《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 234 – Vật Sở Hữu.
****
Có gì mà ngại ngùng chứ?
Đây là lời Lạc Cẩn nói nhiều nhất đêm nay.
Đúng vậy, có gì mà ngại ngùng chứ, thế nhưng đêm nay Ngôn Vô Trạm chính là không có cách nào nhìn thẳng Lạc Cẩn, hắn cảm thấy hắn quá mất mặt rồi...
Hắn cho rằng bản thân hắn bị bỏ thuốc mới bị lửa dục thiêu đốt, mới có thể phóng đãng như vậy, mới có thể không có liêm sỉ như vậy, thế nhưng...
Mãi đến lúc đi ra từ phòng Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Hắn muốn húc tường, mặt mũi đều ném sạch.
Không giống với lầu ba yên tĩnh, hai tầng lầu dưới náo nhiệt hơn rất nhiều, Ngôn Vô Trạm nhìn khách khứa lui tới, hắn thầm nói, có vẻ hắn trị quốc vẫn còn sơ sót, hắn lại không biết đế đô có nhiều người người giàu có như vậy...
Chỗ xa hoa muốn chết này của Lạc Cẩn lại vẫn có thể khách khứa chật nhà.
Chia cách lâu như vậy, vốn nên quý trọng mỗi khoảnh khắc ở chung, nhưng người kia chỉ muốn chạy trối chết...
Hắn nhiều lần từ chối, thế nhưng Lạc Cẩn cố ý muốn tiễn, bất đắc dĩ, không để ý tới xương sống, thắt lưng, chân đau nhức, người kia chỉ có thể bước nhanh như thỏ đi tới, có điều tư thế bước đi rõ ràng khác với lúc tới...
Lạc Cẩn cười híp mắt nhìn người kia bước chân thoăn thoắt như trước, y thầm nói mình quả nhiên vẫn là quá lương thiện... Không nghiền ép hắn đến đi không được.
Có điều, lần sau không thể dùng cớ này nữa rồi.
Tuy rằng hận không thể nhanh chóng tời khỏi nơi chết tiệt này, thế nhưng hắn không thể để Hoài Viễn ở lại chỗ này, nếu hắn không đi tìm y, Hoài Viễn nhất định sẽ ở đây đợi cả đêm...
Vì mình, cũng vì không để Hoài Viễn bị Lạc Cẩn ô nhiễm, Ngôn Vô Trạm đi tới trước căn phòng của bọn họ trước đó, hắn vốn tưởng rằng sẽ thấy vẻ mặt nôn nóng của Hoài Viễn, nhưng không ngờ cửa này vừa mở ra, nhìn thấy đầu tiên, lại là một đôi mắt rưng rưng...
Đây tuyệt đối không phải Hoài Viễn.
Mà là...
Lâu Thanh Hàn.
Ngôn Vô Trạm choáng váng, Lâu Thanh Hàn trong ấn tượng phong độ nhẹ nhàng, uy vũ hiên ngang, ai có thể tới nói cho hắn biết, bộ dạng này của y là đã xảy ra chuyện gì?
Lại là bộ dạng một cô dâu nhỏ bị chọc tức mới có.
Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên trong, vừa vặn Hoài Viễn từ tốn đi ra, Hoài Viễn thoạt nhìn tinh thần sảng khoái, khóe miệng thậm chí còn nhếch lên cười...
Đối lập vô cùng rõ ràng khiến Ngôn Vô Trạm nảy sinh nghi ngờ, ánh mắt dao động qua lại giữa hai người, lúc hắn không có ở đây, hai người bọn họ xảy ra chuyện gì sao...
Lạc Cẩn ở phía sau người kia, y lười biếng dựa vào khung cửa, quần áo không buộc kỹ rũ xuống treo ở trên người, thấy Hoài Viễn đi tới, y có chút lười biếng nở nụ cười, sau đó nhìn vẻ mặt uất ức của Lâu Thanh Hàn, chắc lưỡi hai tiếng, lúc này mới có thâm ý khác, nói, "Lại có thể khi dễ Thanh Hàn nhà ta thành như vậy..."
Hoài Viễn đầu tiên là đơn giản chào hỏi cùng người kia, sau đó rất có phong độ hướng về phía Lạc Cẩn cười, hắn khen, "Nửa tháng bổng lộc không phí, ông chủ Lạc quả nhiên biết cách dạy dỗ, lầu xanh này cũng danh bất hư truyền, có cơ hội, Hoài Viễn sẽ lại tới ủng hộ."
Lạc Cẩn khiêm tốn cười, Lâu Thanh Hàn lại một trận giá lạnh chưa từng có, gã cứng nhắc quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt dịu dàng của Hoài Viễn, Hoài Viễn không tiếng động nói cho gã biết, lần sau gã tới, vẫn lật bài của gã...
Trong một giây, vẻ mặt Lâu Thanh Hàn tuyệt đối so với khóc còn khó coi hơn.
Lạc Cẩn bảo gã lui ra, được đặc xá, Lâu Thanh Hàn hốt hoảng trốn đi, thấy phản ứng của Lâu Thanh Hàn như gặp quỷ, Lạc Cẩn lại thật sự cũng có chút tò mò, đến cùng Hoài Viễn đã làm gì, có thể khiêm cho Lâu Thành Hàn da mặt so với tường thành còn dày hơn thành dạng quỷ này...
Tên Lâu Thanh Hàn kia lại là vì lấy lòng tiểu Liễu, ngay cả mình cũng dám chửi.
Lại nhìn vẻ mặt dịu dàng của Hoài Viễn hỏi người kia đi về hay không, Lạc Cẩn lần đầu tiên cảm giác được Hoài Viễn này cũng không đơn giản.
Trong lòng y tuyệt đối không giống biểu hiện như bên ngoài, Lạc Cẩn vẫn cảm thấy Hoài Viễn trung hậu thành thật, lại có thái độ làm người ngay thẳng...
Xem ra không phải rồi.
Lạc Cẩn y cũng có lúc nhìn lầm người...
Hoài Viễn này, không thể khinh thường.
Lạc Cẩn vốn định tiễn bọn họ tới cửa, nhưng không ngờ vừa xuống thang lầu, y lại bị người chặn lối.
Người này y quen biết, họ Mã, tên Thừa Nghiệp, trong nhà buôn bán vải vóc, ở đế đô cũng có mấy cửa hàng. Mã công tử nhà to nghiệp lớn, gốc gác cũng rất dày, mỗi lần tới, gã đều ở đây vung tiền đầy đất, dù cô nương, tiểu quan dung mạo xinh đẹp cỡ nào gã đều không để vào mắt, Mã công tử này một lòng muốn gặp, chính là Lạc gia thiếu gia y.
Ngoại trừ ngày đầu tiên khai trương Lạc Cẩn lộ mặt, thời gian còn lại không ai nhìn thấy y, Mã công tử ôm cây đợi thỏ lâu như vậy, cuối cùng đạt được mong muốn rồi.
Cũng không quan tâm tới khí độ gì đó, gã trực tiếp liền cản Lạc Cẩn lại.
Ngôn Vô Trạm vốn đã chạy trốn tới ngoài cửa rồi, vừa thấy tình huống này, bước chân bay nhanh đột nhiên dừng lại, hắn hỏi Hoài Viễn, "Làm sao vậy?"
Hoài Viễn suy nghĩ một chút mới trả lời, "Dường như người nọ chuẩn bị đùa giỡn ông chủ Lạc."
Cách dùng từ này thiếu chút nữa khiến Ngôn Vô Trạm phun ra ngoài lần nữa, người dám đùa giỡn Lạc Cẩn, e là ngày mai sẽ phải vớt từ sông Bách Tử lên đây, hắn liếc mắt trừng Hoài Viễn, ngược lại lại quay trở lại.
Lúc này, trong đại đường đã tụ tập không ít khán giả, trong đây không thiếy người có cùng mục đích như Mã công tử, Cẩn công tử thần long thấy đầu không thấy đuôi, bọn họ cuối cùng đã gặp nhau rồi.
Lạc Cẩn trước đó vội vàng hầu hạ Ngôn Vô Trạm, y vẫn không để ý quần áo của mình mặc ra sao, hơn nữa y vốn nghĩ tiễn người kia rồi y trở về tiếp tục ngủ
Giờ phút này, Lạc Cẩn không còn ngăn nắp, sạch sẽm cao quý trước đây, tùy tiện khoát lên quần áo, thoạt nhìn lại thật có chút mùi vị phong trần...
Trước đó không nghĩ gì, ở trong mắt Ngôn Vô Trạm, Lạc Cẩn mặc thế nào đều dễ nhìn, dáng vẻ tùy tiện này chẳng những không thấy lười biếng, trái lại càng phù hợp với khí chất mê người của Lạc Cẩn hơn, thế nhưng hắn đã quên mất, mê hoặc của Lạc Cẩn chỉ giới hạn trước mặt hắn, ở trong mắt người khác, y là Cẩn thiếu gia ung dung cao quý, cao nhã thoát tục...
Bộ dáng này của y vừa ra tới, có bao nhiêu người bị kinh diễm thậm chí là mất hồn...
Giống như món đồ của mình bị mơ ước, bị nhìn trộm rồi, tâm tình Ngôn Vô Trạm nhất thời rất tệ.
Thấy Lạc Cẩn bị một đám người kỳ quái kia vây bắt, ân cần của bọn họ, nhiệt tình của bọn họ, thậm chí là vẻ mặt và ánh mắt bọn họ nhìn Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm đều cảm thấy cực kỳ chướng mắt...
Lạc Cẩn đang cười, nhưng chỉ là theo lễ phép mà thôi, dù sao y là ông chủ của cái lầu này, mà những người này là khách đêm tới ủng hộ... Về tình về lý, Lạc Cẩn đều không được nổi giận.
Huống chi, loại ứng phó chu toàn này, Lạc Cẩn cũng đã sớm quen rồi, y cũng không thấy có gì không ổn...
Từ trong đám người tạp nhạp ngẩng đầu lên, Lạc Cẩn thấy người kia lại trở lại, y ra hiệu hắn mau rời khỏi, chỗ này của y quan to, quý nhân không ít, bị người khác nhận ra thì không hay, loại chuyện nhỏ này, y có thể xử lý tốt.
Ý của Lạc Cẩn, hắn rõ ràng, nhưng người kia không đi.
Việc hắn tới gần khiến dáng vẻ tươi cười của Lạc Cẩn từ từ nhạt đi, tròng mắt u ám trái lại sâu sắc hơn...
Vứt bỏ người bên ngoài, trong mắt chỉ có một mình y. Ngôn Vô Trạm không đồng ý y mở lầu xanh gì đó, tuy rằng y là ông chủ, nhưng không tránh được phải giao tế xã giao, đặc biệt là người tới nơi này, mục đích cũng không đơn thuần.
Hắn biết không ai đụng được vào Lạc Cẩn, hắn cũng biết Lạc Cẩn nhúc nhích ngón tay, người trong lầu này một người cũng đừng mong rời đi, thế nhưng, hắn cuối cùng vẫn không yên lòng.
Không phải sợ Lạc Cẩn bị chiếm lợi lộc, mà là không muốn thấy tình cảnh tương tự hiện giờ.
Lạc Cẩn là của hắn.
Suy nghĩ của những tên đàn ông này cũng đủ khiến hắn tức giận, cũng không thể chịu được.
"Trở lại." Lướt qua đoàn người, người kia cau mày đứng ở trước mặt Lạc Cẩn, hắn hướng lên lầu hất hất cằm, ý bảo Lạc Cẩn mau trở về phòng.
"Vậy ngươi khi nào lại tới gặp ta?" Không nhìn người bên ngoài, Lạc Cẩn cười dịu dàng, còn có một phần mê luyến và không nỡ.
Nhìn thấy người này, sẽ không muốn thả hắn đi, hận không thể trói bên người cả đời. Lạc Cẩn còn chưa ôm hắn đủ... Chỉ tiếc, y chỉ có thể mong chờ lần sau.
"Có thời gian sẽ tới." Người kia nói, lại giúp y cột lại quần áo, sau đó giọng nói không lớn, cảnh cáo y "Ngươi yên phận một chút cho ta."
Không cần quá huênh hoang, cũng cách những người bộn nhân này xa một chút.
"Đã biết." Lạc Cẩn nghe lời gật đầu, sau đó làm ở ngay trước mặt mọi người hào phóng hôn người kia một cái, môi đối môi, một nụ hôn lanh lảnh lại vang dội, "Ta sẽ ngoan ngoãn chờ ngươi đến thăm ta, có điều đừng để ta chờ lâu quá, nếu không, lần sau sẽ thật sự vét sạch ngươi."
Lời nói mờ ám của Lạc Cẩn, người bên ngoài nghe cũng mờ ám, có điều chỉ có đương sự biết bọn họ đang nói cái gì...
Người kia ho khan, hắn mới là người nên biết cái đó, nếu như hắn không nghe lời, không xuất hiện trong thời gian Lạc Cẩn có thể chấp nhận, vậy lần sau gặp mặt, Lạc Cẩn nhất định sẽ không dễ dàng như vậy buông tha hắn, không xuống giường được và gì đó đều là việc nhỏ...
Sự kiện của Hoằng Nghị, hắn thề không muốn lặp lại.
"Mau trở về, ta xem ngươi." Nói lời chia tay luôn luôn thương cảm, dù bọn họ ở trong cùng một tòa thành, không nỡ trong mắt Lạc Cẩn cũng khiến trong lòng và chân hắn chua xót, hắn rất muốn cắn răng cùng y trở về, cũng muốn cùng y lại ô tồn một hồi, thế nhưng không được.
Huống chi, ở đây còn có nhiều con ruồi khiến người khác chán ghét như vậy.
Ngôn Vô Trạm không nhìn được để bọn họ liếc mắt nhìn Lạc Cẩn thêm nữa.
Cho nên hắn thúc giục y trở lại.
Phản ứng của người kia khiến Lạc Cẩn thật sự kinh ngạc, y không ngờ tới tên này cũng có dục vọng chiếm hữu mảnh liệt như vậy...
Ngay cả nhìn cũng không muốn để mình bị nhìn thấy sao?
Lạc Cẩn cười, y sao lại cảm thấy giờ phút này y giống như biến thành vợ nhỏ của Ngôn Vô Trạm chứ... Hắn nhìn y nghiêm túc như vậy.
Chức vị này, Lạc Cẩn cảm thấy mới mẻ, y có thâm ý khác liếc mắt nhìn người kia, cũng không biết, bọn họ ai mới là vợ...
Ám chỉ trần trùi trụi của Lạc Cẩn làm cho cổ họng người kia ngứa ngáy, nhịn kích động ho khan, hắn hướng về phía y phất tay, bảo y mau trở về, lần này, Lạc Cẩn nghe lời, ngoan ngoãn đi lên thang lầu...
Có điều ở khúc quanh của thang lầu, Lạc Cẩn đột nhiên xoay người, tay y khoát lên lan can, lười biếng nhìn bên dưới...
"Lạc Cẩn đã bán mình đi rồi, cho nên, mong các vị quá yêu, cẫn là tìm nơi khác yêu thương đi."
Sau đó Lạc Cẩn chỉ vào Ngôn Vô Trạm, tuy rằng dáng vẻ đùa giỡn, nhưng ánh mắt lại chăm chú và chân thành tha thiết như vậy...
"Vị này đã mua ta."
Yêu rồi, chính là muốn bố cáo thiên hạ, thế nhưng thân phận người Lạc Cẩn yêu lại không thể cho phép y như vậy, y chỉ có thể dùng cách này tuyên bố quan hệ của bọn họ...
Để tất cả mọi người biết, bọn họ thuộc về nhau.
Có thể như vậy, cũng được rồi.
"Cả một đời."
Hành vi cao ngạo như vậy, thật sự là phù hợp với tính cách của Lạc Cẩn, người kia bất đắc dĩ cười, không có cách đi, hắn không cười sẽ khóc lên...
Kích động của ba chữ cuối cùng kia đối với hắn quá lớn, thẳng vào tâm linh. Chỗ mềm nhất ở đáy lòng bị Lạc Cẩn hung hăng đè ép một hồi...
Đây là Lạc Cẩn hứa hẹn với hắn.
Cả một đời.
Người kia hít sâu một hơi, hắn xoay người, ánh mắt bình thản dời đi, Ngôn Vô Trạm không nhìn bất kỳ ai, nhưng một giây này, áp lực vô hình khiến cả căn phòng lớn như vậy này lặng ngắt như tờ...
"Hắn là người của ta."
Uy hiếp và cảnh cáo đơn giản dễ hiểu, cũng trực tiếp nhất.
Lạc Cẩn là của hắn, nếu còn có ai có ý đồ gì đối với y, hắn không ngại khiến cho bọn họ biết hậu quả là gì.
Người kia, vừa mới đầu chỉ làm cho người khác cảm thấy chín chắn bình tĩnh, chỉ trong nháy mắt, lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt... khí phách và uy nghiêm, khiến người khác sợ hãi...
Tâm tư và suy nghĩ gì đó đối với Lạc Cẩn, chỉ một thoáng bay biến trong lòng mọi người, nếu như còn muốn sống, thì từ bỏ...
Thật sự không ai muốn phản kháng.
Lạc Cẩn tựa ở trên lan can lần nữa kinh ngạc, hôm nay, người này đã không chỉ một lần khiến y vui mừng.
Đây coi như là, hứa hẹn người kia vẫn tránh né sao? Hắn cuối cùng tình nguyện nhìn thẳng vào tình cảm của bọn họ, cũng không chịu để bị vây ở chỗ bị động sao? Người này cuối cùng cũng chuẩn bị chịu trách nhiệm rồi sao?
Nghĩ tới đây, Lạc Cẩn nhịn không được cười ra tiếng, y lười biếng lê bước chân lên lầu, y chưa từng nghĩ tới, Lạc Cẩn y cũng cần người bảo hộ, còn là người này dành cho...
Mùi vị này, mới mẻ, lại còn không tệ.
Sau đó, Lạc Cẩn cảm thấy, dáng vẻ Ngôn Vô Trạm hôm nay thật không tệ, uy phong lẫm liệt...
Cũng đúng, hắn là hoàng thượng mà...
Đây mới là dáng vẻ hắn vốn có, tồn tại khiến mọi người e ngại cũng kính nể...
Hoàng thượng...
Hoàng thượng dâm đãng.
Khoác vẻ ngoài thánh khiết, bên trong lại phóng túng như vậy.
Có điều...
Bất luận là dáng vẻ phóng túng trên giường, hay là đáng thương bị y khi dễ, hay là oai phong hòa nhã, Lạc Cẩn cảm thấy, bất kể là Ngôn Vô Trạm nào, y đều thích...
Không xong rồi...
Lạc Cẩn vò đầu, mỗi lần nghĩ tới, y phát hiện y đều sẽ yêu thích người kia một lần nữa.
Đây thật sự là thảm mà.
.............
Chương 235 - Làm Mai Dắt Mối.
****
Hoài Viễn thay đổi rồi, lúc hắn không nhận ra.
Chờ Ngôn Vô Trạm nhận ra được, hắn ngỡ ngàng rồi...
Hắn từng lo lắng, suy nghĩ cố chấp của Hoài Viễn sâu như vậy, y thật sự có thể bỏ xuống hay không, thế nhưng Hoài Viễn hào hiệp hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, nửa năm này, Hoài Viễn làm hết chức trách, tuân thủ nghiêm ngặt bản phận, cũng không bất kỳ quá giới hạn.
Những chuyện đã qua kia đối với Ngôn Vô Trạm mà nói là vết thương sâu nhất cũng rõ ràng nhất, hắn không dám chạm đến, không dám nghĩ đến, hắn nhốt chính mình trong một căn phòng khóa kín, hắn trốn ở góc phòng chậm rãi liếm láp vết thương, hắn cần thời gian để vết thương này khôi phục.
Đau thì đau, nhưng sớm muộn cũng sẽ khỏi hẳn, phản ứng của Hoài Viễn khiến hắn như trút được gánh nặng, hắn không cần lo lắng vết sẹo bị xốc lên lần nữa, cũng không cần lại đối mặt lựa chọn...
Chỉ còn một Hoài Viễn, hắn không muốn một mình cô đơn, nhưng nếu Hoài Viễn vượt quá giới hạn, Ngôn Vô Trạm cũng chỉ có thể để vết thương máu me đầm đìa kia sâu hơn một chút...
Lúc hắn thống khổ nhất, Hoài Viễn cho hắn thứ cần thiết nhất, không phải an ủi, không phải phóng túng, cũng không phải lợi dụng đau đớn của hắn chiếm hữu bất cứ lúc nào... Mà là làm bạn, yên lặng mà làm bạn.
Hắn cảm kích Hoài Viễn, y khiến hắn an tâm, cũng cùng hắn đi qua tháng ngày chật vật này, sau khi Ngôn Vô Trạm giành lấy cuộc sống mới, đầu óc suy tính một lần nữa mới phát hiện Hoài Viễn không đúng...
Đặc biệt là sau khi bọn họ tìm tới cửa, Hoài Viễn vẫn bình tĩnh như vậy.
Bắc Thần trà trộn vào trong tẩm điện của hắn rất lâu, vì Hoằng Nghị, hắn suýt nữa không có cách nào lên triều, hắn ở ngay trước mặt Hoài Viễn, ở lại trong phòng Lạc Cẩn đến nửa đêm...
Đủ loại, đủ chuyện, Hoài Viễn đều không có phản ứng, y thậm chí sau đó còn có thể như không chút liên can chế nhạo mấy câu.
Là vì y không muốn để cho chính mình khổ sở, hay là Hoài Viễn không quan tâm nữa...
Ngôn Vô Trạm không muốn suy đoán, thế nhưng Hoài Viễn dường như cách hắn ngày càng xa...
Lòng của Hoài Viễn, hắn nhìn không thấu.
Trên mặt nước trong suốt thấy đáy, bốc lên sương mù nhè nhẹ...
Hoài Viễn mặc kệ hắn, cũng không cần hắn quan tâm chính mình.
Y thậm chí không quan tâm tới suy nghĩ của Ngôn Vô Trạm.
Hôm đó Ngôn Vô Trạm hỏi y đã làm gì cùng Lâu Thanh Hàn, Hoài Viễn cũng chỉ cười, thái độ của y khiến người kia bất mãn, bộ dạng mập mờ của y khiến hắn có rất nhiều suy đoán, Hoài Viễn không nói, hắn lại dùng thân phận hoàng đế ép y, nhưng Hoài Viễn ngoại trừ nói cho hắn biết, không thể để cho nửa tháng bổng lộc này của y bỏ phí ra, không có trách nhiệm giải thích.
Đây là việc riêng của y, dù là hoàng thượng cũng không nên dò hỏi.
Ngôn Vô Trạm tin tưởng Hoài Viễn sẽ không làm gì đó, Lâu Thanh Hàn cũng không thể để y làm bừa, nhưng bọn họ rõ rõ ràng ràng ở trong phòng lâu như vậy, bọn họ có thể làm gì? Uống trà tán gẫu? Chuyện cười, nếu thật sự như vậy, Lâu Thanh Hàn sao lại phản ứng chạy trốn như vậy... Hoài Viễn đã làm gì?
Hắn muốn biết, nhưng hỏi dò mọi cách, cuối cùng không có kết quả.
Hoài Viễn không nói, dù hắn nghi ngờ hiểu lầm, thì cũng không phải là y cố ý khiến hắn ghen, Ngôn Vô Trạm nhìn ra được, Hoài Viễn là thật sự không quan tâm.
Có một số chuyện đương nhiên, vốn nên như thế, chấm dứt ở đây rồi... Một đao cắt đứt, ngươi là ngươi, ta là ta, không còn quan hệ.
Hắn không dễ dàng đi ra từ trong bóng tối vô biên này, hắn không dễ dàng quyết định bước ra một bước khó khăn này, thế nhưng, Hoài Viễn lại không còn nữa... Người từng khiến Ngôn Vô Trạm cho rằng mất thiên hạ cũng sẽ không mất đi kia.
Hoài Viễn, ngươi ép trẫm yêu ngươi, ngươi đi rồi, vứt trẫm ở đâu?
Hoài Viễn, ngươi vạn lần không nên sau khi trêu chọc trẫm thì phất tay áo rời đi, hiện giờ, ngươi muốn đi, liền thật sự có thể tự nhiên rời đi sao?
...
Mười hai cấm vệ trong trận chiến cùng Vân Dương kia toàn quân diệt, sau khi hồi cung, chuyện đầu tiên của Hoài Viễn chính là giúp người kia một lần nữa lựa chọn ứng cử viên.
Việc này liên quan đến an nguy của Ngôn Vô Trạm, chính là việc lớn hàng đầu.
Cấm vệ thân mang trọng trách, thứ bọn họ bảo vệ là tính mạng hoàng tộc, vì vậy tuyển chọn và huấn luyện cấm vệ tuyệt đối không phải trò đùa, là việc nghiêm khắc cũng nghiêm túc nhất.
Hàng năm, triều đình đều sẽ từ các nơi tuyển ra thiếu niên có thiên phú dị bẩm đưa đến Cấm Vệ Doanh tiếp nhận huấn luyện gian khổ, có mạng còn sống mới có tư cách được biên chế vào cấm vệ dự bị, sau đó sẽ trải qua tầng tầng thử thách và thí luyện, người hoàn toàn vượt qua mới có thể thật sự trở thành cấm vệ, để hoàng thất sử dụng.
Cấm Vệ Doanh quản chế khá nghiêm ngặt, không ai có đặc quyền, dù là hoàng thượng cũng phải tuân theo quy tắc.
Nhân tài của Cấm Vệ Doanh vô số, nhưng trước khi chưa vượt qua kiểm tra cuối cùng, Cấm Vệ Doanh sẽ không thả người ra ngoài, nếu như xảy ra bất trắc, không phải chuyện bọn họ có thể gánh vác.
Quá trình huấn luyện cấm vệ lâu dài, Ngôn Vô Trạm không thể đợi đến mấy năm sau mới tập hợp đủ nhân số, vì vậy Hoài Viễn tự thân đi làm. Tốn thời gian nửa năm, Hoài Viễn đã hoàn thành nhiệm vụ, trong thời gian ngắn như vậy huấn luyện được cấm vệ hợp lệ, việc này ở Cấm Vệ Doanh là xưa nay chưa từng có.
Có điều Hoài Viễn đã làm được.
...
Ngự Thư Phòng.
Hai mươi thanh niên so với Hoài Viễn nhỏ tuổi hơi một chút xếp hàng ngang, Ngôn Vô Trạm nhìn lướt qua đại khái, liền mở ra sổ sách tương ứng với con số, bên trong sổ sách thật mỏng này không chỉ ghi chép phẩm chất, tính tình, cùng với ưu khuyết sở trường của người này, ngay cả dòng dõi, bối cảnh của hắn cũng giới thiệu cặn kẽ.
Người kia nhìn đại khái một lần, người Hoài Viễn chọn, hắn yên tâm, nên ngay cả tự mình xem qua cũng không cần, có điều tin tưởng thì tin tưởng, quy trình này vẫn phải làm.
"Mấy cái này thế nào?" Người kia ném mấy quyển sổ trong đó ném tới trước mặt Hoài Viễn, những người này đều là Hoài Viễn huấn luyện ra, chỉ có y hiểu rõ nhất, cũng có tư cách bình luận nhất, Ngôn Vô Trạm nghe ý kiến và tiến cử của y.
Hoài Viễn quét một lần tên tuổi bên trên, liền gật đầu với người kia, lựa chọn của Ngôn Vô Trạm cùng với ứng cử viên trong lòng y xê xích không nhiều.
"Vậy được rồi, vậy những người này đi." Người kia không xem thêm nữa, ra hiệu Hoài Viễn có thể sắp xếp, có điều lúc Hoài Viễn lấy đi những sổ sách còn lại, người kia khá là cảm khái nở nụ cười, "Nhìn bọn họ, trẫm nhớ tới dáng vẻ ngươi năm đó."
Được Ngôn Vô Trạm nhắc tới, Hoài Viễn theo bản năng nhìn về trận địa thanh niên sẵn sàng đón địch trong ngự thư phòng, nhớ lúc đầu, hắn cũng là một thành viên trong đó như bọn họ.
Dù đã trải qua thử thách sống còn, bọn họ ngay cả cái chết cũng không chút sợ sệt, nhưng vừa nghĩ tới việc sau này phải đối mặt sẽ không nhịn được căng thẳng.
Được lựa chọn, nghênh tiếp chủ nhân tương lai của bọn họ. Loại tâm tình này là vừa chờ mong vừa sợ sệt.
Hoài Viễn dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Cứ như vậy bị dẫn tới trước mặt một người, cứ như vậy qua loa quyết định cả đời...
Nhưng bây giờ nhớ lại, Hoài Viễn vẫn vui mừng và cảm kích lựa chọn ban đầu của người kia.
Khi đó, Ngôn Vô Trạm còn chưa phải hoàng thượng.
"Trẫm vẫn rất thích ngươi, ngươi quả nhiên không phụ kỳ vọng của trẫm." Lúc ở Cấm Vệ Doanh, Ngôn Vô Trạm đã từng thấy Hoài Viễn, nụ cười ấm áp mà trong sáng kia, hắn cả đời khó quên, lúc hắn nhìn thấy Hoài Viễn thành công đứng ở trước mặt hắn, Ngôn Vô Trạm không chút nghĩ ngợi lựa chọn. Mười ngón tay đan nhau chống dưới cằm, người kia nhìn những người bên dưới rõ ràng vẫn là thiếu niên, lại đã không còn ngây ngô, cả người đầy lệ khí, "Hoài Viễn chỉ có một, không thay thế được, cũng không tìm được người có thể thay thế."
Nhiều năm như vậy, Ngôn Vô Trạm lại không gặp được một người nào như Hoài Viễn, dù đã trải qua loại mài giũa kia, vẫn có thể như ánh mặt trời, lại vẫn sạch sẽ thông suốt, mà không phải biến thành một công cụ chỉ biết phục tùng mệnh lệnh.
Vì Hoài Viễn có máu có thịt, nên hắn mới yêu thích... Hoài Viễn vẫn luôn khác biệt như vậy.
"Được hoàng thượng nâng đỡ, Hoài Viễn sẽ vì hoàng thượng, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, vạn chết không từ."
Lời đường đường chính chính này khiến người kia hơi nhíu mày, tâm tình vốn tốt cũng vì vậy mà biến mất không còn tăm hơi, ánh mắt uy nghiêm chuyển sang Chấp Ty chờ đợi bên cạnh, Ngôn Vô Trạm không tiếp tục để ý Hoài Viễn...
Giọng nói vốn cảm khái kia, cũng một lần nữa nghiêm nghị, lại "Những năm này, Cấm Vệ Doanh vì triều đình bồi dưỡng được không ít tài năng tinh xảo, làm trọn chức trách, không có sơ sót, thật sự đáng quý. Được như vậy, cùng Hà ái khanh tận hết chức trách không khỏi không có quan hệ. Trẫm đã sớm muốn triệu kiến ái khanh, chỉ tiếc việc nước bận bịu, vì vậy lần lữa trì hoãn, có điều chuyện tốt không phân sớm muộn, hôm nay nếu đã đến rồi, vậy trực tiếp nhận thưởng đi."
Cấp quan Hà Kính không cao, nhưng ông phụng sự hai vị quân chủ, ông là lão thần, Cấm Vệ Doanh lại có địa vị hết sức quan trọng trong triều đình, vì vậy Hà Kính này cũng coi như là đức cao vọng trọng rồi. Ngay cả Ngôn Vô Trạm đối với ông cũng là có mấy phần kính trọng.
Về công, Hà Kính vì triều đình dốc sức không ít, công lao vô số. Về tư, ông đã trợ giúp Ngôn Vô Trạm không ít, Ngôn Vô Trạm cũng tôn xưng ông một tiếng Hà thúc.
Hà Kính vừa nghe, vội vã dập đầu tạ ơn, Ngôn Vô Trạm ra hiệu ông không cần giữ lễ tiết, có điều Hà Kính cũng không đứng dậy, trái lại lại mạnh mẽ dập đầu, dáng dấp kia của ông, e là có việc cầu xin...
Ngôn Vô Trạm khẽ hiếp hai mắt, hắn không kiên trì nữa, mà trầm giọng nói, "Ái khanh có chuyện gì không ngại nói thẳng, ngươi cùng trẫm không cần khách sáo như vậy."
Nghe xong lời này, Hà Kính mới ngẩng đầu lên, trước khi mở miệng, ông nhìn Hoài Viễn một cái...
"Hoàng thượng, thứ cho lão thần có một yêu cầu quá đáng."
Cái nhìn kia của Hà Kính với Hoài Viễn khiến người kia không thể không để ý, hắn trầm ngâm giây lát mới chầm chậm mở miệng, tuy rằng không có gì khác thường, nhưng nhìn ánh mắt của hắn rõ ràng có thêm cảnh giác, hắn nói, "Cứ nói đừng ngại."
Hà Kính nghe xong, lại dập đầu một cái, mới làm như thành thật nói, "Lão thần có một đứa con gái, diện mạo thanh tú, phẩm hạnh đoan chính, đang tuổi mười sáu, còn là khuê nữ, hiện giờ tuổi tác đã cao, lão thần muốn xin hoàng thượng làm mai cho tiểu nữ..."
Ánh mắt người kia căng chặt, gằn từng chữ hỏi, "Ái khanh đã có người vừa ý?"
"Đúng là như vậy."
"Danh tính là gì?"
Không chút chần chừ, Hà Kính thoải mái mà nói ra cái tên đó...
Trong dự đoán, cũng là người bất ngờ...
"Cấm Vệ Tổng Trưởng của hoàng thượng, Hoài Viễn."
Người được gọi tên cả mặt vô tội, quỳ xuống, cả mặt chờ đợi, mà ngừoi ngồi đã là cả mặt âm trầm.
Người Hà Kính muốn kén làm con rể, lại là Hoài Viễn.
Ông lại còn xin hắn làm mai mối...
Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên cảm giác được vận mạng đùa cợt...
Hay là nói, hắn bị trời xanh tàn bạo mà đùa bỡn một lần.
..............