Ngự Hoàng - Lạc Dận


《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
Phiên Ngoại 13 – Tiêu Trừ Tai Họa.
"Đại gia ta trước khi vào cung là làm sơn tặc, hung hăng, ngang ngược, càn quấy, liều mạng, đại gia ta dạng gì chưa từng gặp qua? Những trò mèo này của các ngươi, đại gia ta cơ bản là không để trong mắt!" Bắc Thần vươn mình ngồi vào bàn Ngôn Vô Trạm ngồi trước đó, y nhấc bầu rượu lên rót một ngụm lớn, thô lỗ lau vết rượu nơi khóe miệng, tiếp tục nói, "Cho nên ta đứng ở đây, mặc tình các ngươi, ta không phải sợ các ngươi, cũng không phải kiêng kỵ cái gì, bởi vì đây là chuyện ta đương nhiên chấp nhận."
Phụ nữ ở đây, ai không phải đại gia khuê các, tiểu gia ngọc bích gì đó, người trong nhà hiểu biết lễ nghĩa, người gặp được cũng là phong độ khí khái, các nàng lần đầu tiên nhìn thấy lưu manh du đãng thật sự về mặt ý nghĩa, trong lúc nhất thời ai cũng không kịp phản ứng, người nhát gan liền từng người khóc tại chỗ, ngay cả nói cũng nói không được...
"Hôm nay, hai huynh đệ bọn ta ở đây, không né, không tránh, cũng sẽ không đánh trả, các vị muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt thế đó, Bắc Thần ta chớp mắt một cái sẽ là con cháu các người" Bắc Thần nói xong, cầm lấy dao nhỏ cắt thịt trên bàn thuận tay ném một cái, "Chỉ cần để lại hơi thở, các ngươi tùy tiện."
Lưỡi dao sắc rơi xuống đất, không những không ai tới lấy, mọi người trái lại theo bản năng lùi về sau một bước, ánh mắt nhìn Bắc Thần cũng trở nên sợ hãi...
"Chúng ta vì hắn vào cung, muốn là người của hắn, tình của hắn. Trong mắt Lạc Cẩn cũng không được có một hạt cát, cũng không để hắn vì bất kỳ lý do gì phải đụng vào người không có tình cảm, hắn là hoàng thượng không sai, nhưng ở trong lòng hắn sau khi có bọn ta, hắn chính là người của bọn ta." Những lời này vốn không nên nói, thế nhưng Lạc Cẩn là cho các nàng một lý do, y cũng có tự tin, chuyện này sẽ không truyền ra ngoài, dù cho chỉ là để lộ một chút tiếng gió, "Cái thứ gọi là tình cảm này không có tới trước, tới sau, càng không có lễ độ, nhường nhịn, chúng ta không thể vì yêu hắn thì nhân nhượng hắn, để hắn chạm vào phụ nữ, chạm vào bất cứ ngời nào không nên chạm."
Lời này của Lạc Cẩn thô bạo nhưng uyển chuyển, chúng phụ nữ kinh ngạc nhìn hắn, Lạc Cẩn để các nàng tiêu hóa cũng cho các nàng thời gian phản ứng.
Sau một hồi lâu, có người đã hiểu.
Hai người đàn ông này đang cùng các nàng bàn luận tình cảm, bàn luận thứ xa vời các nàng không dám hy vọng.
Các nàng ở trong thâm cung này, vì danh lợi, vì địa vị, vì sống sót mà sống. Các nàng lấy lòng hoàng thượng, cầu được sủng ái, không phải vì các nàng yêu người kia cỡ nào, mà là rõ ràng, một khi mang thai giống rồng, trở thành hoàng trữ, vậy thì mẹ nhờ hơi con, các nàng đời này cũng không cần lo lắng sẽ uổng mạng trong cung. Cũng coi như có ngày ra mặt. Thứ các nàng muốn, cùng lắm là yên bình, cùng lắm là một tia hi vọng mà thôi.
Bọn họ không cho phép đế vương sủng ái phi tần, đây là trò đùa lớn nhất thiên hạ, bọn họ có tài cán gì, bọn họ dựa vào cái gì như vậy...
"Các ngươi có oán hận thì trút lên người bọn ta, nhưng sau ngày hôm nay, Lạc Cẩn hy vọng các vị nương nương có thể yên phận một chút, đừng khiến hắn tăng thêm buồn phiền, nếu như không phục, vậy thủ đoạn trong thâm cung Lạc Cẩn không cần nói rõ từng cái, các ngươi cũng có thể đến hỏi thăm bọn ta, thế nhưng, Lạc Cẩn nhắc nhở, làm việc cần gọn gàng một chút, nếu khiến hắn chịu buồn phiền, vậy Lạc Cẩn mặc kệ các ngươi là ai, đều có vô số phương pháp khiến các ngươi vĩnh viễn yên phận."
Bọn họ không phải tới nói đạo lý, mà đến tuyên bố kết quả, tuy rằng tàn nhẫn, thế nhưng bọn họ nhất định phải làm như vậy.
Đây là hoàng cung, cách nhau một bức tường, nhưng là sâu tựa biển, bọn họ đối mặt là phụ nữ, lại không phải phụ nữ tầm thường, dù nhìn mảnh mai cỡ nào, đều là lòng dạ vô cùng ác độc như nhau.
Bọn họ cũng biết, dù thật sự mặc các nàng đánh chửi, đến cuối cùng các nàng vẫn sẽ nghĩ cách tranh sủng, có điều như vậy, sẽ làm các nàng từ sáng chuyển sang tối, Ngôn Vô Trạm không cần lại chịu đựng áp lực, mà những chuyện khác, mấy người bọn họ đều có thể làm tốt.
Tuy rằng không muốn tham gia vào đấu đá lẫn nhau trong hoàng cung, thế nhưng bọn họ đang ở trong đó, cũng không thể không làm.
"Bất kể nói thế nào, bọn ta là thiếu nợ các vị, chuyện trong cung bọn ta mặc kệ, nhưng mọi thứ ngoài cung, các vị chỉ cần nói một tiếng, huynh đệ bọn ta sẽ hết sức giúp đỡ." Bắc Thần cười bỉ bỉ, xoay người nhảy xuống khỏi bàn, "Việc này đến đây coi như chấm dứt, các nương nương tùy ý hỏi thăm, nhưng ra khỏi chỗ này, nếu không quản được chính mình, vậy thì đừng trách ta không nể tình nữa. Nợ của các ngươi, chờ lúc chôn cất cùng nhau trả lại, ta sẽ chuẩn bị tốt đại lễ, đưa các ngươi rời đi nở mày nở mặt."
Nói tới đây, Lạc Cẩn đột nhiên nở nụ cười.
"Nếu ta là các người thì sẽ lựa chọn nghe theo, thái độ của hắn các ngươi đã thấy, có mấy lời đồn đại các ngươi cũng đã nghe được, chọc giận hắn rồi, dù bọn ta không ra tay, hắn cũng sẽ không tha cho các người. Các vị tỷ tỷ, các người không phải thua về tình cảm, mà là, các người không phải đàn ông, hiện tại, các ngươi không thỏa mãn được hắn. Có thể hiểu không?"
Lời nói trắng trợn kết thúc uy hiếp đêm nay.
...
Đám người Bắc Thần lựa chọn cách thức lấy bạo chế bạo, tuy rằng hơi thô lỗ, nhưng hiệu quả rõ rệt. Dù không thể lập tức giải quyết sự việc, nhưng ít ra, áp lực của Ngôn Vô Trạm không còn, các nàng không tới chỗ hoàng hậu và thái hậu cáo trạng, sẽ không ai trở lại tạo áp lực.
Dù Ngôn Vô Trạm lật bài, hắn cũng sẽ không chạm tới bất cứ người phụ nữ nào, việc này vô hình chứng minh lời giải thích của Lạc Cẩn, so với uy hiếp, cái này mới càng khiến các nàng không thể nào chấp nhận được hơn, mới càng khiến các nàng mất đi động lực tranh đoạt hơn... Mục đích xem như đạt được.
Mà một mặt khác, Vân Dương đã đi tìm thái hậu.
Y hy vọng Thái hậu đừng lại tạo áp lực cho Ngôn Vô Trạm.
"Lúc trước ai gia đồng ý cho ngươi vào cung, là vì ngươi bảo đảm, ngươi không tranh, không đoạt, chỉ một vị trí thôi, nhưng hiện nay, ngươi lại tới yêu cầu ai gia như vậy. Vân Dương, ngươi so với ai khác đều rõ ràng, hắn không phải người bình thường, hắn là hoàng thượng, hắn ngồi ở vị trí này thì có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, hắn vì thiên hạ, vì trăm dân, hắn phải lấy đại cục làm trọng, mà việc của chính hắn thì lại phải vĩnh viễn lùi lại làm thứ yếu, Vân Dương, ngươi đã nói ngươi yêu hắn thì không nên làm khó hắn, mà theo hắn, để hắn hoàn thành mệnh trời."
Cho lui tất cả người ngoài, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, không có kiêng kỵ, hai người đều thẳng thắn .
"Ta không phải là vì chính mình mới đến khẩn cầu thái hậu, ta chỉ không muốn thấy hắn khó xử mà thôi. Nhưng chưa nói chuyện bọn ta có thể chấp nhận hắn chạm vào phụ nữ hay không, chỉ riêng bản thân hắn, thái hậu, người cho rằng, hắn vẫn có thể sao?"
Thái hậu ngẩn ra, vẻ mặt hờ hững có chút vết rách, bà đột nhiên nhớ tới một số chuyện không nên nhớ tới...
"Thái hậu, năm vị hoàng tử tuy rằng không nhiều, thế nhưng đã đủ."
Phi tần của Ngôn Vô Trạm không nhiều, nhưng đều dính mưa, phần lớn phi tử đều đã sinh ra giống rồng, có điều đều chỉ có một, dù sao hắn đăng cơ mới ngắn ngủi mấy năm.
"Điều thái hậu muốn, là Nam Triều hưng thịnh, Vân Dương ta có thể bảo đảm, giao cho thái hậu một hoàng đế mới, một người so với hắn còn ưu tú hơn, hoàng đế mới có thể khiến Nam Triều hưng thịnh lâu dài, như vậy, hẳn là đủ rồi chứ? Hắn duy trì dòng dõi, cũng không vì làm lớn mạnh hoàng trữ."
Có hoàng đế mới có thể kế nhiệm mà gánh vác là được rồi, Vân Dương chỉ là không muốn để cho người kia khó xử, chứ không phải khiến hắn triệt đường con cháu, khiến hoàng thất đứt đoạn hương quả.
"Thái hậu hẳn phải biết, người hắn triệu vào cung đều không phải người bình thường, nếu bọn họ chịu tự mình dạy dỗ, dù cho chỉ là một chút da lông, vậy đối với các hoàng tử mà nói..." Nhiều mà vô dụng thì có nhiều hơn nữa cũng vô ích, thiếu mà mạnh mẽ, một cái là được.
Đạo lý này, Thái hậu không thể không hiểu.
Lời này của Vân Dương khiến ánh mắt thái hậu sáng ngời, bên ngoài không chút đổi sắc, nhưng trong lòng thái hậu đã bắt đầu sinh ra dao động.
Bà đương nhiên biết thân phận mấy người kia cũng không bình thường như vậy, nàng cũng biết bọn họ có bản lĩnh nghiêng trời lật biển, nếu bọn họ thật chịu tự mình dạy dỗ, vậy tuyệt đối là cầu còn không được.
"Thái hậu có thể suy tính một chút, thái hậu cũng biết, hắn đối với bọn ta mà nói rất quan trọng, nếu là hy vọng của hắn, bọn họ sẽ không mặc kệ, thế nhưng, nếu thái hậu ép buộc, đừng nói là không cách nào đạt được mong muốn, e là hậu cung cũng sẽ suốt ngày ầm ĩ. Mà hoàng thượng đứng bên nào, chúng ta ngầm hiểu, vì vậy, thái hậu, chuyện vô vị, làm rồi, cũng là cái được không đủ bù đắp cái mất."
Thái hậu giương mắt, tràn đầy uy nghiêm, "Ngươi đây là đang uy hiếp ai gia?"
Vân Dương lắc đầu, đón lấy ánh mắt thái hậu, ánh mắt Vân Dương thản nhiên, "Không, Vân Dương chỉ là đang giúp thái hậu suy tính."
"Nếu ai gia không chịu thì sao?"
Nghe vậy, Vân Dương im lặng, chốc lát sau, y mới mở miệng, "Thái hậu, chúng ta có thể giúp hắn ổn định thiên hạ, có thể giúp hắn làm bất cứ chuyện gì, người muốn, là cường quốc, hay là một đám con nít?"
Bọn họ không chỉ có thể giúp Ngôn Vô Trạm bồi dưỡng hoàng trừ, bọn họ còn có thể vì hắn chinh chiến sa trường, bên nào nặng, bên nào nhẹ, Vân Dương không cần phải nhiều lời nữa.
Thái hậu thở dài, bà biết, bà nói không lại Vân Dương, bà cũng biết, có một số việc, đã không thay đổi được nữa.
Tính khí con trai của mình bà hiểu rõ, hơn nữa, lợi và hại này, nàng cũng rõ ràng.
Bà thật ra lại không có lựa chọn nào khác .
Bà chỉ là đang hết sức tranh thủ.
Nhìn thấy thỏa hiệp từ trong mắt thái hậu, Vân Dương cung kính làm lễ, "Vân Dương tạ ơn thái hậu tác thành."
"Ngươi phải biết, ai gia hoàn toàn không phải vì ngươi mới thay đổi chủ ý."
Vân Dương ngẩng đầu, trái lại lại hạ thấp: "Vân Dương biết, thái hậu nhiều hơn vẫn là vì danh dự của hoàng thượng mà cân nhắc."
Thái hậu xoay mặt sang một bên, bà không còn lời nào để nói.
Hiện tại dù bà nàng ép Ngôn Vô Trạm đi tới, cũng không thể xảy ra chuyện gì... Bởi vì con trai bà mới là người bên dưới kia.
Trời mới biết lúc thái hậu biết chuyện này chịu đả kích lớn cỡ nào. Nếu không phải vậy, đánh chết, thái hậu cũng sẽ không gật đầu.
Bà thật sự cảm tạ Vân Dương không nói ra, dù người đem bọn ta đều làm thịt, hoàng thượng cũng sẽ cái gì cũng không làm được rồi... Hoàng thượng không thể rời bỏ bọn họ, bổng đánh uyên ương, vô dụng.
Vì vậy, kiếp nạn đầu tiên từ lúc vào cung tới nay thuận lợi tránh thoát, tiếp đó, chính là cải cách.
------------
Hội nghị gia đình lần thứ nhất.
Ngoại trừ Ngôn Vô Trạm, tất cả mọi người đều có mặt, bao gồm cả Vân Dương...
Sự xuất hiện của Vân Dương, khiến vẻ mặt mọi người đều biến đổi, bọn họ đồng loạt nhìn sang...
Phiên Ngoại 14 - Phiên Ngoại Hoàn.
"Là ta bảo hắn tới." Bắc Thần đi tới phía sau Vân Dương, đóng chặt cửa lại, sau đó mới nhìn về bọn phía họ, "Chuyện này, hắn cũng có phần ."
Chốc lát, mọi người quay đầu, như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục làm việc mình nên làm, cái nhìn vừa nãy kia, cũng chỉ là liếc mắt nhìn.
Không có Vân Dương, chuyện lúc trước cũng sẽ không giải quyết thuận lợi như vậy, dù đối với y vẫn bất mãn, thế nhưng, dùng lời Ngôn Vô Trạm mà nói, đều là người một nhà, có một số việc, qua rồi thì cứ cho qua đi. Vân Dương và bọn họ đều là đứng chung một chỗ. Lấy người kia làm trung tâm, vì hắn mà cân nhắc.
Bọn họ tiếp nhận Vân Dương, đồng thời, Vân Dương cũng không còn không nhìn bọn họ, y hiện giờ có thể ngồi ở đây thì chứng minh, hai bên cùng lui một bước dài.
Noãn Xuân Các không nhỏ, bốn người bọn họ ở thật là lãng phí, vì vậy bọn họ quyết định, đem chỗ này tu sửa cho tốt một phen, đem tất cả những thứ có thể dùng được đều dùng.
Bên ngoài không có động tĩnh, nhưng kết cấu phải thay đổi hoàn toàn, phòng ngủ mỗi người vẫn ở tại chỗ, có điều ở trung tâm nhất phải xây mới một ngủ phòng lớn nhất, công dụng này không cần nói cũng biết.
Không chỉ như vậy, bên trong Noãn Xuân Các còn phải xây dựng một ít thứ trong cung không có, như hồ nước nóng cá Lạc Cẩn nói trước đó, còn có các loại trò chơi mới mẻ đều sẽ đầy đủ mọi thứ, sau đó, Noãn Xuân Các này không hề chỉ là nơi bọn họ nghỉ ngơi, nhiều hơn, là phải để nó danh xứng với thật...
Noãn Xuân Các.
Khắp nơi là xuân sắc dạt dào... Ý xuân vô hạn.
Sửa chữa lại là một phần, bọn họ còn phải tiến hành một công trình lớn hơn, tìm củng là tu sửa đường ngầm.
Bọn họ không thể đem quãng đời còn lại của chính mình đều uổng phí và tiêu hao trong hoàng cung, thời gian Ngôn Vô Trạm cho bọn họ xử lý chuyện của chính mình còn thiếu rất nhiều, vì vậy bọn họ quyết định tự mình sắp xếp.
Đường ngầm này không chỉ có thể đi tới các nơi trong hoàng cung, còn trực tiếp tới bên ngoài hoàng cung, như vậy thuận tiện bọn họ lúc nhàn rỗi đi xử lý sự tình, cũng đi tìm người kia bất cứ lúc nào.
Còn việc Ngôn Vô Trạm có đồng ý hay không bọn họ mặc kệ, bọn họ hy sinh nhượng bộ quá nhiều rồi, huống chi xây dựng đường ngầm đối với hoàng thất mà nói có trăm lợi không có một hại, vào thời điểm mấu chốt, đường ngầm này có thể xoay chuyển trời đất.
Hắn phải biết, chuyện này không phải ai cũng có thể làm, Ngôn Vô Trạm hắn hẳn là cầu cũng không được mới đúng.
Hội nghị kết thúc, bản vẽ định ra, mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ chờ khởi công.
Có điều, đây chính là công trình lớm, quy hoạch thì dễ, áp dụng vẫn có độ khó nhất định.
Ông ngoại Hoằng Nghị tuy rằng tức giận, nhưng quyết định này của Hoằng Nghị, trước mắt ông vẫn có thể chấp nhận, ít nhất Hoằng Nghị có thể xuất cung bất cứ lúc nào, y tự do.
Xem như đây là Hoằng Nghị đem sản nghiệp Hoằng Gia di chuyển về đế đô rồi.
Có điều ông ngoại y vẫn còn tức giận, ông không giúp đỡ, nhưng ông không ngăn cản thuộc hạ của mình tới hỗ trợ, có người của ông ngoại Hoằng Nghị hỗ trợ đào đường ngầm, việc này tất nhiên chính xác lại nhanh chóng, thời gian này giảm bớt không ít, nhưng có rất nhiều công cụ kim loại và vật liệu lại khiến bọn họ hết đường xoay xở...
Ngay vào lúc này, một vị khách bất ngờ đến Noãn Xuân Các rồi.
"Theo thường lệ, ta tới hỏi thử, mấy vị nương nương có gì cần, liệt ra danh sách, ta sẽ cho người rất nhanh đưa tới."
Người chưa tới, tiếng tới trước, giọng nói quen thuộc này khiến mấy vị đang ngồi đều ngẩn ra, chờ sau khi bóng người nho nhã kia bước qua cửa, đứng trước mặt bọn họ, biểu tình của tất cả mọi người đồng thời chuyển thành kinh hỉ...
"Tam gia! Ngươi tới thật đúng lúc!" Bắc Thần thân thiện kéo Khâm Mặc vào, có Khâm Mặc ở đây, tất cả vấn đề dễ giải quyết rồi.
Khâm Mặc ở Ly Gia đứng hàng thứ ba, chính là đại thương gia đệ nhất Nam Triều, vì vậy Khâm Mặc này không có thứ không lấy được, không có chỗ không đến được.
Ngay cả vật phẩm cần dùng trong cung và cống phẩm, phần lớn đều là xuất ra từ trong tay Khâm Mặc hắn.
Khâm Mặc còn có một đặc quyền, mỗi khi đến thời điểm nhất định sẽ vào trong hậu cung thống kê vật tư phi tần cần thiết, sau đó đưa tới từng cái, vì vậy hắn mới có thể đường hoàng đến Noãn Xuân Các.
Sự xuất hiện của hắn, tuyệt đối là than ấm trong ngày tuyết rơi.
"Nghe nói đại đương gia có chỗ dựa cao đây, Khâm Mặc đã sớm muốn đến gặp mặt, chỉ tiếc thân phận đại đương gia hiện giờ đặc thù, Khâm Mặc lạc hậu, chỉ có thể cảm thán." Khâm Mặc nói xong, còn hợp tình hợp lý thở dài một tiếng.
"Nếu Tam gia ao ước, sáng mai ta nói với hoàng thượng một tiếng, cũng thu ngươi vào cung?"
Phì một tiếng bật cười, Khâm Mặc vội vã xua tay, cái này hắn không có phúc hưởng thụ, không nói đùa nữa, Khâm Mặc khôi phục thái độ bình thường, "Nhị ca nói với ta, các ngươi có nhu cầu gì cần giúp một tay, cứ mở miệng là được."
Bắc Thần cũng không khách sáo, vội vàng lấy bản vẽ ra cho Khâm Mặc xem, "Công việc này cho ngươi."
Y không sở trường cái này, những người khác ở đây cũng không am hiểu như nhau, nhưng Khâm Mặc là tay lành nghề trong phương diện này, hắn không chỉ có thể hoàn thành xuất sắc, còn có thể mang đến một chút kinh hỉ.
Cái tạo của Văn Thừa Phủ, Bắc Thần đã từng thấy qua rồi.
Khâm Mặc là ứng cử viên không thể thích hợp hơn.
"Không thành vấn đề, cứ giao cho ta." Khâm Mặc đơn giản nhìn một lần liền thu đồ lại, "Ta trở về sửa lại một chút, lại đem tới cho các ngươi xem."
"Làm phiền rồi." Lạc Cẩn hướng về phía Khâm Mặc gật đầu, đều là thương nhân, y và Hoằng Nghị cùng Khâm Mặc cũng từng qua lại, cùng Khâm Mặc cũng coi như là bạn cũ rồi.
"Người quen cũ, không cần khách sáo." Khâm Mặc nói xong, ánh mắt liền chuyển hướng lên người Vân Dương một mình ngồi bên cạnh hút thuốc lá, đánh giá trên dưới một phen, Khâm Mặc cười nói, "Nói vậy, các hạ chính là Vân Dương, tướng quân Vân Nam đi."
Vân Dương gật đầu một cái xem như trả lời, đối với Khâm Mặc, y chỉ nghe tiếng, chưa thấy mặt, lúc trước bắt hắn cũng không phải bản thân Vân Dương. Vì vậy, bọn họ không có chút quen biết nào.
"Vân tướng quân" Khâm Mặc đứng dậy, cũng thuận lợi rót một chén trà, hắn đi tới trước mặt Vân Dương, cung kính nâng lên, "Vân tướng quân vì dân vì nước, hy sinh vì nghĩa, Ly Gia ta chỉ có cảm kích cũng không oán hận. Tính tình nhị ca nhà ta vẫn luôn không tốt, việc hắn gây ra, cha ta đã biết được cũng trách phạt nặng, hôm nay may mắn gặp lại, Khâm Mặc thay mặt cha mình, đại ca, nhị ca hướng về Vân tướng quân bồi tội, lấy trà thay rượu, xin hãy xem xét."
Khâm Mặc khách sáo như vậy, Vân Dương cũng không tiện nói gì thêm, nhìn chén trà kia một cái, y một hơi uống cạn.
Từ đó, y và Ly Gia, bỏ qua ân oán rồi.
Ba người kia nhìn động tác hào phóng của Vân Dương, lại nhìn nụ cười lễ nghĩa kia của Khâm Mặc, vẻ mặt lập tức kỳ quái.
...
Đêm đó.
"Cứng... không được nữa hả?" Lăn qua lăn lại nửa ngày, Vân Dương cũng không có phản ứng, hai người ngồi ở trên giường, hai mặt nhìn nhau.
"Ừm. " Vân Dương cũng kỳ quái, dù hắn làm thế nào, chỗ kia đều im hơi lặng tiếng, một chút cảm giác không có, thân thể không có bất cứ cái gì không khỏe, nhưng tiểu huynh đệ kia của y lại không chịu ngẩng đầu.
Hai người nhìn chằm chằm thứ kia một hồi, Ngôn Vô Trạm thương lượng, "Nếu không, ngươi sau này bớt hút thuốc một chút đi..."
"Ừm. "
"Còn có, dù chỗ này của ngươi có được hay không, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi."
Ngôn Vô Trạm nhớ tới lúc trước Vân Dương lừa hắn, nhưng dáng vẻ tin tưởng hoàn toàn của hắn lại khiến Vân Dương khá xoắn xuýt...
------------
Xoay một vòng, lại đến Vân Dương.
"Vẫn là... không cứng nổi?" Chuyện giống như vậy lần thứ hai diễn ra.
"Ừm." Vân Dương gật đầu, lần này rõ ràng mang theo ảo não cùng tức giận.
"Nếu không... Để thái y tới xem thử?" Người kia thử thăm dò hỏi.
"Ngươi không phải nói sẽ không ghét bỏ ta sao?"
"Khụ khụ, khụ khụ khụ... Ngươi còn trẻ như vậy, để lại bệnh không tốt..."
Ánh mắt tránh né kia của Ngôn Vô Trạm khiến Vân Dương không ngừng xoắn xuýt, còn muốn đánh hắn.
...
Nửa tháng sau, Lạc Cẩn không nhìn nổi nữa.
Nhân lúc bốn bề vắng lặng, y đi tìm Vân Dương.
"Đồ của Khâm Mặc, ngươi cũng dám uống bậy." Ly Gia làm gì có người tốt, thật sự tính ra, chỉ có Mộc Nhai ngay thẳng nhất, ít nhất hắn đều biểu hiện ra ngoài, mà mấy người khác đều là những kẻ gian ngoan giảo hoạt thích giở ám chiêu, trong đó Khâm Mặc lợi hại nhất, ngay cả Lạc Cẩn cũng có chút kiêng kỵ, thế nhưng Vân Dương lại không chút chần chừ uống rồi, "Không cần lo lắng, Khâm Mặc sẽ không phế bỏ ngươi, nếu không sẽ không như hiện giờ rồi. Đây cũng là hắn vì chuyện ban đầu trả thù nho nhỏ mà thôi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, Ly Gia còn ba người đang chờ ngươi, còn về Ly Hận Thiên kia có tham gia hay không ta cũng không xác định, nói chung ngươi cẩn thận đi."
Vân Dương và Ly Gia kết thù oán rất lớn, còn về đến cùng khi nào mới có thể thật sự tiêu tan hiềm khích lúc trước, thì vẫn cần kiểm chứng thêm rồi.
Có điều, ba tháng sau, Noãn Xuân Các hoàn công rồi.
Khâm Mặc đứng dưới bảng hiệu Noãn Xuân Các, chắp tay thở dài, vẫn là trong cung tốt, chỗ rộng, muốn làm gì cũng có thể...
Cũng không biết, những niềm vui bất ngờ hắn chuẩn bị cho bọn họ kia, bọn họ có thích hay không, hay là có chơi vui vẻ hay không...
...
Noãn Xuân Các làm xong, thân thể Vân Dương cũng khôi phục.
Tối hôm đó, Ngôn Vô Trạm chờ y thể hiện ra bản lĩnh, có điều Vân Dương lại dẫn hắn tới phòng ngủ lớn nhất...
Ngôn Vô Trạm vẫn là lần đầu tiên tới nơi này.
Nến đỏ đèn đỏ, dưới ánh nến làm nền, màu đỏ này trông mờ ám lại kiều diễm, mang theo mấy phần mùi vị mê say...
Người kia chậm rãi tiến vào, hắn luôn cảm thấy, nơi này làm khá giống phòng cưới...
Sự thật chứng minh, suy đoán của hắn là chính xác.
Trên giường lớn kia, nam phi mà hắn hao tổn tâm cơ đưa vào trong cung, không thiếu một ai, người kia ngẩn ra, mà lúc này, Vân Dương từ phía sau ôm lấy hắn...
Y đẩy hắn về phía bọn họ...
"Hoàng thượng, hôm nay là ngày động phòng của chúng ta, là ngày động phòng của tất cả mọi người chúng ta, ngươi, chuẩn bị xong chưa?"
Phần còn lại, tự mình tưởng tượng đi, cười.
—— Phiên Ngoại Hoàn ——
Hãy cố kéo thêm 1 trang nữa để đọc lời thầm kín của TPDĐ, lâu rồi không tâm sự ạ.
"Chuyện phòng the."
*DON'T KNOCK TWICE*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui