Lúc ấy bởi vì thân ở nước lạ, cho nên không thể không mai danh ẩn tích, sau lại bị Viêm quốc hoàng đế phái người tìm trở về, lúc trước đi quá nhanh, không có nói với Dạ Sở Tụ liền rời đi.
Đợi sau khi hắn trở lại hoàng cung, Hoàng đế Viêm quốc bốn phía tra rõ việc này, hắn liền bị hoàng huynh nhốt vào hoàng cung, không cho phép hắn lại một mình đi ra ngoài.
Cứ như vậy qua suốt ba năm, đến khi Âu Dương Đình có đủ năng lực tự bảo hộ mình, Hoàng đế Viêm quốc mới chuẩn hắn ra cung.
Không nghĩ tới từ biệt ba năm, Bạch U Nhiên hắn từng ái mộ thế nhưng tìm được chân mệnh thiên tử của nàng rồi!
Lần này Âu Dương Đình đến Doanh quốc, đúng là muốn tìm lại Bạch U Nhiên, về phương diện khác cũng vì tới thăm nghĩa huynh Tư Đồ Thanh của mình.
Khi hắn ở trong bữa tiệc hoàng gia nhìn thấy Hoàng Phủ Cận, đột nhiên sửng sốt, tuy nói lần đầu tiên gặp, hắn liền thấy Hoàng Phủ Cận đều không phải người thường, nhưng vạn vạn không nghĩ tới, hắn dĩ nhiên là thiên tử Doanh quốc.
Âu Dương Đình cùng Dạ Sở Tụ chính là lấy phương thức quân thần ân cần thăm hỏi nhau, cũng không có khoảng cách.
Mọi người ở đây vui chơi giải trí, nói nói cười cười, Âu Dương Đình đột nhiên đứng dậy tiến lên, khom người thi lễ.
“Hoàng thượng, lần này thần đến, vốn muốn tìm một vị ân nhân cứu mạng, tên gọi của nàng là Bạch U Nhiên, là một vị thần y, bản y thuật này là thứ nàng vẫn muốn, nhưng ngày thần về sắp tới, sợ là không thể trực tiếp đưa cho nàng.”
Hắn từ trong lòng lấy ra một quyển sách có bìa màu lam, hai tay trình lên. “Nếu có một ngày nhìn thấy vị thần y Bạch U Nhiên kia, thỉnh cầu hoàng thượng tự tay giao tặng bản “Tuyệt thế y kinh này” cho nàng.”
Một đôi mắt cố ý hướng về phía Dạ Sở Tụ, mắt nàng mang cảm kích nhìn lại.
Tuy rằng Âu Dương Đình bất cần đời, nhưng hắn từ năm mười lăm tuổi gặp Dạ Sở Tụ, hắn là thiệt tình thích nữ tử lớn hơn mình mấy tuổi này.
Bất đắc dĩ nay nàng là Doanh quốc hoàng hậu, quân thần có khác, vì thanh danh Dạ Sở Tụ, hắn không thể không giả bộ hai người không nhận thức, miễn cho trong triều có người đàm tiếu, ảnh hưởng đến địa vị của nàng.
Đức Hỉ vội vàng tiến lên, tiếp được bản y thuật kia, thật cẩn thận trình lên.
“Cửu Vương gia thật là có tâm.” Hoàng Phủ Cận có lễ nói lời cảm tạ.
Hắn biết Tụ nhi muốn bản sách thuốc này đã thật lâu, mấy ngày này hắn vẫn sai người cố gắng tìm kiếm sách thuốc này, không nghĩ tới lại bị Âu Dương Đình tìm được.
Dạ Sở Tụ sao lại có thể không cảm động? Lần trước hai người từ biệt ở Dương Châu, nàng còn nhớ rõ ngay lúc đó Tiểu Cát hỏi mình, “Cùng người nọ ở một chỗ, thật sự sẽ hạnh phúc sao?”
Nàng lúc ấy cười đến thản nhiên, chỉ trả lời: “Hạnh phúc hay không hạnh phúc, phải đích thân trải qua mới có thể biết.”
“U U, nếu người nọ đối với nàng không tốt, hãy nhớ rõ còn có một Tiểu Cát sẽ ở bên cạnh nàng, cùng nàng.”
Lập tức, nàng cảm động. Một vị công tử năm ấy mười tám tuổi, đơn giản là chính mình từng có ân với hắn, lại muốn dùng phương thức này bảo hộ nàng.
Hai người gặp lại, một người trở thành Doanh quốc hoàng hậu, một người cũng là Viêm quốc vương gia, thế sự thật sự là khó có thể đoán trước.
Âu Dương Đình không có ở trong loại trường hợp này nhận thức với mình, nàng hiểu được hắn là quan tâm nàng, vì tránh cho lời ra tiếng vào, cảm thấy càng thêm cảm kích hắn.
Tiệc tối chấm dứt, sau khi tắm rửa thay quần áo Dạ Sở Tụ chỉ thấy Hoàng Phủ Cận sắc mặt lạnh lùng.
Mái tóc nàng rối tung, mỉm cười từ sau lưng hắn nhẹ nhàng ôm hắn. “Cận ca ca làm sao vậy? Chẳng lẽ là bị đại thần chuốc say?”
Trong lòng Hoàng Phủ Cận thật pha không phải tư vị (không tốt), không nói chính mình là đương triều thiên tử, là đế vương không thể ngỗ nghịch, cho dù là nam nhân bình thường, cũng không thể dễ dàng tha thứ nữ nhân mình yêu mặt mày đưa tình với nam nhân khác!
Được rồi! Hắn thừa nhận dùng mặt mày đưa tình để hình dung Tụ nhi và Âu Dương Đình có chút quá đáng, nhưng, chỉ cần nghĩ đến ngày ấy khi rời đi Dương Châu, hình ảnh ly biệt lưu luyến không rời của hai người, đến hôm nay Âu Dương Đình còn dâng lên bảng sách thuốc kia, hắn có thể nào không ghen tị?
“Bản sách thuốc kia, vốn nên từ trẫm tự mình đi tìm thấy cho nàng.” Sau một hồi, hắn có chút dỗi nói ra những lời này.
Dạ Sở Tụ cười một tiếng. “Hoàng thượng không phải lại đang ghen chứ?”
Bị nói trúng tâm sự, Hoàng Phủ Cận giận tái mặt, loại tâm tình lo được lo mất này, làm cho hắn có chút ảo não lại có chút không thoải mái, bảy năm cách biệt, Tụ nhi có cơ hội nhận thức nam nhân khác, thậm chí...
Không muốn nghĩ tiếp! Nhưng cảm xúc hoài nghi tựa như ma quỷ tàn phá lòng hắn, làm cho hắn bất an, cũng làm cho hắn phiền chán.
Đúng lúc này, chỉ nghe Dạ Sở Tụ phía sau truyền đến một trận nôn khan, hắn hoảng sợ, lo lắng vội vàng quay người lại, chỉ thấy nàng nửa ghé vào bên giường, bàn tay khổ sở vỗ ngực.
“Tụ nhi, Tụ nhi, nàng làm sao vậy?” Thấy sắc mặt nàng trong nháy mắt tái nhợt, hắn sợ tới mức chân tay luống cuống.
Dạ Sở Tụ lại nôn khan một hồi lâu. “Có thể là đêm nay ăn phải cái gì không tốt rồi...”
Hoàng Phủ Cận nghe vậy, vội vàng truyền lệnh gọi Thái y.
“Hoàng thượng…” Dạ Sở Tụ một phen kéo lấy cổ tay hắn, sắc mặt từ trắng dần dần chuyển hồng. “Tụ nhi không có việc gì, đây chính là tình trạng bình thường.”
“Cái gì tình trạng bình thường? Đáng chết! Đám nô tài ở ngự phòng kia làm việc thế nào? Thế nhưng cho nàng ăn đến đau bụng.”
“Không liên quan đến ngự phòng, là thiếp...” Nhưng vào lúc này Thái y vội vàng đi tới, Dạ Sở Tụ không nghĩ tới động tác của người hầu cư nhiên nhanh như vậy. Cũng tốt, tuy rằng trong lòng nàng đã muốn nắm chắc, nhưng để cho Thái y xác định sẽ thỏa đáng hơn.
Hoàng Phủ Cận một lòng bởi vì Âu Dương Đình xuất hiện mà không thoải mái, nay gặp thân thể Dạ Sở Tụ không khoẻ, tâm tình càng thêm phiền muộn.
Không biết ép buộc bao lâu, vài Thái y rốt cuộc mặt mang vui mừng từ bên trong đi ra, cùng đều quỳ xuống.
“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu đã có thai hai tháng!”
“Cái gì?” Hoàng Phủ Cận một phen nắm lên một vị Thái y trong đó. “Ngươi nói hoàng hậu có thai? Đây chính là sự thật?”
Thái y thấy hoàng thượng khi nghe đến hoàng hậu có thai, chẳng những không biểu hiện ra thần sắc kinh hỉ vạn phần, ngược lại mặt còn xanh mét, không khỏi cảm thấy có chút khiếp sợ.
“Hồi... Hồi hoàng thượng, lão thần ở trong cung hầu hạ suốt ba mươi năm, Này…Hỉ mạch này, quả quyết là không xem sai.”
Hoàng Phủ Cận sắc mặt buồn bã. Hai tháng? Vậy chẳng phải là từ lúc rời đi Dương Châu?
Hắn nhớ rõ chính mình khi ở Dương Châu chưa bao giờ cùng nàng có tiếp xúc vô cùng thân thiết, sau đó vì có thể khuyên nàng hồi cung, hắn còn dùng đoạn tình hoàn, nhưng Tụ nhi lại bị chẩn ra có mang hai tháng, chẳng lẽ... Trước một ngày rời đi Dương Châu, Tụ nhi trở về chậm chạp, nàng cùng Âu Dương Đình
Nghĩ đến đây, hắn căng tuấn dung đuổi hết tất cả người hầu tôi tớ, cùng với những Thái y đang quỳ rạp dưới đất này.
Đêm đó khi Sở Tụ thấy hắn từ bên ngoài tiến vào, sắc mặt không khỏi đỏ lên. “Hoàng thượng, chàng đã biết rồi?”
Hoàng Phủ Cận mặt lạnh lùng nghiêm khắc đi đến trước giường, âm trầm nhìn xuống nàng.
“Nàng là nói chuyện nàng có mang thai?” Thanh âm lạnh như băng, cơ hồ không có nửa điểm cảm tình.
Nguyên bản Dạ Sở Tụ còn vui mừng rạo rực, nhất thời lộ ra vẻ mặt khó hiểu. “Hoàng thượng, chàng...Sắc mặt sao lại khó coi như vậy? Hay là...Chàng không hi vọng Tụ nhi có thai?”
Những lời này dẫn phát lửa giận của Hoàng Phủ Cận. “Dạ Sở Tụ, trên thực tế trẫm hiện tại muốn hỏi nhất là, đứa nhỏ trong bụng nàng đến tột cùng là của ai?” Hô hấp của Dạ Sở Tụ cứng lại, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào.
“Trẫm nhớ rõ trước khi mang nàng rời khỏi Dương Châu, từng tận mắt thấy ngươi gặp Âu Dương Đình. Hơn nữa ngày đó trẫm uống đoạn tình hoàn trước mặt của nàng.”
“Chàng cư nhiên... Hoài nghi ta?” Thấy vẻ mặt hắn vô tình nói ra những lời này, lạnh đến làm cho nàng kinh hãi.
Hoàng Phủ Cận tuyệt vọng thống khổ chất vấn: “Tụ nhi, bảy năm trước thật là trẫm có phụ nàng, trải qua mấy năm nay, chúng ta tra tấn lẫn nhau, thương tổn lẫn nhau, nhưng vì nàng, trẫm hao tổn tâm cơ tranh thủ, kết quả nàng lại làm như vậy...Chẳng lẽ đơn giản là trẫm ngày đó cùng Ngu Tiểu Điệp... Cho nên nàng dùng cách này báo lại sự hồ đồ ngày đó của trẫm sao?”
Hắn cũng không muốn nói ra như vậy, nhưng ghen tị cắn nuốt lý trí hắn, làm cho hắn nói không suy nghĩ.
Dạ Sở Tụ hung hăng ngẩn ra, không thể tin được lời này thế nhưng lại phát ra từ miệng Hoàng Phủ Cận.
Bảy năm trước nàng mang thai, vì thân mình khó chịu, không muốn cùng hắn dây dưa nhiều, lại đổi lấy hắn phản bội, tuy rằng Ngu Tiểu Điệp cùng Ngu thái hậu từ giữa làm khó dễ, nhưng hành vi của Hoàng Phủ Cận, quả thật làm hại nàng thống khổ.
Bảy năm sau nàng lại mang thai, vốn tưởng rằng sẽ mang đến cho hắn kinh hỉ, cũng không đoán được sau khi hắn biết nàng có thai, chẳng những không có tình cảm vui mừng, ngược lại lời nói lạnh nhạt, còn đoán nàng phản bội hắn!
Hắn luôn miệng nói cái gì đời này kiếp này quyết không chia lìa, tương ái lẫn nhau, nay chỉ vì nàng mang thai, mà hắn tự xưng ăn đoạn tình hoàn, liền nhận định nàng phản bội hắn?
Vì sao hắn không hỏi nàng sao lại mang thai?
Vì sao hắn không hỏi đoạn tình hoàn kia có phải thật sự là đoạn tình hoàn hay không?
Cũng không biết là dỗi hay là ảo não, nàng đột nhiên lạnh lùng cười, “Lực suy đoán của hoàng thượng thật đúng là làm nô tì bội phục, cư nhiên còn nhắc đến chuyện của Ngu Tiểu Điệp.”
Ánh mắt nàng trống rỗng khẽ vuốt cái bụng bằng phẳng của mình. “Đúng vậy, đứa nhỏ này... xác thực không phải của hoàng thượng, vậy thì như thế nào?” Nàng đột nhiên giương mắt, tuyệt vọng nhìn hắn. “Hiện tại hoàng thượng rốt cuộc hiểu được cảm thụ năm đó của ta?”
“Nàng... nàng thật to gan, nàng không sợ nàng làm như vậy trẫm sẽ trị tội nàng?”
“Chẳng lẽ hoàng thượng lại muốn giống bảy năm trước, đem ta nhốt vào lãnh cung?”
Một màn vào bảy năm trước kia, đồng thời hiện lên trong đầu hai người.
Dạ Sở Tụ đỏ hốc mắt, nhưng vẫn cắn răng duy trì hình tượng cao ngạo của mình.
Đáy lòng Hoàng Phủ Cận đột nhiên đau xót, sợ cùng nàng giằng co tiếp, sẽ làm ra chuyện mất lý trí, hắn không muốn lại mất đi nàng, không muốn lại thừa nhận sự dày vò về thể xác lẫn tinh thần này một lần nào nữa, lại càng không muốn cho hạnh phúc mình khó khăn tìm về, lại trốn đi từ trong tay hắn như vậy!
Nhưng, nghĩ đến tiểu sinh mệnh trong bụng nàng, bị cảm giác phản bội, xé rách tất cả tình cảm thương tiếc trong nội tâm hắn.
Hận? Không hận? Hắn không biết, hắn thực loạn, cho dù thân là vua của một nước, nhưng đối mặt vấn đề tình cảm, chân tay vẫn luống cuống như cũ.
Cắt không đứt, để ý thì loạn.
Cuối cùng, hắn phất tay áo dường như trốn tránh rời đi tẩm cung.
Mà Dạ Sở Tụ ở phía sau vào một khắc đó, rốt cuộc ức chế không được không tiếng động chảy nước mắt xuống.