Chương 126: Phát Hiện Kỳ Lạ.
****
Nhìn ánh mắt Vân Dương có thể thấy rằng y nhận ra hắn.
Ngôn Vô Trạm không nhắc tới chuyện vừa rồi, ngược lại Vân Dương nhìn thấy vết thương bị cắt để lại trên tay hắn.
Y bóp cánh tay người kia một cái, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra nguy hiểm.
Vân Dương không hỏi hắn vết thương kia ở đâu ra, vết thương y đánh ra, y đương nhiên nhận biết, thế nhưng Vân Dương lại không nhớ, y ra tay với Ngôn Vô Trạm lúc nào. . . . . . còn là lạnh lùng hạ sát thủ.
Cổ Vân Dương rất đau, đầu càng đau hơn, cử động nhẹ này của y, đầu như nứt vỡ từ trong ra.
Chân mày Vân Dương toàn bộ nhíu lại một chỗ, nhưng y không rảnh bận tâm, ngược lại tỉ mỉ kiểm tra cánh tay người kia một lần.
Y có nhìn chằm chằm vết thương này cũng chẳng tốt hơn được, người kia trực tiếp rút tay lại, trong lúc lôi kéo, hắn đột nhiên phát hiện, cổ tay Vân Dương cũng đều là dấu xanh tím. . . . . .
Ban ngày có ống tay áo che chắn, lúc này, ống tay áo đều cuốn lên, dấu vết bên trong liền lộ cả ra rồi. Nhìn hình dáng, giống như là bị người nắm.
"Sao lại bị?" Người kia hướng về phía cổ tay Vân Dương hất hất cằm.
Vân Dương nhìn cũng không nhìn, chỉnh lại tay áo không cẩn thận cuốn lên một lần nữa cho ngay ngắn, "Chó cắn."
Ngôn Vô Trạm vừa nghe, trái lại vui vẻ."Chó nhà ai có thể cắn ra hình dạng đó."
Đây rõ ràng là dấu bị nắm.
Nhưng Vân Dương lại hùng hồn nói với hắn, "Nhà ta."
Ngôn Vô Trạm không tỏ rõ ý kiến, hắn không có tâm tình cãi nhau với Vân Dương. Người kia hướng về đám ăn mày ngủ bên kia liếc một cái, hắn nói với Vân Dương, "Ta có đầu mối."
Vân Dương nhíu mày, người kia ra hiệu với y có chuyện gì ngày mai nói, Vân Dương nghe vậy, trực tiếp dựa lên tường, có điều y không định ngủ tiếp, chỉ là đang nhắm mắt dưỡng thần mà thôi, "Ta mới vừa ngủ một giấc, ngươi ngủ đi."
Ý của Vân Dương chính là, y sẽ gác đêm.
Người kia không có ý kiến khác, vui vẻ đồng ý, nhưng trước khi hắn nằm xuống, Vân Dương đột nhiên nhắc nhở một câu, "Đêm nay còn gặp ác mộng, ta sẽ đạp ngươi ra ngoài."
Người kia ngẩn ra, làm sao Vân Dương biết hắn tối hôm qua gặp ác mộng. . . . . .
Ánh mắt nghi ngờ từ trên mặt Vân Dương chuyển sang cánh tay y, Ngôn Vô Trạm bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng đồng thời lại không dám tin. . . . . .
Tối hôm qua, người giúp hắn xua đi ác mộng, lại là Vân Dương. . . . . .
Bây giờ nghĩ lại, tối hôm qua, hình như có người ôm hắn, còn vỗ về vuốt sau lưng hắn. . . . . .
Cảm giác đó, hắn hình như đã từng biết. . . . . . Vân Dương đã từng làm việc tương tự.
Người kia ngạc nhiên, sau đó hắn cũng nhớ tới, trước lúc hắn ngủ say, hình như ôm gì đó. . . . . . Thứ kia khiến hắn yên tâm, cũng khiến hắn thành công thoát khỏi ác mộng.
Hắn cho rằng đó là mơ, nhưng. . . . . .
Có điều, sau lúc kinh ngạc, người kia chẳng những không cảm kích, trái lại giật giật khóe miệng. . . . . .
Dấu vết trên cổ tay Vân Dương, e là tối hôm qua hắn nắm ra, nhưng tên kia lại nói, chó cắn. . . . .
Y mắng hắn là chó.
Tên khốn này. . . . . .
. . . . . .
Trời vừa sáng, hai người rời khỏi căn nhà rách kia, không vào lại trong rừng kia, mà đến xung quanh hỏi thăm một chút bang mã phỉ hoành hành phương nam gần đây.
Bọn mã phỉ kia, Ngôn Vô Trạm trước đó đã có nghe nói.
Có người nói bọn mã phỉ kia di chuyển khắp nơi, chuyên cướp đoạt tài sản, có lúc, cũng sẽ bắt cóc đòi tiền chuộc, nhưng người bị bắt đi lại đuổi về lành lặn, nói chung bọn mã phỉ này vô cùng hung ác, làm đủ chuyện xấu.
Quan phủ các nơi đều đang truy nã, chỉ tiếc đối phương quá gian xảo, cơ bản không có một chút manh mối.
Hai người điều tra chuyện bang mã phỉ rõ rõ ràng ràng, bao gồm bọn chúng khi nào xuất hiện, cùng với tuyến đường cướp bóc, Ngôn Vô Trạm đánh dấu những chi tiết này lên bản đồ địa hình, sau đó giương mắt nhìn về phía Vân Dương. . . . . .
"Ngươi làm sao lại nghĩ tới?" Trong lời nói Vân Dương mang theo thán phục, đường nét trên bản đồ địa hình nhìn giống như hỗn độn, nhưng thật tế lại có quy tắc nhất định, lấy một điểm nào đó làm trung tâm, mở rộng theo hình cánh quạt hướng ra ngoài, mà tâm điểm chủ yếu này, chính là chỗ hiện tại bọn họ đang ở —— Lâm Nghiệp Thành.
"Nếu là sự việc không phải do yêu vật gây ra, vậy chỉ có thể là có người cố ý, vậy mục đích đối phương là gì chứ?" Người kia cười, hắn nói rõ suy nghĩ của mình với Vân Dương, "Nếu là muốn mua bán người, chỗ đó thật sự không phải nơi lý tưởng gì, dù sao khu rừng kia rất sâu, rất ít người tới. Huống chi, người mất tích không phân biệt nam nữ, tuổi tác cũng chênh lệch rất nhiều. . . . . ."
Vân Dương không lên tiếng, vẻ mặt ba hoa khoác lác của người kia có vẻ sáng láng, giống như một ngôi sao chói mắt, khiến người ta không nỡ dời mắt. . . . . .
Con người tự tin kia, mị lực bắn ra bốn phía.
Cho dù nhìn bao nhiêu lần, đều khiến y không tự chủ được bị hấp dẫn như nhau. . . . . .
Lần trước diệt lửa ngoài thành, còn có hắn giúp y bày mưu tính kế, lúc đối đầu cùng Qua Nhĩ Tộc. . . . . .
Ngôn Vô Trạm không để ý biểu hiện của Vân Dương, tiếp tục nói: "Trước lúc đi cánh rừng đó, ta còn chưa nghĩ tới việc này sẽ liên quan tới bang mã phỉ, nhưng sau khi tới, ta phát hiện. . . . . ."
"Có người không muốn chúng ta tới đó." Vân Dương tiếp lời người kia, "Hay là nói, không muốn để cho bất kỳ ai tới cánh rừng đó."
Người kia gật đầu, "Đối phương không muốn bí mật của mình bị người khác phát hiện, vì vậy cố ý làm giả việc cánh rừng nuốt người, thực chất, là đang che giấu tội ác của mình."
Bởi vì đứa trẻ tám tuổi kia phá hỏng một số sự tình, vì vậy bọn họ không thể không giết người diệt khẩu, lại vì dân chúng nơi đây tìm kiếm, bọn họ sợ hành động bại lộ, vì vậy mới bày ra trò này.
"Nhưng có vài thứ, chúng ta tận mắt thấy." Bóng quỷ kia, còn có cánh rừng đi mãi không ra, quan rọng hơn chính là, trước lúc Vân Dương ngất xỉu, y nhận nhầm người kia thành quỷ vật, nên mới ra tay tấn công.
Là cái gì khiến y sinh ra sai lầm lớn như vậy, hay là, ảo giác.
"Ta nghĩ, có thể việc này liên quan với Viên Hồng Đức." Người kia nhíu mày, đối diện với ánh mắt Vân Dương, " Viên Hồng Đức kia am hiểu dùng trận pháp kỳ môn."
Vân Dương vẫn chưa hiểu, Ngôn Vô Trạm bảo y lại cùng hắn đi vào rừng một lần nữa sẽ biết.
Có điều lúc này, hai người che miệng mũi, quần áo và giày đều thay đổi một lần nữa, mọi chỗ da thịt lộ ra trong không khí đều che lại, ngay cả mắt cũng che một tấm lụa mỏng.
Dáng vẻ hai người nhìn khá quái dị, nhưng cũng không ai có ý châm chọc đối phương, Ngôn Vô Trạm đoán không sai, trong rừng kia hẳn là có trận pháp Viên Hồng Đức để lại, cùng với, mê dược.
Đây chính là lý do vì sao Vân Dương lại nhận nhầm, mà hắn tỉnh táo.
Bởi vì hắn có tính kháng dược.
Ngôn Vô Trạm lần nữa mừng thầm, nếu hắn không có tính kháng dược, sợ là hiện giờ đã cùng Vân Dương lưỡng bại câu thương*, hoặc là dứt khoát bị đối phương giết chết, như vậy người núp trong bóng tối kia có thể ngồi làm ngư ông được lợi*, không tốn chút sức lực diệt trừ bọn họ rồi.
(*Lưỡng bại câu thương: hai bên đều bị tổn hại, không tìm được cái gì hay để thay nên để vậy luôn)
Thủ đoạn này, quá mức đê tiện.
E là các cao thủ đi vào rừng trước đây cũng đều bị hai thứ này mê hoặc, dẫn tới biến mất.
Không giống hôm qua, lần này bọn họ trời tối mới tiến vào rừng.
Vẫn cùng con đường, Vân Dương để ý, đường sau lưng vẫn không biến mất, hôm qua e là y và người kia trùng hợp đạp trúng cơ quan trận pháp của đối phương, nên mới có chuyện kia.
Đã biết được bí ẩn trong đó, con đường này đi sẽ không khó.
Ngôn Vô Trạm đối với các loại trận pháp kỳ môn cũng có nghiên cứu, dù không bằng Viên Hồng Đức, nhưng tình hình đại khái vẫn hiểu rõ.
Tác dụng trận pháp không giống nhau, nhưng trình tự chủ yếu cũng cơ bản giống nhau, chỉ cần bọn họ cẩn thận tránh né những chỗ quan trọng thì sẽ không có vấn đề.
Trên lý thuyết là vậy, kết quả cũng không xê xích với ước lượng của Ngôn Vô Trạm không nhiều.
Đoạn đường này bọn họ không gặp một chút vấn đề, hai người rất nhanh đã đến chỗ xảy ra chuyện ngày hôm qua, có điều lúc này không gặp bóng quỷ kia, cũng không có bất cứ trở ngại nào. . . . .
Bọn họ tránh khỏi cơ quan, dễ như trở bàn tay đi vào nơi sâu nhất trong rừng.
Trong này ngoại trừ cây, không có gì khác, hai người nhìn nhau một cái, Ngôn Vô Trạm dự định tiếp tục đi vào trong, nhưng lúc này, Vân Dương ngăn hắn lại.
Y ra hiệu cho hắn chờ một chút.
Sau đó Vân Dương liền ở tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy hành động của y, người kia lập tức hiểu rõ, có điều tìm kiếm cơ quan đường hầm không phải sở trường của hắn, vì vậy người kia liền đứng ở một bên, chờ kết quả của Vân Dương.
Hiệu suất làm việc của Vân Dương không thua gì Hoài Viễn, không bao lâu, y liền quay về phía người kia vẫy tay, dưới tàng ba cây cổ thụ liền rễ, Vân Dương phát hiện vị trí đường hầm. . . . . .
Người kia nhìn bậc thang hướng xuống kia, lộ ra nụ cười thắng lợi, hắn quả nhiên không tính sai. . . . . .
Cũng đã đến đây rồi, dĩ nhiên không thể vào trận bỏ chạy, hai người ngay cả thương lượng cũng không có, một trước một sau tiến vào đường hầm.
Chỗ này so với Ngôn Vô Trạm tưởng tượng còn rộng hơn nhiều, đừng nói hai người bọn họ, chính là mấy người đàn ông cùng song song đi tới cũng không có vấn đề, bên trong đường hầm cơ quan lớp lớp, có điều những thứ này cũng không thể làm khó Vân Dương, đến cuối cùng, hai người thành công đến chỗ sâu nhất của đường hầm. . . . . .
Ngôn Vô Trạm cũng muốn nhìn thử, nối với đường hầm này, sẽ là một nơi như thế nào.
Vân Dương đẩy cửa ngầm ra, y xác định xung quanh không có mai phục, mới nhảy ra trước, có điều sau khi ra ngoài liền cứng lại rồi.
Dáng vẻ Vân Dương có chút kỳ quái, người kia rất nhanh cũng ra khỏi đường hầm, có điều cũng giống như Vân Dương, cảnh tượng trước mắt khiến Ngôn Vô Trạm cũng trợn tròn mắt. . . . . .
Có điều rất nhanh, mặt người kia liền trầm xuống.
Hắn cuối cùng đã biết, yêu vật kia vì sao nói sẽ có kết quả không tưởng tượng nổi. . . . . .
Kết quả này, thật đúng là khiến hắn bất ngờ.
Đồng thời, hắn cũng biết, tại sao yêu vật kia không thể không tìm hắn.
Nếu nói như vậy, cái này. . . . . .
Con ngươi người kia hơi co rút lại, hắn theo bản năng nhìn chăm chú vào Vân Dương, thấy người nọ đang nhìn xung quanh, người kia lúc này mới thoáng yên lòng.
Vân Dương không phát hiện, nếu vậy, yêu vật kia cũng có chỗ để hắn sử dụng.
Chí ít sẽ giúp hắn một việc không nhỏ.
............
Chương 127: Sự Thật Phơi Bày.
****
Đây lại là quan phủ hậu viện.
Ngôn Vô Trạm rất hy vọng bản thân nhìn lầm rồi, nhưng hắn và Vân Dương sẽ không đồng thời nhìn lầm.
Hai người hai mặt nhìn nhau, có điều xa xa vang lên tiếng bước chân cắt đứt suy nghĩ của bọn họ, chỗ này không thích hợp ở lâu, hai người trước khi hành tung bị bại lộ, rời khỏi chỗ này.
Đường trở về im lặng không ai nói gì, dù không muốn thừa nhận, nhưng chuyện này không thể không liên quan với quan phủ rồi.
Cũng so với suy nghĩ trước đó của Ngôn Vô Trạm phức tạp hơn nhiều.
Bọn họ đi vào rừng, chắc hẳn đối phương đã biết thân phận của bọn họ, đề phòng ngừa hậu hoạ, đối phương nhất định sẽ diệt trừ bọn họ, về quán trọ hiển nhiên không phải lựa chọn sáng suốt, hai người thương lượng một chút, tìm một gian nhà không ai ở gần đây tạm thời dừng chân.
Vân Dương sắp xếp người kia xong rồi, liền muốn đi tìm Phó Đông Lưu, Ngôn Vô Trạm nhận ra ý đồ của y, trước khi Vân Dương mở miệng, hắn hỏi trước, "Ngươi muốn để ta ở một mình?"
Vân Dương ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của người kia, ánh mắt giả vờ mạnh mẽ này của người kia khiến y ngẩn ra một chút. . . . . .
Lời này, giống như thuận miệng hỏi ra, nhưng ánh mắt của hắn lại đang nói, không muốn để y rời đi. . . . . .
Vân Dương chưa từng nghĩ tới, người kia biết dùng ánh mắt này nhìn y, biết dùng giọng điệu này nói chuyện với y. . . . . .
Như một con sói kiêu ngạo sợ bị vứt bỏ, nhưng lại chết cũng không chịu thừa nhận.
Động tác mặc quần áo của Vân Dương chậm lại rất nhiều, y vừa chậm rãi buộc chặt thắt lưng, vừa nhìn ánh mắt của người bên cạnh hắn, khóe miệng không tự chủ hiện lên một nụ cười như có như không.
Nụ cười gian tà lại ngạo mạn này của y khiến người kia thầm sợ hãi trong lòng trước nay chưa từng có, giống như sợ y nhìn thấu cái gì, lập tức lại giống như chạy trốn, dời tầm mắt đi. . . . . .
Dáng vẻ cố chấp kia của hắn, không những không khiến người chán ghét, ngược lại mê người và ngon miệng không thể diễn tả. . . . . .
Giống như một món tráng miệng màu sắc tươi đẹp, mùi vị nồng đậm, chỉ cần nhìn liền không nhịn được thèm nhỏ nước miếng. . . . . .
"Ta sẽ lập tức quay lại." Nhưng là Vân Dương không thay đổi ý định.
Lời vừa dứt, vai người kia rõ ràng cứng lại, Vân Dương nhìn hắn không chớp mắt, chi tiết nhỏ này y đương nhiên sẽ không bỏ sót.
Nụ cười của Vân Dương càng đậm.
"Ngươi ngoan ngoãn đợi ở đây, chờ ta quay về rồi ngủ." Vân Dương nói xong lại định đi, người kia kích động liền trực tiếp đứng lên, sau đó nắm lấy cổ tay Vân Dương.
Vân Dương không ngờ người này sẽ làm như vậy, bản thân Ngôn Vô Trạm cũng không nghĩ tới, chờ lúc hắn lấy lại tinh thần, hắn đã nắm lấy.
Hai người đồng thời nhìn chỗ bị Ngôn Vô Trạm nắm, lại đồng thời ngẩng đầu. . . . . .
Làm cũng làm rồi, bây giờ rút lại chỉ có thể giấu đầu hở đuôi, Ngôn Vô Trạm liền dứt khoát không tránh né, hắn nói thẳng: "Đừng đi."
Giờ phút này, người kia không che giấu nữa, ý nghĩ của hắn bộc lộ rõ ràng, đón lấy cặp mắt mang theo chờ mong kia, Vân Dương vẫn vô tình đẩy tay hắn ra.
Y phải đi tìm Phó Đông Lưu.
Chuyện như vậy, làm một lần đã là cực hạn của Ngôn Vô Trạm, nhưng hắn không ngờ, Vân Dương vẫn muốn đi.
Người kia mặt trầm đi, ánh mắt hắn âm trầm nhìn bóng lưng Vân Dương, trong nháy mắt Vân Dương bước khỏi chỗ này, hắn đột nhiên mở miệng, "Nếu như nói, ta hy vọng ngươi có thể ở lại với ta."
Vân Dương ngẩn ra, nhưng vẫn đi ra ngoài.
"Ta một lúc sẽ quay lại với ngươi."
Vân Dương đi rồi.
Tiếng bước chân từ từ đi xa, mãi đến tận lúc hắn xác định Vân Dương đã rời đi, vẻ mặt nham hiểm của người này đột nhiên thay đổi, hắn bình tĩnh đi tới trước cửa, nhìn mặt trăng trên đỉnh đầu. . . . .
Nếu có thể dựa vào tay quan phủ diệt trừ Phó Đông Lưu là tốt rồi.
Không giết chết, chí ít có thể hủy đi đội ngũ này của y.
Như vậy cơ hội để hắn chạy trốn sẽ lớn hơn.
Thật đáng tiếc.
Không thể giữ lại Vân Dương. . . . . .
. . . . . .
Hai ngày sau, rừng cây, bên đường hầm.
Ngôn Vô Trạm và Vân Dương chuẩn bị lại xuống đường hầm một lần nữa, nhưng lần này, vận may lại không tốt như lần trước.
Bọn họ lại đụng mặt với đối phương.
Hai bên ra tay đánh nhau, đối phương nhân số đông đảo, nhưng thực lực cách xa, dù lấy một địch mười thậm chí nhiều hơn, hai người cũng không rơi vào thế yếu.
Nhưng vào lúc này, bóng tối dưới chân di động, người kia thầm kêu nguy rồi, nhưng hắn vừa định nhắc nhở Vân Dương, mặt đất bị cành lá bao trùm liền xuất hiện một trận pháp hắn chưa từng thấy qua, hắn và Vân Dương đang ở tại trung tâm. . . . . .
Trận pháp hoàn thành, người kia không kịp tránh né chỉ cảm thấy một luồng sức hút mạnh mẽ từ dưới chân bốc lên, sức mạnh toàn thân, bao gồm cả xương cốt đều bị này sức mạnh mạnh mẽ này hút tới, người kia chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn. Sau đó cái gì cũng không biết. . . . . .
Lúc hắn tỉnh lại đã bị người khác trói như bánh tét, dây thừng quấn từ cổ đến mắt cá chân, hắn bị trói chặt cố định trên ghế, không chỉ vậy, mắt hắn cũng bị che lại.
Người kia muốn nói chuyện, nhưng trong miệng bị nhét đồ vật, hắn rất mừng là đối phương không nhét cho hắn miếng vải rách, mà là thứ sạch sẽ, chí ít không có mùi gì khiến người ta buồn nôn, chỉ là miệng bị căng đến mức rất lớn, vô cùng khổ cực. . . . . .
Xung quanh yên tĩnh, một chút âm thanh đều không có, người kia không biết Vân Dương ở đâu, hắn đang cố gắng phân biệt âm thanh, đột nhiên có người ở cách hắn không xa ho một tiếng.
Đây không phải giọng của Vân Dương.
Người kia vội vàng quay sang hướng đó nhìn, có điều miếng vải đen này rất dày, hắn cái gì cũng không nhìn thấy.
Có điều có thể ở trong khoảng cách gần như vậy không bị hắn phát hiện, đối phương cũng có thể là cao thủ.
"Là ai phái các ngươi tới, các ngươi tới Lâm Nghiệp Thành, là vì cái gì?"
Vừa dứt lời, vật chèn trong miệng người kia bị thô bạo giật xuống, không khí mát mẻ lập tức tràn vào, lúc này Ngôn Vô Trạm đâu còn có tâm tư trả lời câu hỏi của gã, hắn nhếch to miệng, hít thở từng ngụm từng ngụm, phải biết rằng trong miệng nhét một thứ lớn như vậy, hơi thở của hắn trước sau đều không thông thuận.
Không dễ dàng mới hít thở được, người kia liếm liếm đôi môi khô khốc, lúc này mới một lần nữa quay sang hướng có người nói chuyện.
Có điều, lời nói của hắn cũng không chật vật như hắn như hiện giờ.
"Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm." Ngôn Vô Trạm không hề trả lời câu hỏi của y, mà ném ra một câu câu vô thưởng vô phạt.
Lời này nói xong, trong phòng lần nữa rơi vào yên tĩnh, người kia cũng không lo lắng, hờ hững xoay mặt trở về, đơn giản liền nhắm lại con mắt cái gì cũng không thấy.
Mà lúc này, kim loại lạnh như băng kề sát trên cổ hắn, xúc cảm này, thật sự khá giống đoản đao của Vân Dương. . . . . .
"Ngươi biết cái gì?"
Người kia không thấy căng thẳng chút nào, hắn ngay cả cử động một cái cũng không động, hắn vẫn duy trì tư thế cũ, cười nói, "Thuật dịch dung ta đã thấy rất nhiều, nhưng có thể làm được giống y như thật, dưới gầm trời này cũng chỉ có một người, ngươi còn kém xa lắm."
Người kia không lên tiếng, trái lại thanh đao lại đưa tới trước, lưỡi đao sắc bén dán chặt lấy cổ người kia, hiện giờ chỉ cần khẽ cử động một cái, cổ của hắn sẽ lập tức rách ra. . . . . .
Đao của Vân Dương lại quá sắc bén, Ngôn Vô Trạm so với ai khác đều rõ ràng hơn.
"Ngươi cho rằng, dán một tấm mặt nạ da người, liền thật có thể biến thành một người khác sao?" Ngôn Vô Trạm cười, giây lát, giọng điều người kia đột nhiên trở nên nghiêm khắc, hắn lạnh lùng quát lớn, "Tri phủ Lâm Nghiệp, hay là ta nên gọi ngươi một câu, Đại đương gia, Đại đương gia bang mã phỉ."
Người kia nghe vậy, cất tiếng cười to, gã thu đao lại, ánh mắt nhìn về phía Ngôn Vô Trạm cũng mang theo thú vị, gã không nói lời mập mờ, trái lại hào phóng thừa nhận, "Ngươi cũng thật sự biết không ít."
Người kia cũng cười, hắn gật đầu phụ họa, "Hẳn là không ít, không chỉ biết các ngươi giết tri phủ rồi thay thế, còn biết các ngươi phát hiện trận pháp dụ địch cùng với đường hầm Viên Hồng Đức để lại lúc trước. Các ngươi đã lợi dụng, không chút kiêng kỵ, ngang ngược làm ác, trái lại đem tiền của cướp được thông qua đường hầm kia đưa đến quan phủ, người các ngươi bắt đi sợ là cũng không nhốt ở chỗ bí ẩn gì, mà giống như bọn ta, ở trong quan phủ này."
Ngôn Vô Trạm nói xong, miếng vải đen trên mặt lập tức không còn, ánh sáng đột ngột khiến hắn theo bản năng nhắm hai mắt lại, có điều rất nhanh, dáng vẻ người trước mặt kia liền rõ ràng. . . . . .
Tri phủ Lâm Nghiệp Thành.
Hay là nói, thủ lĩnh bang mã phỉ.
"Sợ là đứa trẻ tám tuổi trùng hợp bắt gặp các đang chuyển tang vật đi, đề phòng sự việc bại lộ, các ngươi dứt khoát trừ khử, lại vì tiếp tục che giấu, mà làm ra một loạt chuyện này. Tội ác này, lẽ trời khó tha, nhất định phải diệt trừ."
Uy nghiêm và uy lực trong giọng nói Ngôn Vô Trạm khiến người nọ thật sự ngẩn ra, người trước mặt này tướng mạo thường thường, rõ ràng là bình thường như vậy, nhưng chỉ một giây ngắn ngủn, hắn lại có thểkhiến người ta dứt khoát khuất phục vừa khiếp đảm. . . . . .
Cảm giác cả người đột nhiên liền thay đổi.
"Ngươi rốt cuộc là ai?!" Người nọ lạnh lùng hỏi, nhưng biểu hiện hung ác này so với sức uy hiếp của Ngôn Vô Trạm, quả thực là lấy trứng chọi đá, không đỡ nổi một đòn.
Ngôn Vô Trạm cười gằn, gã vẫn chưa xứng biết được thân phận của hắn.
Người nọ thấy thế lại một lần nữa giơ đoản đao lên, gã dường như muốn dùng cách này uy hiếp người trước mặt khuất phục, nhưng ánh mắt người kia không chút kiêng kỵ, vẫn lạnh lùng nhìn gã giơ đao lên như vậy. . . . . .
"Muốn biết chúng ta là ai, tự mình tới lục soát một phen không phải sẽ rõ rồi sao."
Trong nháy mắt đao hạ xuống, giọng nói Vân Dương vang lên. . . . . .
Có lẽ chặn không đủ chặt, miếng vải trong miệng Vân Dương đang nằm lẻ loi cạnh chân y, y nhìn người nọ, lười biếng cười. . . . . .
Sau đó dùng ánh mắt ra hiệu ở dưới lồng ngực của mình.
Chỗ bị dây thừng trói chặt có một nếp hằn nhô lên.
Y có vũ khí, Vân Dương lại bị trói, người nọ dĩ nhiên không cần phải lo lắng, y nhìn Ngôn Vô Trạm một chút, trái lại đi tới chỗ Vân Dương.
Trong mắt Vân Dương chứa ý cười, nhưng ánh mắt kia lại khiến người ta nảy sinh sợ hãi trước nay chưa từng có, người nọ theo bản năng nuốt nước miếng một cái, nắm lấy đoản đao, mới đưa bàn tay vào trong áo Vân Dương quần áo. . . . . .
Sau đó, gã móc đồ vật bên trong ra.
Nhưng sau khi gã nhìn thấy hình dáng thật sự của thứ trong túi kia, âm thanh người nọ phát ra cũng thay đổi cường độ. . . . . .
Đó là, một nửa Hổ Phù, thuộc về tướng soái.
.............