《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
Phiên Ngoại 5 – Đi Vào Săn Bắn.
"Hoài Viễn, ngươi cảm thấy uất ức không?"
Trong tiểu viện của Hoài Viễn, cùng vị trí, chỉ là lần này người kia không ngồi trên tảng đá lạnh như băng, dưới mông là cái đệm vừa dày vừa mềm.
Không phải chỗ này của Hoài Viễn đơn sơ đến ngay cả ghế cũng không có, mà là hắn thích nhìn Hoài Viễn từ góc độ này.
Trong nháy mắt dòng nước lướt xuống, thân thể phản xạ ánh trăng kia, quả thật có thể gọi là giống như ảo mộng rồi.
Thân thể Hoài Viễn, dù nhìn mấy lần cũng nhìn không đủ.
"Uất ức?" Thùng gỗ giơ lên đến đỉnh đầu dừng lại, y nhìn người kia một hồi mới dội nước bên trong xuống đầu, "Không có, như vậy rất tốt."
Ngôn Vô Trạm vẫn cảm thấy có chút thua thiệt cho Hoài Viễn, cùng mấy người khác là danh chính ngôn thuận ở cùng nhau, nhưng Hoài Viễn lại vĩnh viễn đứng ở một vị trí không thể được đưa ra ánh sáng, quan hệ của bọn họ không thể bại lộ, ở trong mắt người khác, dù hắn đối tốt với Hoài Viễn, Hoài Viễn cũng cùng lắm là cấm vệ được sủng ái mà thôi. Ngoài ra, chẳng là cái thá gì.
"Không cần nghĩ nhiều, đây là quyết định của bản thân ta, so với làm phi tử của ngươi, ta càng muốn giờ phút canh giữ bên cạnh ngươi hơn" Đặt thùng xuống dưới chân, Hoài Viễn mang theo cả người đầy nước đi tới, Ngôn Vô Trạm lúc trước từng hỏi y, là muốn làm phi tử cùng bọn họ, hay là tiếp tục làm Cấm Vệ Tổng Trưởng, Hoài Viễn không chút chần chừ lựa chọn cái sau, "Giao ngươi cho bất kỳ ai, ta đều không yên lòng, chỉ có tự mình trông chừng mới có thể yên tâm, ta không phải người mạnh nhất, nhưng là tốt nhất đối với ngươi, hiểu rõ làm sao bảo vệ ngươi nhất, hiểu rõ ngươi nhất, cũng hiểu rõ nhất ngươi muốn cái gì."
Giọt nước trên đầu ngón tay thuận theo gò má người kia trượt xuống dưới cằm hắn, Hoài Viễn trực tiếp giúp hắn liếm sạch, chóp mũi cọ sát, giây lát ánh mắt tụ hợp, hai người bèn nhìn nhau cười.
Nhìn ánh mắt Hoài Viễn, người kia giúp y lau khô vệt nước trên người, động tác của hắn rất chậm, thay vì nói đang lau chùi, không bằng nói hắn đang vuốt ve...
Mỗi một tấc da thịt cũng không bỏ qua.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hoài Viễn dội tắm như vậy hắn đã muốn làm thế này rồi.
Đây là một loại thói quen, cũng là vì Hoài Viễn mà nghiện.
"Đừng chỉ lau người trên, bên dưới nữa." Ánh mắt dính liền, Hoài Viễn nâng người kia lên, tay y khoát lên lưng hắn, nhưng bụng dưới hai người lại có khoảng cách nhất định, chỗ đó, là để người kia lau.
Yết hầu cử động lên xuống, người kia rũ mắt xuống, động tác trên tay không ngừng nghỉ, khăn vải vòng qua thắt lưng cường tráng của Hoài Viễn, đi tới phía trước...
Trên người Hoài Viễn chỉ mặc một cái quần, người kia rất dễ dàng liền kéo ra miếng vải kề sát trên người y này, khăn vải âm ẩm xẹt qua bụng dưới, bọc lấy thứ nửa cứng giữa hai chân Hoài Viễn...
"Lau cẩn thận một chút, nếu không lát nữa bắt ngươi liếm khô... Xít, nhẹ chút, bóp gãy rồi."
Tuy nói vậy, Ngôn Vô Trạm cũng không thấy thứ kia có chiều hướng gãy, trái lại sau khi hắn không cẩn thận dùng sức nắm chặt thì hoàn toàn cứng rắn...
"Vừa nãy ở Ao Thanh Hòa đã tắm một lần, rất sạch sẽ..." Người kia nhỏ giọng lầm bầm, bọn họ vừa nãy đều đã tắm.
"Hửm?" Giọng Hoài Viễn mang theo giọng mũi nồng đậm, y cười nhẹ, "Vừa nãy cũng là ngươi tắm, hôm nay ta còn chưa chạm tới."
Người kia không nói, khăn vải từ lúc cuốn lấy thứ kia thì không di động, Hoài Viễn thấy vậy ý cười càng đậm...
"Thích như vậy sao? Cũng không nỡ buông ra, những chỗ khác, hoàng thượng không giúp ta chà xát sao?"
Đầu tựa lên vai Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm không né tránh, mà là cuốn lấy chỗ kia cử động lên xuống, hắn từ dưới lên nhìn Hoài Viễn, nhìn gương mặt y từng chút một bị dục tình chiếm cứ...
Ngôn Vô Trạm thích trêu chọc Hoài Viễn, nhìn thấy Hoài Viễn vì khiêu khích của hắn mà sinh ra phản ứng, hắn hưng phấn không rõ.
"Tự mình đi vào, hay là ta ôm ngươi?" Hoặc là ở đây cũng được, dù sao sân nhỏ của y, cơ bản sẽ không có ai đến.
"Ngươi chịu để trẫm thả ra sao?" Học theo giọng điệu của Hoài Viễn, người kia hỏi ngược lại.
"Không chịu được" Hoài Viễn cảm thấy, sau khi về cung, người này càng mê người, cũng càng ngày càng biết làm sao quyến rũ người khác, dáng vẻ chủ động của hắn, thật sự đòi mạng người khác, "Vì vậy đêm nay cứ để ở bên trong đi, lúc ngủ cũng vậy, hoàng thượng, ngươi nói có được không?"
Thay cho phóng đãng trước đó, người kia nghiêm túc nhìn về phía Hoài Viễn, nếu không phải ngón tay cái của hắn liên tục xoa nắn phía trước thứ kia, Hoài Viễn thật sự cho rằng tên nhóc này trở mặt, biến trở về hoàng thượng uy nghiêm kia...
"Cấm Vệ Tổng Trưởng của trẫm, ngươi có biết, cái giá của ăn nói ngông cuồng là gì không?"
Hoài Viễn trực tiếp bế người kia lên, y không đi vào nhà, mà là đến trước vại nước, y để Ngôn Vô Trạm vịn lấy vại nước, cũng thuận thế kéo quần hắn ra, "Hoài Viễn không làm được, hoàng thượng cũng có thể chặt đầu Hoài Viễn xuống."
Câu nói tiếp theo của Ngôn Vô Trạm bị Hoài Viễn mạnh mẽ đẩy vào mà cắt ngang, mặt nước vì va chạm của Hoài Viễn mà nổi lên từng vòng tròn lăn tăn, hắn vừa mở mắt là có thể nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của chính mình, dung mạo không rõ, nhưng dục tình kia lại rõ ràng như vậy...
...
Hoài Viễn không ngu, y mới không làm phi tử.
Cấm Vệ Tổng Trưởng quan bậc nhất phẩm, bổng lộc so với phi tử nhiều hơn không nói, quan trọng hơn là, thân phận này tự do. Hoài Viễn có thể đi bất cứ nơi nào mình muốn, y cũng có thể giờ phút canh giữ bên cạnh Ngôn Vô Trạm, không có ràng buộc, cũng không cần kiêng kỵ quá nhiều.
Mấy người khác thì lại không được vậy, bởi vì thân phận đặc thù, trong tình huống chưa được cho phép, bọn họ ngay cả Noãn Xuân Các cũng không ra khỏi được.
Hoài Viễn không phải ngày đầu tiên vào cung, quy tắc trong cung, y so với ai khác đều rõ ràng hơn, y đã sớm nghĩ đến kết quả hôm nay, cho nên lúc đầu Ngôn Vô Trạm hỏi y, y lập tức từ chối.
Thân phận cấm vệ không chỉ có thể khiến y muốn làm gì thì làm, càng nhiều hơn chính là, người kia còn cảm thấy thua thiệt hắn.
Vì vậy Hoài Viễn một chút cũng không uất ức, trái lại là khá thoả mãn.
...
Nam Triều và Bắc Chiêu xưa nay giao hảo, lúc tiên hoàng tại vị, hai nước đã thường có qua lại, Ngôn Vô Trạm sắc lập nam phi, hành động này chấn kinh thiên hạ, quốc vương Bắc Chiêu đương nhiên sẽ không kiến thức nông cạn, ngày Ngôn Vô Trạm lập phi, gã phái người đưa hậu lễ, sau một tháng, nhân lúc nhàn hạ, gã tự mình bước lên lãnh địa Nam Triều, đến trước chúc mừng.
Thiết Lặc đối với phi tử mới của Ngôn Vô Trạm khá tò mò, gã rất muốn xem nhưng người đoạt được ưu ái của hoàng đế Nam Triều kia dáng vẻ ra sao, đáng tiếc chính là, những người kia tuy là đàn ông, thế nhưng là người trong hậu cung của đế vương, thân phận của bọn họ không tiện gặp Thiết Lặc.
Quốc vương Bắc Chiêu đường xa mà đến, Ngôn Vô Trạm dĩ nhiên không thể để cho gã thất vọng mà về, không gặp được phi tử mới, hắn liền giành thời gian trống ra, tự mình chiêu đãi vị khách quý này, vì vậy mấy ngày nay hắn không đi Noãn Xuân Các.
Những người kia oán than ngất trời, Hoài Viễn lại là dáng vẻ ung dung, làm Cấm Vệ Tổng Trưởng của Ngôn Vô Trạm, y chắc chắn phải giờ phút đi theo bên cạnh hoàng thượng, bảo vệ an toàn của hắn.
Y danh chính ngôn thuận cùng Ngôn Vô Trạm đơn độc với nhau.
-------------------
Sân bắn hoàng gia.
"Võ Uy Sử, ngươi có cảm thấy màu sắc hồ ly trắng này rất thích hợp với cha ngươi hay không?" Trong lồng sắt giam giữ hai con hồ ly một đen một trắng, đây là Thiết Lặc bắt được từ núi tuyết rất xa, đừng xem chỉ là hồ ly, màu đen rất thuần, màu trắng xuyên suốt, hai con hồ ly không thấy một cái lông tạp, tuyệt đối là thế gian hiếm thấy. "Chờ một lúc bản quân săn được nó, ngươi mang về, làm cho hắn cổ áo lông hoặc là bao tay, đã lâu chưa gặp hắn, coi như là mồi phần tâm ý của bản quân."
Mộc Nhai hừ lạnh, hắn dứt khoát từ chối ý tốt của Thiết Lặc, "Vậy thì không cần phiền quốc quân phí tâm, thứ thích hợp với cha mình, Mộc Nhai nhất định làm việc phải làm, trái lại, Mộc Nhai không tâm tình rãnh rỗi tranh đoạt những thứ vô vị kia."
Nói cách khác, quản cho tốt chuyện của mình là được, Mộc Nhai bảo gã ít nhớ thương cha hắn.
Chuyện giữa Thiết Lặc và Ly Hận Thiên, Ngôn Vô Trạm sớm có nghe thấy, quan hệ của những người kia rắc rối phức tạp, không phải hai ba câu có thể giải thích rõ, cho nên đối với trao đổi của hai người kia, Ngôn Vô Trạm chẳng qua là làm như không nghe thấy, mà đặt sự chú ý trên lồng sắt trước mặt.
"Ngươi thích con nào?" Nhân lúc hai người kia hăng hái đấu võ mồm, Hoài Viễn lặng lẽ tiến đến trước, vì là góp vui, hôm nay Hoài Viễn cũng cùng bọn họ săn bắn.
"Đều được, ngươi cảm thấy con nào được?" Người kia mắt nhìn thẳng, dùng giọng nói tương tự hỏi Hoài Viễn.
"Đen đi." Bất kể là màu sắc và cảm giác đều hợp với khí chất của người kia, y thay hắn quyết định, sau đó Hoài Viễn nhìn hai người kia một cái, xác định bọn họ không nhìn bên này, mới lại nhỏ giọng bổ sung một câu, "Dù nhỏ một chút, nhưng làm khăn choàng, lại thêm bốn cái cổ tay áo, vậy là đủ rồi, nguyên liệu còn dư lại, tìm người tay nghề tỉ mỉ cắt nay, may đai."
"Làm cái gì?" Nếu chia ra làm cổ tay cùng tay áo, vậy tấm da hồ ly thượng hạng này không phải là hỏng rồi sao, người kia khó hiểu.
Hoài Viễn duỗi ra ngón tay cái, làm động tác chỉ xuống, sau đó y quay về phía người kia mập mờ nháy mắt, "Hoài Viễn rất chờ mong, dáng vẻ hoàng thượng chỉ mặc tấm da hồ ly này."
Ngôn Vô Trạm ngẩn ra, rất nhanh liền hiểu rõ ý Hoài Viễn, hắn ho khan hai tiếng, không nhìn ánh mắt tràn đầy ám chỉ này của Hoài Viễn nữa.
Ý của Hoài Viễn chính là, đến lúc đó để hắn trần trụi, chỉ đeo cổ áo và cổ tay áo, bộ làm dư ra kia thì đeo vào trên mắt cá chân, còn cái đai nhỏ kia, Hoài Viễn ra dấu đã đủ rõ, là đeo vào chỗ kia của hắn...
Hình ảnh hiện lên trong đầu làm cho mũi người kia ngứa ngáy, chân kẹp lấy bụng ngựa lại càng như có chiều hướng nhũn ra, hắn liều mạng kiềm chế, thế nhưng những hình ảnh kia lại không lái đi được...
Hắn thậm chí đã có thể cảm nhận được cảm giác lông hồ ly kia chạm vào chỗ da mềm nhất.
"Hoàng thượng, người có khỏe không?" Mắt thấy mặt Ngôn Vô Trạm càng ngày càng đỏ, Mộc Nhai ngẩng đầu nhìn mặt trời đang gay gắt một hồ, "Có cần gọi thái y hay không?"
"Trẫm không có chuyện gì, có hơi nóng mà thôi." Ngôn Vô Trạm cuống quít xua tay, lời này mới nói ra, một túi nước liền đưa tới, Ngôn Vô Trạm không nhận ra túi nước, thế nhưng nhận ra cái tay cầm lấy nó. Hắn không dám nhìn Hoài Viễn, giật lấy túi nước liền ực một hớp, có điều lúc trả lại, ánh mắt hai người chính là vô tình đụng nhau...
"Hoài Viễn rất chờ mong biểu hiện của hoàng thượng."
Lời nói có hàm ý khác này khiến mặt người kia soát cái tới đỏ nhất.
...........
Phiên Ngoại 6 - Cùng Săn Bắn.
Ngôn Vô Trạm có chút mất tập trung, hắn đầy đầu đều là chuyện sẽ xảy ra không lâu sau đó, đâu còn có tâm tình để ý bóng dáng hai con hồ ly kia, trái lại Hoài Viễn nói bắt, thì chắc chắn sẽ đưa con hồ ly đen tới trên tay hắn.
Hắn cưỡi ngựa, chậm rãi thờ ơ lắc lư trên bãi săn.
Đừng nói thời gian, hắn ngay cả vị trí của mình cũng không để ý, cứ như vậy vẫn luôn trải qua trong ngẩn ngơ, chờ lúc hắn lấy lại tinh thần, mặt trời trên đỉnh đầu cũng đã nghiêng tới một bên khác...
Lấy tài nghệ những người kia, e là đã đắc thắng mà về, Ngôn Vô Trạm quay đầu ngựa lại chuẩn bị trở về, trước đó, hắn hít sâu một hơi, một lần nữa điều chỉnh tốt trạng thái của chính mình.
Hôm nay là cùng Thiết Lặc mà tới, dáng dấp hắn như vậy thật sự thiếu thỏa đáng, nếu bị đối phương truy hỏi, cũng khó trả lời.
Cảm thấy gần được rồi, người kia mạnh mẽ quất xuống một roi, con thú bên dưới nghển cổ hí lên, chớp mắt tiếp theo liền vung móng, chạy như điên.
Hai con hồ ly này của Thiết Lặc là bắt được từ cực bắc, quanh năm sống ở núi tuyết, chúng nó ít nhiều đều có chút linh tính, vì vậy so với hồ ly bình thường gian xảo hơn nhiều, vốn tưởng rằng là một hồi săn bắn nhẹ nhàng, lại không ngờ rằng bỏ ra rất nhiều sức lực.
Mục tiêu của Thiết Lặc và Mộc Nhai là con hồ ly trắng kia, hai người đều muốn đạt được trước đối phương, nhưng không ngờ cuối cùng lại là cùng lúc phát hiện hồ ly trắng đang ẩn trốn kia.
Bọn họở vị trí khác nhau, không có khiêm nhường cũng không có bất kỳ chần chừ nào, để vượt qua đối phương, hai người ở trên lưng ngựa chạy băng băng, nhanh chóng kéo căng dây cung.
Thắng bại, ở một lần này.
Nhưng vào lúc này, tiếng ngựa hí vang lên, hai người kia đều ngẩn ra, thế nhưng mũi tên trong tay đã hướng về phía hồ ly kia bay nhanh...
Ánh sáng trên đỉnh đầu hồ ly trắng bị bóng tối che khuất, chủ nhân của bóng tối này, chính là Ngôn Vô Trạm cả mặt kinh ngạc.
Hắn đã nhận ra nguy hiểm, thế nhưng đã không còn kịp nữa, ba người chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên đến từ phương hướng khác nhau hướng về con ngựa bên dưới Ngôn Vô Trạm vọt tới...
Mũi tên đối với Ngôn Vô Trạm không hề uy hiếp, nhưng nếu con ngựa kia kinh ngạc, tổn thương tạo ra so với mũi tên tuyệt đối phải lớn hơn rất nhiều.
Ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen nhanh chóng vọt tới, Ngôn Vô Trạm bị đối phương đẩy xuống khỏi ngựa, trong nháy mắt rơi xuống đất, hai người thay đổi vị trí, ngoại trừ cuốn lên bụi đất làm cho hắn không mở mắt ra được, Ngôn Vô Trạm không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào...
"Không sao chứ?"
"Ngươi không sao chứ? !"
Giọng nói hai người cùng vang lên, so với bình thản của Hoài Viễn, người kia lại kích động hơn nhiều, bởi vì lúc Hoài Viễn vọt tới, hắn rõ ràng nghe được âm thanh sắc bén của da thịt bị xé rách, còn có mùi máu tanh xen lẫn trong bụi bặm...
"Không có chuyện gì." Hoài Viễn liếc về phía sau một cái, hai mũi tên đều sượt qua lưng y, vận may của y không tệ, bị thương không nặng.
Ngôn Vô Trạm muốn xem, Hoài Viễn không cho hắn xem, trong lúc lôi kéo, người kia sờ ra cả tay đầy máu, sau đó tất cả động tác đều dừng lại.
Bóng tối che đi mặt người kia, Hoài Viễn nhìn không ra vẻ mặt giờ phút này, có điều y biết, người kia chắc chắn là đau lòng cũng hối hận rồi, đây là bãi săn, còn có người ngoài ở đây, sợ bị những người khác nhìn ra manh mối, Hoài Viễn ra hiệu người kia xem hồ ly đen trên ngựa của y.
Ngựa của Hoài Viễn vẫn chưa dừng lại, người kia nhìn thấy hồ ly bên trên, không có vết thương, hồ ly kia yên tĩnh rũ xuống lưng ngựa, Hoài Viễn cười, nói nhỏ, "Như vậy mới không lãng phí bộ da."
Ngôn Vô Trạm lúc này đâu còn tâm tình cùng y nói chuyện như vậy, hắn nhìn máu trên tay, tự trách, "Ngươi luôn vì ta mà bị thương..."
"Ừm, nhớ là được rồi, bây giờ không nói cái này, chờ lúc không có ai, ta sẽ chậm rãi tính sổ với ngươi." Hoài Viễn nói xong liền đứng lên, y cũng không thể cứ luôn cùng Ngôn Vô Trạm ở đây thầm thì to nhỏ.
Hơn nữa, nói thêm gì nữa, y sợ người kia sẽ khóc lên.
Dù biết ngoại trừ ở trên giường, Ngôn Vô Trạm sẽ không rơi lệ.
Bọn họ mới tách ra không bao lâu, Mộc Nhai liền dẫn thị vệ và thái y theo lại đây, tình cảnh lập tức trở nên ồn ào, Ngôn Vô Trạm lùi tới bên ngoài, hắn đau lòng muốn chết, nhưng trên mặt lại không hề có một chút biểu hiện, Hoài Viễn xuyên qua đoàn người nhìn về phía hắn cười động viên, tình cảnh này, người bên ngoài đều không để ý, đúng là này, Thiết Lặc từ đầu đến cuối đều ở hiện trường, sờ sờ cằm, trái lại lại lộ ra nụ cười như có điều suy nghĩ...
...
Đêm đó, sông Bách Tử, trên thuyền rồng.
Vết thương của Hoài Viễn không nặng, nhưng Ngôn Vô Trạm cũng không có tâm tình nào lại theo Thiết Lặc, nhưng chương trình đều đã sớm sắp xếp ổn thỏa, dù không muốn, hắn vẫn gắng gượng đến rồi.
Ngôn Vô Trạm lo lắng cho Hoài Viễn, hắn vốn định qua loa một hồi thì rời đi trước, nhưng Thiết Lặc kia hôm nay không biết hứng thú ở đâu ra, không lôi kéo hắn uống rượu, thì la hét không say không về.
Ngôn Vô Trạm mọi cách từ chối, cuối cùng vẫn là cảm tình không thể chối từ, ở lại, vì hắn không có bất kỳ lý do gì để từ chối.
Sông Bách Tử hiện đã khóa kín, ven bờ cũng có trọng binh canh gác, trên thuyền rồng này càng là canh phòng nghiêm ngặt, dù có say cũng không sao.
"Thứ này là từ cha Võ Uy Sử sai người đưa tới." Hoài Viễn bị thương, hồ ly trắng kia đến cuối cùng cũng không biết tung tích, lễ vật kia đưa không thành, nhưng không ngờ Ly Hận Thiên lại đưa đồ cho gã trước.
Việc này thật sự khiến Thiết Lặc được ưu ái mà kinh ngạc, thì ra người nọ vẫn nhớ gã thích uống rượu.
Cảm tạ sau này hãy nói, hiện giờ, gã thật sự là đang cần thứ này.
Rượu Ly Hận Thiên đưa là Đào Hoa Nhưỡng, nấu ra từ Đào Hoa Thôn, khác với Đào Hoa Nhưỡng của những chỗ bình thường, rượu này không cay xót, trái lại ngọt ngào như mật, hoa đào vào miệng, cả miệng lưu hương, có thể nói nhân gian nhất tuyệt.
Đào Hoa Nhưỡng này, cũng có thể xứng với danh xưng thiên hạ đệ nhất tửu.
Sức ngấm tràn đầy, dù là người ngàn chén không say, sau khi mê rượu cũng sẽ nếm trải mùi vị bềnh bồng thần tiên này.
Có điều Đào Hoa Thôn vị trí hẻo lánh, lại ít cùng bên ngoài giao lưu, vì vậy rượu ngon này cũng không phải là ai ai đều biết.
Ngay cả hoàng thượng này, cũng có lúc kiến thức nông cạn.
"Nghe nói là thứ hiếm có, chỉ có một vò nhỏ như vậy, nên mang đến cùng hoàng thượng nếm thử ngon lành, xem thứ này có phải vô cùng kỳ diệu như hắn nói vậy không."
Thiết Lặc nói xong liền mở niêm phong của bình ra, mùi hoa đào lan tràn ra, chỉ mới ngửi, cũng có chút mê say, quả nhiên là thứ tốt.
Rót chất lỏng gần như màu đỏ này vào chén rượu, Thiết Lặc trước tiên kính một chén, Ngôn Vô Trạm ngửi mùi thơm ngọt, cũng không cảm thấy gì, theo Thiết Lặc uống vào một ngụm.
Mùi vị không tệ, gần giống như rượu hoa quả trước đây hắn đã uống ở Hải Quốc, rượu hoa quả phần lớn không có độ rượu, uống cả ngày cũng sẽ không say, Ngôn Vô Trạm liền không suy nghĩ nhiều, Thiết Lặc rót bao nhiêu, hắn liền uống bấy nhiêu, không được bao lâu, một vò nhỏ này đã thấy đáy.
Thiết Lặc khác với Ngôn Vô Trạm, gã sinh ra ở thảo nguyên, tuy là đế vương, thế nhưng mang theo đặc tính người thảo nguyên, gã hào phóng cũng cởi mở, từ nhỏ đã trải qua cuộc sống ăn thịt miếng lớn, uống rượu bát to, vì vậy tửu lượng của gã khá tốt, Ngôn Vô Trạm không cách nào so sánh.
Sức ngấm của Đào Hoa Nhưỡng rất đáng sợ, không được bao lâu Ngôn Vô Trạm liền chống đầu, không động đậy nữa, đầu hắn choáng váng, tay chân không có sức, quan trọng hơn là, hắn rất nóng...
Nóng đến khó thở, hận không thể đem quần áo đều lột sạch sẽ.
Hắn biết, đây là say rồi.
Ngôn Vô Trạm xưa nay có chừng mực, hắn chưa từng để cho mình uống đến say mèm, dù đồng ý cùng Thiết Lặc không say không về, hắn cũng không có ý định thật sự say ngất ngư, đây là lần đầu tiên hắn nếm trải mùi vị say rượu...
Rất khó chịu, hắn càng muốn bản thân bình tĩnh càng không yên tĩnh được, thậm chí ngay cả đứng dậy cũng đã không làm được, Ngôn Vô Trạm cho rằng bản thân qua một lúc sẽ tỉnh lại, dù sao hắn vẫn có chút tửu lượng, nhưng không ngờ, tình hình say rượu này không những không giảm chuyển biến tốt, trái lại càng nghiêm trọng hơn.
Ý thức của hắn, dường như rời xa hắn.
Ngay lúc này, hắn nghe được tiếng gõ cửa, cũng nghe thấy Thiết Lặc mở cửa, hắn tưởng lên món ăn mới, nhưng không ngờ chỉ chốc lát sau, hắn bị thân thể quen thuộc ôm lấy...
"Sao uống nhiều rượu như vậy?"
Giọng của Hoài Viễn, bình tĩnh, dịu dàng, mang theo một chút trách cứ và quan tâm.
Ngôn Vô Trạm muốn nói bản thân không có chuyện gì, thế nhưng đầu lưỡi kia đã cứng đờ, hắn nói không ra lời, ngay cả Hoài Viễn bên cạnh là thật hay giả hắn cũng không phân biệt được, hắn nhớ, hắn từng dặn Hoài Viễn không cần đi lung tung, trên người y có vết thương, hắn bảo hắn chờ ở trong phòng...
Hoài Viễn đây là lại không nghe lời, hay đây là ảo giác do say rượu.
"Hoàng thượng say rồi, Hoài Viễn dẫn hắn đi trước, quốc quân cứ tự nhiên." Lời này của Hoài Viễn không có chút khách sáo nào, y vốn ở trong phòng chờ Ngôn Vô Trạm, nhưng không ngờ Thiết Lặc sai người tới nói hoàng thượng say ngã rồi, Hoài Viễn hiểu Ngôn Vô Trạm, người kia chưa bao giờ để mình uống say, khả năng duy nhất chính là Thiết Lặc làm gì đó.
Có điều, không thấy thứ không nên nhìn, Ngôn Vô Trạm chỉ là cổ áo rối loạn một chút mà thôi, Thiết Lặc to gan hơn nữa, cũng không thể phạm vào cấm kỵ, Hoài Viễn lo lắng không phải cái này, mà là mục đích của Thiết Lặc.
Cảm giác Hoài Viễn cho người khác vĩnh viễn là bình tĩnh, ôn hòa, Thiết Lặc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cấm vệ này nổi giận đùng đùng, trong mắt Hoài Viễn mang theo nhắc nhở, giống như lúc nào cũng sẽ vì người kia rút kiếm ra. Dù gã là quân chủ nước bạn.
"Bản quân rất thích ngươi, có muốn đổi chủ hay không?"
Trước khi Hoài Viễn nâng Ngôn Vô Trạm dậy, Thiết Lặc ngăn cản y, không phải ngăn cản đơn thuần, mà là nắm lấy tay Hoài Viễn.
Gã còn hào phóng niết mấy cái.
Hoài Viễn không cử động, y nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau, sau đó bình tĩnh buông Ngôn Vô Trạm say như chết, đã không nhận rõ thực tế xuống.
Thiết Lặc cũng không phải nhân vật bình thường, trước khi Hoài Viễn có hành động, gã đã ra tay trước một bước, Hoài Viễn vừa buông Ngôn Vô Trạm ra, gã lập tức kéo tới trước, lại đẩy như vậy một cái, Hoài Viễn sau lưng có vết thương, cứ như vậy bị gẫ đè lên đệm mềm...
Sau đó, gã nghiêng người đè lên.
"Theo bản quân đi." Thiết Lặc cười, "Bản quân muốn ngươi."
................