Ngự Linh Sư Thiên tài

Ngọc Thanh Lam Hồi Xuân chế thành lắc tay!

Lời vừa nói ra, hai mắt của Lạc Tây Á tỏa sáng, Tiếu Ôi Ôi la thất thanh, vẻ mặt hâm mộ, Đồng Tân lại lắp bắp kinh hãi, kéo vạt áo của Đồng Trì, nhỏ giọng hỏi: "Này, đó không phải là gia truyền chi bảo của Yến Oanh Oanh sao? Sao lại ở trong tay biểu ca vậy?"

Yến Oanh Oanh từ nhỏ đã thầm mến hắn, mặc dù hắn không quá thích nữ nhân dễ dàng xấu hổ, không đùa giỡn cũng như không thú vị này nên vẫn làm bộ như không biết. Nhưng chợt thấy đồ của nàng xuất hiện trong tau của nam nhân khác nên vẫn khá ghen tỵ. Với lại người này vẫn là người luôn vượt qua hắn - biểu ca.

"Đương nhiên là thúc thúc đưa." Đồng Trì liếc hắn một cái, "Ta cũng không rõ tình hình cụ thể thế nào nữa, trở về biểu đệ hãy đi hỏi thúc."

"Cha? Đúng rồi, nhất định là Yến Oanh Oanh biết chúng ta cần trân bảo dâng tặng cho Tam điện hạ cho nên mới giao cái đó cho cha. Ha ha, nàng làm vậy nhất định là vì ta, nữ nhân ngốc kia, sau này sẽ đối xử với nàng tốt hơn một chút."

Đồng Tân đang tự tìm lý do hợp lý cho mình mà âm thầm hả hê, Lạc Tây Á đã chờ không kịp hỏi tới: "Hơn một trăm năm trước mạch ngọc Thanh Lam Hồi Xuân đã bị khai thác hết rồi, chịu mài ngọc chế thành trân châu làm đồ trang sức lại là sự lưu hành hai trăm năm về trước! Nếu ngươi lấy được mà không phải đồ dỏm thì có thể nói là vật vô giá rồi!"

Thấy phản ứng dữ dội của Lạc Tây Á, trong mắt Đồng Trì lóe lên một tia đắc ý nhưng trong miệng lại giả vờ kinh ngạc: "Điện hạ thật là học sâu biết rộng, ta cũng không hiểu những thứ này, không bằng đêm nay mời Điện hạ di giá hàn xá, giám định và thưởng thức một phen, như thế nào?"

"Cần gì đợi buổi tối, bây giờ chúng ta liền đi!"

Thấy thế, Tiếu Ôi Ôi đang ôm tay đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt vội vàng nhắc nhở: "Điện hạ, lát nữa là ngọ yến rồi, hiệu trưởng vẫn đang chờ ngài đấy."

Nàng cố nén cảm giác ghê tởm để tới gần Lạc Tây Á, chính là vì kéo dài thời gian, nếu ngược lại để hắn đi, đây chẳng phải uổng phí một phen công phu vừa rồi sao.

Quả nhiên, nghe hai chữ "Hiệu trưởng", trên mặt của Lạc Tây Á thoáng qua vẻ hậm hực, đành chịu nói: "Được rồi, qua ngọ yến hãy nói."

Phòng ăn của học viện thu hồi bàn vuông ghế dài, đổi thành rất nhiều bàn tròn, trên bàn phủ khăn viền tơ màu trắng, cùng với những vật trang trí màu hồng bách hợp, nhìn qua tươi mát cao nhã làm nổi bật lên thức ăn ngon được bày đầy bàn khiến người ta thèm thuồng.

Tiếu Ôi Ôi căn bản không liếc mắt nhìn bàn ăn một cái, đi cùng Lạc Tây Á, đám người Đồng Tân tới phòng ăn, nàng thuận tiện quan sát xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Phượng Vũ. Khi thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc xuất hiện ở một đầu khác của phòng ăn, nàng không kiềm nổi sự vui mừng, chạy qua thật nhanh.

"Sao rồi, sao rồi? Thành công chưa?" Tiếu Ôi Ôi sốt ruột hỏi.

"Bỏ vào rồi, nhưng chỉ sợ hắn sẽ tâm huyết dâng trào mà mở ra nhìn đó."

"Hắc hắc, chuyện này ngươi không cần lo lắng." Tiếu Ôi Ôi mặt mày hớn hở nói: "Nhờ thân tín họ Phúc kia, bây giờ chỉ sợ ngay cả mình họ gì hắn cũng không nhớ rõ rồi."

Thấy trên mặt của Phượng Vũ lộ ra vẻ nghi hoặc, Tiếu Ôi Ôi liền giải thích đơn giản một chút nguyên nhân hậu quả.

Nghe vậy, Phượng Vũ không khỏi duỗi tay sờ lên vành tai, kéo nhẹ bông tai hình Phượng hoàng.

—— chỉ là một chuỗi ngọc Thanh Lam Hồi Xuân chế thành trân châu, giá trị của nó có thể làm một vị hoàng tử có địa vị cao quý của một quốc gia như Lạc Tây Á hí hửng, vậy nàng có hẳn một cái giường ngọc, chẳng phải là đủ để khiến người đời điên cuồng vì nó?

—— cha mẹ nàng có thể được đến bảo vật này, nói không chừng cũng không phải trùng hợp, có lẽ thân phận của bọn họ cũng không hề là thế gia Tộc trưởng ở trong một trấn nhỏ đơn giản như vậy. . . . . .

Phượng Vũ đang trầm ngâm thì ngọ yến bắt đầu.

Theo lệ thường, hiệu trưởng sẽ chào hỏi rồi mời rượu các vị khách quý. Vậy mà mới vừa bưng ly rượu lên đã bị Lạc Tây Á cắt đứt: "Nhạc lão, mời xem lễ vật của phụ hoàng và mẫu hậu cho ngài."

Hiệu trưởng đâu biết hắn muốn sớm đưa lễ vật xong rồi đi Đồng gia xem bảo bối, còn tưởng rằng hắn muốn khoe khoang. Hiệu trưởng quyền thế không màng danh lợi này cực kỳ không vui, nhưng sự giáo dưỡng tốt khiến hắn không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Vậy làm phiền Điện hạ rồi."

Lạc Tây Á vỗ tay một cái, lập tức liền có tùy tùng dâng lên một hộp Hồng mộc mang phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã.

Nhận lấy hộp Hồng mộc, cánh tay của Lạc Tây Á hơi trĩu xuống, trong lòng không khỏi kỳ quái nói: Sao nặng hơn lúc trước một chút vậy? Có lẽ chỉ là ảo giác thôi.

Chuyển nó đến trước mặt hiệu trưởng, Lạc Tây Á có một chút đắc ý nói: "Mẫu hậu biết ngài từ trước đến giờ thích âm nhạc, đồ này được chế tạo ở Vô Tận Hải bên Đông Lăng Đại lục, tinh xảo xinh đẹp nhất thiên hạ Chu linh bối, lại từ ba hoàng giả ma pháp sư đỉnh cao của Đế quốc liên thủ thi pháp, khắc vào đó giai điệu của đàn Nguyệt Cầm do người ngâm thơ rong nổi tiếng nhất ở Tát Lanka – Ngôn Ca Hành. Hi vọng ngài có thể thích."

Mỗi một câu nói của hắn khiến đám người vang lên một trận kinh hô nho nhỏ. Chu linh bối ẩn núp ở dưới đáy biển sâu ngàn mét, coi như không tiếc nhân lực vật lực, muốn bắt nó cũng là một chuyện tương đối khó khăn. Mà ba hoàng giả ma pháp sư đỉnh cao của Đế quốc bình thường đã nhìn nhau thấy ngứa mắt, muốn để bọn họ đồng lòng thi pháp thì nói dễ hơn làm.

Về phần người ngâm thơ rong Ngôn Ca Hành lại yêu thích dịch dung rồi cải trang du ngoạn thế giới, hành tung lại lúc có lúc không, diện mạo bất định, muốn tìm được hắn thì độ khó không thua gì đãi vàng trong cát.

Ba chuyện trên, mỗi một chuyện đi làm đều khó khăn trùng trùng, dù là người bình thường đến cuối đời cũng không làm được một chuyện, có thể hợp ba chuyện này thành một thể cùng một lúc, sau đó làm thành lễ vật, cũng từ đó phản ánh được thực lực hùng hậu của Tu tháp Đế quốc.

Nhận lấy ánh mắt nóng bỏng của mọi người trong phòng ăn, Lạc Tây Á cười híp mắt mở hộp Hồng mộc, bày ra trước mắt mọi người.

Vậy mà, đang chờ mong tiếng thán phục và tiếng ca ngợi, lại chậm chạp không có vang lên.

—— Đây là bị chấn động vì bảo bối khó có được này mà quên nói luôn sao? Hừ, mẫu hậu nói không sai, bây giờ Linh Chân học viện, đệ tử bần hàn không hề có kiến thức càng ngày càng nhiều rồi. Chu linh bối trân quý này để thứ dân loại này xem, thật là quá mức lãng phí.

Trong lòng Lạc Tây Á đang cực kỳ khinh thường thì trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.

Giống như là lây bệnh, tiếng cười càng lúc càng lớn, từ lúc ban đầu cố nén thành ra sau đó lại không kiêng nể gì mà cười to. Ngay cả Tề Uy luôn luôn nghiêm túc cẩn thận cũng cười lên ha hả. Đến nổi hiệu trưởng cũng liên tục lắc đầu.

—— sao vậy? Đám người kia uống lộn thuốc sao?

Nhìn chung quanh, Lạc Tây Á vừa luống cuống vừa không hiểu.

"Điện hạ ——" một tùy tùng ở bên ngoài chịu trách nhiệm khuyên can không để ý quy định vội vã đi tới bên người Lạc Tây Á đang nghi hoặc, lúng túng nói: "Điện hạ, xin thu lại lễ vật trước. . . . . ."

"Tại sao? !"

"Ngài xem. . . . . ."

Vì nắp và thân hộp liền nhau, lúc mở ra lúc lại quay hộp về phía những người khác nên tầm mắt của Lạc Tây Á hoàn toàn bị che khuất. Sau khi nghe tùy tùng nhắc nhở liền quay hộp lại, thấy đồ đó suýt nữa làm hắn hộc máu mất mạng.

Một lúc sau, một tiếng gầm vang dội Linh Chân học viện: "Là ai để áo lót vào hộp lễ vật? ! Là tiểu tặc nào làm? ! Bản Điện hạ nhất định phải trị hắn tội chết!"

Nhưng rất đáng tiếc, không có ai tin tưởng Lạc Tây Á bi phẫn "tố cáo", mà lại có suy đoán khác.

"Không ngờ Tam điện hạ lại nói hay thế, chậc chậc chậc."

"Rất bình thường mà, trong xã hội thượng lưu, có một số yêu thích của người quý tộc không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Nghe nói đại thần còn thích giả thành thiếu nữ hóa thành ma sủng hình người để quật đấy."

"Nếu so sánh thì sự yêu thích của Tam điện hạ thật ra rất bình thường. Nhưng hắn quá không cẩn thận rồi, sao có thể đem đồ được cất giấu đó mang ra bên ngoài chứ."

"Ôi, có lẽ bày đồ được cất giấu với người khác chắc cũng là một phần yêu thích của hắn?"

"Chắc là vậy, trước kia hắn không phải thích trân bảo sao, có lẽ thói quen bày trân bảo với người khác cũng mang tới sự yêu thích khác. Như vậy không tốt, không tốt."

Tiếu Ôi Ôi thân là người vạch ra vốn chỉ che miệng cười trộm, nhưng nghe mọi người tưởng tượng phong phú suy đoán xong thì ôm bụng cười ngã xuống đất: xem ra, Điện hạ ngu ngốc này bị hiềm nghi là nghiện áo lót, trong thời gian ngắn cũng rửa không sạch! Để cho hắn không coi ai ra gì này! Để cho hắn cậy mạnh vô lễ này!

Ngồi một bên thấy vẻ mặt Lạc Tây Á lúc đỏ lúc trắng lúc phẫn nộ, Phượng Vũ ít khi cười nhìn mà cũng cười ra tiếng.

—— có lúc không dùng đao cũng có thể thu thập người đến mức chật vật không chịu nổi. Xem ra sư phụ nói không sai, có người thì gặp kỳ ngộ ở chỗ nào đó, nàng mới đến trường học ngày đầu tiê, liền học được kỹ thuật trêu đùa người khác, không tệ không tệ. Điều này làm cho nàng lại càng chờ mong thời gian học ở học viện sau này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui