Ngự Linh Sư Thiên tài

Dây xích phía trên trải rộng đâm xuống, phát ra ánh sáng năm màu khác biệt vàng, hồng, xanh lá, lam, tím. Ánh sáng càng mạnh, Độc Giác Thú bị xích càng run rẩy lợi hại hơn, từng bắp thịt trên tấm lưng dày rộng cũng vì đau đớn mà co rút lại.

Nhờ vào ánh sáng của xích sắt, Phượng Vũ thấy rõ quanh thân nó khắp nơi đều là thương tích, vết thương cũ bị tróc vảy, đỏ tươi còn chưa lành đã có thêm vết thương mới, chồng chất, tất cả đều do khi giãy giụa bị đâm thủng hoặc xước da, nhìn mà thấy đau lòng.

Mặc dù không nhịn được phát ra những tiếng rên rỉ khổ sở, nhưng trong mắt Độc Giác Thú vẫn như cũ bùng lên ngọn lửa mạnh mẽ không chịu khuất phục! Dù đã trải qua nhiều năm bị hành hạ, nó vẫn cao ngạo như trước không chịu cúi đầu! Không chịu thua!

Nhìn vào ánh mắt nó, trái tim Phượng Vũ bỗng giật thót.

Giống. . . . . . Nó thật sự rất giống. . . . . .

Qua một lúc, ánh sáng yêu dị của phù trận trên vách đá dần dần chuyển sang ảm đạm, dây xích cũng vì vậy mà mất sắc. Đến khi ánh sáng không còn nữa, Độc Giác Thú mới có thể từ trong khổ sở thoát ra ngoài, nó đã bị cực hình vừa rồi hành hạ mất hết khí lực, hí lên một tiếng yếu ớt, liền vô lực đổ rạp xuống đất.

"Sư phụ." Lấy hổ phách ra đặt trong lòng bàn tay, Phượng Vũ trầm giọng hỏi: "Người xem một chút, vây khốn nó là thứ gì."

Luci từ trong hổ phách bay vọt đến trên vai Phượng Vũ, nhìn thoáng qua, hờ hững nói: "Khóa trận Ngũ Hành, chỉ là xếp đặt không đủ hoàn mỹ. Khóa trận Ngũ Hành hoàn mỹ phải dẫn dắt được các nguyên tố tự nhiên, từ hư ảo hóa chân thực, trở thành mấu chốt khóa Ngũ Hành, người bị khóa ngày đêm phải chịu cực hình đau khổ, cả đời không thoát ra được. Nhưng vây hãm con Độc Giác Thú này, là dùng cấm chế máu, cần tự bắt được con mồi, rút hết sinh mệnh của nó chuyển thành nguyên tố Ngũ Hành, tăng thêm lực siết vào trên xích sắt."

"Thì ra là như vậy." Phượng Vũ hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu nguyên lý vận động của cấm chế này: dây leo vây bắt, đá đỏ hút hết năng lượng, sau đó dồn lên xích sắt, dùng sức mạnh Ngũ Hành tra tấn Độc Giác Thú bị nhốt.

Sau đó, lại nghe Luci đánh giá: "Trận pháp này thất truyền đã lâu rồi, người có thể dựa vào tài liệu thiếu sót mà làm được đến mức này, cũng coi như thông minh. Chỉ là, cách thức hắn sử dụng là sai hoàn toàn, khiến uy lực của trận khóa Ngũ Hành đã giảm đi rất nhiều, cũng vì vậy, đầu ngựa này mới có thể sống đến giờ."

"Vậy, làm thế nào để hóa giải cấm chế trận Ngũ Hành này?"

"Trước tiên phải xóa bỏ cấm chế máu, sau đó dùng pháp thuật Ngũ Hành giải trừ sức mạnh của những xích sắt này là được."

Nói xong, Luci như ý thức được điều gì: "Ngươi muốn cứu nó?"

Phượng Vũ khẽ gật đầu: "Đúng vậy."

"Tại sao?" Ở chung đã lâu, hắn biết rõ đồ đệ của mình không phải loại người tùy tiện ban phát lòng tốt.

"Bởi vì. . . . . ." Phượng Vũ chần chờ một lúc, cuối cùng nói ra lý do: "Nhìn nó. . . . . . Con sẽ nhớ tới bản thân trước kia."

—— đều sống trong tăm tối, chịu đựng vô số hành hạ và đau khổ. Nhưng, từ đầu đến cuối vẫn không bị thu phục! Không mất đi lòng kiêu ngạo!

Chỉ dựa vào một điểm này, Phượng Vũ đã không thể nào thờ ơ ngồi nhìn.

Tâm tình của nàng, Luci không phải không hiểu. Nhưng là: "Rời đi học viện ba ngày? Ngươi chỉ biết một ít phong ma pháp đơn giản. À, lần trước khi chế thuốc cũng học sơ sơ về cảm nhận hỏa nguyên tố. Cấm chế vây khốn nó ít nhất là ma pháp trung cấp, hơn nữa còn gồm đủ Ngũ Hành. Với thực lực hiện tại của ngươi, không có cách nào xóa bỏ."

Phượng Vũ trầm tư một lát, chậm rãi nói: "Nếu thêm cả vật này nữa?"

Nàng vươn tay, trong lòng bàn tay chính là Ngưng Huyết Hoàn tam phẩm lần trước luyện thành.

"Với thể chất bây giờ của ngươi, muốn ăn đan dược này để tăng thể năng không phải là không được. Nhưng là, ta càng hy vọng sau khi ngươi chuẩn bị xong hết thảy, mới lại ăn nó. Hơn nữa, thi triển ma pháp tất nhiên cần cường đại, nhưng cường đại cũng không có nghĩa là ngay lập tức có thể học được ma pháp." Luci nhắc nhở.

Nhưng Phượng Vũ không chút dao động: "Sư phụ, bản thân chúng ta sống ở trên đời này đã là mạo hiểm, không phải mọi chuyện đều có thể chuẩn bị chu toàn mới hành động."

Lời nói tùy hứng của nàng không khỏi khiến Luci bật cười: chính mình năm đó, không phải cũng có cách nghĩ như vậy sao. Nhưng đối với đồ đệ, vẫn không nỡ để nàng mạo hiểm. Có lẽ. . . . . . Bảo hộ quá mức, trái lại là chuyện xấu? Phải biết, một thanh kiếm tuyệt thế nếu như vẫn luôn bị giấu ở trong vỏ, dù có thường xuyên lau chùi, cũng sẽ mất đi khí thế khi đối đầu với kẻ địch.

Nhìn chằm chằm Phượng Vũ một hồi, Luci nhượng bộ nói: "Được rồi, chúng ta đi vào rừng trước đã, ta sẽ dạy con cách dùng đan dược như thế nào."

Trở lại rừng rậm, tìm một vị trí khá sạch sẽ ngồi xuống, Phượng Vũ nuốt xuống đan dược. Chỉ chốc lát sau, liền cảm thấy một dòng khí ấm áp từ giữa ngực và bụng dâng lên. Nàng lập tức theo lời Luci nói, nhắm mắt tập trung chuyển động linh lực trong cơ thể, hấp thụ dược lực vào khắp các kinh mạch.

Quá trình này kéo dài khoảng ba giờ. Khi Phượng Vũ mở mắt ra lần nữa, chỉ cảm thấy ngũ giác nhạy cảm hơn so với trước kia, thân thể cũng thấy linh hoạt nhanh nhẹn hơn nhiều. Mà năng lượng ẩn chứa trong cơ thể, cũng tăng lên không ít.

Đoán Thể thành công! Nhưng, đây mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi.

Trong đầu truyền đến lời dạy của Luci, Phượng Vũ tiếp tục tĩnh tâm tập trung tinh thần, cẩn thận suy nghĩ phương pháp điều khiển nguyên tố tự nhiên.

"Tạo hóa của tự nhiên, ẩn chứa Ngũ Hành. Dựa vào việc dẫn dắt các nguyên tố, có thể biến hoá để cho bản thân sử dụng. . . . . . Nhưng, nguyên tố Ngũ Hành có đặc tính riêng, điểm mấu chốt để chi phối chúng cũng không giống nhau. Thủy nguyên tố nhìn thì mềm mại, kì thực rất vững chắc, nếu vọng tưởng dùng sức mạnh phá vỡ nó, nhất định sẽ bị phản ngược lại. Cần lấy nhu đối nhu, nhẹ nhàng dẫn dắt… Hỏa khí rất mạnh, chỉ có kết hợp cương nhu, lấy cứng đối cứng, dùng nhu dẫn dắt…"

Phượng Vũ vốn có nguồn Tinh Thần lực gần như vô hạn, người khác cần rất lâu mới có thể cảm ứng được một chút nguyên tố tự nhiên, nàng lại không cần tốn nhiều sức đã có thể làm được. Chỗ khiếm khuyết, cũng chỉ là kinh nghiệm điều khiển nguyên tố, chuyển hóa chúng thành năng lượng một cách thành thạo mà thôi.

Luci truyền thụ kiến thức cho nàng, vừa đúng có thể bù vào điểm thiếu sót này.

Suy nghĩ, cảm thụ, thử nghiệm, luyện tập…. Sau hai ngày hai đêm, đôi mắt Phượng Vũ mở ra lần nữa, ánh mắt trầm tĩnh, dưới bàn tay khẽ động, ẩn hiện ánh sáng ngũ sắc biến ảo rồi tan biến.

Thấy vậy, Luci biết chắc chắn nàng đã nắm giữ được điểm mấu chốt điều khiển nguyên tố Ngũ Hành. Chỉ không biết, khi thi triển uy lực ra sao.

"Trước thử một chút ma pháp Thổ hệ."

Đất đai chịu lực của vạn vật, dày rộng mạnh mẽ, nhưng là có những đỉnh núi nguy hiểm khó leo, hay những hang động sâu không lường được. Cho nên ma pháp Thổ hệ, bao gồm cả pháp thuật bảo vệ, và pháp thuật tấn công.

Phượng Vũ theo lời cảm thụ Thổ nguyên tố. Trải qua hai ngày đêm luyện tập, so với trước đây điều khiển Phong nguyên tố, thủ pháp của nàng đã thành thạo hơn nhiều. Qua vài nhịp thở, liền bắt được Thổ nguyên tố vàng óng hùng hậu trong không khí. Lại dựa theo pháp chú phóng thích ra năng lượng của chúng, "Vạn Thạch Bay Tới —— Phá!"

Nơi ngón tay mềm mại của nàng chỉ vào, chợt nghe một tiếng ầm vang, giữa không trung rơi xuống vô số đá vụn, như mưa rào rơi trên mặt đất. Mưa đá kéo dài khoảng năm phút mới ngừng, lúc này nhìn lại mặt đất, đá vụn đã chất thành một ngọn núi nhỏ, một nửa nhập vào đất. Một chiêu này nếu dùng để công kích kẻ địch, sẽ khiến đối phương bể đầu chảy máu, thân chịu trọng thương. Nếu không đỡ được, có lẽ là chết ngay tại chỗ.

Thấy đồ đệ vừa ra tay đã có uy lực như vậy, Luci liền cảm thấy an tâm, trong giọng nói lại không để lộ chút nào, vẫn như cũ nhàn nhạt phân phó: "Ma pháp Thủy hệ."

"Mưa Nhuận Quy Nguyên —— Tới!"

Bãi cỏ mới vừa bị những hòn đá dập nát, được mưa phùn tưới ướt, lại khôi phục sức sống tràn trề.

"Ma pháp Hỏa hệ."

"Sí Diễm Đốt —— Diệt!"

Đại thụ chọc trời ở vài trượng quanh đó, ở trong ngọn lửa hừng hực bỗng chốc hóa thành tro bụi.

"Ma pháp hệ Phong."

"Thanh Vân Tung —— Cuốn!"

Đá vụn do ma pháp Thổ hệ triệu tới giống như tờ giấy, bị cuồng phong gào thét cuốn lấy tới tấp, bay cao cách mặt đất ít nhất mấy trăm thước. Hiện tại, pháp thuật Phong hệ của nàng cả tốc độ và sức lực, đã vượt xa phong thuật lúc đầu gấp mấy lần.

"Ma pháp Lôi hệ." Bốn chữ này Luci nói ra sau cùng, bởi, pháp thuật Lôi hệ có uy lực mạnh nhất trong Ngũ Hành, cũng là pháp thuật khó nắm giữ nhất. Rất nhiều ma pháp sư tu luyện Ngũ Hành, thông thường bốn hành khác còn có thể miễn cưỡng đạt được chút thành quả, nhưng vẫn không nắm giữ được pháp thuật Lôi hệ.

Đối mặt với "Vấn đề khó" Luci đưa ra, Phượng Vũ không hề sợ hãi chút nào. Nàng trở tay thu lại ma pháp Phong hệ, môi mỏng khẽ nhếch, rõ ràng nói ra từng từ: "Lôi Động Cửu Tiêu —— Sát!"

Những viên đá vụn vừa bị ma pháp Phong hệ cuốn lên cao, còn chưa có rơi xuống, liền chịu một trận như bị quất roi, tia chớp dữ dằn như rồng múa bổ nát tất cả, hóa thành mẩu vụn. Thẳng đến lúc này, tiếng sấm mới vang lên chậm nửa nhịp so với tia chớp.

Ầm ầm ——

Trong tiếng sấm kinh hoàng, Độc Giác Thú dưới đáy vực suy yếu ngẩng đầu lên, hai tròng mắt màu vàng hiện lên một tia kinh ngạc.

Tiếng sấm rầm rầm tan đi, cuối cùng Luci cũng công nhận thành quả tu luyện của Phượng Vũ: "Không tệ, chỉ cần dốc hết toàn lực, thì có thể xóa bỏ trận khóa Ngũ Hành."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui