Chương 3
Hoàng Phủ Cận vừa lâm triều xong, liền hừng hực chạy tới Từ Vân cung, cung nữ thái giám hai bên nhìn thấy, vội vàng hành lễ.
“Điện hạ…”
“Miễn miễn.” Hắn không kiên nhẫn vẫy tay, trên khuôn mặt tuấn tú tất cả đều là thần sắc lo lắng, vội vàng vào trong tẩm cung, tiểu nha đầu hầu hạ canh giữ ở trước giường hốc mắt hồng hồng, trong tay còn bưng chén thuốc.
“Tụ nhi...”
Cũng không để ý tới tiểu nha đầu, hắn bước nhanh đi đến trước giường, tinh tế đánh giá người nằm trên giường vì bệnh mà hai gò má bị nóng đến đỏ bừng, môi khô nứt, ánh mắt đục ngầu.
Gương mặt nguyên bản vốn thanh tú xinh đẹp, nay nhiễm thượng bệnh sắc, tiều tụy suy yếu khiến người đau lòng.
“Sao bệnh lại nghiêm trọng như vậy? Thái y đâu? Thái y vì sao không ở nơi này? Đám nô tài chết tiệt này các ngươi làm việc như vậy sao?”
Mấy ngày nay hắn bận giúp phụ hoàng xử lý quốc sự, đã hai ngày không đến Từ Vân cung thăm Tụ nhi, nô tài trong Từ Vân cung thấy nàng bệnh thật sự nghiêm trọng, không dám lại trì hoãn, đi bẩm báo thái tử.
Cho nên Hoàng Phủ Cận vừa lâm triều xong, liền khéo léo từ chối phụ hoàng muốn đàm luận quốc sự cùng hắn, vội vàng chạy tới Từ Vân cung.
Khi hắn thấy Dạ Sở Tụ bệnh nặng như vậy, không còn vẻ tươi đẹp kiều mỵ của ngày xưa, trong lòng thật đau, cũng không biết là giận hay tức, liền bắt đầu trách cứ những nô tài hầu hạ.
“Cận ca ca...” Dạ Sở Tụ nằm ở trên giường, suy yếu vô lực đưa tay kéo áo hắn.
“Không liên quan bọn họ, Thái y đến xem qua, ấy phương thuốc, nhưng... muội không muốn uống thuốc.”
Nàng hơi thở mỏng manh, đối với chén thuốc vẫn còn tỏa nhiệt mà tiểu nha đầu đang cầm chán ghét đến tận xương tủy.
“Không uống thuốc sao được?” Hoàng Phủ Cận không hờn giận nhíu mày, mới vừa rồi giọng điệu nghiêm khắc vạn lần nay đã dịu đi vài phần, hắn không để ý đến lễ nghĩa nam nữ, trực tiếp ngồi ở đầu giường, vẻ mặt thương tiếc đau lòng nhìn nàng.
“Đã lớn như vậy, sao lại còn tùy hứng như thế? Chẳng lẽ muội đã quên lần trước bị bệnh thê thảm thế nào? Phải làm ình nửa sống nửa chết mới vui vẻ sao?”
Dạ Sở Tụ mặc dù thông minh lanh lợi, từ nhỏ đã hiểu chuyện, chỉ duy nhất chán ghét uống thuốc.
Đại khái là việc này có liên quan đến những điều nàng trải qua khi còn bé, Dạ Sở Tụ từ khi sinh ra liền mang theo bệnh căn, từ nhỏ sợ lạnh sợ nóng, thời tiết không tốt một chút, liền bệnh nặng một hồi.
Cho nên Dạ Bình Phong liền thu thập các loại thảo dược quý báu, từ nhỏ đem nàng ngâm trong lu thuốc, ngày này qua tháng nọ, làm cho thân thể nàng ngày càng khỏe mạnh hơn, nhưng lại làm nàng sinh ra nỗi thống hận với uống thuốc.
Hơn nữa nương nàng bệnh nặng cả ngày đều uống thuốc, nhưng cuối cùng vẫn là hồn về tây thiên, cho nên Dạ Sở Tụ lại đối chén thuốc sinh ra sợ hãi.
Từ sau khi nàng tiến cung, thật ra không thường sinh bệnh, nhưng nếu mà bệnh, chính là kinh thiên động địa.
Lần trước sinh bệnh, là hai năm trước, lúc ấy liền khiến cho Hoàng Phủ Cận sợ chết khiếp, sợ nàng buông tay nhân gian.
Lần này nàng lại bị bệnh, hắn làm sao có thể không vội!
Nghe hắn miệng đầy răn dạy, Dạ Sở Tụ khổ sở xoay đi khuôn mặt nhỏ nhắn không nhìn đến hắn, bị thật lớn ủy khuất, ngay cả hốc mắt cũng hồng hồng.
Hoàng Phủ Cận thấy thế, nhịn không được cúi người. “Tụ nhi, ngươi lại cáu kỉnh cái gì? Ta nghe nô tài nói, thân thể của ngươi vốn tốt, nhưng vài ngày trước khẩu vị lại trở nên không tốt, bộ dáng đầy tâm sự, có phải Ngu quý phi cùng Bát hoàng tử lại chọc giận ngươi hay không?”
Từ vài năm trước, sau khi Dạ Sở Tụ đắc tội hai người kia, Ngu quý phi liền đối với nàng căm thù cực độ.
May mắn vài năm này có hoàng thượng che chở, Ngu quý phi cũng không dám lỗ mãng, nhưng ngày thường gặp mặt, trong lời nói không khỏi có chút xung đột.
Dạ Sở Tụ là cái chí tình chí nghĩa, lại bởi vì ở trong cung có thái tử sủng, làm sao chịu để cho chính mình bị nửa điểm ủy khuất.
“Vì sao Tụ nhi tâm tình không tốt, chẳng lẽ điện hạ không biết sao?”
Bình thường nàng gọi hắn Cận ca ca, một khi đổi giọng gọi điện hạ, tất là tức giận không nhẹ.
Hoàng Phủ Cận phất tay bảo cung nữ trong phòng lui xuống, không khỏi than nhẹ một tiếng. “Hay là muội nghe những nô tài lắm miệng nói chuyện, phụ hoàng lệnh cho ta tuyển quý phi, nên sinh bệnh?”
Bị nói trúng tâm sự, nàng đem mặt ép tới, cúi đầu xuống, nguyên bản khuôn mặt nhỏ nhắn còn ủy khuất lập tức đỏ bừng.
Nàng mười hai tuổi tiến cung, nay đã được bốn năm, cùng Hoàng Phủ Cận sớm chiều ở chung, sớm xem hắn là phu quân tương lai của mình. Nhưng hoàng gia không thể so với dân chúng tầm thường, huống chi người nàng ái mộ lại là đương kim thái tử.
Hôn sự của hắn tất có quan hệ với chính trị, nàng không có hậu trường (không có người chống lưng), không có bối cảnh, thân thế lại không hiển hách, cho dù được thái tử sủng ái, nhiều nhất cũng chỉ làm thiếp mà thôi.
Trước đó vài ngày nghe bọn nô tài vụng trộm nghị luận, hoàng thượng khi lâm triều cùng các đại thần nghị luận cho thái tử tuyển quý phi, sở hữu đại thần đều cực lực muốn đưa cháu gái hay nữ nhi của mình vào cung. Dù sao nếu được tuyển trở thành quý phi của thái tử, tương lai có thể sẽ được làm hoàng hậu, có ai lại không muốn trở thành hoàng thân quốc thích, không muốn vinh hoa phú quý?
Nghe tin tức đó, đáy lòng Sở Tụ khổ sở, lại không biết nên như thế nào cho phải.
Vì thế không phấn chấn ăn uống, tâm tình buồn bực, vài ngày gần đây lại sinh bệnh nặng.
Chờ đợi thái tử đến xem mình, nhưng khi gặp mặt, nghĩ đến sự tình này, nàng lại thấy ủy khuất.
“Huynh là điện hạ, sớm muộn gì cũng nạp phi sinh con, liên quan gì đến muội?” Trong lòng mặc dù loạn, nhưng vẫn nhịn không được phát ra cáu kỉnh.
Hoàng Phủ Cận cười nhẹ, đỡ nàng ngồi dậy, nàng vẫn không muốn nhìn hắn. “Tụ nhi vì giận đến phát ốm, chẳng lẽ là vì không hi vọng ta tuyển quý phi?”
Nghe vậy, nàng ngẩng đầu trừng hắn một cái, mắt hàm oán hận nói. “Huynh tuyển phi tử, liên quan gì muội?”
Không nghĩ tới hắn lại cười đến càng thêm đáng giận, một tay ôm nàng vào lòng, giống như ôm đứa nhỏ, Dạ Sở Tụ giãy dụa vài cái, lại vì sinh bệnh mà vô lực, cuối cùng, chu miệng chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực hắn, cách lớp áo ngoài bằng lụa, há mồm cắn một cái, biểu hiện sự phẫn nộ của nàng.
Hoàng Phủ Cận bị đau, lại còn cười lên. “Xem, Tụ nhi của chúng ta giận đến thành bộ dáng con chó nhỏ.”
“Hừ!”
“Được rồi được rồi, đừng tức giận, muội đang sinh bệnh, đừng ép buộc mình như vậy, làm cho ta thấy thật đau lòng.”
“Ai thèm huynh đau lòng.” Nàng tức giận nói, nhưng lại nhu thuận tựa vào hắn.
Hoàng Phủ Cận ôm nàng, dùng thìa bạc múc thuốc, như dỗ đứa nhỏ đưa đến bên môi nàng.
“Tụ nhi không muốn uống.”
“Không uống dược, sẽ bệnh chết.”
“Chết thì chết đi, dù sao bệnh chết còn tốt hơn tức chết.”
“Nói ngốc gì đó! Nếu muội bệnh chết, ta làm sao có thể sống một mình?”
Dạ Sở Tụ nhịn không được giương lên đôi mắt to, nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt, trải qua vài năm biến hóa, thái tử lúc trước chỉ có mười ba tuổi, nay sớm biến thành nam tử tuyệt sắc, ngọc thụ lâm phong, thon dài cao ngất.
Lời hắn vừa nói, mặc kệ là thật hay giả, nghe vào trong tai nàng, cứ như là hứa hẹn.
Hoàng Phủ Cận cũng không để ý tới tim nàng đang đập mạnh và loạn nhịp, bưng lên chén thuốc, chính mình trước nuốt vào một ngụm, không đợi nàng phản ứng, liền nâng lên cằm nàng, cúi người truyền dược trong miệng mình vào miệng nàng.
“Cận ca ca, khụ khụ...” Bị bắt nuốt thuốc vào, bởi vì nuốt quá mau, Dạ Sở Tụ ho lên.
“Nếu muội không tự uống, ta sẽ dùng phương pháp này buộc muội uống.” Nói xong, vừa muốn uống vào một ngụm thuốc nữa, lại bị nàng ngăn cản.
“Không cần, muội còn bệnh, sẽ lây bệnh cho huynh.”
“Lây bệnh thì lây bệnh, nếu ta cũng bị bệnh, thật ra có thể làm bạn với muội, đỡ phải uội ở trong này suy nghĩ miên man một mình, đến lúc đó có ta cùng muội uống thuốc mỗi ngày, xem muội còn dám không uống hay không?”
“Huynh...” Dạ Sở Tụ không biết nên giận hay là cười, đáy lòng lại kìm không được dâng lên vài phần cảm động.
Nhìn chén thuốc hắn bưng trong tay, đen đậm, còn tản ra mùi thảo dược gay gắt, tuy là khó nhịn, nhưng mà hắn vừa mới dùng phương pháp đó để buộc nàng uống, thật sự làm cho nàng thẹn thùng không thôi.
Nàng cau mày lấy qua chén thuốc trong tay hắn, vẻ mặt đau khổ. “Muội... muội uống nó là được.”
Thấy nàng ngoan ngoãn uống thuốc, Hoàng Phủ Cận tâm tình tốt lắm, nhịn không được lại ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng dỗ. “Tụ nhi, về sau nếu không thoải mái, trực tiếp tìm ta nói ra buồn bực của mình là tốt rồi, cần gì phải lấy thân mình ra đùa giỡn?” Nói xong, hắn đưa tay từ trong lòng lấy ra một khối bạch ngọc trong suốt sáng ngời, nhét vào trong tay nàng. “Nhìn xem đây là cái gì?”
Dạ Sở Tụ tiếp nhận khối bạch ngọc, cỡ bằng quả đấm, mặt trên có khắc đồ án hình rồng tinh xảo, chất ngọc thượng đẳng, nắm ở trong tay thật ấm áp.
Nàng khó hiểu giương lên đôi mắt to, đối phương thấy nhéo nhéo hai má nàng. “Đây là cống phẩm do đặc sứ Viêm quốc đưa tới, là bảo bối hiếm có của Viêm quốc, chẳng những hỏa thiêu không chảy, đóng băng không xấu, hơn nữa mang ở trên người, còn có thể trừ lạnh vào mùa đông, mát mẻ vào mùa hè, ta cố ý xin phụ hoàng, đến tặng uội, bởi vì thân thể muội sợ lạnh sợ nóng, về sau mang theo nó, có thể che chở thân thể, tránh sinh bệnh, khiến người khác đau lòng.”
Nắm trong tay khối ngọc thượng đảng ấm áp này, lại nghe hắn nói những lời tri kỉ, ủy khuất trong lòng, dần dần biến mất.
“Tụ nhi, đợi muội hết bệnh rồi, ta cầu phụ hoàng đem muội gả cho ta, được không?”
“Hả?”
“Tiểu ngu ngốc nhà muội, đã quên ước định lúc trước của chúng ta sao? Từ hai năm trước ta đã nói qua, sớm muộn gì có một ngày, cũng nạp muội làm phi tử, chẳng lẽ việc đó muội cũng không nhớ rõ sao?”
Đêm dài nhân tĩnh, trong Từ Vân cung, như trước sáng đèn.
Dạ Sở Tụ ngồi ở trong đằng y, nương theo ánh đèn mỏng manh kia, trong tay cầm châm tuyến, đang thêu hoa án tinh mỹ.
Xem chủ tử hốc mắt đỏ, mặt đầy mệt mỏi, ở một bên hầu hạ, tỳ nữ Thải Lâm nhịn không được đau lòng. “Bảo quý phi...”
“Hư!” Thải Lâm vừa muốn nói chuyện, đã bị Dạ Sở Tụ cấm thanh. “Nhỏ giọng chút, thái tử vừa mới ngủ, đừng đánh thức nó.”
“Nhưng Bảo quý phi, người cũng phải bảo trọng thân mình a, áo choàng này người đều đã thêu ba ngày rồi, mỗi lần đều là thừa dịp thái tử ngủ vụng trộm thêu, lại sợ đánh thức thái tử, không dám đốt nhiều nến, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng những tổn hại thân thể, còn có thể tổn hại ánh mắt.”
Thải Lâm vẫn nhỏ giọng khuyên nhủ, xem chủ tử vất vả như vậy, cảm thấy đau lòng.
Nửa năm trước, thái tử tổng cộng nạp bảy phi tử, vốn do luật pháp Doanh quốc, thái tử năm mười sáu tuổi, nên lập chính phi.
Nhưng hoàng thượng đề chọn người, thái tử tất cả không hài lòng, hắn cường ngạnh yêu cầu lập Dạ Sở Tụ làm thái tử phi, nhưng hoàng thượng không chịu đồng ý.
Cuối cùng hai phụ tử thỏa hiệp, liên tục lệnh thái tử tuyển bảy nữ nhân, tạm thời trước không có chính phi, trừ bỏ Dạ Sở Tụ, vài nữ tử khác đều là con gái của các quần thần.
Để cạnh nhau, ai hoài thượng con nối dòng của thái tử trước, liền lập làm chính phi.
Hoàng Phủ Cận bất đắc dĩ, lại không thể kháng chỉ, chỉ còn cách một lúc cưới hết bảy nữ tử.
Ấn luật pháp của triều đại, thái tử sau khi cưới quý phi liền chuyển ra hoàng cung, ở nơi khác, nhưng hoàng thượng đối thái tử phi thường thương yêu, cho nên ngoại lệ đem hắn ở lại trong cung, tùy thời triệu kiến.
Dạ Sở Tụ được phong làm Bảo quý phi, mỗi ngày hưởng thụ thái tử chuyên sủng, về phần những nữ tử khác, tuy rằng được phong quý phi, nhưng không được thái tử để vào mắt.
“Thải Lâm, nếu ngươi mệt mỏi, liền xuống nghỉ ngơi trước, ta lại thêu một lát, mau chóng sửa tốt áo choàng trong mấy ngày này.” Dạ Sở Tụ ôn nhu cười cười. “Mấy ngày nữa, là ngày hoàng gia tế tổ, thái tử mặc cái áo choàng này mới có thể tham dự.”
Phần đông lễ nghi hoàng gia, ngày tế tổ, phục sức hết sức được chú ý, không lâu trước, Bát Vương gia Hoàng Phủ Minh không biết là có tâm hay vô tình, lúc thái tử mặc cái áo choàng này, bị hắn dùng ngọn nến nóng đốt cháy một lỗ.
Lửa nóng phá hư áo choàng cũng không có gì, nhưng đúng dịp ngày tế tổ sắp tới, nếu thái tử ngày đó không mặc quần áo này, sẽ khiến cho triều thần cảm thấy hắn bất kính với tổ tiên.
Nay hoàng thượng thân mình ngày càng suy yếu, sợ tùy thời buông tay nhân gian, vào khoảng thời khắc quan trọng này, nếu thái tử có cái gì gió thổi cỏ lay, chắc chắn bị dân chúng gièm pha.
Hoàng Phủ Cận nhưng thật ra không ngại, dù sao người khác nói cái gì thì để cho bọn họ nói đi, nhưng Dạ Sở Tụ không muốn hắn chịu tai bay vạ gió.
Mỗi ngày thừa dịp hắn ngủ, nàng sẽ vụng trộm thêu, may lại chỗ bị cháy hỏng.