《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 222 – Gió Mát Trăng Thanh.
***
Câu nói này, ngay cả ảo tưởng Ngôn Vô Trạm cũng không dám, hắn biết không có khả năng, cần gì phải lừa mình dối người.
Thế nhưng, hắn lại nghe được thứ mà ngay cả nghĩ cũng cảm thấy hy vọng xa vời.
Hắn rất cảm động, nhưng phản ứng của hắn lại không cường điệu như trong tưởng tượng, hắn ngạc nhiên nhìn Bắc Thần, xác định bàn tay đụng chạm vào chính là da thịt thật sự, Ngôn Vô Trạm mới mở miệng tra hỏi, "Ngươi vào bằng cách nào? Đây là trong cung? Thị vệ của trẫm làm ăn kiểu gì không biết? Nhiều người như vậy lại để ngươi lẻn vào được rồi? Hoài Viễn làm gì chứ? Sao trẫm lại nuôi một đám phế thải như vậy?!"
Mặt Bắc Thần đen lại.
Hắn liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng lẻn vào cung, tên khốn này nghĩ tới không phải an toàn của y, không phải cảm động, lại nghĩ tới thủ vệ hoàng cung của hắn có vấn đề...
Ngôn Vô Trạm lại hỏi liên tiếp mấy câu, mỗi lần hắn hỏi, Bắc Thần liền cảm thấy dây thần kinh của y đứt mất một đoạn... Chờ sau khi sợi cuối cùng cũng đứt đoạn mất, Bắc Thần cuối cùng không chịu đựng được ấn người đáng chết kia lên giường.
"Nhắm mặt lại cho ông!" Bắc Thần nghiến răng nghiến lợi.
Ngôn Vô Trạm phối hợp ngậm miệng lại, bởi vì hắn phát hiện sắc mặt Bắc Thần đâu chỉ dùng khó coi để hình dung.
"Ngôn Vô Trạm, không phải là ngươi muốn ăn đòn chứ? Không phải là ngươi cảm thấy ta không đánh ngươi là vì thật sự không dám đánh ngươi? Ngươi tin ta khiến ngươi ngày mai ngay cả lâm triều cũng không lên được không?"
Ngôn Vô Trạm lắc đầu, lắc đầu, lại gật đầu.
Không có chuyện gì Bắc Thần không làm được, y ngay cả hoàng cung cũng dám xông vào...
"Lâu như vậy không thấy ta, xa lạ rồi?"
Người kia ngẩn ra, không phải xa lạ, cái tên này đột nhiên xuất hiện như vậy, ai cũng sẽ không thích ứng được, huống chi đây là hoàng cung của hắn, tẩm cung của hắn... Đây không phải phố lớn, càng không phải là nhà xí Liệt Long Trại của hắn, dù là nhà xí, cũng không phải tùy tiện ai cũng có thể vào!
"Được lắm, ngươi quên ta rồi, không sao, ta sẽ khiến ngươi nhớ lại từng chút một, đêm vẫn còn dài, trời sáng còn không muốn ngươi phải vào triều đây, chúng ta cứ trao đổi đến khi ngươi có thể nhớ lại mới thôi."
Bắc Thần đã sớm biết, đầu người này là khúc gỗ, cách tốt nhất trao đổi cùng hắn, chính là tự trải nghiệm.
Không có việc gì, làm một lúc, mọi thứ hắn đều có thể nghĩ ra.
Ngôn Vô Trạm sớm đã tự cởi mình gần hết rồi, sau khi Bắc Thần kéo ra chút vải vóc vướng bận cuối cùng này, Ngôn Vô Trạm liền hoàn toàn sạch sẽ rồi.
"Ngươi làm gì?" Giờ phút này Ngôn Vô Trạm mới nhận ra không đúng, hắn vừa muốn trốn đã bị Bắc Thần thô bạo kéo trở về, tiện thể, tên kia còn vắt ngang trên người hắn.
"Làm cái gì? Làm việc mà không cần đánh ngươi cũng khiến ngươi không lên triều được."
Bắc Thần nói như chuyện tất nhiên khiến người kia suýt chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết, không để ý tới đối thoại của bọn họ giờ phút này quái dị cỡ nào, cũng quên đi bọn họ xa cách lâu ngày gặp lại, người kia thẹn thùng, theo thói quen thương lượng mà không phải dùng thân phận hoàng thượng của hắn đè Bắc Thần xuống, "Đừng hồ đồ, đây là hoàng cung, bất cứ lúc nào cũng có người đến."
Động tác của Bắc Thần khựng lại, "Ý của ngươi là, tẩm cung của ngươi là cái chùa, ai cũng có thể tùy tiện đi vào, ai cũng có thể tùy tiện chiêm ngưỡng tướng ngủ của ngươi?"
Nào có ai, mẹ kiếp, dùng chiêm ngưỡng để hình dung chứ?!
Nhìn thấy Bắc Thần, thói quen bị lây nhiễm cũng thức dậy, những chi tiết này, Ngôn Vô Trạm cũng không để ý, toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt trên lôi kéo của Bắc Thần, hắn đang cố gắng ngăn cản 'thảm án' xảy ra, "Không phải, có động tĩnh sẽ đưa thị vệ tới."
Mọi người đều biết hắn chưa bao giờ giữ phi tử lại qua đêm.
"Vậy thì ngươi nhỏ tiếng một chút."
Người kia đỏ bừng cả mặt, hắn nói không phải cái này, nhưng Bắc Thần lại nhân lúc hắn ngại ngùng, cũng cởi sạch sành sanh chính mình...
Được lắm, thẳng thắn với nhau, tốc độ của Bắc Thần vẫn nhanh như vậy.
Chờ chút, bây giờ không phải là lúc khen y!
Người kia không nói gì.
"Vừa nãy thấy ngươi ném đồ vật cũng không có ai đến, Ngôn Vô Trạm, ngươi bớt dọa ta đi, bây giờ ngoan ngoãn cho ta, ta còn có thể suy nghĩ ngày mai cho ngươi vào triều, bằng không ngươi tháng này đều cáo nghĩ cho ông."
Khóe miệng cùng khóe mắt người kia đồng thời giật mấy cái, nhưng mới giật được một nửa, chân của hắn đã bị Bắc Thần nhấc lên...
Tên nhóc này đùa sao?!
Ánh mắt Ngôn Vô Trạm trừng lớn, dù hắn đồng ý cùng Bắc Thần làm ở đây, cũng không đại biểu không làm bất kỳ chuẩn bị gì đã trực tiếp tới... Hắn sẽ chết a ~
Nhưng Bắc Thần thật sự dự định làm như vậy.
Đem thuốc mỡ bôi lung tung một mảng, Ngôn Vô Trạm cũng không xác định ngón tay tên kia tiến vào hay chưa, có thể chỉ chạy một vòng ở cửa đã đi, sau đó hắn nhìn thấy Bắc Thần quét thuốc mỡ lên thứ không biết đã ngẩng đầu ưỡn ngực từ lúc nào của y một cái, thứ 'hoành tráng' kia khiến người kia theo bản năng nuốt nước miếng một cái...
Cái này lớn như vậy...
Chờ chút, vấn đề không ở chỗ này!
Bắc Thần ngươi không thể như vậy liền cắm vào... A —— đau!
Đừng nói ngăn cản, trong lòng hắn còn chưa nói hết, tên Bắc Thần kia thật sự liền trực tiếp tiến vào...
Đã lâu chưa làm, người kia chỉ cảm thấy thân thể từ chỗ Bắc Thần tiến vào, trong nháy mắt vỡ thành hai mảnh, thứ kia lấp đầy hắn, đem thứ gì đó từ bên dưới đột nhiên đẩy lên trên một cái, sau đó vành mắt hắn liền đỏ...
"Bắc, Bắc Thần..."
"Sao lại chặt như vậy?"
Tiếng kêu đau này của người kia còn chưa nói ra, ngược lại nghe thấy giọng điệu bất mãn của Bắc Thần, hắn thậm chí nhìn thấy y đang cau mày...
Thống khổ hít một hơi, Ngôn Vô Trạm muốn nói ngươi tha chầm chậm giúp ta, thế nhưng Bắc Thần đã nắm lấy eo hắn liền bắt đầu cử động...
"Thả lỏng một chút, ta sắp bị ngươi siết gãy rồi."
Ngôn Vô Trạm cắn môi, vắt cẳng chân đang run rẩy trên vai Bắc Thần, nếu thật sự có thể siết gãy là tốt rồi, hắn sắp đau chết rồi... Gãy mất thì được giải thoát rồi.
"Sao lại cứng như vậy?"
Người kia tuy rằng dáng vẻ không tình nguyện cộng thêm đau đến không muốn sống, nhưng thứ giữa hai chân kia lại căng đến tím bầm, Bắc Thần cầm một hồi, người kia chính là run lên, suýt chút nữa liền bắn ra rồi...
"Nhịn thành như vậy?" Bắc Thần nhướng mày, "Khoảng thời gian này ngươi cũng không ôm ấp phụ nữ?"
Gương mặt người kia lại lần nữa đỏ bừng, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của người kia, còn có rất nhiều chuyện hắn không muốn bị Bắc Thần phát hiện, vì vậy hắn lựa chọn im lặng, cắn môi nghiêng đầu sang một bên...
Bắc Thần cười gằn, y có thừa biện pháp để trừng trị hắn.
Ngôn Vô Trạm không nói lời nào, Bắc Thần liền dùng hết quyết tâm húc vào trong chỗ kia, Ngôn Vô Trạm bị y đẩy đến hơi thở dồn dập, dục vọng nín nhịn gần nửa năm lập tức liền muốn phát ra, nhưng trước đó, Bắc Thần đã hung hăng nắm ngay gốc...
Dòng sông chảy xiết bị cứng rắn ngăn chặn, Ngôn Vô Trạm cảm thấy, cả người hắn đều chia năm xẻ bảy rồi.
Hắn đầu hàng, trước khi nước mắt chảy giàn giụa, hắn gật đầu, "Không, không có... Ngươi thả ra, trẫm... Ta, để ta ra..."
"Ta cũng chưa từng làm?" Bắc Thần cười, dáng vẻ người kia quá khiến cho người ta yêu thích, y không nhịn được trêu chọc hắn, động tác bên dưới cũng chậm lại, cọ sát lung tung tại chỗ đã ướt đẫm của người kia, "Nói chuyện, nếu không sẽ không cho ngươi."
Lắc đầu lung tung, dục vọng trước mặt, tức giận gì đó, tôn nghiêm gì đó đều sớm vứt sang một bên, "Không có..."
Hắn là hoàng thượng, kiêu ngạo kia không cho phép hắn làm như vậy, huống chi, hắn cũng không có tâm tình đó.
"Phía trước không làm? Phía sau thì sao? Ngôn Vô Trạm ngươi có nhét mấy thứ vật gì đó vào không?" Ánh mắt Bắc Thần đảo qua ngọc ngư ý gãy vỡ trên đất, "Ví dụ như ngọc như ý kia."
Thứ kia nhét vào, hắn sẽ chết.
Hơn nữa, hắn sao có thể làm loại chuyện đó...
"Ngay ở trước mặt văn võ cả triều phóng túng, lại giả vờ dáng vẻ nghiêm chỉnh, không biết bên dưới của ngươi đều ướt đẫm, ngay cả long ỷ cũng ướt, có từng nghĩ tới, ta ở ngay trước mặt các đại thần, ở trên điện Kim Loan làm ngươi, vừa lên triều, chúng ta vừa làm, ngươi còn có thể mắng người, đương nhiên, nếu như ngươi vẫn có thể trong lúc thở dốc phát ra tiếng..."
Lời của Bắc Thần rất khó nghe, hắn không muốn nghe, thế nhưng loại sỉ nhục này, không biết sao, khiến hắn càng có cảm giác...
Bắc Thần cũng là cảm thấy, thứ gì đó của người kia ở trong tay y nhảy lên, giống như là lúc nào cũng có thể không khống chế được mà phun trào ra vậy...
Nhìn dáng vẻ, tên này thật sự là đã nhịn quá lâu.
Bắc Thần không hề trêu hắn, nhìn thấy hắn sắp tiến vào trạng thái như vậy, nhìn thấy dáng vẻ vì chính mình khổ sở nhẫn nại của hắn, Bắc Thần cảm thấy, cái gì cũng đủ rồi, thỏa mãn rồi... Hơn nữa, y cũng đã sớm không chịu nổi.
Ngôn Vô Trạm nhịn bao lâu, Bắc Thần y cũng nhịn bấy lâu.
Y và Ngôn Vô Trạm không giống nhau, y không có chuyện gì làm sẽ ở đó nhớ lại, không có chuyện gì làm sẽ làm cho mình hận không thể đập đầu vào tường, vì vậy hắn mới phải cực khổ như vậy... Lúc trêu Ngôn Vô Trạm, Bắc Thần còn khó chịu hơn so với hắn.
Nắm lấy eo hắn, Bắc Thần thô bạo xông tới, người kia nghẹn ngào, hắn vốn muốn khống chế, nhưng đến cuối cùng vẫn kêu thành tiếng... kịch liệt chưa từng có.
Cao trào rồi, thỏa mãn rồi, nhưng phần trống vắng này vẫn còn, dường như có thể cảm giác được khao khát của Ngôn Vô Trạm, Bắc Thần hung hăng xâm chiếm hắn, lấp đầy mọi thứ của hắn...
Cái gì cũng không nghĩ, giờ phút này, để cho bọn họ điên cuồng đi...
...
Mười lăm trăng tròn, đèn đuốc sáng trưng, trong tẩm cung của hoàng đế, cái giường lớn như vậy lay động kịch liệt , giống như lúc nào cũng có nguy cơ về chầu tiên tổ, có điều giường của hoàng thượng rất rắn chắc, đung đưa không gãy.
"Ngôn Vô Trạm, ngươi nhỏ tiếng một chút, ngươi mẹ kiếp một lát thật sự đưa thị vệ tới rồi!"
Bắc Thần chặn lại miệng hắn, Ngôn Vô Trạm cũng biết nhỏ tiếng một chút, thế nhưng hắn không khống chế được, chỉ yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó là bạo phát lớn hơn...
Nếu như thị vệ thật sự đạp cửa mà vào, tình cảnh này, Ngôn Vô Trạm không dám tưởng tượng...
Thái giám cung nữ loạn một đoàn, thị vệ hô to có thích khách...
Có người hành thích hoàng thượng...
Đúng, hành thích.
Là thật sự đang hành thích*.
(Hành thích: Hành = làm, Thích = đâm => có người đang 'đâm' hoàng thượng)
Từng chút một đâm vào, lại rút ra...
Nghĩ tới hình ảnh đó, âm thanh người kia càng thêm lớn, Bắc Thần vừa ra vào, vừa hung hăng vỗ lên mông hắn mấy bạt tay...
"Ngôn Vô Trạm, đồ già đê tiện nhà ngươi, không phải ngươi chuẩn bị để ông đây vào tù chứ? Được, ông không sợ, vào tù cũng mang ngươi theo, trói lại trên còng, làm ngươi ở trên tường, đem những hình cụ ác độc kia đều nhét vào cho ngươi, Ngôn Vô Trạm, ngươi nói có được không? Có phải là nghe xong liền cảm thấy rất thoải mái?"
Người kia khóc không ra nước mắt, ánh mắt mê ly chiếu đến dáng vẻ như một loại mãnh thú động dục của Bắc Thần, tiếng thân thể va chạm pha thêm từ ngữ tục tĩu của Bắc Thần, thật ra hắn rất muốn nói với Bắc Thần, nếu như ngươi không muốn đưa thị vệ tới, nếu như ngươi không muốn chết cũng không cần nói như vậy...
Lẽ nào y không biết y càng nói hắn càng hưng phấn sao?
..............
Chương 223 - Chuyện Tất Nhiên.
***
Lúc bị thái giám đánh thức, Ngôn Vô Trạm cảm giác mình có thể mới ngủ không lâu, hắn dùng sức rất lớn mới bò dậy được, đầu nặng trình trịch rũ xuống giữa khuỷu tay miễn cưỡng chống đỡ, tóc hoàn toàn che đi gương mặt vừa mê ly vừa thống khổ của người kia...
Hắn phải dậy, hắn phải lên triều, thế nhưng, hắn thật sự không có sức... Buồn ngủ quá...
Có điều, đến cuối cùng, người kia vẫn cắn răng một cái, ngồi dậy.
Cái eo đau mỏi này của hắn vẫn chưa hoàn toàn ngồi thẳng, hắn đã bị người bên cạnh kéo trở về lại, người kia rơi xuống trước một bờ ngực ấm áp cũng cùng trần trụi, hắn trầm trầm hừ một tiếng, lại cũng không phản kháng, để mặc cánh tay của người nọ quấn trên eo.
Bắc Thần thuận lợi nắm được mảnh vải nhét vào dưới mông người kia, y nhắm mắt lại, sờ soạng trên mông người kia, sau khi xác định vị trí, ngón tay thon dài đè xuống một chút, như ngựa quen đường cũ dò vào chỗ tối hôm qua Ngôn Vô Trạm bị y 'thăm hỏi' nhiều nhất, Bắc Thần thuần thục khua khoắng mấy lần, những chất lỏng sềnh sệch kia liền theo chỗ bị y mở rộng chảy ra, trực tiếp rơi xuống mảnh vải y đã lót.
Chỗ đêm qua đã bỏ ra rất nhiều sức lực mới lấp kín, hôm nay lại bỏ ra rất nhiều sức lực để lấy ra, Bắc Thần qua lại mấy lần, mới coi như đại khái dọn sạch thứ bên trong, tay y cũng có chút mỏi...
Cả quá trình, người kia chỉ yên tĩnh tựa trên bả vai y, đừng nói giãy dụa, ngay cả cử động cũng không động lên một cái, phỏng chừng gần được rồi, Bắc Thần lại dùng khối vải trước đó lau sơ cho người kia, lúc này mới ôm lấy cổ hắn, ở ngoài miệng hắn dùng sức hôn một cái, cũng lười biếng dặn dò, "Được rồi, đi thôi, về sớm một chút."
Bắc Thần làm xong lại tiếp tục ngủ, cả quá trình, ngay cả mắt y cũng không mở, Ngôn Vô Trạm cũng giống như vậy, hắn mơ mơ màng màng a một tiếng, liền từ trên người Bắc Thần bò dậy.
Trời còn chưa sáng, người kia dưới sự hầu hạ cuẩ cả đám người, rời khỏi tẩm cung, trước khi đi hắn hết sức dặn dò, hôm nay không cho bất kỳ ai vào, khi hắn cứng rắn chống đỡ lên triều, trên long sàng này, dưới tầng tầng màn giường, một người đàn ông không một mảnh vải đang ngủ say...
Trên triều, người kia ngồi ngay ngắn giữa long ỷ, mặt hắn không đổi, nghe chúng thần rập khuôn trình tấu, cuối năm vừa qua, việc bọn họ trình tấu, phần lớn là mấy lời ca công thừa thải, nhưng dù vậy, người kia cũng không có một tia mệt mỏi, tinh thần như thường, nghe cũng vô cùng chăm chú.
Chỉ là hai mắt kia ửng đỏ, giọng nói có chút khàn khàn, còn có gò má đỏ hồng dị thường, khiến các đại thần trong lòng không ai không nói, khí mặt hoàng thượng hôm nay không tệ...
Tối hôm qua, hoàng thượng trải qua hẳn rất tốt, ha ha, ha ha ha a...
Lâm triều xong, dựa theo thông lệ phê duyệt công văn, tấu chương, có điều tốc độ của Ngôn Vô Trạm hôm nay rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, trước giờ ăn trưa, hắn đã đem những chuyện buổi chiều cần làm đều làm xong.
Lúc ăn trưa, Ngôn Vô Trạm ăn không nhiều lắm, nhưng hắn lại vào lúc không ai để ý, ma xui quỷ khiến trộm màn thầu...
Chờ lúc hắn tỉnh hồn lại, màn thầu kia đã an toàn giấu vào trong tay áo rộng thùng thình của hắn.
Một giây đó như sét đánh, Ngôn Vô Trạm trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Trẫm đang làm gì chứ?
Trẫm lại ở trong bữa ăn của mình lén trộm màn thầu của mình?
Hắn không bình thường, từ tối hôm qua liền không bình thường.
Người kia mặt tối sầm lại, đạp cửa mà đi.
Cho đến giờ phút này, hắn mới xem như là hoàn toàn từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại.
Bắc Thần đến rồi.
Thời gian qua đi nửa năm, nhưng như cách một đời, người mà ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới, lại cứ đỉnh đạc như vậy đứng ở trước mặt hắn rồi.
Nghĩ đến đây, hít thở cũng mẹ kiếp phát đau ...
Ngôn Vô Trạm không biết bản thân đã trải qua được nửa năm này như thế nào, hắn làm việc một hoàng đế nên làm, ngoài ra, hắn có thể đã chết rồi.
Người sống, tim lại bị bọn họ móc đi.
Hắn cho rằng, đời này hắn sẽ cứ như vậy, thế nhưng, thế nhưng...
Bước chân người kia càng nhanh hơn, thái giám phía sau đã chạy chậm theo, có điều tốc độ của hoàng thượng quá nhanh, bọn họ dù là chạy, cũng không theo kịp...
Còn chưa từng thấy, dáng vẻ hoàng thượng nhanh như chớp như vậy.
Bọn họ không hiểu, hoàng thượng vì sao nóng lòng như vậy.
Chia tay lâu ngày gặp lại, đừng nói một câu nói đàng hoàng, hắn ngay cả nhìn cũng chưa nhìn rõ đã cùng Bắc Thần làm chuyện kia, điên cuồng một đêm, khiến hắn một đêm quên hết tất cả...
Quá hoang đường.
Thế nhưng Bắc Thần nói rất đúng, thân thể so với hắn nhớ lại Bắc Thần trước tiên, nửa năm chia cách không có bất kỳ mới lạ, vẫn hoàn mỹ ăn khớp lẫn nhau... giống như là một.
Thân thể dây dưa, hò hét khàn cả giọng, khao khát bất chấp, Bắc Thần khiến hắn nhớ ra, cũng khiến cho hắn một lần nữa sống lại.
Người kia hạ lệnh, không cho người ngoài tới gần hậu điện nửa bước, hắn đẩy cửa mà vào, trước khi thái giám nhìn thấy tình huống bên trong, người kia đã trở tay đóng cửa lại rồi.
Bên trong tẩm cung vẫn duy trì dáng vẻ lúc hắn rời khỏi, người kia đi vào trong, đoạn đường này bay nhanh, đến chỗ rồi, ngược lại lại chậm lại...
Sợ sệt đây chỉ là một giấc mộng đẹp.
Đẩy ra tầng tầng ván cửa, long sàng từ từ xuất hiện trong tầm mắt, người kia nhìn rèm giường màu vàng óng kia, hắn dùng sức hít một hơi, sau đó đột nhiên kéo mở rèm giường...
Long sàng vẫn bừa bộn, thế nhưng bên trong lại trống rỗng, một giây kia, máu huyết chảy ngược, người kia hoàn toàn cứng lại rồi...
Trái tim khó khăn nhảy động, dường như trong một giây lại ngừng hoạt động.
"Đang nhìn cái gì?"
Eo bị người nắm lấy, mùi vị quen thuộc tràn ngập mũi miệng, người kia cứng nhắc quay đầu, cũng trong nháy mắt bị Bắc Thần xô lên long sàng...
Rèm giường một lần nữa hạ xuống, che đi thân thể hai người.
Bắc Thần cười híp mắt nhìn người bị y đè bên dưới, "Hoàng thượng, nhìn trộm không phải là hành vi tốt gì... Nếu ngươi muốn nhìn, ta cởi cho ngươi nhìn là được, cần gì rón rén như vậy..."
Nghe lời nói không đứng đắn của Bắc Thần, nhìn nụ cười vô lại này của y, người kia đột nhiên ôm lấy y, đầu Bắc Thần lập tức bị hắn kéo xuống, hai gò má cùng nặng nề bị ma sát...
Sắp bị ghìm chết rồi.
Bắc Thần thầm nói. Y cuối cùng đã biết tại sao đàn ông phải cưới phụ nữ rồi, bởi vì không cần lo lắng lúc đối phương kích động, mình bị nguy hiểm đến mạng sống...
Cổ đau, trong lòng càng đau, Bắc Thần bất đắc dĩ thở dài, "Ta nói, ngươi bây giờ mới phản ứng được, cái tên nhà ngươi đến cùng là ngốc cỡ nào hả?"
Động tác này, phản ứng này, hẳn là tối hôm qua làm có được hay không?
"Ngươi không lo lắng canh phòng của hoàng cung có vấn đề à? Ngươi cũng không lo lắng ngươi nuôi một đám thùng cơm rồi hả?" Nghĩ đến lời người kia nói tối hôm qua, Bắc Thần liền cảm thấy một cái trận buồn bực ở trong lòng, có điều nghĩ tới, cái này cũng phù hợp với tính cách của người kia.
Người kia cũng không trả lời câu hỏi của Bắc Thần, hắn chỉ ôm y, cánh tay càng chặt hơn, Bắc Thần chờ tới lúc hắn không dùng sức nữa, mới kéo cánh tay hắn xuống...
"Ta xem thử, có phải là đã khóc rồi."
Bắc Thần nắm lấy cằm người kia lắc lắc, y không nhìn thấy nước mắt mong muốn bên trong, người kia chỉ là vành mắt đỏ lên mà thôi, thế nhưng như vậy, còn không bằng khóc lên.
Bắc Thần là người cởi mở, y không thích cảm giác bi thương này, nhưng thấy hắn như vậy, người mà ngay cả trời sập tới cũng sẽ cười lại cũng có xu thế hai mắt toả nhiệt.
"Nhớ ta không?"
"Ừm. "
"Chậc, lần đầu tiên nghe lời như vậy." Bắc Thần cười nhạo, nhưng trong mắt tràn đầy nhu tình, "Ta cũng nhớ ngươi, mỗi ngày đều nhớ."
Nghe xong lời này, người kia lập tức ngẩn ra, ngay cả mắt cũng không chớp, Bắc Thần nhìn thấy, trong mắt tên kia đột nhiên tuôn ra uất ức, giống như là chó con bị chủ nhân vứt bỏ... Đáng thương, cố chấp, lại quật cường.
"Cái tên nhà ngươi, ta nên bắt ngươi làm thế nào mới được chứ."
Bắc Thần thở dài, lại một lần nữa ôm lấy hắn, y cảm thấy, đời này y thật sự coi như chết trên người hắn rồi...
Cả đời anh danh gì đó, từ khi biết người này, e là trả lại cho tổ tiên Bắc Thần rồi.
...
Dù đã trải qua chuyện như thế nào, đàn ông cuối cùng vẫn là đàn ông, bọn họ không thể ôm đầu khóc rống, đa sầu đa cảm gì đó lại càng không thích hợp với bọn họ, hai người ôm ôm liền bắt đầu ôm ấp, ôm ôm ấp ấp, Bắc Thần liền muốn bộc phát thú tính, trước đó, Ngôn Vô Trạm đã vội vã thoát thân.
Chuyện cười, tối hôm qua hắn bị y nghiền ép một đêm, hắn đã lâu chưa từng làm chuyện như vậy, kết cục túng dục e là thật sự không có cách nào lên triều rồi.
Huống chi hiện tại đau thắt lưng như muốn gãy ra.
Thực lực của Bắc Thần không cần nói cũng biết, Ngôn Vô Trạm không hy vọng chuyện năm trước lại tái diễn trên người hắn, vì vậy hắn vội vã lấy ra màn thầu bị hắn nắm đến nhăn nhúm kia ra.
Bắc Thần nhìn hồi lâu mới nhận ra đây là màn thầu, y cả mặt ghét bỏ nhìn dấu tay bên trên, có điều y vẫn rất nể mặt ăn màn thầu, sau đó khen ngợi, "Có tiến bộ."
Ít nhất còn biết nhớ tới y rồi.
Tuy nói thân thủ của Bắc Thần rất tốt, nhưng ban ngày ban mặt như vầy lá gan y có to hơn nữa cũng không dám xông loạn trong hoàng cung, người này còn biết mang ít đồ cho y...
Ăn màn thầu xong, Bắc Thần bắt đầu tìm kiếm trong ống tay áo của người kia, nhưng lật hết cả hai cái ống tay áo, chỗ có thể tìm đã tìm hết một lượt, lại không thấy bóng dáng thức ăn nữa...
"Hết rồi." Người kia vô tội nói, "Ta chỉ mang theo một cái màn thầu."
Mặt Bắc Thần xạm lại, đáng tiếc y vừa khen hắn biết thương xót y.
"Chẳng lẽ ta cứ bị đói như vậy? Ngôn Vô Trạm ngươi chuẩn bị để ta đói chết trong tẩm cung của ngươi sao?"
"Không phải" Ngôn Vô Trạm lắc đầu, đồ ăn bất cứ lúc nào cũng có, nhưng có chuyện, hắn vẫn chưa kịp hỏi, "Bắc Thần, ngươi tới đế đô làm gì?"
Hắn vừa hỏi lời này, Bắc Thần liền khựng lại.
................