Ngự Linh Sư Thiên tài

Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều tìm kiếm người có can đảm đối mặt với này dám trực diện Đấu Sĩ cường hãn.

"Ồ, người kia nhìn qua có vẻ dũng mãnh, là hắn vừa hạ chiến thư!"

"Ngu ngốc, ngươi còn không phân biệt được giọng nam tử hay nữ tử, người vừa nói rõ ràng là của một cô nương!"

"Cô nương. . . . . . Thế nhưng đằng kia không có cô nương nào. Không, có một, nhưng là —— nàng thật nhỏ."

"Lầm rồi, dám khiêu chiến người mạnh nhất Lam Phong trấn, sao có thể là một tiểu cô nương mới mười một mười hai tuổi được?"

Trong sự nghi ngờ, cô nương nhỏ gầy đã đi tới phía trước, ngẩng đầu nhìn
người chủ trì còn đang ngẩn người kinh ngạc, rất có kiên nhẫn hỏi một
lần nữa: "Ghi danh cần điền biểu mẫu sao?"

Thật lâu sau, người
chủ trì mới từ trong khiếp sợ cực độ phục hồi lại tinh thần, cố gắng
khép lại miệng đang mở lớn đến mức có thể nhét được quả trứng gà:
"Không, không cần, ký tên là được."

"Xin cho ta bút."

"Mời đi theo ta. . . . . ." Người chủ trì giống như đang ngủ mơ dẫn tiểu cô
nương đi tới bàn ký tên. Cô nương nhỏ như vậy, lại có gan khiêu chiến
người mạnh nhất Lam Phong Trấn? ! Trời ạ, đây nhất định là trò bịp bợm
do người nào đó sắp xếp! Nhất định vậy!

Nhìn tiểu cô nương ký tên trên cuốn sách tỷ thí, mọi người so với vừa rồi người chủ trì tuyên bố kết quả còn ồn ào hơn.

Đúng lúc đó, màn che của người ngồi trên không khẽ động, thiếu niên sửng dốt quên phải hạ thấp giọng: "Sao lại là nàng? !"

"Hả? Ngươi biết cô nương này?" Lão giả hứng thú hỏi.

"Nàng chính là muội muội của Phượng Tường, Phượng Vũ." Thiếu niên lo lắng
nói, "Không được, như vậy quá nguy hiểm, ta phải ngăn cản nàng."


Vừa muốn đứng dậy, thiếu niên đã bị lão giả nhẹ nhàng mà vững vàng kéo về
chỗ ngồi: "Không cần lo lắng, ta có dự cảm, lần khiêu chiến này, kết quả sẽ nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người."

"Chuyện này. . . . . ." Nghe lão giả nói như vậy, thiếu niên cũng không dám nói thêm điều
gì. Hắn không biết theo lời hiệu trưởng bất ngờ là chỉ điều gì, lại càng không hiểu, vì sao lần trước đã chứng kiến thực lực của nàng, vẫn không nhịn được mà lo lắng cho nàng. Lo lắng nàng bị thương, lo lắng nàng bị
ức hiếp. . . . . . Loại tâm tình này, rất kỳ quái.

Trên lôi đài,
Phượng Khả Nhi vừa mới chạy tới đỡ phụ thân người đầy bụi đất đứng dậy,
nàng khom lưng thay phụ thân vỗ bụi bặm trên người, liếc nhìn đôi chân
đang chậm rãi đi tới bàn ghi danh, trong lòng nhất thời giật mình: đôi
giày này, không phải của vị đại phu thần bí ngày đó sao? Sao hắn lại
xuất hiện ở đây?

Đến khi nàng ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của đối phương, nhất thời khó có thể tin thốt lên: "Phượng Vũ? !"

"Con ở đây kêu ai?" Phượng Thế nghe nữ nhi kêu lên, cũng quay đầu nhìn lại, lập tức, hắn đã hóa đá.

Tiểu cô nương khiến cho tất cả đều xôn xao, đưa ra vô số nghi ngờ, chính là
Phượng Vũ. Ký xong sách tỷ thí, vẻ mặt nàng bình tĩnh đi lên lôi đài,
cũng không thèm nhìn hai cha con Phượng gia, đi về phía Phượng Lôi còn
đang đứng dưới đài nói: "Người ta chọn làm đối tượng khiêu chiến đầu
tiên, là ngươi."

"Chỉ bằng ngươi?" Phượng Lôi lúc đầu là sững sờ, ngay sau đó ngửa đầu cười lớn: "Ngươi uống nhầm thuốc sao, lại có thể
nói ra lời mê sảng này!"

Lâm Tần Kiệt đứng ở một bên lo lắng nhìn Phượng Vũ một cái, do dự có nên lên tiếng ngăn cản không. Nhưng nhớ lại cô nương này có thể một chiêu chế phục ma thú mãn cấp, liền yên lặng
nhìn tình huống phát triển, không nói thêm gì nữa.

Lúc này,
Phượng Thế rốt cuộc phục hồi tinh thần, nghĩ tới tiểu nha đầu này trên
danh nghĩa là người Phượng gia, nếu làm nàng bị bẽ mặt hoặc bị thương,
sẽ khiến Phượng gia bị ảnh hưởng xấ, vội vàng ngăn cản nói: "Nha đầu
chết tiệt kia, nháo loạn cái gì, mau đi xuống cho ta, nhận lỗi với đệ đệ ngươi!"


"Đệ đệ?" Phượng Vũ nhìn lướt qua Phượng Thế, khiến hắn
nhất thời cảm thấy lạnh lẽo toàn thân: "Ta là Phượng gia đại tiểu thư,
ta chỉ có một người ca ca. Lấy đâu ra một người đệ đệ!"

"Ăn nói
xằng bậy!" Phượng Thế không nghĩ tới Phượng Vũ lại cường ngạnh như vậy,
nhất thời quên mất lạnh lẽo cảm nhận trong nháy mắt kia, không chút suy
nghĩ liền theo thói quen bạt tai Phượng Vũ yếu đuối: "Thời gian này quá
bận rộn, không có dạy dỗ ngươi, không ngờ ngươi trở nên lớn mật như thế! Chờ trở về ta sẽ trừng trị ngươi không có gia pháp!"

Phượng Vũ
hiện tại đương nhiên sẽ không để người khác tùy ý làm hại. Nhẹ nhàng lóe lên, tránh thoát bàn tay Phượng Thế, nàng giễu cợt cười một tiếng:
"Ngươi là đang lo lắng nhi tử không phải đối thủ của ta, ở trên lôi đài
bị bêu xấu sao?"

"Hừ! Chỉ bằng cái phế vật Giám Bảo Sư như ngươi mà muốn làm vậy? Hắn chỉ dùng một đầu ngón tay là có thể đâm chết ngươi".

Những người gần đó đều nghe được lời nói thô bạo của Phượng Thế, cách khá xa
cũng nhìn thấy được Phượng Thế muốn đánh Phượng Vũ, bọn họ không nhịn
được nói thầm trong lòng: lão yêu Phượng Thế luôn khoe khoang khắp nơi
bản thân nhân từ như thế nào, nhưng đối với cháu gái mình cũng độc ác
như vậy, xem ra hắn chẳng qua chỉ là một tên ngụy quân tử mà thôi.

Phượng Thế không hề hay biết đánh giá trong lòng mọi người đối với hắn đã giảm xuống mấy bậc, lại mắng Phượng Vũ thêm vài câu, cuối cùng bị nữ nhi đã
khôi phục tinh thần ngăn cản: "Phụ thân, có lẽ. . . . . . Có lẽ nàng
thật sẽ thắng."

"Ngay cả ngươi cũng bắt đầu nói xằng bậy rồi hả? !" Phượng Thế nổi giận nói.

"Nàng. . . . . . Giày của nàng. . . . . . Con nhận ra, với giầy của vị đại phu thần bí kia, giống nhau như đúc. Có lẽ nàng chính là vị đại phu đó! Hơn nữa mấy ngày trước nàng còn đánh ngã ta. . . . . . Có lẽ, có lẽ hiện
tại nàng đã không còn là phế vật không thể tu luyện như trước." Phượng
Khả Nhi nói năng lộn xộn không đầu không đuôi.


Lời này quá khó
tin, nhưng nữ nhi của Phượng Thế từ trước đến giờ đều kính sợ hắn, sẽ
không dám nói láo trước mặt hắn. Hắn không khỏi nghi ngờ nói: "Ngươi ở
đây nói chuyện hoang đường gì vậy? Nếu như nàng thật có bản lĩnh chữa
bệnh cho đệ đệ ngươi, tại sao nhiều năm qua vẫn bị cho là phế vật không
có tư chất tu luyện? Lại nói, nàng đã chữa khỏi cho Lôi nhi, thì sao còn khiêu chiến với nó?"

Nói vậy, lòng tin của hắn lại thêm kiên
định: Phượng Vũ vẫn là phế vật vô dụng như trước, không thể đột nhiên có được thực lực cường đại! Hắn còn muốn mắng Phượng Vũ mấy câu, lại thấy
người chủ trì cười lạnh nhạt đi tới: "Phượng tiên sinh, tranh tài sắp
bắt đầu, mời ngài đi xuống trước, được không."

"Tranh tài gì chứ, chỉ là tiểu hài từ quấy rối ——" Phượng Thế còn muốn kéo Phượng Vũ xuống lôi đài, nhưng lại bị người chủ trì dùng thái độ tao nhã mà kiên quyết
mời xuống đài.

Hết cách, hắn chỉ đành dùng tay ra hiệu cho nhi
tử, để hắn hiểu được, dù thế nào cũng đừng đấu thật. Bằng không sẽ bị
cho là ức hiếp bé gái mồ côi, không chỉ đối với hắn, mà còn không tốt
cho Phượng gia.

Phượng Lôi lại vờ như không thấy phụ thân ra hiệu, bước lên đài: "Vừa rồi, là ngươi nói ta không phải đối thủ của ngươi?"

"Đúng vậy."

Mắt hắn nhìn xuống tiểu cô nương thấp hơn hắn nửa cái đầu, lộ ra nụ cười
hung ác: "Ta thừa nhận không thể lập tức đánh bại tiểu tử Lâm Tần Kiệt
kia, nhưng trừng trị ngươi, cũng không tốn sức lực nào. Lát nữa hối hận
muốn xin tha mạng thì nói lớn một chút, nếu ta tâm tình tốt, nói không
chừng sẽ tha cho ngươi một mạng."

"Không cần nói nhảm." Đối với Phượng Lôi đầy tự tin kêu gào, Phượng Vũ chỉ cảm thấy dài dòng: "Muốn đánh thì đánh."

"Hừ! Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời." Ác độc nói ra lời uy hiếp, Phượng Lôi nắm tay thành quả đấm liền muốn ra chiêu. Cũng chỉ là
đối phó Phượng Vũ mà thôi, trong nháy mắt hắn đã có thể giết chết đối
phương, không cần dùng đến chủy thủ.

Khi Phượng Lôi đầy tự tin đang chuẩn bị ra chiêu, mới giật mình phát hiện, Phượng Vũ đứng trước mặt hắn đã biến mất rồi.

Ngay sau đó, sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: "Tung phong thuật —— nhanh như chớp!"


Lời còn chưa dứt, trên gáy hắn đã chịu một lực đánh vô cùng lớn, đau đến mức hai mắt hắn tối sầm lại.

"Ngươi ——"

Hắn vừa giận vừa sợ, còn chưa kịp xoay người, một đạo bóng dáng nhanh chóng lướt đến trước mặt hắn, chuẩn xác ở trên bụng hắn hung hăng đá một cái.

Bịch một tiếng, hai đầu gối Phượng Lôi mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, mồ hôi lạnh chảy đầy mặt.

"Đê tiện ——" hắn ngoài miệng mắng to, vẻ mặt hung ác, nhưng trong lòng vô
cùng hoảng hốt: nha đầu chết tiệt sao có thể làm được? Nhanh đến mức
bóng dáng của nàng cũng không nhìn rõ, đã trúng chiêu!

Khinh miệt nhìn người đang cố gắng đứng dậy, Phượng Vũ hỏi "Ngươi nhận thua chưa?"

"Đương nhiên là —— đừng hòng!" Phượng Lôi lấy ra chủy thủ, nhịn đau đâm về
phía Phượng Vũ. Rõ ràng chính là ở vòng đấu trước, khiến Lâm Tần Kiệt
khó khăn đánh trả. Nha đầu chết tiệt không biết từ đâu có được một thân
thể mạnh khỏe mà thôi, chắc chắn nàng sẽ không tránh được thủ pháp tuyệt diệu của mình!

Phượng Lôi tự nhận đã nắm chắc phần thắng, không nhìn thấy khóe môi Phượng Vũ lộ ra tia cười lạnh.

Ngay khi chủy thủ của hắn sắp đâm vào đầu vai Phượng Vũ, Phượng Vũ lại giống như thần linh biến mất vào hư không không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Phượng Lôi cả kinh, vừa muốn thu chiêu bảo vệ gáy, thì trước đó đã cảm
nhận được đau đớn đột ngột của xương sống bị gãy lìa.

Một tiếng vang lớn, khuôn mặt Phượng Lôi đập xuống lôi đài, cả người rơi vào phần thép để dựng lên lôi đài, sâu khoảng ba tấc*!

"Ở trên lôi đài, sống chết do trời, trừ phi có người nhận thua trước. Nếu như vừa rồi ngươi nhận thua, ta còn có chút đau đầu."

Đây là trước khi hắn bị đau đớn kịch liệt làm mất đi ý thức, nghe được câu
nói sau cùng. Sau đó, hắn lòng đầy oán hận mê man ngất đi.

Hắn
vĩnh viễn không thể biết, đây là Phượng Vũ sau khi trải qua huấn luyện
ma quỷ mà có được khí lực mạnh mẽ, thành thạo sử dụng chỉ một chiêu ma
pháp, cũng nhờ vào thân thể khỏe mạnh, hai điều đó hỗ trợ lẫn nhau, mới
có thân pháp nhanh như ma quỷ, và cú đánh nặng tựa ngàn cân.

*ba tấc = ba mươi phân hay 30 xen-ti-mét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận