiện giờ an ổn, cũng cảm thấy đã đủ.
Cứu người kia, y sẽ không thoái thác, nhưng cứu hoàng thượng...
Cảm giác của Hoằng Nghị cùng y không khác biệt lắm, hắn có thể tới đây, chỉ vì hắn muốn tìm Ngôn Vô Trạm về mà thôi.
Dính dáng gì đó phía sau, cũng khiến Hoằng Nghị bất ngờ.
Hoằng Nghị chỉ là thương nhân, làm tốt việc làm ăn của hắn là được rồi, có quan hệ với hoàng thượng, với hắn mà nói chưa hẳn là chuyện tốt.
Ngôn Vô Trạm sao lại xuất hiện ở Thanh Lưu Thành, y lại tại sao lại xuất hiện ở Lạc Phủ, Hoằng Nghị đã hiểu.
Hắn không muốn để Hoằng Gia theo bước Lạc Gia...
Tình hình hiện tại Lạc Phủ, mọi thứ hắn đều nhìn thấy.
Mộ Bạch ngay từ đầu đã không nghi ngờ bọn họ, y chỉ muốn xác định thử mà thôi, đấu tranh trong mắt hai người, Bắc Thần và Mộ Bạch nhìn rõ toàn bộ, hai người liếc nhau, trong lòng đều có suy đoán, việc Ngôn Vô Trạm bị bắt đi không liên quan gì đến bọn họ...
Đồng thời bọn họ cũng đã ra quyết định, hai người này đã biết thân phận Ngôn Vô Trạm, nếu bắt đầu tỏ ý rút lui, hôm nay sẽ bỏ bọn họ lại đây.
Có điều, đây là lựa chọn vạn bất đắc dĩ.
Mộ Bạch vẫn muốn bọn họ có thể hợp tác.
Như vậy cũng dễ làm việc.
"Ta biết hai vị đang lo lắng điều gì, có điều Mộ Bạch có một câu muốn hỏi, hai vị tới đây, là vì cứu người kia, tuy là thân phận khác biệt, nhưng người không phải không đổi sao? Hai vị thật sự muốn ngồi yên không quan tâm tới, mặc cho hắn bị người bắt đi, cướp đi?" Ánh mắt đảo qua hai người, Mộ Bạch khẽ thở dài, "Không giúp là bổn phận, giúp là tình cảm, việc này đối với các ngươi, bất quá là một cái nhấc tay mà thôi, mặc kệ hắn là ai, nay chúng ta giúp hắn, ân đức này hắn sớm muộn cũng sẽ trả, hắn sẽ không để các ngươi thua thiệt."
Câu nói sau cùng của Mộ Bạch, nói rất có ý tứ, mang theo ý nghĩa vô hạn, việc này cũng khiến Lạc Cẩn và Hoằng Nghị lần nữa rơi vào trầm tư...
Suy nghĩ hai người này cũng không giống nhau, bọn họ suy tính là hai chuyện, nhưng rất nhanh cũng cho ra cùng kết luận.
"Vậy cứ theo ý của các ngươi đi." Lạc Cẩn cho ra câu trả lời thuyết phục, không phải do chịu áp lực, mà là quyết định của chính y.
Bên này Hoằng Nghị cũng gật đầu, "Ta đồng ý."
Thấy bọn họ tỏ rõ thái độ, Mộ Bạch lúc này mới yên lòng, hai người kia, nếu đã đồng ý, cũng sẽ không lật lọng.
Mộ Bạch cho Bắc Thần một ánh mắt, người kia xì một tiếng liền ngồi xuống, chờ Lạc Cẩn cũng một lần nữa ngồi xong, Mộ Bạch hít sâu một hơi, bắt đầu nói việc chính.
"Đầu tiên, hai vị làm sao tra ra Liệt Long Trại."
Dựa vào năng lực bản thân, Mộ Bạch không tin.
"Hôm qua lúc về phủ, trên cửa đã để lại một phong thư, bên trên viết ba chữ Liệt Long Trại." Lạc Cẩn không nhìn thấy người truyền tin, nhưng mũi tên này cắm hoàn toàn vào ván cửa, có vẻ đối phương không nhân vật tầm thường.
Liệt Long Trại cách Thanh Lưu Thành không xa, Lạc Cẩn suy nghĩ tỉ mỉ một hồi, hôm đó ám sát Hoằng Nghị, nửa đường bị người chặn đường, có thể mạnh bạo như vậy, có thể ở trước mặt Lạc Cẩn y điều binh khiển tướng, cướp đi người của y, cứu Hoằng Nghị, gần đó cũng chỉ có Liệt Long Trại.
Y lúc đó thật không nghĩ tới, có điều bây giờ, y chợt bừng tỉnh, mặc kệ người truyền tin là ai, mục đích vì sao, nói chung hắn đã giúp y giảm đi không ít phiền phức, cho nên y lập tức sắp xếp người tới Liệt Long Trại tìm người.
"Giống vậy." Hoằng Nghị không chút biểu hiện, tình huống của hắn và Lạc Cẩn như nhau.
"Nói cách khác, cùng lúc chúng ta rời đi đã có người mật báo cho các ngươi." Thời gian trước sau hẳn là cách không lâu, vậy nói cách khác, "Lúc chúng ta tới sơn động, có người theo?"
Mọi người không có biểu hiện, nhưng phần lớn có cùng suy nghĩ với Bắc Thần.
"Không thể nào!" Với thính lực của hắn, sao lại không nhận ra có người theo dõi hay không, Bắc Thần lập tức bác bỏ.
Mộ Bạch cũng nhíu mày suy ngẫm, Bắc Thần người có thính lực tốt nhất trong mấy người bọn họ, nói hắn hoàn toàn không có phản ứng bị người theo dõi, Mộ Bạch cũng cảm thấy kỳ quái...
"Vậy không phải nói rằng, đối phương đối với hành động của ngươi đã sớm hiểu như lòng bàn tay, hay là nói, hắn vẫn luôn bên cạnh các ngươi, mọi thứ ngươi sắp xếp, hắn đều biết rõ, bao gồm ký hiệu ngươi làm ra, vị trí."
Lời của Hoài Viễn khiến Bắc Thần ngầm hít một ngụm khí lạnh.
Hành tung của hắn đã rất thần bí, cũng rất cẩn thận rồi, nếu như vậy còn bị người thành công nhìn trộm, như vậy...
Bắc Thần khó thể tưởng tượng.
"Còn có một vấn đề, vì sao người kia lại dựa theo dược tính của hắn để hạ thuốc." Lạc Cẩn làm rõ trọng điểm, lần trước y hạ thuốc nặng, là không người kia nhớ được, khiến hắn* trong lúc hoàn toàn không còn ý thức làm chuyện đó.
Nhưng lần này cùng với hắn khi đó khác nhau, y nhìn than củi Bắc Thần đem tới, loại thuốc mê này chỉ cần dùng một chút, lập tức sẽ khiến người khác hôn mê bất tỉnh, dù cho võ công ra sao, ngay cả Lạc Cẩn y cũng không tránh được, thế nhưng đối phương hạ lượng nhiều như vậy...
Không phải đối phương không hiểu hiệu quả của thuốc, mà là hắn biết rõ, thuốc hạ thiếu, đối với Ngôn Vô Trạm vô dụng.
Đây cũng là nguyên nhân Mộ Bạch không nghi ngờ bọn họ.
Bởi vì bọn họ không biết thân phận Ngôn Vô Trạm.
"Người trong cung, hay là nói, là người biết hành tung của hắn." Dù không muốn thừa nhận, thế nhưng Bắc Thần vẫn nói ra.
Chỉ có người trong cung mới biết được hắn là hoàng thượng, mới biết được phải làm sao đối phó hắn.
Nếu là như vậy thì sẽ thật sự khó giải quyết, chân mày Hoài Viễn nhíu chặt, người trong cung muốn giết hoàng thượng, việc này có ý nghĩa như thế nào...
"Bắc Thần, còn có một việc, không biết ngươi có để ý hay không." Lúc trong phòng một mảng yên tĩnh quái dị rõ ràng, giọng nói Mộ Bạch đột nhiên trở nên nặng nề mở miệng.
Thay đổi của y khiến Bắc Thần vốn cũng không yên, càng kinh hãi không thôi...
"Cái gì?" Bắc Thần hỏi, hắn không muốn nghe thấy càng nghi ngờ hơn.
Hai người bốn mắt giao nhau, giọng nói Mộ Bạch chậm rãi nói, "Mộc Nhai dường như đã rất lâu không liên lạc với chúng ta."
Mộ Bạch nói đến đây, tiếng đập cửa trùng hợp vang lên, mọi người lập tức cảnh giác nhìn ra cửa, Mộ Bạch lại đưa tay ra hiệu bình tĩnh...
Người tới là người Mộ Bạch phái đi điều tra trước đó.
"Thưa..." Thấy trong phòng còn có người khác, người nọ đầu tiên là liếc mắt nhìn Mộ Bạch.
"Cứ nói đừng ngại." Mộ Bạch mệt mỏi bắt chéo mười ngón trên tay, y mong tin tức người này mang tới hoàn toàn ngược lại với suy đoán của y, y không muốn những thứ trong đầu trở thành sự thật.
Thế nhưng...
"Đúng như ngài nói, cửa hàng Khâm Gia đã lâu không nhận được tin tức của Khâm Tam Gia."
Nhuyễn Mặc ở Ly Gia đứng hàng thứ ba, cũng là tam đệ của Võ Uy Sử Mộc Nhai, Khâm Mặc chính là đại thương nhân đệ nhất Nam Triều, cửa hàng của y trải rộng đại giang nam bắc, hành trình lần này của Ngôn Vô Trạm, Khâm Mặc cũng âm thầm bỏ ra không ít công sức, dù người của y không xuất hiện, nhưng thủ hạ dọc đường đã dọn sẵn đường cho người kia, vào thời điểm thích hợp mà trợ giúp.
"Văn Tứ Gia của Ly Gia từ lúc rời khỏi Đông Câu cũng mất tin tức." Người nọ lại nói.
"Còn có, chúng ta bên này cùng đế đô hoàn toàn mất liên lạc, không chỉ có nhị gia, ngay cả đại thiếu gia Ly Gia cũng tương tự không tìm được."
Thật hay, mấy người Ly Gia này đều mất tích.
Trách không được Mộc Nhai đã lâu không có tin tức...
Bọn họ sao lại không sớm phát hiện?
Quá sơ sót.
Ly Lạc và Mộc Nhai của Ly Gia chính là văn võ thần đệ nhất Nam Triều, địa vị bọn họ ở trong triều hết sức quan trọng, hiện giờ bọn họ đều cùng biến mất, việc này ý nghĩa thế nào, tất cả bọn họ đều hiểu...
Triều đình đã xảy ra chuyện.
Ngay cả mấy người Ly Gia này cũng bị khống chế rồi.
Đến mức này, trợ thủ đắc lực của hoàng thượng đều bị cắt đứt.
"Ta không tin, tên kia là Mộc Nhai, hắn là chiến thần bách chiến bách thắng, làm sao hắn có thể..."
"Mộc Nhai có nhược điểm, chính là ở đế đô." Mộ Bạch nhìn ánh mắt Bắc Thần, nói như chém đinh chặt sắt.
Bắc Thần hiểu rõ, hắn hung hăng hừ mũi một cái, cũng không nói thêm nữa...
Đúng vậy, không chỉ Mộc Nhai, ở đế đô, mấy huynh đệ Ly Gia đều có nhược điểm, nếu đối phương nắm giữ điểm này...
Sự tình thật sự không ổn rồi.
So với tưởng tượng của bọn họ còn tệ hơn.
Đã trực tiếp đến mức không thể cứu vãn.
"Hoài Viễn, ngươi nghĩ xem, chuyện này sẽ là ai làm?" Mộ Bạch chuyển ánh mắt sang Hoài Viễn.
Người kia im lặng chốc lát, mới chậm rãi mở miệng...
"Làm việc này, chỉ có một người..."
Cũng chỉ có một người.
.........................