Chương 7
Hoàng Phủ Cận chậm chạp chưa về, Dạ Sở Tụ vừa lo lắng, vừa phiền muộn, từng thử hỏi người hầu tin tức của hắn, nhưng bọn họ cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Thời tiết trở lạnh, buổi tối lại ngủ không tốt, mấy ngày ép buộc xuống, nàng nhiễm phong hàn, cho dù nàng là diệu thủ thần y, vẫn sinh bệnh như cũ.
Nàng tuy rằng mỗi ngày tiếp xúc các loại thảo dược, nhưng chính mình cũng là người liều mạng không chịu đụng vào một ngụm.
Hai huynh đệ Bạch Huyền Duật thấy mẫu thân bị bệnh, gấp đến độ ở trước giường đảo quanh, cho dù phân phó phòng bếp nấu thuốc xong, hai tiểu tử kia dùng thủ đoạn cả người, cũng không thể khuyên mẫu thân uống thuốc được.
Khi Hoàng Phủ Cận trở lại bên trong phủ, nghe hạ nhân nói Dạ Sở Tụ bị bệnh, hắn khẩn cấp tìm đến phòng ngủ của nàng, nhìn thấy chính là hai đứa bé, một người đóng vai phản diện, một người làm mặt đen, giống như dỗ đứa nhỏ dỗ nàng đang nghiêm lại khuôn mặt tái nhợt uống thuốc.
Nhìn bát thuốc tối như mực, nàng lại cố chấp chết cũng không chịu chạm vào một chút.
“Nương, người bị bệnh, không uống thuốc, thân thể hội càng ngày càng suy yếu, chẳng lẽ nàng liền nhẫn tâm làm cho con và Huyền Li lo lắng cho người sao?” Bạch Huyền Duật nhu thuận có hiếu biết lấy chén thuốc qua. “Nương, người phải uống một chút, nghe lời, nhanh chút uống thuốc đi...”
Dạ Sở Tụ một ngụm cũng không muốn uống, hơn nữa trên mặt tràn ngập biểu tình chán ghét.
Thấy thế, Hoàng Phủ Cận phong trần (long đong ở ngoài) mệt mỏi, đi đến trước giường, thấy thần sắc có bệnh của nàng, không khỏi vừa đau lòng vừa tức giận. “Tại sao ta mới không ở mấy ngày, liền bệnh thành như vậy?”
Hai đứa con thấy hắn đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là hoảng sợ, tiếp theo, Bạch Huyền Li sắc mặt không tốt trừng hắn một cái.
“Còn không đều là vì ngươi...”
“Huyền Li!” Bạch Huyền Duật cảnh cáo trừng mắt nhìn đệ đệ một cái, rồi sau đó lạnh lùng cười nói: “Hoàng công tử, ở bên ngoài phong lưu xong rồi, rốt cuộc nghĩ đến chính mình còn có một tòa phủ đệ.”
Hoàng Phủ Cận không hiểu bọn chúng vì sao đột nhiên đối chính mình có địch ý sâu như vậy, nhưng hắn một lòng toàn đặt ở trên người Dạ Sở Tụ, cũng không để ý tới bọn chúng khiêu khích.
Ngồi xuống ở mép giường, hắn một tay phủ lên cái trán nóng như lửa đốt của nàng, lại nhìn về phía chén thuốc đã muốn nguội lạnh kia, giận dữ khiến trách. “Đã không phải là đứa bé, sao lại còn tùy hứng như vậy? Nàng rốt cuộc muốn bao nhiêu người bởi vì ngươi lo lắng hãi hùng, mới bằng lòng hiểu chuyện một chút?”
Miệng trách cứ, nhưng động tác lại rất mềm nhẹ, hắn quay đầu nhìn hai đứa con một cái. “Các ngươi trước đi ra ngoài đi, nơi này giao cho ta.”
Hai huynh đệ vẫn đứng ở tại chỗ không chịu đi. Hoàng Phủ Cận đạm cười. “Hay là các ngươi còn có phương pháp tốt hơn cho nương các ngươi ngoan ngoãn uống dược?”
Hai người nhìn nhau, trao đổi lẫn nhau một ánh mắt không thể nề hà (không còn cách nào), do dự một lát, cuối cùng lựa chọn rời đi.
Dạ Sở Tụ thân mình vô lực trước mắt một mảnh mơ hồ, phút chốc cảm thấy bị một đôi bàn tay to bế lên.
Ngửi được hương vị của hắn, nhiều ngày đến tưởng niệm cùng lo lắng, cùng với nghi kỵ và bất mãn ở sâu trong nội tâm, trong nháy mắt toàn bộ bùng nổ.
“Buông ra!” Cũng không biết là giận mình, hay là giận hắn, Dạ Sở Tụ muốn tránh thoát hắn, nhưng lại bị hắn vây chặt chẽ ở trong lòng.
“Nàng rốt cuộc đang giận cái gì? Ta mới không ở vài ngày, Nàng liền sinh bệnh, thật không biết này bảy năm nàng làm sao mà sống.” Hắn cầm chén thuốc đưa tới bên môi nàng. “Nhanh chút uống hết thuốc, nếu Nàng lại bệnh nữa, không biết bao nhiêu người vì Nàng thương tâm khổ sở.”
Dạ Sở Tụ không nói trừng mắt nhìn hắn.
Khi không gặp mặt, nghĩ kỹ nhớ kỹ; sau khi gặp mặt, không khỏi oán hận.
Thấy nàng như cũ không chịu thỏa hiệp, Hoàng Phủ Cận nhịn không được cười xấu xa. “Sở Tụ, Nàng là không phải muốn ta dùng cái loại phương thức này uy Nàng uống dược? Chỉ cần ngươi nói một tiếng, ta liền thỏa mãn Nàng.”
Nói xong, hắn thật sự bưng chén thuốc lên, muốn đưa đến bên miệng mình.
Dạ Sở Tụ đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước khi mình không chịu uống thuốc, hình ảnh hắn dùng miệng uy mình uống, hai gò má không khỏi đỏ lên.
“Ta... Ta mới không có ý tứ đó.”
Nàng giãy giụa muốn lấy đi chén thuốc trong tay hắn, Hoàng Phủ Cận cười cầm chén thuốc đưa đến trước mặt nàng, cẩn thận uy nàng uống xong.
“Rõ ràng đã là nương của hai đứa nhỏ, sao lại vẫn có tính tình của đứa bé. Nói cho ta biết, lần này lại đang khó chịu ầm ĩ cái gì?” Hắn cũng không xem nhẹ địch ý hai đứa con đối với mình.
Uống thuốc xong, Dạ Sở Tụ tức giận trừng hắn một cái. “Ngươi không phải đi Phúc Mãn lâu tìm cô nương sao, còn trở về làm chi?” Trên mặt nhiễm đầy vẻ oán giận.
“Ta khi nào đi tìm cô nương ở Phúc Mãn lâu?” Hắn đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ (hiểu ra), nhịn không được bật cười. “Nàng sẽ không vì chuyện này... Nàng thật là tiểu ngu ngốc!”
Nói xong, hắn từ trong lòng lấy ra một chiếc bọc tinh xảo, sau đó thật cẩn thận mở ra, Dạ Sở Tụ vốn không nghĩ để ý đến hắn, mà sao khi cái bọc mở ra, nàng không khỏi sửng sốt.
“Đây... Đây là thần tiên thảo?” Nàng không thể tin được khẽ gọi nhìn cái cây màu xanh biếc còn dính nước bùn kia, hiển nhiên vừa ngắt không lâu.
Nàng từng ở sách thuốc xem qua hình vẽ của loài cây này, nghe nói năm mươi năm mới sinh trưởng một lần, hơn nữa lại là sinh trưởng ở nơi lạnh lẽo cực độ, ngàn vàng khó mua, thế gian khó tìm.
Nguồn bệnh của nàng, phải dùng loại thần tiên thảo này làm thuốc dẫn, năm đó phụ thân nghĩ hết phương pháp, cũng không tìm được nó, không nghĩ tới hắn lại tìm được.
Đối mặt ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng, Hoàng Phủ Cận giương cười. “Tuy rằng nàng không chịu nói, nhưng ta tra được nguồn gốc bệnh của nàng phải dùng cây thần tiên thảo này mới có thể trị liệu, cho nên những ngày trước ta không ngừng ở bên ngoài tìm kiếm nó, đã trải qua một phen trắc trở, cuối cùng trời không phụ người có lòng.”
Miệng hắn nói thật dễ dàng, nhưng chuyện bên trong, cho dù ba ngày ba đêm cũng chưa nói xong.
Dạ Sở Tụ thông minh sâu sắc, thấy hắn rõ ràng gầy yếu vài vòng, trên mặt còn mang theo vẻ mệt mỏi, liền biết thứ này tìm đến không dễ.
Tầm mắt dời xuống, thấy y bào của hắn nhiễm vài đạo vết máu, chỗ cổ tay còn có chút trầy da, nàng lắp bắp kinh hãi.
Hoàng Phủ Cận vội vàng đưa cánh tay giấu đến phía sau, như cũ cười đến vân đạm phong khinh (thật nhẹ nhàng). “Bất quá là trầy da một chút, không có trở ngại, nhưng thật ra nàng, cư nhiên hiểu lầm ta đi Phúc Mãn lâu tìm cô nương, thật sự nên phạt.” Hắn trừng phạt đánh nhẹ vào hông nàng dưới lớp chăn. “Ta không đáng cho nàng tin tưởng vậy sao?”
“Nhưng là, ta nghe những hạ nhân nói.”
“Hạ nhân nói cái gì nàng đều tin tưởng?”
Hắn vô lực thở dài. “Ta thật là đi tìm cô nương ở Phúc Mãn lâu, nhưng nàng cũng nên hỏi một chút ta vì sao tìm các nàng. Ngày đó ở Phúc Mãn lâu, ta trong lúc vô ý nghe thấy có người nhắc tới thần tiên thảo, sau lại hỏi ra, mới biết được nguyên lai có một cô nương xướng khúc quê ở phương bắc, nàng biết làm sao có thần tiên thảo, những ngày đó vội vàng tìm nàng gặt hái, sau đó dẫn theo vài thị vệ bên người ra roi thúc ngựa đi phương bắc, theo lời cô nương kia, tìm mấy ngày, mới tìm được nó.”
Hắn nhéo nhéo hai má của nàng, mắt lộ bất đắc dĩ. “Không nghĩ tới lại khiến nàng hiểu lầm ta đi bên ngoài tìm cô nương.”
Nói tới đây, hắn đột nhiên nở nụ cười. “Bất quá Sở Tụ, đây là không phải cho thấy rằng, nàng vẫn để ý ta sao?”
“Ta mới không...” Vẻ mặt nàng xấu hổ vì bị người nói trúng tâm sự, vừa định cãi lại, hắn đột nhiên ôm chặt nàng.
“Tốt lắm, ta biết, mặc kệ nàng có để ý ta hay không, cũng không trọng yếu, chỉ cần trong lòng nàng biết, ta để ý nàng, không thể không có nàng, vậy đủ.”
“Bảy năm nay, ta mỗi ngày đều vượt qua trong hối hận, thường xuyên mơ thấy thi thể bị đốt trọi trong lãnh cung kia, có đôi khi nàng hội đột nhiên biến thành mặt của nàng, đầu đầy máu, khóc nói cho ta biết, nàng rất đau, ta muốn cầm lấy tay nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, nàng lại đột nhiên biến mất, loại ác mộng này, ta không muốn trải qua nữa, may mắn nàng còn sống, Tụ nhi của ta...”
Gắt gao đem nàng ôm ở trước ngực mình, giống như buông lỏng tay, nàng sẽ xoay mình biến mất, loại cảm giác bất an này, làm thân mình hắn run lên.
Dạ Sở Tụ cũng cảm nhận được cái loại bất an này, nhẹ nắm bàn tay to của hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. “Cận...”
Nhìn hắn, nàng biết, chính mình chung quy là không thể quên hắn.
“Thiếp cũng đã cho rằng thiếp sẽ chết trong tràng lửa lớn kia, ngày đó chung quanh đều là khói dày đặc, thiếp lúc ấy thật sợ hãi, là Thải Lâm đã cứu thiếp, nhưng cô ấy lại bị một đoạn xà nhà cháy rớt xuống làm bị thương, khi cha thiếp đến, thiếp muốn hôn mê bất tỉnh, sau, thiếp mới biết được Thải Lâm đã bị xà nhà rớt trúng chết tại chỗ, cha thiếp liền tương kế tựu kế, đem miếng ngọc chàng tặng thiếp đặt ở trên người Thải Lâm, muốn tạo thành hiện trường giả thiếp đã bị chết cháy.”
“Thiếp tuy rằng được cứu ra ngoài cung, mà trên người đều bị bỏng nhiều chỗ, còn có mang, cha thiếp vì cứu thiếp, nghĩ hết tất cả biện pháp, thiếp thậm chí không dám nghĩ lại, những ngày đó thiếp đến tột cùng là làm sao sống lại.”
“Thực xin lỗi...” Hắn gắt gao ôm thân thể gầy yếu mềm mại của nàng, không dám đi tưởng tượng trường hợp tàn khốc này. “Ta biết nói lại thực nhiều lời xin lỗi, cũng không thể bù lại sai lầm năm đó ta phạm phải, nếu không phải ta nhất thời hồ đồ, để nàng...”
Hắn nghẹn ngào, trong mắt tràn đầy tự trách. “Ta sẽ không vì chính mình tìm cớ giải vây, nếu nàng cảm thấy ta không đáng tha thứ như cũ, ta sẽ kiên nhẫn chờ, bất luận là bảy năm, mười năm, hai mươi năm, ta nguyện ý dùng thời gian cả đời đi bù lại, chỉ cần... nàng cho ta cơ hội này.”
Dạ Sở Tụ nghe xong lòng chua xót. Hắn là một nam tử cao ngạo như thế nào, tay cầm quyền cao trong thiên hạ, nữ tử ở thế gian mặc hắn chọn lựa, nhưng hắn lại duy độc đối chính mình si tình chờ đợi.
Nàng biết năm đó một câu ân đoạn nghĩa tuyệt của nàng, làm thương tổn lòng hắn, cũng thương tổn lẫn nhau, thậm chí gây nên bảy năm chia cách của bọn họ.
Nếu nàng đồng ý thoái nhượng từng bước, thương tổn này, có phải cũng sẽ không phát sinh hay không?
Tương lai không thể biết, nhưng bảy năm nay chính mình chưa từng quên hắn, mỗi lúc đêm khuya, càng là tưởng niệm cái ôm ấp của hắn, tất cả của hắn.
Không nghĩ về sau lại hối hận, nàng hai tay ôm chặt lấy cổ hắn. “Cận, mặc kệ kiếp này ai phụ ai, thiếp cũng không muốn lại bỏ lỡ!”
Một câu không muốn bỏ qua, hứa hẹn tất cả.
Hoàng Phủ Cận biết, Tụ nhi của hắn, lại trở về bên người hắn, đối với hạnh phúc không dễ đến này, lần này hắn thật cẩn thận che chở.
Từ sau khi Tụ nhi uống thần tiên thảo mà hắn thiên tân vạn khổ đạt được, thân mình sợ lạnh xác thực được cải thiện. Hai tiểu tử kia thấy sức khoẻ mẫu thân tốt rất nhiều, cũng mở rộng lòng, nhưng vẫn khắp nơi đề phòng hắn.
Tuy rằng bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng hắn xác định bọn họ khẳng định biết quan hệ của mình và bọn họ.
Hắn từng lén hỏi qua Tụ nhi, nàng chưa từng đề cập với bọn họ phụ thân là ai, bọn họ cũng chưa từng hỏi qua.
Sau khi bệnh của Tụ nhi khỏi, hai người vô ý trở nên vô cùng thân thiết, hai huynh đệ mỗi lần nhìn thấy, đều lộ ra ánh mắt cảnh cáo.
“Mặc kệ ngài đến tột cùng đùa giỡn quỷ kế gì, tôi cảnh cáo ngài, nếu nương của tôi bởi vì ngài mà bị thương, tôi tuyệt sẽ không bỏ qua ngài!” Một buổi sáng sớm, Bạch Huyền Li ngày thường rất ít mở miệng đè thấp tiếng nói, uy hiếp trừng hắn một cái.
Hoàng Phủ Cận nhíu mày, chỉ cảm thấy thú vị.
Bạch Huyền Duật một tay khoát lên vai đệ đệ. “Nương trước kia bị người xấu khi dễ, là vì bên người nàng không có người che chở nàng, bất quá hiện tại…” Cậu có dụng ý khác nhìn Hoàng Phủ Cận một cái. “Những người muốn khi dễ nương nếu có hành vi gì xấu, hậu quả tự hành phụ trách.”
Hoàng Phủ Cận nửa ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa nhỏ kia, thấy bọn chúng kiêu căng cùng chính mình đối diện, hiển nhiên là thật lâu thật lâu trước kia, cũng đã biết thân phận chân chính của hắn.
Chẳng qua bọn chúng chưa bao giờ chịu thừa nhận, cũng không để người cha như hắn để vào mắt, càng đáng sợ là, bọn chúng khẳng định biết chuyện xảy ra năm đó, mới có thể đối hắn địch ý sâu như vậy.
Bất quá, hiện tại cũng không phải lúc hắn truy vấn bọn chúng làm sao biết chân tướng.
Bên môi Hoàng Phủ Cận giơ lên nụ cười tự phụ. “Hai đứa các con dũng khí khả gia (can đảm đáng khen), nhưng ta muốn nhắc nhở các con một câu, tổng có một ngày, ta sẽ cho các con ngoan ngoãn gọi ta một tiếng...” Lời không nói ra miệng nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Không đợi bọn chúng có phản ứng gì, hắn đã đứng dậy giương cây quạt xoay người rời đi.
Hai huynh đệ tức giận trừng mắt bóng dáng thon dài cao ngất của hắn.
Hoàng Phủ Cận không có quay đầu, lại biết chính mình thành công bắt bẻ hai tiểu quỷ kia.
Tuy rằng rất muốn nghe bọn chúng kêu mình một tiếng cha, nhưng hắn không vội, còn nhiều thời gian.
Sau khi đưa hai đứa con đi học đường, Dạ Sở Tụ đề xuất phải về y quán một chuyến, bởi vì lúc này rất nhiều dân chúng đều tới cửa cầu trị.
Hoàng Phủ Cận không phản đối nàng, giống như ngưu bì đường quấn quít lấy nàng hồi y quán.
Từ sau khi hai người giải thích hết hiềm nghi, khi ở chung một mình, thì hơn phân nửa đều như muốn nói hết tất cả chuyện đã phát sinh trong bảy năm nay, nhưng Tụ nhi cực ít hỏi đến chuyện trong cung.
Hắn từng thử muốn nàng cùng mình hồi cung, nhưng nhắc tới đến đề tài này, nàng sẽ thông minh tránh đi, liên tục mấy ngày, Hoàng Phủ Cận có chút nóng nảy.
Tuy rằng lần này ra kinh, hắn đã an bài Tư Đồ Thanh giúp mình xử lý quốc sự, nhưng nước không thể một ngày không có vua, hắn ra cung cũng có một đoạn thời gian, nếu không trở về, sợ sẽ xuất hiện náo động.
Hắn lại không thể bắt buộc Tụ nhi hồi cung, không khỏi cảm thấy phiền não.
Hai người đi tới y quán, đã muốn có bệnh nhân chờ lâu ngày, Dạ Sở Tụ vội vàng giúp người ta xem bệnh, Trung Phúc ở một bên hầu hạ.
Hoàng Phủ Cận liền nhàn nhã ngồi ở một bên, lẳng lặng đánh giá nàng.
Bảy năm qua, cô gái ngây ngô xinh đẹp trước kia, đã muốn lột xác thành tuyệt sắc giai nhân hôm nay, cỗ hơi thở độc đáo đàm nhã trên người nàng, mê hoặc mắt hắn như cũ.
Từ xưa đế vương thê thiếp thành đàn, mà hắn, lại chỉ thương một mình nàng, đời này kiếp này, không bao giờ có thể buông tay nữa.
Bảy năm trước sinh ly tử biệt, đã chặt đứt tình niệm (có thể xem như là tình yêu) của hắn, nay nàng chết đi sống lại, là trên trời nhìn thấy thương xót hắn, hắn sẽ quý trọng, hảo hảo giữ lấy bảo bối mất rồi lại phục này.
Trong lòng đang nghĩ tới, bên tai truyền đến một đạo tiếng kêu sợ hãi.
“U U”
Khi hoàn hồn, chỉ thấy một nam tử chừng mười tám, chín tuổi, mặt quan như ngọc, cả người quý khí, đi thẳng về phía Dạ Sở Tụ, tiến lên bắt lấy hai tay của nàng.
“U U, là ta a, nàng còn nhớ rõ ta không? Ta là Tiểu Cát a.”
Nàng hoảng sợ, đợi cẩn thận đánh giá một lát, đột nhiên giật mình kêu to, “Tiểu Cát?”
“Đúng vậy đúng vậy, U U còn nhớ rõ ta.” Tiểu Cát vẻ mặt kích động.
“Ba năm trước đây nàng đã cứu ta, ta đã tự nói với mình, ngày gặp lại, ta nhất định phải cưới nàng làm vợ. Lúc trước nàng chê ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng năm nay ta đã mười tám tuổi, U U, nàng có bằng lòng gả cho ta hay không, làm thê tử của ta? Ta sẽ đối với nàng thật tốt, cả đời thương nàng yêu nàng, nha, đúng rồi, còn có hai bảo bối đáng yêu của ngươi, vài năm nay, ta mỗi ngày ngóng trông để cho hai đứa nhỏ kia kêu ta một tiếng cha đấy.” Hắn tự đem mục đích của bản thân nói xong, hoàn toàn không đem người bên ngoài để vào mắt.
Dạ Sở Tụ bị hắn dọa ngốc, trong khoảng thời gian ngắn không thể suy nghĩ.
Hoàng Phủ Cận nghe xong, trong lòng giận dữ.
Nhưng hắn nhịn xuống táo bạo, đứng dậy đi về phía bọn họ, dùng cây quạt xếp một phen tách nam tử và Dạ Sở Sụ ra, bên môi mang theo ý cười trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Vị công tử này, nam nữ thụ thụ bất thân, mời ngươi tôn trọng chút.”
“Nga? Như vậy ngươi là ai?”
Hoàng Phủ Cận trấn định tự nhiên, lại không xem nhẹ ánh mắt khôn khéo chợt lóe lên của đối phương, vừa liếc mắt một cái hắn liền nhìn ra, tiểu tử này mặc dù bề ngoài bất cần đời, kì thực là người không dễ chọc. “Ta là ai, ngươi tạm thời còn không có tư cách biết.” Trong lời nói, vẫn không mất kiêu căng tao nhã.
“Không tư cách sao?” Tiểu Cát ý vị thâm trường đánh giá hắn một cái, gương mặt nguyên bản mỉm cười, càng trở nên thâm trầm.
Hoàng Phủ Cận mặc dù cười nhạt, nhưng hai người quen biết nhiều năm, Dạ Sở Tụ đã nhìn ra, đây là điềm báo hắn sắp tức giận.
“U U! Mặc kệ người này là ai, ta chỉ hỏi nàng, nàng có bằng lòng gả cho ta làm vợ, đời này kiếp này, để cho ta tới chăm sóc nàng hay không?”
“Nàng sẽ không gả cho ngươi.” Hoàng Phủ Cận thản nhiên tự tại giương cây quạt như trước, nhưng trong mắt đã muốn dần dần lạnh như băng.
“Nàng có thể gả cho ta làm vợ hay không, tựa hồ còn không tới phiên ngươi can thiệp.” Tiểu Cát làm bộ dáng khiêu khích.
“Này,” Dạ Sở Tụ tức giận che ở giữa hai người. “Các người đủ rồi, nơi này tốt xấu là y quán của ta, ta còn có bệnh nhân...”
Gặp vô số ánh mắt tò mò trong y quán đang đánh giá nàng, Dạ Sở Tụ cảm thấy xấu hổ. Cũng không biết Hoàng Phủ Cận làm cái gì, nhất thời xuất hiện mười mấy cái thị vệ khôn khéo, đem những người đang chờ đuổi về sạch sẽ.
Chỉ còn lại có Trung Phúc, kinh ngạc giương miệng.
Tiểu Cát mới đầu cũng là ngẩn ra, đáy lòng âm thầm phỏng đoán, nam tử tuấn lãng so với chính mình cao hơn vài phần này đến tột cùng là ai.
“U U, vị này là...”
Hoàng Phủ Cận tuy rằng cực lực chịu đựng cáu kỉnh, nhưng sự nôn nóng cùng phẫn nộ phát ra từ ánh mắt, lại bán đứng sự ngụy trang của hắn.
Thấy thế, Dạ Sở Tụ cười. Hoàng Phủ Cận thuở nhỏ sinh ra ở nhà đế vương, muốn cái gì thì có cái đó, chẳng bao lâu sau, lại lộ ra vẻ mặt lo lắng đồ vật mơ ước của hắn bị người ta cướp đi.
Nguyên lai... Hắn cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ sợ hãi.
Năm đó, hắn cưới vài người vợ, chính mình lúc đó chẳng phải có tâm tư như vậy sao? Càng để ý một người, liền càng không muốn đối phương bị những người khác có được.
Gặp hai nam tử đều đang chờ đợi câu trả lời của nàng, nàng than nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Cận, nắm lấy tay hắn.
“Tiểu Cát, huynh...Chính là thân sinh phụ thân của Huyền Duật và Huyền Li.”
Đối phương hung hăng ngẩn ra, không thể tin được lời nàng nói là thật.
“Nhưng...Nàng không phải đã nói, phụ thân bọn họ sớm đã mất nhiều năm?”
Hoàng Phủ Cận nghe đến đó, ngực cứng lại, tức giận trừng mắt nhìn Dạ Sở Tụ một cái. Nàng thế nhưng...
Dạ Sở Tụ bị hắn trừng có chút chột dạ. “Này…Này...”
“Vợ chồng chúng ta bất quá là tranh chấp nhỏ, cho dù nàng từng nói qua với ngươi điều gì, cũng đều là giận mà nói.” Hoàng Phủ Cận toàn lực duy trì hình tượng cao quý của mình, kì thực đáy lòng hận không thể đem cái tên vọng tưởng hoành đao đoạt ái (cướp đoạt tình yêu chăng ) trước mắt này bầm thây vạn đoạn.
Tình yêu quả nhiên là ích kỷ! Hắn không cho phép Tụ nhi của hắn bị bất luận kẻ nào mơ ước, đời này kiếp này, Tụ nhi chỉ có thể là của một mình hắn. Tên kia còn muốn nói cái gì, nhưng Hoàng Phủ Cận không cho hắn cơ hội, trực tiếp làm cho thị vệ che cái miệng của hắn, nếu lại nghe tiếp nữa, hắn sợ chính mình tức giận đến mức ban cái chết cho đối phương.
Nguyên lai ba năm trước đây, Dạ Sở Tụ lên núi hái thuốc từng trong lúc vô ý cứu một thiếu niên hôn mê, lúc ấy thân thể hắn chịu trọng thương, như là bị người tập kích ngã xuống vách núi.
Nàng hao hết thiên tân vạn khổ mới đem hắn cứu tỉnh, nhưng khi hắn tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ rõ, cho nên mới cho hắn một cái tên gọi Tiểu Cát.
Sau, hai người sớm chiều ở chung, Tiểu Cát cùng hai con của nàng chơi thập phần vui vẻ, đại khái là chịu ân huệ của nàng, lại cảm thấy nàng ôn nhu săn sóc, cho nên cả ngày la hét muốn lấy nàng làm vợ. Dạ Sở Tụ chỉ xem là hắn đang đùa với mình, cũng không để ý tới, sau đó không lâu, Tiểu Cát đột nhiên biến mất, nàng từng thử tìm, nhưng cũng không tìm được, không nghĩ tới ba năm sau ngoài ý muốn gặp lại. Sau khi nói rõ ngọn nguồn, thấy Hoàng Phủ Cận vẫn mang thần sắc sầu lo, nàng nâng khuôn mặt tuấn tú của hắn lên. “Cận ca ca có phải đang ghen hay không?”
Từ sau khi hai người hòa hảo, nàng vẫn là lần đầu tiên hô lên ba chữ này.
Hoàng Phủ Cận nghe vậy cả người run lên, kỷ niệm ngày xưa, toàn bộ lập tức hiện lên.
Bộ dáng siêu phàm thoát tục, tính tình thông minh lanh lợi của Tụ nhi, cho dù nàng không đi trêu chọc, người khác cũng sẽ thích nàng.
Hoàng Phủ Cận một tay ôm lấy thân mình gầy gò của nàng vào trong lòng. “Tụ nhi, ta hiện tại rốt cuộc có thể tự mình thể nghiệm cảm thụ của nàng năm đó.”
Thân thể mềm mại nhẹ nhàng run lên trong lòng, đưa tay ôm lấy hắn, tất cả đều ở trong không nói (ý là không nói cũng hiểu).