《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 230 – Tin Tức Bất Ngờ.
***
Một buổi chiều trời trong nắng ấm nào đó, Ngôn Vô Trạm hiếm thấy nhàn nhã uống một chén trà, hắn mới phát hiện, thì ra ngày tháng không có Bắc Thần tốt đẹp như vậy, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần lo lắng có người tiến vào tẩm cung hắn, cũng không cần luôn lo lắng đề phòng nghĩ chuyện Bắc Thần có lộ ra hay không, lại càng không cần liều mạng đem sự tình đều làm xong trong buổi sáng, buổi chiều cùng Bắc Thần ở trong cung thác loạn... Lại càng không cần lo lắng đêm hôm trước bị bóc lột quá rốt ráo mà hôm sau không có cách nào lên triều.
Cuộc sống hạnh phúc và thoải mái như thế này, nhưng ngày tháng thật tốt đẹp của Ngôn Vô Trạm, cũng chỉ đến kho chén trà này thấy đáy.
"Nghe nói đế đô mới mở lầu xanh" Hoài Viễn rót đầy trà cho người kia một lần nữa, chờ Ngôn Vô Trạm uống xong một ngụm mới nói hết câu tiếp theo, "Bảng hiệu tên Lâu Thanh Hàn."
"Phụt ——"
Hoài Viễn bình tĩnh nhìn người kia phun nước trà, lúc hắn không thể kiềm chế được ho khan, làm tròn chức trách giúp hắn xoa dịu, Ngôn Vô Trạm ho rất khổ cực, trong lúc hắn thống khổ nhìn Hoài Viễn cả mặt vô tội một hồi, hắn cảm thấy gần đây nhìn thấy ở Hoài Viễn nhiều nhất, chính là vẻ mặt này... Vô tội mà lương thiện.
Ngôn Vô Trạm rất muốn hỏi y, y xác định y không phải cố ý?
Còn có, có thể đừng vào lúc hắn ăn cơm, uống nước nói những đề tài táo bạo này hay không?
Người kia ho xong, liền đem nửa chén trà còn dư lại một hơi uống cạn, hắn thầm nói tên nhóc Lạc Cẩn kia sợ người khác không biết y đến đế đô sao, cái gì mà bảng hiệu Lâu Thanh Hàn, không bằng y trực tiếp treo bảng tên mình luôn đi, đến lúc đó chuyện làm ăn của y chắc chắn hưng thịnh, nói không chừng y còn có thể tự mình đi vận động...
Nghĩ đến đây, người kia ngẩn ra, ngược lại, lại rót đầy một chén cho mình, đây là trà xuân Long Tỉnh tốt nhất, hiện giờ đã trở thành còn không bằng nước trắng gì đó, cứ như vậy một hơi bị người kia chẳng biết mùi vị uống cạn...
Uống no nước, Ngôn Vô Trạm cũng tĩnh táo lại, ý đồ của Lạc Cẩn, không cần nói cũng biết, hắn mới sẽ không trúng kế, vì vậy hắn liền án binh bất động, xem tên nhóc kia còn có thể giở trò gì...
...
Ba ngày này sau, lầu xanh.
Ngôn Vô Trạm nhìn bảng hiệu trên đỉnh đầu khóe miệng co giật, tên nhóc Lạc Cẩn này qua loa tới mức độ nào mới có thể nhay cả tên cũng lười đề lên, y không phải là sợ người khác không biết y có dụng ý khác... Lại trực tiếp chỉ treo "Lầu xanh" cho xong việc...
Sở dĩ Ngôn Vô Trạm thay đổi ý định, là vì Hoài Viễn mang tới tin tức thứ hai...
Có người nói, ông chủ của lầu xanh mới mở ở đế đô này không phải nhân vật bình thường, chỉ cần có bạc, không có chuyện không làm được, bao gồm cả lấy mạng người khác, còn có người nói, ông chủ này nghe đồn có chút quan hệ với Nhược Phù Cung...
Hoài Viễn còn nói cho hắn biết, ông chủ kia còn nói, mới khai trương, người quen, còn có thể ưu đãi...
Ngôn Vô Trạm nghe xong, suýt chút nữa đập bể nghiên mực, tên khốn Lạc Cẩn này đến hoàng thành của hắn mở phân đà rồi!
Giết người còn có thể ưu đãi, y có còn cần giết một tặng một không hả?!
Thân phận cung chủ Nhược Phù Cung có thể che giấu, danh xưng thiếu gia Lạc Gia lại vô cùng vang dội, Lạc Cẩn tới đây dĩ nhiên sẽ bị người nhận ra, rất nhiều người ngưỡng mộ mà tới, lại là vì muốn thấy dung mạo Lạc Cẩn...
Hoài Viễn còn nói, có người ra giá cao muốn bao Lạc Cẩn.
Ngôn Vô Trạm cũng không ngồi yên nữa, hắn chịu thua rồi, vì vậy hắn đến rồi.
Nếu Ngôn Vô Trạm xuất cung, tất nhiên là sau khi đã làm xong chuyện nên làm, vì vậy lúc hắn và Hoài Viễn tới, chính là buổi chiều, lầu xanh vẫn chưa thật sự kinh doanh...
Thế nhưng Lạc Cẩn nói rồi, bọn họ mở cửa ra làm ăn, chỉ cần có bạc, người tới đều là khách, vì vậy Ngôn Vô Trạm và Hoài Viễn hôm nay chính là khai trương cho Lạc Cẩn.
Giờ này vẫn chưa có khách.
Cảnh tượng trong lầu tuyệt đối không phải qua loa như Ngôn Vô Trạm nghĩ, vừa mới vào cửa, khung cảnh tráng lệ này khiến hắn nhìn cũng có chút trố mắt ngoác miệng.
Nhìn có vẻ, Lạc Cẩn đã hao phí không ít bạc trên phương diện này, vậy thì có nghĩa, tên nhóc Lạc Cẩn kia là thật lòng.
Y thật sự phát triển "sự nghiệp" đến đế đô rồi.
Ngôn Vô Trạm không phải đến tìm kỹ, trước chiêu đãi nồng nhiệt của tú bà, hắn ra hiệu muốn gặp riêng ông chủ của bọn họ một chút, Ngôn Vô Trạm không có bất kỳ tín vật gì, hắn vốn tưởng rằng tú bà sẽ không đồng ý, lại không ngờ rằng đối phương chỉ dừng một chút, liền thoải mái gật đầu, "Có thể nha"
Người kia thở phào, sự tình so với hắn tưởng tượng đơn giản nhiều, sau đó hắn nghĩ, có thể là Lạc Cẩn đã sớm dặn dò, nhưng câu nói tiếp theo của tú bà, suýt chút nữa khiến hắn một tát đánh gãy cổ tú bà rồi... khiến cho bà ta thở mạnh...
"Quý ngài đây, ngài trả đủ bạc, ông chủ bọn ta dĩ nhiên sẽ tự mình chiêu đãi."
Khách như vậy bà thấy quá nhiều rồi, cũng tiếp đãi quá nhiều rồi, muốn gặp bọn họ ông chủ không phải là không thể, hầu bao của ngài đủ căng, nếu như mới điểm bảng đã trống rỗng, muốn gặp Lạc Cẩn, vậy xin ngài gom đủ bạc rồi tới.
Nghiễm nhiên, Ngôn Vô Trạm ở trong mắt tú bà không khác gì những đồ háo sắc kia.
Nhưng vấn đề là, hắn không phải đến tìm kỹ.
Nhìn thấy mặt người kia biến đổi liên tục, Hoài Viễn rất khổ cực nhịn cười, đặc biệt lúc nghe tú bà hỏi hắn...
"Vì vậy ngài đây, ngài điểm bảng không?"
Hoài Viễn giương mắt, nhìn thang lầu độc đáo kia, y không thể xem nữa, còn xem nữa, y thật sự sẽ bật cười...
Mà lúc này, ánh mắt âm trầm kia của Ngôn Vô Trạm chuyển về phía Hoài Viễn, hắn cắn răng nghiến lợi nhìn y, từ trong hàm răng nặn ra một chữ, "Điểm."
Ngôn Vô Trạm ra một cái giá khá cao, sau đó hắn nói với Hoài Viễn, dùng bạc của y trả tiền.
Ngôn Vô Trạm xuất cung xưa nay không mang theo ngân lượng, lần này hắn cố ý nhấn mạnh là ám chỉ Hoài Viễn, không được dùng ngân lượng trong cung... Hắn bảo Hoài Viễn tự móc tiền túi.
Hoài Viễn cười khổ, hoàng thượng đây không tính là mượn việc công trả thù riêng chứ?
Hắn ra cái giá này đủ nửa tháng bổng lộc của y, cái này là chưa tính những tiêu phí khác, gộp lại, e là bổng lộc tháng này của y đều phải bỏ vào rồi.
Sau đó, lần đầu tiên y cảm thấy, tên nhóc Lạc Cẩn này thật xấu xa.
Chỗ này của y tuyệt đối không rẻ, đừng nói dân chúng bình thường, chính là con buôn bình thường cũng tiêu phí không nổi, có thể vào đây chơi một lần, không phải phú hào một phương thì là quan to hiển hách, Hoài Viễn cũng biết Lạc Cẩn muốn kiếm không phải ngân lượng, mà là khách hàng... Nhược Phù Cung của y muốn tiếp khách hàng.
Đây cũng thật là cái bên ngoài vàng son, bên trong thối rữa.
Hai người được mời đến một gian phòng khá khí thế, Ngôn Vô Trạm nhìn trang trí trong phòng cười gằn, đoạn đường này, bất kể là cô nương hay là trang hoàng trong lầu, đều có thể mơ hồ nhìn ra thưởng thức của Lạc Cẩn, rõ ràng là chốn gió trăng, nhưng không thấy dung tục, trái lại mang theo mấy phần tao nhã, quyến rũ mờ ám vừa đủ khiến trong lòng người ngứa ngáy, nhưng sẽ không thú tính quá độ, mất thân phận.
Đây vẫn thật sự phù hợp với tính cách của Lạc Cẩn.
Đang nghĩ ngợi, điểm bài của bọn họ đã được tú bà đưa tới, ở ngoài cửa Ngôn Vô Trạm đã nghe thấy âm thanh vô cùng không tình nguyện của đối phương, có điều chỉ chốc lát sau, cửa kia vẫn mở ra.
Ánh mắt lạnh như băng xuyên thấu lưng, Ngôn Vô Trạm không cần quay đầu lại cũng biết dáng vẻ người kia giờ phút này, hắn bưng chén rượu giơ lên trước mắt, vừa tính toán giá cả Hoa Điêu lâu năm này, vừa cà lơ phất phơ nói một câu, "Lại đây hầu hạ, ông đây ngược lại muốn xem thử, đến cùng là mặt hàng gì, dám đòi ông đây một khoản bạc lớn như vậy."
Dù giọng điệu Ngôn Vô Trạm khá là giống Bắc Thần khiến Hoài Viễn không nhịn được cười, nhưng có bài học trước đó, y vẫn ngoan ngoãn cúi đầu uống rượu của mình, y không muốn lại "của đi thay người" nữa.
Mặt Lâu Thanh Hàn tối sầm lại, lướt qua bức bình phong, hắn là hộ pháp Nhược Phù Cung, bởi vì lần trước "nói năng lỗ mãng" mà khiến Lạc Cẩn cắt cử nhiệm vụ "quan trọng" này, đó chính là ở đế đô treo bảng tiếp khách...
Dĩ nhiên không phải thật sự tiếp khách về mặt ý nghĩa.
Cái tên Lâu Thanh Hàn này ở trên giang hồ vẫn có chút địa vị, trắng trơn treo bảng tên y chính là đại biểu Nhược Phù Cung mở cửa làm ăn, đây mới là ý định thật sự của việc treo bảng Lâu Thanh Hàn, một cái khác, chính là gậy ông đập lưng ông...
Lâu Thanh Hàn sớm đã chịu đủ lắm rồi ngày tháng chết tiệt này, đặc biệt là tú bà cười cả mặt dâm đãng nói cho y biết có người lật bài y...
Bảng giá của Lâu Thanh Hàn cao đến khiến người ta líu lưỡi, nhưng điểm bài y, cũng không phải loại khách bình thường, mà là có mục đích...
Lúc y chuẩn bị vào thẳng chủ đề như thường ngày, hỏi tên người đối phương muốn giết, người đàn ông đối diện y chậm rãi ngẩng đầu lên...
Tốc độ tròng mắt Lâu Thanh Hàn phóng to, cùng tốc độ người kia ngẩng đầu bằng nhau, chờ mặt Ngôn Vô Trạm lộ hết ra, ánh mắt Lâu Thanh Hàn đã phóng tới to nhất, sau đó y rầm một tiếng liền quỳ xuống...
Y quỳ không phải vì Ngôn Vô Trạm là hoàng thượng, mà là Ngôn Vô Trạm có thể coi là đến rồi...
Cứu tinh a...
Y cuối cùng không cần ở đây chịu khổ chịu nạn nữa rồi.
"Lầu ba bên trái, ở chính giữa nhất chính là căn phòng của ông chủ nhà ta." Câu nói này, có trời mới biết Lâu Thanh Hàn đã đợi bao lâu, bây giờ y cuối cùng có cơ hội nói ra rồi.
Người kia nghe vậy, đứng dậy liền đi, Hoài Viễn muốn đi cùng lại bị Ngôn Vô Trạm ngăn cản, hắn liếc mắt nhìn Lâu Thanh Hàn cảm động đến rơi nước mắt, mặt không thay đổi đối nói với Hoài Viễn, "Ngươi bỏ bạc ra, không nên lãng phí, đi giải trí đi, ông đây không tính ngươi lơ là nhiệm vụ."
Hoài Viễn không lên tiếng, lúc Ngôn Vô Trạm đi tới cửa lại nghĩ tới gì đó, hắn xoay người dặn dò một câu, "Chơi thật vui, nói thế nào cũng không có thể để nửa tháng bổng lộc này bỏ phí, nếu hắn không phối hợp, ngươi cứ việc nói, ta sẽ để ông chủ nhà hắn xử phạt thật nghiêm... Ừm... bảng hiệu không nghe lời này."
Dứt lời, bóng dáng người kia lại biến mất, sau khi nhìn theo hắn rời đi, ánh mắt hờ hững kia của Hoài Viễn mới chuyển sang Lâu Thanh Hàn đã hoá đá trong phòng...
Y quay về phía Lâu Thanh Hàn cười nhạt một tiếng, người nọ lại rùng mình một cái, một giọt mồ hôi lạnh theo gương mặt lách tách rơi xuống.
...
Chỗ này chỉ có ba tầng, hai tầng dưới tiếp khách, tầng cao nhất là chỗ người trong lầu nghỉ ngơi, dựa theo chỉ dẫn của Lâu Thanh Hàn, Ngôn Vô Trạm rất nhanh đã đi tới căn phòng của Lạc Cẩn, chỗ yên tĩnh nhất hoàn cảnh cũng là tốt nhất trên lầu ba.
Cửa phòng không khóa, Ngôn Vô Trạm không xin phép mà vào, phòng ốc trong lầu xanh đều như nhau, bất luận là ban ngày hay đêm tối, rèm cửa đều là thả xuống đất, khiến cho trong này tại mọi thời điểm đều duy trì bầu không khí mờ ám lại kiều diễm, phòng của Lạc Cẩn cũng không ngoại lệ...
Rèm cửa đỏ thấm che đi toàn bộ ánh mặt trời, ánh sáng mờ tối khiến trong phòng trông đặc biệt mông lung, ngay cả đồ dùng trong phìng cũng giống như mất đi góc cạnh, nơi này rất yên tĩnh, không nghe được một chút tiếng vang, Ngôn Vô Trạm cho rằng Lạc Cẩn không ở, nhưng đi vào bên trong mới phát hiện, tên kia quần áo nửa cởi, đang dựa vào ở bên giường, trong tay cằm tẩu thuốc dài cỡ cánh tay, hơi híp mắt lại phun mây nhả khói...
Một đầu tẩu thuốc đặt trong một bầu thuốc thiết kế đặc biệt, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vang rì rì, như tiếng bong bóng.
Dáng vẻ kia của Lạc Cẩn mang theo mấy phần lười biếng, cũng có mấy phần hào hoa phú quý, nhưng dáng vẻ say mê này của y, nhưng khiến Ngôn Vô Trạm nhíu mày.
................
Chương 231 - Tình Huống Gì Chứ.
***
"Thuốc nước mà thôi." Một giây lúc Ngôn Vô Trạm cau mày, người trong say mê này đột nhiên mở miệng nói, giọng của y không mơ hồ lười biếng giống Ngôn Vô Trạm nghĩ, mà là khá rõ ràng, có thể thấy được Lạc Cẩn giờ phút này vô cùng tỉnh táo, "Ta không hút thuốc độc."
Không chỉ Nam Triều, các nước khác bốn phương đại lục đều nghiêm cấm bằng sắc lệnh vận chuyển thuốc phiện từ Hải Quốc, loại thuốc phiện này khác với thuốc bình thường, ban đầu sẽ sặc miệng, hút nhiều sẽ sinh ra ảo giác, có người nói mùi vị đó tuyệt vời không thể tả, một khi quen rồi sẽ rất khó bỏ.
Cái nghiện đó sẽ lấy mạng người.
Vui sướng đó chính là dùng mạng sống để đổi lấy.
Ngôn Vô Trạm nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của Lạc Cẩn, thật sự khiến hắn sợ hết hồn, hắn cho rằng Lạc Cẩn đang hút thuốc độc...
Người hút thuốc độc đơn giản là vì bất mãn với thực tế mới đi tìm kiếm thứ hư ảo này, dáng vẻ kia của Lạc Cẩn khiến hắn đau lòng.
Người không sợ trời, không sợ đất kia, nếu phải dùng thứ này đến ngăn nổi nhớ nhung, vậy hơn nửa năm này Lạc Cẩn trải qua như thế nào, không cần nói cũng biết.
"Ta quả nhiên không thích hợp với thứ này." Lạc Cẩn đặt tẩu thuốc sang một bên, y gần đây thật sự là rỗi rãnh nhàm chán, nên bảo người ta lấy một bộ công cụ hút thuốc nước, lúc không có việc gì làm hút mấy cái, có điều Lạc Cẩn một chút nghiện cũng không có, so với cảm giác lúc hút thuốc, y lại thích nhìn dáng vẻ sương khói tràn ngập hơn, đặc biệt là trong hoàn cảnh này.
Tuy rằng không phải hút thuốc độc, nhưng tác dụng đại khái giống nhau.
Nửa năm này, giống như người kia suy nghĩ, Lạc Cẩn trải qua không tốt đẹp gì.
Nhớ nhung ăn sâu vào xương tủy, đau thấu tim gan.
Có điều hiện giờ, dường như không cần thứ này để xua đuổi trống rỗng lê thê này nữa rồi.
Hắn đến rồi.
Trời đã dần dần nóng lên, vừa khép kín màn cửa, Lạc Cẩn chẳng muốn đổi quần áo, chỉ cởi áo ra, lúc y ngồi dậy, vạt áo tự nhiên mở rộng sang hai bên, thân thể y trước sau lộ ra dưới vải vóc hoa mỹ này...
Cường tráng như trước, cùng với cảm giác nhìn như nhu nhược này hoàn toàn khác nhau.
Bị dạy dỗ rất nhiều lần, gặp lại Lạc Cẩn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, người kia kinh ngạc nhìn nửa ngày, nhưng một câu cũng không nói ra, cuối cùng hắn im lặng ngồi vào bên cạnh bàn thấp, lần gặp lại này hẳn là mang theo nhàn nhạt đau thương, bầu không khí trước đó cũng vừa đúng, nhưng lúc này, Lạc Cẩn đột nhiên bật cười...
"Hoàng thượng tìm tới Lạc Cẩn, là có người muốn giết hay sao? Chúng ta người quen cũ, hoàng thượng giết người, ta tính ngươi nửa giá."
Vốn là kích động và rung động, vì một câu nói này của Lạc Cẩn mà biến thành đá chìm đáy biển, hắn không ngờ tới câu đầu tiên Lạc Cẩn nói lại là cái này...
Người kia trong lúc nhất thời lại không kịp phản ứng, Lạc Cẩn đây là tính nói chuyện làm ăn, hay là lôi kéo khách hàng cho mình?
Sắc mặt Ngôn Vô Trạm không tốt lắm.
Gương mặt trầm xuống này của người kia khiến Lạc Cẩn khe khẽ nhíu mày lại, móng tay cắt gọn điểm lên bờ môi, Lạc Cẩn nghi ngờ nhìn người kia, giây lát, y có chút chần chừ mở miệng, "Hoàng thượng, nếu không phải tìm Lạc Cẩn giết người..."
Hắn tìm y, dĩ nhiên không phải là vì giết người, hắn còn không cần nhờ sức Lạc Cẩn làm việc.
Nhìn lại Lạc Cẩn, một giấy ánh mắt hai người giao nhau, Lạc Cẩn đột nhiên cười ra, nụ cười kia, cao sâu khó dò, y đột nhiên dựa sát vào, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được, nhỏ giọng nói, "Vậy hoàng thượng chính là vì Lạc Cẩn mà đến rồi."
Chân mày người kia trong nháy mắt nhíu chặt, lời này của Lạc Cẩn, hắn nghe sao lại khó chịu...
Nhưng hắn còn chưa nghĩ ra chỗ không ổn, Lạc Cẩn liền nửa úp sấp lên bàn giữa hai người, như một con mèo, lười biếng đưa mắt nhìn hắn...
"Hoàng thượng hẳn đã nghe nói, vào trong lầu của ta, ngoại trừ mua thịt, ngoại trừ mua hung ác, còn lại, chính là nhớ nhung ta... Chẳng lẽ, hoàng thượng cũng có hứng thú này?"
Trong lòng hơi hồi hộp một chút, người kia giễu cợt nở nụ cười, đây chính là lời lâu ngày gặp lại, đây chính là lời Lạc Cẩn xa nhau nửa nắm gặp hắn, muốn nói...
Bọn họ đã biến thành đồng bạn giao dịch sao?
Lại nhìn dáng vẻ cười nhạt này của Lạc Cẩn, người kia chỉ cảm thấy lồng ngực bức bối, giống như có gì đó chặn đến hắn thở không nổi...
Hắn không phủ nhận, trước khi tới còn lòng đầy niềm vui , thế nhưng...
Việc này cùng với hắn tưởng tượng ra, cách biệt nhiều lắm.
Hắn cảm thấy, hắn không nên tới.
Ít nhất, như vậy, Lạc Cẩn vẫn là dáng vẻ trong ký ức, y sẽ không đối xử với hắn như vậy, sẽ không nói chuyện với hắn như vậy...
"Lầu này của ta, từ lúc khai trương đến giờ còn chưa từng qua mở bao, hoàng thượng ngươi cảm thấy, nếu lần đầu khai bao, treo thẻ bài của Lạc Cẩn ta, sẽ như thế nào?"
Người kia thật thà nhìn sang, dùng giọng điệu không chút tình cảm nói, "Vậy thì tốt rồi, nhất định sẽ khách quý chật nhà."
Lạc Cẩn nghe vậy, trầm trầm bật cười, y lại kề sát vào một chút, chóp mũi suýt chút nữa đụng vào người kia, "Vậy hoàng thượng có đến hay không?"
"Không rảnh." Người kia quay đầu, dời đi ánh mắt giao nhau, cũng một lần nữa kéo dài khoảng cách.
Người kia đang cố sức kiềm chế mới không đẩy cửa mà đi, hắn không tin Lạc Cẩn sẽ biến thành như vậy, hắn còn ôm ấp một tia hy vọng...
Lạc Cẩn nhìn gò má căng chặt của người kia, cười nhạt nói, "Chúng ta là người quen cũ, ta vẫn tính ngươi nửa giá."
Một câu nói này hoàn toàn chọc giận Ngôn Vô Trạm rồi, hắn đứng dậy muốn đi, nhưng mông vừa rời giường, đỉnh đầu liền phủ một mảnh mây đen, nháy mắt tiếp theo, hắn đã bị người đè lên giường...
Ngôn Vô Trạm không biết Lạc Cẩn từ trên bàn thấp kia lướt qua như thế nào lại không đụng tới bất cứ đồ vật gì, nói chung, gương mặt giống như yêu mị kia, trong nháy mắt liền hiện ra trước mặt hắn, bàn tay lạnh như băng này sợ lúc hắn té ngã bị đụng đầu, còn nâng sau gáy hắn...
"Giận rồi?" Lạc Cẩn cười hỏi.
Muốn quay đầu, lại bị Lạc Cẩn dịu dàng mà hung hăng xoay trở về, y ép hắn nhìn mình...
"Bởi vì ta ở đây nhận chuyện làm ăn trong cung, hay là vì ta muốn treo bảng?" Nụ cười mở rộng, nhưng cũng khác với vừa nãy, trong dịu dàng mang theo một chút cưng chiều, Lạc Cẩn thích cười, nhưng nụ cười này cũng chỉ từng xuất hiện ở trước mặt người kia, "Đồ ngốc, ta trêu ngươi thôi..."
Người kia vẫn không nói chuyện, nụ cười kia đúng là khiến hắn tìm lại một chút cảm giác quen thuộc.
Hắn đồng ý tin tưởng Lạc Cẩn, nhưng vừa nãy, từ vui mừng đến thất vọng, tim của hắn lạnh một nửa rồi...
Lạc Cẩn đối với hắn như vậy, hắn không chịu được...
"Dù là thật sự treo bài, cũng sẽ vẫn đợi ngươi tới hái xuống, người có thể lấy xuống thẻ bài của ta, trừ ngươi ra không còn ai khác..."
Vuốt gương mặt căng thẳng của người kia, nếu như nói ánh mắt một người có thể dịu dàng đến ngấy chết người, vậy Ngôn Vô Trạm giờ phút này e là hồn về chín tầng mây từ lâu rồi...
"Để khắp thiên hạ đều biết, ta là của ngươi."
Thấy người kia còn chưa nói chuyện, Lạc Cẩn giống như làm nũng cọ hắn mấy lần, sau đó cười vô tội...
"Hoàng thượng, ta không lấy bạc của ngươi nha..."
Ngôn Vô Trạm không kiên nhẫn đẩy ra gương mặt của Lạc Cẩn lần nữa đến gần, hắn còn đang tức giận, hắn không định tha thứ cho y, nhưng hiện giờ, Ngôn Vô Trạm biết mình không kiên trì được bao lâu nữa...
Hắn không muốn để Lạc Cẩn tiếp tục thuyết phục hắn.
Hắn đẩy bừa một cái, tay vừa vặn kề sát lên đôi môi mềm mại của Lạc Cẩn, xúc cảm này khiến hắn ngẩn ra, mà lúc này, Lạc Cẩn lại đưa lưỡi ra liếm lên lòng bàn tay hắn liếm một cái...
Cảm giác trơn dính lại tê dại này khiến Ngôn Vô Trạm đột nhiên rút tay lại, hắn tức giận Lạc Cẩn, tên nhóc này hơn nửa năm này đã học những thứ gì?
Sao trở nên càng dụ người, càng... khụ khụ... dâm đãng.
"Có phải là muốn nghe ta nói nhớ ngươi?" Nhìn ánh mắt của người kia, Lạc Cẩn hỏi hắn.
Y biết Ngôn Vô Trạm muốn nghe, hắn còn muốn nghe lời càng buồn nôn hơn, vì y chưa nói, nên người kia mới cáu kỉnh, còn muốn rời đi...
Hắn chờ cái gì, Lạc Cẩn đều biết.
Tròng mắt u ám mà thâm thúy này của Lạc Cẩn dường như vĩnh viễn cũng có bản lĩnh hiểu rõ lòng người, Ngôn Vô Trạm lần nữa dời ánh mắt đi, hắn không cho Lạc Cẩn nhìn mình, sau đó cố chấp mà cứng nhắc, nói, "Không có."
Hắn không thừa nhận, hắn sao có thể muốn nghe lời nói như vậy chứ...
"Vậy cũng tốt, hơn nửa năm này, ta không nhớ ngươi chút nào, mỗi ngày đều tìm hoa hỏi liễu, đi ra ngoài vui chơi, học cả người bản lĩnh, nên đến đế đô mở lầu xanh, vừa có thể kiếm bạc, vừa có thể để Nhược Phù Cung của ta mở mang phát triển."
Tên khốn này hôm nay là định làm hắn tức chết mới bỏ qua đúng không?
Cái đầu kia hiệ giờ xoay tới xoay lui, dù không muốn, Ngôn Vô Trạm vẫn là lại trợn mắt nhìn sang, nhưng ánh mắt hung ác này đến một nửa liền đã biến thành ngạc nhiên, hắn ngây ngốc nhìn Lạc Cẩn, người nọ nghiêm túc gật đầu...
"Đúng, ta không nhớ ngươi, thế nhưng, nó nhớ ngươi nhớ tới căng chặt đây."
Lạc Cẩn nói xong, còn động động eo.
Thứ giống như chày gỗ kia lập tức đụng vào hắn một cái, Ngôn Vô Trạm không tin Lạc Cẩn mặc trên người thành như vậy còn có thể giấu gậy phòng thân, vậy thứ đẩy hắn này là cái gì, không cần nói cũng biết...
Cái tên này chính là, là lúc nào, cái kia...
Vẻ mặt người kia chuyển thành lúng túng, hắn cũng không biết là mình nên tiếp tục tức giận, hay là nên xấu hổ, hoặc là đẩy tên nhóc không biết xấu hổ trên người này ra...
Bọn họ rõ ràng đang nói chuyện rất nghiêm túc có được không? Làm gì có người ta nói động dục liền động dục ...
"Có muốn sờ thử xem hay không, cảm nhận thử nó nhớ ngươi cỡ nào?" Lạc Cẩn nói xong, liền chấp lên tay người kia, đặt lên lồng ngực trần trụi của chính mình, y để hắn vuốt chỗ tim y đập, chỗ đó vì sự xuất hiện của Ngôn Vô Trạm mà âm thanh lớn hơn rất nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.
Nhịp tim của Lạc Cẩn lây sang Ngôn Vô Trạm, hắn nặng nề nuốt ngụm nước, mà lúc này, Lạc Cẩn đã nắm tay hắn sờ soạng xuống dưới...
Tay dán vào thân thể lạnh như băng của Lạc Cẩn, trực tiếp mò tới bụng hắn, áo của Lạc Cẩn vốn cởi ra, y cũng không thắt thắt lưng, vì vậy người kia rất dễ dàng liền tiến vào quần của y, đầu ngón tay rất nhanh liền đụng phải thứ có nhiệt độ so với người thường hơi thấp hơn một chút kia, trước khi người kia phản ứng, thứ kia đột nhiên nhảy tới...
Lạc Cẩn là rất kích động.
Giống như phỏng tay, Ngôn Vô Trạm muốn rút lại, nhưng Lạc Cẩn lại ấn chặt cổ tay hắn không buông, hắn ho khan, thở hổn hển nhìn sang, hắn muốn Lạc Cẩn thả ra, có gì từ từ nói, thế nhưng, sau khi đối diện ánh mắt nóng rực kia của Lạc Cẩn, tim người kia đột nhiên run lên, không biết sức lực ở đâu, lập tức liền tránh thoát khỏi bàn tay của Lạc Cẩn...
Hắn nghiêng đầu, mặt đối diện với chăn, thật ra hắn càng muốn chui đầuvào trong chăn hơn, gương mặt người kia kịch liệt nhấp nhô, cũng không biết là ở đây quá oi bức hay là nguyên nhân gì, Ngôn Vô Trạm cảm thấy trên người hắn như một ngon đuốc vậy...
Lúc này, Lạc Cẩn đang lăn qua lăn lại trên người hắn, hắn không biết y đang làm gì, một lát sau lại cảm giác Lạc Cẩn đang vỗ mặt hắn...
Hắn quay lại, thấy được lại là dáng vẻ phóng to của thứ kia, xung kích thị giác trực tiếp đánh vào tâm linh, người kia giật về sau một cái, đầu rầm một tiếng đập lên ván giường, lại nhìn Lạc Cẩn, trên người tên kia ngay cả một sợi vải cũng không có...
"Nóngt." Lạc Cẩn cười híp mắt nói, sau đó chỉ thứ cao ngất giữa hai chân mình, "Nó cũng nóng."
Ngôn Vô Trạm chưa từng ở khoảng cách gần như vậy xem xét dáng vẻ thứ kia, hắn xin thề hắn không nhìn tới phía trước trơn bóng, nổi lên gân xanh, còn có dáng vẻ dữ tợn này, hắn hơi híp mắt lại muốn đẩy ra, nhưng bàn tay đụng vào thứ kia lại giống như phỏng tay, rụt trở về...
"Lấy đi, lấy đi cho trẫm." Hắn chỉ sợ đến không kịp né tránh.
Lạc Cẩn vừa nghe trái lại vui vẻ, "Hoàng thượng, ngươi dạy ta một chút, làm sao lấy đi?"
Người kia nghẹn lời, "Vậy ngươi xuống đi."
"Không xuống." Không những không xuống, lại đến gần thêm một chút, Lạc Cẩn suýt chút nữa lại kề sát tới trên mặt hắn, "Ngươi dạy ta đi!"
Lời nói đê tiện như vậy khiến mặt Ngôn Vô Trạm đỏ bừng, hắn ấp úng nửa ngày, không biết sao lại nghĩ tới hai chữ này, "Lưu manh."
"Đó là Bắc Thần." Lạc Cẩn nhắc nhở, "Ta là rất đứng đắn."
Đứng đắn cái rắm!
Làm gì có người đứng đắn nào ban ngày ban mặt không một mảnh vải đùa giỡn đương kim thánh thượng chứ...
Nghĩ tới đây, Ngôn Vô Trạm đột nhiên cứng đờ...
Chờ một chút cho trẫm!
Bọn họ có thể đừng mỗi một người đều dùng cách này để biểu đạt nhớ nhung được hay không?
Sao vừa thấy mặt thì ngay cả lời thừa thải cũng chẳng thèm nói mấy câu liền đi thẳng vào vấn đề, cuối cùng là bọn họ nhớ hắn, hay là thứ bên dưới kia của bọn họ nhớ hắn chứ hả?
Ngôn Vô Trạm có chút không rõ.
.................