Ngự Linh Sư Thiên tài

Nghe được yêu cầu của Phượng Vũ, trong nháy mắt mọi người đều im lặng.

Những người thi đậu Linh Chân học viện, có ai không vui mừng phấn chấn, kích
động mong sớm tới trường học. Nàng thì ngược lại, lại có thể nói ra
những lời vừa rồi.

Từ xưa đến nay, có lẽ Phượng Vũ là người đầu tiên còn chưa nhập học đã xin nghỉ.

"Này. . . . . ." Lâm Tần Kiệt nhỏ giọng nhắc nhở: "Học viện có nơi ở nhất
định dành cho các đệ tử, ngươi chỉ cần mang một ít y phục và vật phẩm
tùy thân là đủ rồi, không cần thu thập quá nhiều tư trang."

Ở một bên, Tề Uy rất có hảo cảm với Phượng Vũ cũng khuyên: "Phượng Vũ đồng
học, hiện tại việc quan trọng nhất ngươi cần làm là nhập học. Những
chuyện khác có thể làm sau, hoặc là tìm người làm giúp."

"Nhập
học tất nhiên quan trọng, nhưng lời đã giao hẹn với người khác còn quan
trọng hơn." Phượng Vũ khẽ vuốt ve Viên Thịt Nhỏ đang núp trong ngực, chỉ lộ ra cá đầu nhỏ, "Ta nhất định phải làm chuyện này, không thể là người nói không giữ lời."

Ban đầu Luci giao ước với Thủy Ma thú thời
gian trả lại Viên Thịt Nhỏ là một tháng, nhưng một là do nàng bận việc.. rèn luyện thân thể, hai là lúc ấy không có tiền mua dược liệu, không có cách nào chế thuốc. Hôm nay đã giành được tư cách nhập học của học
viện, lại kiếm được một khoản tiền từ Phượng Thế, hiện tại còn cách ngày giao ước vừa vặn mười ngày, nếu không chế thuốc, thì đợi đến bao giờ?

Mặc dù nàng tin tưởng, kể cả có ngang ngược mang Viên Thịt Nhỏ đi, Thủy Ma
thú cũng không có biện pháp tìm được mình. Nhưng, làm người thì phải giữ chữ tín! Đây là nguyên tắc làm người của nàng, không bao giờ thay đổi.

Nhìn ánh mắt trong suốt kiên định của Phượng Vũ, trong mắt Nhạc Tập xẹt qua
một tia tán thưởng: "Nói thật hay, làm người sống trên đời, quang minh
chính đại, không thể nói không giữ lời. Phượng Vũ, ta liền cho phép
ngươi."

"Cám ơn hiệu trưởng."


"Chỉ là, ngươi trước đừng vui mừng, ta đồng ý nhưng có điều kiện." Nhạc Tập hàm ý nói.

Phượng Vũ ngạc nhiên: "Điều kiện gì?"

"Ngươi chưa tham gia khảo hạch Linh Sĩ phải không?"

Thường là người tu luyện Linh Sĩ, đối với việc mình thăng cấp tới cấp nào,
đều cảm nhận được. Nhưng dù sao thông qua những dụng cụ kiểm tra, sẽ
càng thêm chuẩn xác. Mà người thông qua khảo hạch, sẽ được trao tặng huy hiệu với cấp bậc tương ứng, tiện cho người khác nhận biết thân phận.
Nên không biết bắt đầu từ lúc nào, khảo hạch Linh Sĩ đã trở thành việc
mà những người tu luyện phải làm mỗi năm. Khoe khoang giành được huy
hiệu cao cấp, cũng là chuyện mà rất nhiều tu sĩ ham hư vinh nhất thời
hay làm.

Mọi người ở đây, hầu hết mọi người đều đã tham gia khảo
hạch. Đương nhiên, trừ Phượng Vũ. Việc tu luyện của nàng còn chưa được
một tháng, nào có nhàn rỗi đi khảo hạch.

Nghe được hiệu trưởng
nói ra yêu cầu này, Phượng Vũ vừa nghĩ cũng không phải là việc khó gì,
vừa muốn đồng ý, lại thấy Nhạc Tập mỉm cười "hòa ái dễ gần", tặng thêm
một câu: "Sau nhập học một tháng, ngươi phải thông qua khảo hạch Linh Sĩ cấp sáu. Nếu không, mười ngày nghỉ này xem như trốn học."

"Sáu,
cấp sáu?" Phượng Vũ còn chưa nói chuyện, Lâm Tần Kiệt đã la lên: "Ta nhớ người thông qua được khảo hạch cấp sáu, cho đến bây giờ nhỏ nhất cũng
là mười ba tuổi!"

Ý nói, đối với Phượng Vũ mới mười tuổi nói ra
yêu cầu biến thái này, hiệu trưởng ngài có điểm hơi quá mức rồi? Thật sự coi Phượng Vũ là cái yêu nghiệt.

Nhạc Tập nghiêm túc gật đầu:

"Ta cũng nhớ, hai năm trước người mới mười ba tuổi đột phá Linh Sĩ cấp
sáu, tạo nên một truyền kỳ mới là Luật Cung Thương ở Bắc Minh đại lục.
Khó có được Phượng Vũ đồng học có thiên phú như vậy, không khiêu chiến
phá vỡ một cái truyền kỳ, chẳng phải là thật đáng tiếc sao. —— Đúng rồi, Tề chủ nhiệm, trường học đối với đệ tử trốn họcxử trí thế nào?"

Nghe thấy câu hỏi của hiệu trưởng, Tề Uy vốn đang há hốc mồm lập tức phản xạ có điều kiện mà nói: "Vô cớ trốn học một ngày, cảnh cáo một lần. Trốn
học quá ba ngày, ghi chép lại. Người trốn học vượt quá sáu ngày sẽ bị
đuổi, hoặc là hoàn thành một nhiệm vụ nghĩa hiệp có độ khó cao của học
viện, lấy công đền tội."

Nhạc Tập không ngừng gật đầu, đợi Tề Uy
nói xong, cười híp mắt nhìn Phượng Vũ: "Có nghe hay không, Phượng Vũ
đồng học, ngươi cần phải cố gắng đó."

". . . . . ." Không biết có phải ảo giác không, Phượng Vũ cảm nhận được có một cái đuôi hồ ly đầy
lông ở sau lưng hiệu trưởng đang ngoe ngẩy ngoe nguẩy. . . . . .

Lúc này, Lâm Tần Kiệt cũng nhỏ giọng khuyên nhủ: "Ta nghĩ, ngươi không nên
xin nghỉ." Bằng không nếu không thể thông qua khảo hạch, vậy chẳng phải
bị hiệu trưởng chỉnh đốn.

"Lời hứa không thể không làm, yêu cầu
của hiệu trưởng, đến lúc đó ta sẽ cố gắng thử một chút xem sao, nếu
không làm được thì cũng không cách nào khác." Phượng Vũ không hề gì nói.

Nghe nàng trả lời dễ dàng , Lâm Tần Kiệt cơ hồ muốn điên. Hắn dừng ở cấp năm đã hai năm, nên hiểu rất rõ muốn lên cấp sáu là có bao nhiều khổ sở. Vì hắn nghĩ, thực lực Phượng Vũ và mình là xấp xỉ nhau, cho nên có thể
thắng được hắn, chẳng qua là dựa vào ma pháp.

Hắn còn muốn khuyên Phượng Vũ, nhưng đối phương đã nói với Nhạc Tập và Tề Uy: "Hiệu trưởng, chủ nhiệm, vậy ta đi trước."

"Được, Phượng Vũ đồng học, hai mươi ngày sau, gặp lại ở học viện."


"Hẹn gặp lại." Chào hỏi xong, Phượng Vũ liền xoay người đi ề phía lối ra.
Nhìn bóng lưng tiêu sái của nàng, Lâm Tần Kiệt lắc đầu cười khổ. Qua
chuyện này, hắn khắc sâu cảm nhận về một mặt tùy hứng làm bậy của Phượng Vũ.

Phía trước, Phượng Thế và Phượng Khả Nhi đang vây quanh
Phượng Lôi bị thương nặng, không ngừng oán trách hạ nhân tới quá chậm.
Nhìn thấy Phượng Vũ đi về phía bọn hắn, Phượng Khả Nhi liền giật mình,
sợ hãi cúi thấp đầu, Phượng Thế hạ thấp giọng, hung dữ uy hiếp: "Tiện
nhân! Đừng tưởng rằng vào được học viện là có người làm chỗ dựa cho
ngươi! Ngươi làm Lôi nhi bị thương nặng, thù này ta nhất định sẽ báo!"

"Ngươi cho là ta sẽ để cho ngươi tiếp tục ung dung tự tại ở nơi này?" Phượng
Vũ không thèm để ý đến uy hiếp của hắn, "Trước khi rời khỏi Lam Phong
Trấn, ta sẽ giải quyết xong tất cả các ngươi. Ngươi có thể suy nghĩ một
chút nên chết theo kiểu gì, không biết chừng, ta sẽ thỏa mãn ngươi."

"Ngươi —— ngươi tuyệt đối không làm được! Ngươi chẳng qua là muốn phô trương
thanh thế thôi!" Nghĩ đến con của Thủy Ma thú rơi vào trong tay Phượng
Vũ, lúc Phượng Thế nói lời này còn lo chưa đủ nghiêm trọng.

Phượng Vũ không bỏ qua hắn miệng cọp gan thỏ, trong khoảnh khắc tâm thần đối
phương buông lỏng, nàng phát ra Tinh Thần lực, không tốn nhiều sức liền
đột phá tâm phòng thủ của Phượng Thế và Phượng Khả Nhi.

Trong
vùng ý thức quen thuộc, nàng nhanh chóng tìm được vật mình muốn, sau đó
không chút do dự kích hoạt một nơi được gọi là vùng ảo giác sợ hãi.

Nàng sẽ không giết chết Phượng Thế dễ dàng như vậy, thế thì quá tiện nghi
cho bọn hắn. Nàng muốn hắn sống, nhưng như trong địa ngục, mỗi một ngày
đều bị ảo giác của chính mình hành hạ đến ăn ngủ không yên, ngày đêm
lo lắng.

Thu hồi Tinh Thần lực phóng ra, hài lòng thấy vẻ mặt
hai người trở nên vô cùng sợ hãi, Phượng Vũ mỉm cười, lại cố ý nói một
câu: "Các ngươi cần phải chú ý, nói không chừng ngày nào đó đi ngủ, thì
mãi mãi không bao giờ tỉnh lại."


Nói xong, nàng không nhìn sắc mặt hai người biến thành tro tàn, xoay người rời đi.

Những gì đã thiếu của nàng ấy, các ngươi hãy dùng những năm tháng còn lại để trả đi.

Đêm đó, phía sau núi của Phượng gia.

Bên cạnh lò thuốc cũ kĩ, một tiểu cô nương mảnh mai thanh tú, trên đầu vai
của nàng đậu một con bươm bướm màu tím xanh huyền ảo, miệng nói tiếng
người: "Thời gian có hạn, không thể tiến hành theo phương pháp thông
thường. Chúng ta chuyển sang lấy thảo dược làm vật liệu chính của đan
dược, trực tiếp học tập luyện chế máu thịt của ma thú huyết nhục làm
thành đan dược. Ngươi cố gắng thành công trong một lần."

Nghe
vậy, Phượng Vũ bất đắc dĩ nói: "Sư phụ, đây chính là lần đầu tiên con
luyện chế đan dược, không thể so sánh độ khó với làm thuốc bột được."

"Ta hiểu rõ. Nhưng luyện chế một lò Ngưng Huyết Hoàn, cần ít nhất mười
ngày. Đến lúc đó vừa đúng kỳ hạn giao hẹn với Thủy Ma thú." Trong giọng
nói Luci lộ ra kiêu ngạo, "Mặc dù chỉ là trung cấp Thủy Ma thú nho nhỏ,
nhưng ta cũng không thể thất tín với nó."

"Biết vậy. . . . . . Dù con cũng đồng ý chuyện này, nhưng mà chúng ta không thể đổi một biện
pháp khác sao, như là kéo dài thời gian giao ước một chút."

"Không được! Nếu để người quen của ta biết, không phải là bị cười nhạo đến rơi răng sao." Luci quả quyết cự tuyệt.

"Ai. . . . . ." Mặc dù thật tò mò quá khứ của Luci, nhưng bây giờ không phải thời gian bát quái. Phượng Vũ chỉ đành chấp nhận nói: "Được rồi, con sẽ cố hết sức."

"Nhớ, ngươi chỉ có một cơ hội." Luci lần nữa nhấn mạnh, làm Phượng vũ càng thêm áp lực.

Đang xử lý dược liệu đắt giá vừa mua về, nữ hài bất đắc dĩ nhún vai, gặp
phải sư phụ vừa nghiêm khắc vừa hết mức sĩ diện như vậy, thật làm cho
người ta áp lực như núi.

Hết cách, vì nâng cao tu vi, nàng chỉ có thể toàn lực ứng phó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận