Ngự Linh Sư Thiên tài

edit: tuyền xù

Xiên một miếng chân giò hun khói đưa vào miệng, tỉ mỉ thưởng thức vị giác đã nhiều năm chưa từng có, Luci hài lòng nói: "Quả nhiên thân thể người vẫn là tốt nhất."

Mệt nhọc cả đêm, Ban Tư nên đi nghỉ ngơi, nhưng chợt thấy Cố Chủ vui sướng làm cho tất cả mệt nhọc cũng khói tan mây bay, hắn cung kính đứng ở một bên, nghe vậy liền nói: "Tư chất (tố chất con người) của tiểu tử này so với thân thể nguyên bản của bệ hạ, có thể nói là một ở trên trời một ở dưới đất. Hạ mình ở trong thân thể này, quả thật là ủy khuất bệ hạ."

"Tùy cơ ứng biến mà thôi." Chân giò hun khói Ban tư tự chế, mùi vị thường thường, nhưng với Luci 60 năm qua chưa từng thưởng thức qua thức ăn mà nói, đã là mỹ vị thượng hạng. Lại nuốt một miếng xuống bụng, hắn thả xiên lại vào trong đĩa. "Trước tiên ta tạm thời chấp nhận một thời gian, chờ đến lúc tích tụ được sức mạnh nhất định, liền đi lấy về thân thể nguyên bản."

"Thân thể bệ hạ vẫn còn giữ?"

"Không sai. Năm đó tiểu tử kia tách linh hồn và thân thể của ta ra, chia ra phong ấn tại hai nơi. Hiện giờ ta đã khôi phục thân người, khôi phục thực lực chỉ là chuyện sớm hay muộn. Đến lúc tìm về thân thể, xem ta làm sao thanh toán với hắn!"

Trong mắt Luci lóng lánh hỏa diễm báo thù hừng hực, "Tiểu tử kia" trong miệng hắn, dĩ nhiên là Quang Minh Chi Tử - kẻ thù không đội trời chung năm đó phong ấn hắn.

Ở Tát Lan có rất nhiều giáo phái, nhưng phần lớn không có thành tựu. Nhận được tiếp đãi long trọng của hoàng tộc các quốc gia, thực lực bao trùm vượt lên trên nhiều nước nhỏ, cùng ngồi ngang hàng với Quốc chủ của bốn đại lục, chỉ có vị Quy Tinh Hải – Quang Minh Thánh điện ở trong thành Quang Minh của Đông Lăng Đại lục.

Đứng đầu Quang Minh Thánh Điện là Thánh Tế tư, người thừa kế hắn chỉ định được gọi là Quang Minh Chi Tử. Trong thế tục cũng có người gọi đùa là Quang Minh Thái tử, ý chỉ thân phận của Thánh Tế tư tôn quý như Quốc vương, thậm chí còn hơn trước. Người thừa kế của hắn, dĩ nhiên chính là thái tử rồi.

Cách cuộc chiến năm đó đã qua đúng 60 năm, theo thời gian mà suy đoán thì hiện giờ Quang Minh Chi Tử ngày đó cũng đã thay thế sư phụ của hắn, trở thành Thánh Tế tư rồi.

Chỉ là Ban Tư ẩn cư xa cách thế gian, trong mắt Phượng Vũ lại chỉ có tu hành, vô cùng thiếu hụt kiến thức của người thông thường, trước đó hình dạng của Luci là bươm bướm, không tiện hỏi thăm tin tức, cho nên vẫn không xác định được chủ nhân Quang Minh Thánh Điện hiện nay là ai. Chỉ là, lấy thực lực của Quang Minh Chi Tử, cùng với thọ nguyên sư phụ hắn đã sớm sắp hết, nghĩ đến suy đoán này không được chính xác lắm.

Mặc dù lý trí không ngừng tự nói với mình phải nhẫn nại, nhẫn nại đến lúc thực lực khôi phục, nhưng nghĩ tới lúc đánh một trận có thể tự tay giết chết kẻ thù, thân thể Luci, có lẽ bởi vì trong lòng không kiềm chế được thù hận mà khẽ phát run. Ngón tay cầm thìa ăn không tự chủ dùng sức, gân xanh chợt nổi lên.

Phượng Vũ thấy thế, cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đưa tay phủ lên mu bàn tay Luci.

Nhiệt độ hơi lạnh đặc hữu của thiếu nữ làm cho đầu óc gần như sôi trào của Luci từ từ tỉnh táo lại: mình không thể vì nhất thời kích động mà lãng phí cơ hội một cách vô ích lần nữa. Nếu không chẳng những cô phụ thuộc hạ trung thành ở ẩn nhiều năm vì hắn, càng sẽ liên lụy đến nữ hài bên cạnh.

Trở tay, vỗ vỗ mu bàn tay Phượng Vũ trấn an, lúc lên tiếng lần nữa thì Luci đã hoàn toàn tỉnh táo lại: "Ban Tư, những năm gần đây chắc hẳn ngươi đã làm ra nhiều đồ tốt, nói tất cả cho ta nghe một chút."

"Đồ tốt thì chưa nói, cũng chỉ là một chút đồ chơi nhỏ không ăn thua mà thôi, dù sao chuyện ta muốn làm nhất là làm ra biến dị ma thú siêu cường đại mà vẫn chưa thành công."

Nói vài câu khiêm tốn, Ban Tư mới bắt đầu giới thiệu "Thành quả nghiên cứu" của mình. Lúc này Phượng Vũ mới nhận ra, Tiểu Lão Đầu có hình dáng không đặc biệt gì này thật sự làm ra không ít thứ linh tinh tạp nham. Có lẽ vì biết tu vi mình khó khôi phục lại, hắn chuyển tất cả tinh lực (tinh thần và sức lực) sang phương diện khống chế ma thú, cũng mở mang không ít thứ đồ nhỏ thực dụng. Thí dụ như chế ước phù có thể tùy tâm điều khiển ma thú theo ý mình, cho ma thú mượn lực lượng trận pháp của mình, thuốc bột có thể trong thời gian ngắn làm cho ma thú hoàn toàn miễn trừ pháp thuật ——

"Xin chờ một chút!" Nghe hắn nói tới đây, Phượng Vũ lấy ra một bọc giấy đưa tới trước mặt hắn: "Là loại thuốc bột mới nhìn thoáng qua giống như bột khoáng thạch này sao?"

Ban Tư nhìn lướt qua, ngạc nhiên nói: "Đúng vậy. Phượng Vũ tiểu thư, sao ngươi cũng có?"

Phượng Vũ không trả lời mà hỏi lại: "Gần đây có phải có ma thú bị thí nghiệm dưới tay ngươi chạy trốn hay không?"

"Đúng vậy. Hai ngày trước có một con Thanh Giáp Xà, ta sơ sót không khóa chặt lồng tre, lại để súc sinh kia chạy trốn ra ngoài."

"Có thế chứ." Phượng Vũ kể sơ lược chuyện đánh nhau tranh giành hoa, cuối cùng bình luận: "Ban Tư tiên sinh, thuốc bột của ngươi quả thật rất hữu dụng. Lúc ấy ta nhìn thấy nó vậy mà miễn trừ với pháp thuật của Bỉ Dực thì còn tưởng rằng nó là chủng loại biến dị."

Được người khác khen ngợi, trên mặt Ban tư không khỏi mang theo vẻ đắc ý: "Loại thuốc bột này được mài chế từ một loại khoáng thạch đặc biệt mà thành. Trong thiên hạ, loại khoáng thạch này chỉ có ở một điạ phương cực kỳ bí ẩn ở Tê Long cốc mới có, tin rằng khắp thiên hạ chỉ có một mình ta biết công dụng của nó. Chỉ cần bôi nó lên người, ít nhất trong vòng 20 phút thì có thể hoàn toàn miễn trừ với pháp thuật."

Chuyên chú nghe hắn giới thiệu, Phượng Vũ như có điều suy nghĩ: nếu loài người bôi thuốc bột này, phải chăng cũng có thể miễn trừ công kích pháp thuật? Hoặc là, dùng thuật luyện khí, nấu loại khoáng thạch này chảy ra rồi cho vào trong áo giáp, chẳng phải là có thể làm cho lực phòng ngự nâng cao lên được thêm một tầng sao?

Ban Tư hoàn toàn không biết tâm tư của Phượng Vũ, thấy nàng im lặng không nói gì, còn tưởng rằng tiểu cô nương muốn loại thuốc bột miễn trừ này nhưng lại ngượng ngùng nói ra, vội vàng quay người lại lấy một bình sứ trong tủ đặt dưới đất ra, hai tay đưa tới trước mặt Phượng Vũ: "Lần đầu tiên gặp mặt, vốn nên đưa cho Phượng Vũ tiểu thư một phần đại lễ, nhưng trong lúc gấp gáp không có gì có thể lấy ra. Bình thuốc bột miễn trừ này coi như thú vị, hi vọng ngài đừng ghét bỏ."

"Đa tạ, ngài khách khí rồi." Nếu đối phương đã là thuộc hạ của Luci, Phượng Vũ cũng không khách khí với hắn, nhận lấy bình sứ, dứt khoát nói thẳng: "Vừa rồi ta đang suy nghĩ, nếu như lấy nguyên liệu chủ yếu là khoáng thạch này rèn đúc vào áo giáp, có phải cũng có thể phát huy ra công hiệu miễn trừ pháp thuật hay không?"

Nghe vậy, hai mắt Ban Tư sáng lên: "Ý kiến hay! Sao ta chưa bao giờ nghĩ qua chứ!" Suy nghĩ một lát, hắn lại kiêu ngạo lấy một túi đựng đồ trong tủ ra, đưa tới trước mặt Phượng Vũ: "Ta không biết gì về thuật luyện khí hết, lại không thể nào đi qua đi lại ở bên ngoài. Chuyện tìm kiếm người có tay nghề giỏi, có lẽ phải xin nhờ Phượng Vũ tiểu thư. Bên trong túi có 500 khối quặng thô nguyên chất tinh khiết, liền giao cho ngài làm thí nghiệm."

Người làm thí nghiệm, cần nhất chính là một hạt giống tốt và khéo léo linh hoạt. Thuốc bột vừa rồi hắn đưa cũng chỉ là trên mặt mũi của Luci, lúc này thấy Phượng Vũ trong chốc lát liền nói ra biện pháp sử dụng khoáng thạch tốt hơn, không khỏi xem trọng nàng hơn một phần, thật tâm dâng lên toàn bộ khoáng thạch đã khổ cực khai thác.

Thấy thế, biết rõ tính khí của thuộc hạ cũ, Luci không khỏi lộ ra nụ cười hiểu ý. Ngày thường tính khí của thuộc hạ cũ này bình thường cáu kỉnh nóng nảy, trừ mình ra, ai cũng không cho nợ hoặc mua. Nếu như không phải thật lòng coi trọng Phượng Vũ, tuyệt đối sẽ không hào phóng như vậy. Phượng Vũ đã có thể hợp ý hắn, lát nữa nói hắn truyền thụ cho Phượng Vũ về Ngự Linh Sư chi đạo thì nhất định sẽ dốc hết toàn lực, sẽ không giấu giếm.

Dùng bữa sáng xong, Luci nói muốn đi ra ngoài hoạt động gân cốt một chút, thích ứng với thân thể mới một chút. Để Ban Tư ở lại thì làm sao không hiểu ý tứ của chủ thượng chứ, liền bắt đầu giảng giải cho Phượng vũ về con đường tu hành Ngự Linh Sư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui