《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 50: Giải Trừ Nguy Cơ.(Edit:xASAx.)
******
Hắn đã biết, Hoằng Nghị gọi hắn đến, hẳn không phải chuyện tốt.
Hôm nay nếu hắn không quỳ, đừng nói tới Hoằng Nghị, ngay cả Lạc Phồn cũng sẽ không dễ dàng buông tha hắn. Hắn đây là làm tổn hại thể diện Lạc Gia.
Ngôn Vô Trạm liếc mắt nhìn bàn linh vị, lại quay sang Hoằng Nghị, có vẻ, Hoằng Nghị không dự định để hắn trở về nguyên vẹn.
Có điều Ngôn Vô Trạm cũng không bối rối, giống như Hoằng Nghị lợi dụng thể diện Lạc Gia gây áp lực cho Lạc Phồn, hắn cũng có thể gậy ông đập lưng ông*. Binh bất yếm trá**, dùng được là được.
(*Cố kỹ trọng thi: diễn lại trò cũ, gậy ông đập lưng ông, của người trả cho người
**Binh bất yếm trá: trong dùng binh không ngại dùng mưu kế, miễn đạt được hiệu quả)
"Người chết làm trọng, ta có thể quỳ, nhưng nếu việc này tạo thành tiền đề, sau này các bậc bề trên đều phải quỳ lễ, bằng không chính là bất kính với người chết." Tuổi tác Ngôn Vô Trạm so với nhân viên thu chi phải lớn hơn, hắn đã quỳ, sau này những người đến hộ tang, dù thân phận ra sao, đều phải quỳ lạy, ngay cả Hoằng Nghị cũng không tránh được.
Hoằng Gia nếu xem trọng tang sự này, vậy về sau đều phải xem trọng, phép tắc này một khi đã thay đổi, thì không thể đổi lại.
Ngôn Vô Trạm nói xong, lại nhìn thử những người chờ làm lễ phía sau, nếu hắn nhớ không lầm, trong đó có một thân thích của Hoằng Gia, so về thân phận, Hoằng Nghị phải gọi y là bác...
Nếu phải quỳ, vậy mọi người cùng nhau quỳ.
Dưới muôn trùng áp lực, người này còn có thể bình tĩnh cùng y cò kè mặc cả, lanh trí đối đáp... Hắn không sợ y, còn nói rất có lý.
Hoằng Nghị nhìn ánh mắt của hắn, có thêm mấy phần dò xét, có điều ý lạnh cũng không giảm chút nào... còn có chán ghét có thể thấy rõ.
Đây chỉ là bắt đầu, Ngôn Vô Trạm biết rất rõ, cũng mặc kệ Hoằng Nghị làm khó dễ ra sao, hắn đều có thể giải quyết một cách tự tin, nhưng lúc này, Mộ Bạch lại đến...
Mộ Bạch vẫn một thân trang phục thanh nhã, màu trắng có vẻ càng tôn lên tác phong nhanh nhẹn của y, có điều nét mặt ôn hòa của y, khi nhìn thấy Ngôn Vô Trạm ở giữa linh đường, biến mất gần hết...
"Người cho ngựa ăn của Lạc Phủ."
Mộ Bạch còn nhớ rõ người kia tự giới thiệu mình lúc đó, thay cho sự hiền hòa trước đó, giờ phút này y đối với Ngôn Vô Trạm khá gai mắt, giống như sự xuất hiện của hắn sẽ làm không khí trở nên ô uế.
Là hạ nhân, bọn họ lại đại diện Lạc Gia đến hộ tang, dù không muốn, cũng nên làm lễ tiết cần có, mà lúc Ngôn Vô Trạm chuẩn bị chào hỏi Mộ Bạch, ánh mắt đối phương đã từ trên người hắn dời đi thật nhanh...
Mộ Bạch nhìn Lạc Phồn, "Lạc thiếu gia, người như thế ngươi cũng dám đưa đến Hoằng Phủ, ngươi đây là cố ý bêu xấu Hoằng Nghị sao?"
Lạc Phồn không biết chuyện xảy ra giữa bọn họ, y mang Ngôn Vô Trạm đến, chỉ là đáp ứng yêu cầu của Hoằng Nghị mà thôi. Hơn nữa, lời của Mộ Bạch, y không hiểu.
Lạc Phồn đen mặt lại, nhưng vẫn tươi cười, y vừa định hỏi rõ Mộ Bạch, lại nghe người nọ quát mắng hộ viện Hoằng Phủ, đem Ngôn Vô Trạm đuổi ra khỏi Hoằng Phủ.
Trong trường hợp này, tên hạ nhân không hiểu chuyện này giằng co cùng Hoằng Nghị, đối với Hoằng Gia không tốt chút nào, truyền ra ngoài cũng là việc chê cười, cho nên vừa nghe Mộ Bạch nói vậy, tổng quản Hoằng Phủ lập tức nháy mắt với hộ viện, ra hiệu bọn họ mau đem Ngôn Vô Trạm đuổi ra ngoài.
Mộ Bạch tuy có chút khiến người khác chán ghét, có điều y vô tình lại giúp hắn một việc, Ngôn Vô Trạm cũng vui vẻ tiếp nhận, có trời biết hắn một giây cũng không muốn ở lại chỗ này.
Hoằng Nghị mưa nắng thất thường, Lạc Cẩn* không biết vì sao hờ hững với hắn, còn có một Bắc Thần...
(*Bản gốc là Lạc Phồn, nhưng mình thấy không liên quan nên đổi thành Lạc Cẩn)
Hoằng Phủ này, Ngôn Vô Trạm tự nhận mình bất tài, giống như địa ngục, khiến hắn không thể sống yên ổn. Cho nên Ngôn Vô Trạm 'ngoan ngoãn' bị mang đi, thế nhưng hắn mới đi hai bước, ôn thần phía sau lại lên tiếng...
Lời của Hoằng Nghị vẫn ngắn gọn như vậy, "Giữ lại."
Hoằng Nghị không cho phép Ngôn Vô Trạm rời khỏi. Ngôn Vô Trạm rất muốn nhìn trời một cái. Tên này là muốn cắn hắn.
Giữa một mảng xôn xao, Ngôn Vô Trạm ngoan ngoãn quay trở lại, thái độ lần này, còn cung kính hơn hồi nãy một ít, "Xin hỏi Hoằng thiếu gia, còn có việc gì sai khiến?"
Hoằng Nghị dứt khoát không nhìn hắn, ánh mắt dừng lại trên quần áo màu sắc nổi bật của hắn, Ngôn Vô Trạm trong lòng kêu lên không hay rồi, nhưng Hoằng Nghị đã ra lệnh cho một bộ hạ của y...
"Cởi ra."
Theo tập tục Nam Triều, quần áo này của Ngôn Vô Trạm đúng là rất bất kính với người chết.
Đến hộ tang, không phải mặc màu đen thì là màu trắng, lúc trước hắn dùng tập tục dạy dỗ Hoằng Nghị, mà Hoằng Nghị rất nhanh liền trả lại một đòn.
Lấy đạo của người, trả lại cho người*, Ngôn Vô Trạm biết, Hoằng Nghị y tự nhiên cũng biết.
(*Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân: Lấy đạo của người, trả lại cho người # Gậy ông đập lưng ông)
Hộ viện hiểu ý, liền lột quần áo Ngôn Vô Trạm ra, thật ra người kia vốn muốn tránh né, nhưng bây giờ, hắn cơ bản không có lý do né tránh. Chỉ có thể nhắm mắt, để hộ viện cởi đồ hắn chỉ còn lại áo trong.
Bây giờ là màu trắng rồi. Quần áo xong rồi. Chính là càng thêm nổi bật.
Thanh Lưu Thành ở phía nam, dù mùa đông không lạnh như phương bắc, ở đây không cần mặc áo da quá dày vào mùa đông, nhưng nếu phải mặc áo mỏng, dù ấm đến cỡ nào, nhiệt độ này cũng không cách nào so với mùa hè.
Ngôn Vô Trạm chỉ mặc một bộ áo trong, giữa chiều đầu đông, cảm giác đó có thể nghĩ được...
Thân thể Ngôn Vô Trạm không tệ, hắn không run cầm cập, thế nhưng ngọn gió nhỏ kia vẫn thổi vù vù vào trong quần áo của hắn, tựa như thổi trực tiếp vào xương tủy... Hơi lạnh khiến hàm răng hắn cắn chặt, cả môi đều cố sức mím thành một đường thẳng.
"Hoằng Nghị..."
Mộ Bạch hiển nhiên không ngờ Hoằng Nghị lại sắp xếp như vậy, y dùng vẻ mặt không thể tin nhìn Hoằng Nghị, nhưng y còn chưa nói câu tiếp theo, đã bị Hoằng Nghị cắt ngang...
"Đưa hương."
Hoằng Nghị nói xong, dứt khoát rời khỏi. Ngay cả Mộ Bạch cũng không để ý tới.
Mộ Bạch sửng sốt một hồi, có điều rất nhanh khôi phục, y vẫn muốn đuổi người kia đi, nhưng Hoằng Nghị cũng không quay đầu lại nhấn mạnh, "Mệnh lệnh."
Đây là mệnh lệnh của Hoằng Nghị, dù Mộ Bạch nói gì, hạ nhân Hoằng Phủ cũng sẽ không đuổi Ngôn Vô Trạm đi.
Thấy vậy, Mộ Bạch chỉ có thể đuổi theo Hoằng Nghị, mong y thay đổi ý định.
Mà Ngôn Vô Trạm lại đơn độc bị nhét vào giữa linh đường.
Dù không cam lòng, tổng quản Hoằng Gia vẫn đến thúc giục hắn, để hắn đứng trước bàn linh vị đưa hương cho khách đến hộ tang, dù sao đây là ý của Hoằng Nghị.
Cứ như vậy, Ngôn Vô Trạm chỉ mặc một bộ áo trong, đứng trong chỗ gió lạnh thấu xương này, đưa hương cho người khác...
Hoằng Nghị đi khỏi, Lạc Phồn cũng không cần ở lại, y hung dữ nhìn người kia mấy lần, ý bảo hắn thông minh một chút, lại đi tìm Lạc Cẩn nói chuyện. Người kia xoa xoa cánh tay của mình, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, cho dù tránh được nạn này, cũng khó ăn nói với Lạc Phồn bên kia... Hắn hôm nay đã làm mất đi danh tiếng Lạc Phủ.
...
Lạc Phồn không ở bao lâu liền rời đi, để lại Ngôn Vô Trạm và các hộ viện đi cùng, Lạc Cẩn là đại diện Lạc Gia* cũng không đi, có điều y rất nhanh được mời vào trong phủ, dù sao thân thể y cũng không tốt.
(*Bản gốc là Hoằng Gia, mình tự sửa lại cho hợp lý)
Hoằng Nghị buổi trưa cũng không xuất hiện, tình hình Ngôn Vô Trạm cũng không có chuyển biến tốt đẹp gì, mọi người biết hắn đắc tội Hoằng Nghị, không ai dám nói chuyện với hắn, thậm chí cũng không ai dám nhìn hắn thêm mấy lần, hắn vẫn cứ mặc áo trong của mình, ở trước mặt bao nhiêu người máy móc đưa hương...
Bắc Thần ở cách đó không xa, đứng cùng bọn hộ viện, Ngôn Vô Trạm không nhìn y, hắn cũng biết, Bắc Thần cũng không nhìn hắn...
Nghĩ đến những 'bảo vệ' trước đây của Bắc Thần đối với hắn, cùng với việc đứng ra ở thời khắc mấu chốt, việc này khiến người kia không khỏi ngẩn ngơ từng trận...
Ngay cả lạnh, cũng quên mất.
Đến tối, cũng không có khách đến hộ tang nữa, cả ngày bận rộn mọi người đều đi ăn tối, Ngôn Vô Trạm vốn cho là hắn có thể nghỉ một lát, tay chân lạnh cóng của hắn đều không còn cảm giác rồi... Thế nhưng tổng quản lắc đầu. Y bắt Ngôn Vô Trạm canh đèn.
Hoằng Phủ cũng không dự định cho hắn bất cứ đồ ăn gì. Không cần hỏi, đây cũng là ý của Hoằng Nghị.
Ngôn Vô Trạm rất muốn bỏ đi cho rồi, không cùng Hoằng Nghị chơi trò trẻ con này nữa, nhưng hắn không thể đi, hắn không có lựa chọn nào khác. Ngôn Vô Trạm chỉ có thể cố hết sức không gây hấn với Hoằng Nghị nữa, bằng không Lạc Phồn sau này nhất định sẽ tìm hắn tính sổ. Còn có một Lạc Phồn, hắn không thể lại để Lạc Gia mất mặt.
Hắn hỏi tổng quản, có thể cho hắn một bộ quần áo hay không, người nọ liếc hắn một cái, ý nói, ngươi còn muốn gì nữa?
Bất đắc dĩ, người kia chỉ có thể xoa xoa vai, đến bên quan tài trông chừng.
Điều kiện trong linh đường tốt hơn bên ngoài một chút, ít nhất không phải trân mình giữ gió lạnh, ngọn đèn yên lặng cháy, tỏa ra hơi ấm yếu ớt, Ngôn Vô Trạm nhìn đốm sáng kia, trong lòng cười khổ, hắn đúng là lạc tới đồng bằng* rồi...
(Ở đây mượn thành ngữ: Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh – Hổ lạc bình dương bị khuyển khi)
Nhờ ngọn đèn này sưởi ấm, người kia tựa vào trên quan tài, thở thật dài, hắn lẩm nhẩm một câu chú, dùng linh lực loại bỏ hơi lạnh, tiếc rằng hắn không phải người tu pháp, chút bản lãnh của hắn, cơ bản không có tác dụng lớn... Vẫn rất lạnh.
Người kia giang rộng tay chân cứng ngắc, hắn tự thấy chi bằng đánh một bộ quyền để sưởi ấm một chút, xem ý Hoằng Nghị, là muốn hắn ở đây canh một đêm, có thể đến khi hạ táng. Nếu như hắn thật sự cứ ngây ngốc chờ như vậy, Ngôn Vô Trạm rất rõ ràng, người hạ táng hai ngày sau không phải nằm nhân viên thu chi, mà là hắn. Hắn sẽ bị dày vò đến chết.
Ngay lúc hắn chuẩn bị đánh quyền, một bóng người dao động trước ngọn đèn, từ từ phóng to trên bức tường trước mặt hắn...
Ngay sau đó, một cái áo mỏng liền đáp lên người người kia. Hơi lạnh nhất thời bị xua đi.
.............
---------------------[xASAx]----------------