Ngự Hoàng - Lạc Dận

(Hôm nay có vài chương, sai gì thì cmt để Phong sửa nhé, xin cám ơn.)
Chương 120: Tai Bay Vạ Gió.
****
Hai người không có mục tiêu, chỉ dựa theo cảm giác của mình đi về phía trước, do hoàn cảnh quái dị, hai người nói chuyện với nhau ít lại càng ít, phần lớn thời gian đều trải qua trong im lặng.
Có điều tâm tình bọn họ lại không chịu bất cứ ảnh hưởng gì.
Đổi thành người bình thường, thời điểm này sợ là đã sớm suy sụp, nhưng Ngôn Vô Trạm và Vân Dương thì khác, trải qua sóng to gió lớn đã nhiều, việc nguy hiểm hơn bọn họ cũng có thể giữ được tỉnh táo.
Huống chi ở đây cũng không phải chỉ có một mình.
Hai người bọn họ đều ở đây.
Ngôn Vô Trạm lần đầu được thử nghiệm cảm giác bị mù, ở đây cho dù mắt mở to hay nhắm đều như nhau, hắn không nhìn thấy Vân Dương, cũng không nhìn thấy mình, ban đầu hắn đi vẫn rất cẩn thận, nhưng dần dần bước chân cũng đã thả lỏng, do chỗ này vô cùng bằng phẳng, một chướng ngại vật cũng không có, cái gì cũng không đụng được.
Vân Dương trước sau theo một hướng mà đi, cảm giác phương hướng của y rất tốt, có điều ở trong bóng tối thế này cũng không có tác dụng gì, giống như lời y đã nói, rời khỏi xe ngựa kia, bọn họ sẽ không thể tìm về lại.
Hai người đi khoảng gần một canh giờ, trong lúc bất chợt, bọn họ phát hiện ánh sáng...
Không giống với bóng tối hiện giờ, nhưng không tính là rực rỡ, vẫn là màu đen, chỉ là so với chỗ này màu sắc nhạt hơn một ít, nếu là trước đây chút ánh sáng hơi yếu này nhất định sẽ không có ai phát hiện, nhưng hiện giờ lại khác, nhìn quen bóng tối này, hai người thoáng cái liền phát hiện ra màu sắc khác biệt...
Bóng tối khiến người ta nghẹt thở này không thể đánh bại bọn họ, tiếp đó, chờ đón bọn họ lại là...
"Ngôn Vô Trạm, sợ không?" Trong bóng tối, Vân Dương nhếch môi, kiêu ngạo cười.
Người kia hừ cười, "Vân Dương, nếu như ngươi sợ, để ta đi trước cho."
Ngôn Vô Trạm nói xong, thật sự đi lên trước.
Vân Dương không có từ chối, liền để mặc người kia, đi sau hắn. Theo khoảng cách rút ngắn, bọn họ phát hiện ánh sáng kia là một đường cong, dáng vẻ khá giống như một cánh cửa...
Ngôn Vô Trạm không do dự, phải đối mặt, vĩnh viễn cũng trốn không được, cho dù thứ chờ đợi bên kia cửa là cái gì, bọn họ cũng sẽ không lùi bước.
Thế nhưng trong nháy mắt người kia nhấc chân, Vân Dương lại vượt qua hắn...
"Ngôn Vô Trạm, ngươi có hối hận theo ta không?"
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Vân Dương hỏi hắn...
Người kia ngẩn ra, lúc này Vân Dương đã đi trong đường cong kia...
Thế nhưng tay vẫn như cũ không buông ra.
Người kia không kịp nghĩ nhiều, theo sát phía sau cũng đi vào, bóng tối xẹt qua khóe mắt, mắt tựa như lại thấy được ánh sáng, thoáng chốc phục hồi chức năng vốn có... Có thể nhìn thấy mọi vật.
Thế nhưng Ngôn Vô Trạm chưa kịp thấy may mắn, Vân Dương đã đứng ở trước mặt hắn, vẫn không nhúc nhích chẳng biết đang nhìn cái gì. Tầm nhìn của Ngôn Vô Trạm cũng bị y chặn mất, chờ lúc hắn đi vòng qua bên cạnh Vân Dương, người kia khiếp sợ hít một ngụm lớn khí lạnh... Trách không được, Vân Dương lại bất động.
"Chỗ này, quen thuộc không?" Vân Dương cũng không quay đầu lại hỏi.
Người kia gật đầu, không tính là quen thuộc, nhưng trước đây không lâu, hắn vừa mới nhìn thấy, có điều cùng với tình huống hiện tại có chút không giống nhau...
Mắt nhìn thấy, chỗ nào cũng là nhà cửa tan hoang, cho dù vẫn còn có cái kiên cố đứng thẳng, nhưng cũng chỉ còn lại đất đổ đá vụn, mặt đường hố ổ không bằng phẳng, đá lót đường bên dưới có thể thấy rõ dấu vết rạn nứt...
Cỏ dại mọc giữa nhà cửa hoang tàn cũng đã chết héo, cây cối bên đường cũng không thấy một tia sức sống, nghiêng trái ngã phải cắm vào trong đất, trên vỏ cây còn mang theo một lớp chất lỏng dinh dính không biết tên, thoạt nhìn vô cùng buồn nôn...
Chỗ này thật sự là Lâm Nghiệp Thành bọn họ vừa rời khỏi sao... Dân chúng trong thành đều đi đâu rồi? Còn có đám người Phó Đông Lưu cùng bị bóng tối nuốt chửng, hay là...
"Rắn nhiều thật." Giọng nói của Vân Dương cắt ngang suy nghĩ của người kia.
Rắn này, Ngôn Vô Trạm cũng đã sớm nhìn thấy.
So với cảnh sắc tiêu điều này, lũ rắn này mới là nguyên nhân khiến hắn khiếp sợ.
Số lượng rắn không thể chỉ dùng thật nhiều để hình dung... mà là vô số kể.
Lâm Nghiệp Thành này, vật còn sống duy nhất rắn nhiều vô số kể... nhiều đến mức khiến cho người khác trực tiếp nổi da gà, da đầu tê dại...
Các loại rắn khác nhau thè lưỡi, lượn lờ giữa gạch ngói vụn, con mắt lạnh lẽo kia làm cho người khác nhìn thấy rất khó chịu...
Ngôn Vô Trạm đối với rắn không có cảm giác đặc biệt gì, thế nhưng lúc này, hắn theo bản năng xoa xoa cánh tay của mình, ngay cả Vân Dương cũng cau mày, dạ dày cuồn cuộn...
Hai người liếc nhau, dù không tình nguyện, nhưng vẫn hướng trong thành đi tới.
Không có lựa chọn khác.
Càng đi vào bên trong, càng thấy nhiều rắn, có chỗ, đám rắn kia như dây thừng quấn cùng một chỗ, từng đoàn từng đoàn, muốn buồn nôn bao nhiêu thì buồn nôn bất nhiêu...
Bọn họ may mắn là đồ ăn trong bụng đều đã tiêu hóa sạch sẽ, nếu không lúc này nhất định là sẽ ói ra.
Lâm Nghiệp Thành chỗ nào cũng là quang cảnh đó, đã không còn chỗ nào nguyên vẹn, nhìn nữa cũng không làm được gì, Vân Dương ý bảo người kia lui về...
Nhưng hai người vừa quay đầu lại mới phát hiện, đường sau lưng thật sự đã bị rắn chặn mất rồi.
Rắn dày đặc chiếm cứ mọi chỗ có thể đi, có thể đụng, thậm chí là có thể nhìn, Ngôn Vô Trạm cảm thấy có chút hoa mắt, thế nhưng hắn và Vân Dương chưa kịp làm gì, biển rắn lại đột nhiên xao động...
Rắn này giống như là nhận được mệnh lệnh, đột nhiên hướng bọn họ đánh tới...
Vân Dương một đao liền chém rớt một cái đầu rắn, tuy nhiên số lượng rắn thật sự rất nhiều, y huơ đao có nhanh hơn nữa cũng không kịp tốc độ lũ rắn lao tới...
Ngôn Vô Trạm không có vũ khí phòng thân, hắn chỉ có thể dùng quần áo xua đuổi, nhưng những thứ lạnh lẽo kia không ngừng rơi lên người hắn, cảm giác kia khiến lưng hắn phát lạnh, cả người liền rơi vào trạng thái vì sợ hãi mà điên cuồng...
Các loại rắn rất nhiều, Ngôn Vô Trạm cũng không rõ lắm những con rơi lên người hắn có độc hay không. Hắn có thể cảm giác được có con rắn men theo quần hắn bò lên, còn có con rắn đang cố gắng chui vào cổ áo hắn...
Cho dù tốc độ Ngôn Vô Trạm rất nhanh, vẫn không có cách nào vẫy hết đám rắn này ra ngoài, rắn bò vào quần áo hắn ngày càng nhiều, quanh người hắn giống như mặc một lớp áo giáp lạnh như băng... cảm giác lạnh lẽo kia dán chặt lên da.
Vân Dương bên kia cũng không tốt hơn chỗ nào, có điều trong tay Vân Dương có đoản đao, trên người y có thể "sạch sẽ" hơn Ngôn Vô Trạm một chút.
Trong lúc hai người cố hết sức chống lại lũ rắn, một con rắn to cỡ miệng chén từ phía sau trực tiếp quấn lấy thắt lưng người kia, Ngôn Vô Trạm còn chưa kịp phản ứng đã bị con rắn kia trói thành bánh tét...
Ngay cả đầu cũng bị quấn lấy, chỉ có mũi miễn cưỡng lộ ra ngoài.
Sức mạnh con rắn cũng không phải sức người có thể chống lại, Ngôn Vô Trạm chỉ cảm thấy sức ép từ bốn phương tám hướng kéo tới, đừng nói phản kháng, xương của hắn lung lay sắp đổ, lúc nào cũng có thể vỡ nát, không khí trong lồng ngực đều bị ép ra ngoài, hơn nữa miệng bị chặn, mũi cũng chỉ còn phân nửa ở bên ngoài, người kia thoáng cái liền khó thở...
Ngôn Vô Trạm không biết bị rắn quấn tới đâu, hắn chỉ biết là hắn vẫn luôn di động rất nhanh, cảm giác đè ép và khó thở khiến ý thức người kia từ từ mơ hồ, hắn đã hôn mê một lúc...
Chờ lúc hắn tỉnh táo lại, Ngôn Vô Trạm phát hiện hắn đã bị treo giữa hái cái cây, tay chân hắn bị cưỡng ép mở ra, mà treo hắn, chính là mấy con rắn dài kia...
Đầu rắn quấn lấy cổ tay cổ chân hắn, đuôi quấn lên cây, cái lưỡi đỏ tươi khiến Ngôn Vô Trạm thoáng cái liền tỉnh táo... Thế nhưng hắn không nhúc nhích được.
Vân Dương ở cách đó không xa, y gần như bị rắn bao phủ, người kia muốn kêu to, nhưng lúc này, một con rắn to bằng cổ tay phụ nữ, trong nháy mắt hắn há miệng, chiếm lấy khoang miệng hắn... tiến vào chính là đuôi rắn.
Miệng người kia thoáng cái bị mở rộng, đầu chóp lạnh như băng trực tiếp đè lên cổ họng hắn, Ngôn Vô Trạm lúc này nôn khan, thế nhưng hắn không nôn được gì, miệng hắn bị chặn đến kín bưng...
Con rắn kia vẫn tiếp tục chui vào trong.
Vành mắt người kia liền trực tiếp đỏ au, thế nhưng chớp mắt tiếp theo, con ngươi chợt co rút lại, trái tim hắn trực tiếp ngừng lại...
Con rắn này là muốn làm cái gì...
Hắn có thể cảm giác được con rắn đang bò trong quần áo, có điều không phải là muốn cắn người, mà rất có mục đích...
Giống như con xông vào trong cổ họng hắn này.
Đuôi rắn cực nhỏ tụ trung ở thân dưới của hắn, ở chỗ lõm xuống kia lắc lư, giống như có ý định chui vào trong...
Ngôn Vô Trạm rống lên, nhưng chỉ phát ra âm thanh nức nở, ánh mắt hắn trừng đến sắp rơi ra ngoài, hắn liều mạng vùng vẫy, thế nhưng tay chân bị trói chặt, hắn không nhúc nhích được chút nào...
Lúc này, đã có con rắn chuẩn bị chui vào trong.
Da gà trên người người kia nổi lên như gợn sóng, từng lớp từng lớp, cùng lúc đó, thứ phía trước của hắn cũng bị rắn quấn lấy...
Thứ mềm nhũn kia bị rắn siết rất chặt, dù không cứng, nhưng cũng bị kéo đến độ dài mà lúc có phản ứng mới có, con rắn kia cũng không vì vậy dừng lại, mà siết hắn bắt đầu di động...
Giống như bắt chước theo động tác người ta vuốt ve...
Ngôn Vô Trạm tuyệt vọng trừng hai mắt, nhìn bầu trời gần như đỏ thắm, hắn tình nguyện tin tưởng đây chỉ là một cơn ác mộng...
Hắn lại bị những những thứ không bằng súc sinh này làm nhục...
Con rắn lạnh lẽo đang cố sức tiến vào thân thể hắn, Ngôn Vô Trạm tự nói với mình, có điều bọn chúng chỉ muốn tiến vào thân thể hắn, từ bên trong từng chút một ăn tươi hắn, thế nhưng hắn không có cách nào giải thích, bọn rắn kia men theo đường cong bộ ngực hắn bò qua bò lại là có ý gì... còn có lưỡi rắn thỉnh thoảng chạm vào đầu ngực...
Hắn thà rằng bị giết đi, hay là độc chết.
Trong hỗn loạn, Vân Dương phát hiện bóng dáng người kia biến mất, y vội vã nhìn bốn phía, lúc y phát hiện người kia bị treo trên cây phía trước, Vân Dương hung hăng híFt một miệng khí lạnh...
Gương mặt kia nhất thời cũng trầm xuống.
Sát ý của Vân Dương, ngay cả Ngôn Vô Trạm ở xa xa cũng cảm thấy...
....................
Chương 121: Bầy Rắn Múa Loạn.
*****
Ngôn Vô Trạm và Vân Dương đều là người luyện võ.
Nhưng Ngôn Vô Trạm từ nhỏ sinh ra trong hoàng thất, hắn không giống đứa trẻ nhà bình thường chuyên tâm tu luyện, tài nghệ của hắn chỉ cần đủ giữ mạng là được rồi, cho nên nói hắn có lực bạo phát nhưng không có sức bền để duy trì chiến đấu.
Vân Dương lại khác, về phương diện luyện võ này mà nói, y so với Ngôn Vô Trạm mạnh hơn rất nhiều.
Muốn thoát khỏi những con rắn kia không phải là không có cách, nhưng với năng lực của bản thân Vân Dương mà nói, lúc thành công xua đi bọn chúng, bản thân cũng phải bị ảnh hưởng...
Nhưng Vân Dương không thể để ý nhiều như vậy, kéo dài nữa, hắn và Ngôn Vô Trạm đều phải chết.
Vân Dương thạo dùng kiếm, vì lần này có nhiệm vụ trong người, cầm kiếm không tiện lắm, cho nên y mới đổi thành đoản đao, dù sử dụng không thuận lợi như nhau, nhưng uy lực lại lớn hơn kiếm rất nhiều...
Vân Dương là tướng quân, dù ra trận giết địch cũng ít dùng tới linh lực, trong trận chiến sáp lá cà đó, tất cả đều dựa vào khí lực và bản lĩnh, linh lực trái lại trở thành gánh nặng. Lúc đánh giặc sử dụng linh lực sẽ làm bị thương binh sĩ phe mình. Y đã rất lâu chưa dùng tới linh lực rồi.
Cầm đoản đao trong tay, Vân Dương lẩm nhẩm niệm chú thuật, mặt đất bị rắn chiếm hết mơ hồ lộ ra ánh sáng, ánh sáng hiện hình vòng tròn, đại khái có thể nhận ra là một trận pháp.
Lúc này, con rắn lớn trước đó đánh lén Ngôn Vô Trạm kia lặng lẽ bò đến phía sau Vân Dương, ngay lúc nó chuẩn bị giở trò, Vân Dương hét lớn một tiếng, đoản đao bỗng nhiên cắm vào mặt đất, rắn gần đoản đao giống bị lửa nóng đốt cháy, trong nháy mắt biến thành bụi phấn, mà rắn xung quanh trận pháp lập tức bị chém thành ngàn vạn đoạn, dưới tác dụng của linh lực mạnh mẽ, bắn lên trời...
Từng khúc thịt với màu sắc và hoa văn khác nhau giống như mưa rơi xuống, nhưng lại không thấy một giọt máu tươi, dưới uy lực của lửa mạnh, thịt cơ bản là bị nướng chín...
Trong thời gian ngắn, xung quanh Vân Dương, một con rắn cũng không còn.
Nhưng Vân Dương ít nhiều cũng bị lửa mạnh tổn thương, trên người tùy ý có thể nhìn thấy vết bỏng...
Y không có cách nào giống như tu giả, dùng linh lực đánh văng lũ rắn, y chỉ có thể dùng cách thức thô lỗ này... Gần như là tự đánh mình.
Đường mở ra, Vân Dương cũng không khách sáo nữa, các loại chiêu thức toàn bộ phóng ra, rắn dọc đường bị chém giết gần như không còn, chỗ Vân Dương đi qua, có thể nói là thây phơi khắp nơi... Dĩ nhiên đều là xác rắn.
Rắn ở đây số lượng kinh người, rất nhanh những thi thể kia đã bị che mất, lượng lớn rắn lại bắt đầu bò tới.
Mà lúc này, Vân Dương đã đi tới trước mặt người kia.
Y liền nhìn thấy hành động của lũ rắn này.
Người này là thuộc về Vân Dương hắn, không ai có tư cách mơ ước, cho dù là những súc sinh này...
Vân Dương phóng ra một chiêu Hoàng Long Trảm, tuy rằng đoản đao không thể phát huy toàn bộ sức lực Vân Dương phóng ra, nhưng vậy là đủ rồi.
Mặt đất nứt ra, cây cối ầm ầm ngã xuống, cây cối chết héo vẫn có sức nặng nhất định, những con rắn xung quanh không kịp tránh né, trực tiếp đã bị đè chết ngay bên dưới...
Không có thân cây chống đỡ, Ngôn Vô Trạm từ trong ràng buộc của lũ rắn trực tiếp rơi xuống, Vân Dương nhún người một cái, chắc chắn bế lấy người kia một cái...
Y nhẹ nhàng đáp xuống đất, Vân Dương đem đoản đao cắn trong miệng, một đòn liền kéo ra con rắn đang chặn trong miệng người kia, nướt bọt cùng theo con rắn bị kéo ra ngoài, dính trên mình rắn, vẫy ra rất xa...
Gò bó trong miệng thoáng chốc không còn, người kia lập tức thống khổ ôm cổ họng nôn ra một hồi, hắn vừa kịch liệt ho khan, vừa giống như muốn phun hết ruột gan ra...
Vân Dương ôm hắn, dùng tay áo giúp người kia chùi chùi miệng, tay vừa trượt xuống liền đưa vào trong quần người kia.
Quần áo Ngôn Vô Trạm bị rắn làm cho lõng lõng lẽo lẽo, cái quần kia lại là xốc xếch muốn tuột, lúc nào cũng có thể rơi xuống, Vân Dương không tốn chút sức liền mò vào bên trong, còn có con rắn này...
Cảm giác trơn trượt của da rắn khiến sắc mặt y càng thêm âm trầm, y vòng lấy thắt lưng người kia, tùy tiện dùng lực kéo ra một cái, khớp xương khắp người con rắn kia thoáng cái toàn bộ vỡ vụn, trực tiếp liền đi đời nhà ma...
Nhiệt độ lạnh như băng cuối cùng rời khỏi hắn, thân nhiệt của Vân Dương khiến người kia có cảm giác như được sinh ra lần nữa, hắn ôm lấy Vân Dương, ngửi được mùi vị quen thuộc của y, thân thể kia lập tức không thể khống chế mà run lên... Thật là buồn nôn. Cảm giác này so với chết còn khó chịu hơn.
Con người không sợ trời, không sợ đất, cho dù đao gác lên cổ cũng không loạn không sợ kia... Ngay cả việc y đối xử với hắn như vậy, người kia cũng sẽ không khuất phục, lại trở thành như vậy...
Vân Dương lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Vô Trạm như vậy.
"Không sao rồi." Vân Dương ngồi xuống đất, ôm lại hắn, trừ điều đó ra, y động cũng không động.
Y không nhìn người kia mà nhìn chằm chằm mặt đất, y không muốn Ngôn Vô Trạm bị ánh mắt của y dọa sợ, Vân Dương rất rõ ràng, dáng vẻ mình hiện giờ dữ tợn cỡ nào. Cùng với giọng nói nghe có vẻ dịu dàng của mình hoàn toàn khác biệt.
Lũ rắn bò lượn xung quanh, âm thanh xì xì tụ lại một chỗ lại cũng khiến người khác đinh tai nhức óc, lũ rắn một lần nữa tụ lại, chỗ khó khăn lắm mới dọn xong lần thứ hai bị lũ rắn chiếm cứ, bọn họ bị vây chặt bên trong, phạm vi đang từ từ thu hẹp lại...
Vân Dương vẫn duy trì tư thế kia, ngay cả con ngươi cũng không động đậy một cái, ngay lúc y chuẩn bị đem tất cả rắn đều giết sạch, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng một người đàn ông...
Giọng nói kia biến ảo, tán loạn, giống như là vô số người đang ở phương hướng khác nhau cùng mở miệng...
Vân Dương chợt ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy vẫn chỉ có bầu trời màu máu... Không có ai, hắn cũng không cảm giác được có người tồn tại.
"Cảm giác thứ của mình bị người khác xâm chiếm tốt không?"
Giọng nói hạ xuống, cảnh sắc xung quanh trong nháy mắt biến mất, đổ nát thê lương, cây cối chết héo, còn có vô số rắn này... đều trở lại tối đen.
Y ôm lấy người kia, trôi nổi trong bóng tối vô tận.
Người trong lòng kia không hề run rẩy, nhưng sắc mặt rõ ràng không tốt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vân Dương, ánh mắt bị kinh sợ vẫn rung chuyển, không thể bình tĩnh...
Vân Dương đỡ hắn, y sờ sờ gương mặt lạnh lẽo của người kia: "Có ổn không?"
"Không sao." Người kia chậm rãi lắc đầu, hắn không nghĩ tới chuyện vừa rồi, cũng không muốn nghe đến tra hỏi tương tự. Cảm giác vảy rắn kề sát da thịt, ngay cả chỗ riêng tư nhất cũng bị đụng đến khiến hắn nghĩ tới luôn cảm thấy da đầu tê dại, dạ dày cuộn trào.
Nghĩ tới đây, người kia theo bản năng ôm chặt quần áo của mình.
Động tác của hắn khiến ánh mắt Vân Dương lần nữa trầm xuống, nhưng lúc này bọn họ nghe thấy tiếng bước chân...
Hai người cùng nhìn lại, một người đàn ông ăn mặc giản dị thong thả đi tới trước mặt bọn họ, Vân Dương không có tâm tình đánh giá tướng mạo của gã, y chẳng qua là cảm thấy, gương mặt tuấn mỹ không giống người tàn nhẫn, khác với vẻ kinh diễm của Lạc Cẩn mà mang theo vẻ yêu mị...
Tóc người kia màu đen, nhưng con ngươi lại óng ánh vàng, màu sắc khiến y nghĩ tới lũ rắn vừa rồi...
Vân Dương buông người kia ra, ánh mắt trở nên âm trầm, đoản đao trong tay y càng nắm chặt, mặc kệ thân phận đối phương là gì, gã đã chạm vào vẩy ngược của Vân Dương y... Chết tiệt.
"Muốn giết ta?" Con ngươi ánh vàng dời về phía đoản đao bị Vân Dương nắm thật chặt trong tay, một lần nữa chuyển sang gương mặt Vân Dương mang theo một chút ý cười.
"Đúng vậy." Vân Dương thẳng thắn.
Người nọ ra vẻ không có gì nhún vai, ánh mắt lướt qua vai Vân Dương, hướng về phía sau, "Nếu ta là ngươi thì sẽ không làm như vậy."
Vân Dương thầm kêu không ổn, y lập tức xoay người, người kia vẫn còn ngồi ở chỗ đó, ngoại trừ sắc mặt vẫn có chút khó coi, nhưng lại cũng không có gì khác biệt, chỉ là phía sau hắn không biết từ lúc nào, lại có thêm một người...
Mặt người nọ không đổi đứng phía sau Ngôn Vô Trạm, trên cổ gã còn khoác một con rắn màu lửa đỏ.
Vân Dương nhận ra con rắn kia, là Hỏa Sí Xà cực độc.
Nếu như bị cắn một cái, thì không cần cứu chữa nữa, trực tiếp liền chết.
Vân Dương bất động, y chuyển hướng về thanh niên phía sau, "Ngươi đến cùng là muốn làm gì?"
Thanh niên kia hướng về người phía sau người kia cười ha ha, lúc này mới đón nhận gương mặt căng chặt của Vân Dương. Khác với Vân Dương đằng đằng sát khí, gã có vẻ thả lỏng hơn nhiều, "Đừng nóng, vừa rồi chỉ là một trò đùa, cho các ngươi tự mình thử nghiệm cảm giác bị người khác xâm chiếm."
Gã hời hợt nói một câu vui đùa, cũng đã khiến người kia sợ ra dáng vẻ kia, nếu được, Vân Dương càng muốn một đao rạch cái miệng khiến người khác chán ghét kia ra... Trực tiếp lấy đao ghim vào cổ họng gã.
Thế nhưng y không làm vậy, y không thể không e dè con rắn phía sau kia, hiện giờ với khả năng phản ứng của Ngôn Vô Trạm, cơ bản là không thể nhanh hơn con rắn đó...
"Mục đích của ngươi là gì?" Vân Dương hỏi.
Nghe vậy, dáng vẻ khẽ cười của người nọ liền thu lại, trong con ngươi ánh vàng, cũng đã có chút tức giận...
Gã lướt qua Vân Dương, trái lại đi tới trước mặt người kia.
"Ta là tới tìm ngươi."
Ngôn Vô Trạm ngẩn ra, nhìn gương mặt không tốt lành gì kia của đối phương, hắn không nhớ, hắn có quen gã... hay là nói, giữa hắn và gã có ân oán gì, có thể khiến người kia dùng cách này để chào hỏi...
"Chúng ta có việc muốn nói với ngươi." Người nói là người đứng phía sau Ngôn Vô Trạm.
Ngôn Vô Trạm cũng không nhận thấy sau lưng hắn có người... chợt quay đầu lại, nhìn thấy lại là Hỏa Sí Xà phun ra nuốt vào cái lưỡi, trong lòng người kia rùng mình, hắn vừa muốn né tránh, người nọ lại đưa tay ra với hắn...
Gã muốn đỡ hắn đứng lên, "Xin lỗi, dọa ngươi rồi, có chuyện gì, chúng ta qua bên kia nói."
E dè con rắn trên cổ hắn, người kia cũng không vịn vào tay gã đưa tới mà tự mình đứng lên, nhưng hắn còn chưa đứng vững, đã bị Vân Dương kéo về phía sau...
Cùng lúc đó, thanh niên có con ngươi ánh vàng kia gần như đối với quyết định của người kia khá bất mãn, gã vừa muốn nói gì, nhưng vừa nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của đối phương, lập tức liền ngậm miệng, sau đó ngoan ngoãn thu lại pháp thuật...
Màu đen như bị vòng xoáy cuốn đi, mở mắt ra lại, bọn họ thật sự đã vào đại sảnh một căn nhà không lớn lắm.
Chỗ này không khí thế, nhưng lại rất ấm áp, có chút cảm giác của nhà.
.................


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui