Tối hôm đó, Sau một ngày dài với nhiều chuyện xảy ra, Hạ Linh vừa đặt lưng xuống thì cơn buồn ngủ kéo tới.
Lại là khu rừng đó, lần này khu rừng xuất hiện rõ nét hơn bao giờ hết.
Đi theo vệt sáng vàng dẫn lối, cô bé đã đến khoảng rừng thưa, cụ già vẫn ngồi trên một mỏm đá đợi nó.
Cụ nở nụ cười khen ngợi: “Giỏi lắm cháu đã tìm đủ các thành viên.”
“Tiếp theo chúng cháu phải làm gì ạ?”
“Chỉ còn ba mươi ngày nữa sẽ đến thời điểm những sinh vật kia xuất hiện.
Các cháu không có nhiều thời gian đâu.
Hãy khẩn trương đi tìm các mảnh linh vật của tam long bảo rồi đem về cho ta.”
Bỗng có một làn sương mù bao phủ, khu rừng chợt mờ dần, mờ dần.
Và rồi Hạ Linh thấy hình ảnh một khu rừng khác, khu rừng này không rậm rạp và nhiều cây cổ thụ như khu rừng kia, nhưng quang cảnh có vẻ gần gũi hơn, tiếp theo cô bé thấy một thác nước, phía sau thác nước có một cửa hang, trước cửa hang là tượng hai con rắn khá lớn.
Hình ảnh lại một lần nữa thay đổi, Hạ Linh thấy một bức tượng rắn hổ mang khổng lồ, con rắn này đang há miệng nhe hàm răng trắng nhởn, và trong miệng có một cái gì đó lấp lánh.
Sáng hôm sau, từ tờ mờ sáng Hạ Linh đã dậy sớm, nó bật máy tính và tìm kiếm các thông tin liên quan đến khu rừng, rắn, thác nước.
Với những từ khoá trên, cùng với gần một tiếng đồng hồ xem hình ảnh các thác nước cô bé đã tìm thấy khu rừng trong giấc mơ.
Đó là khu rừng dưới chân dãy Hoàng Liên Sơn và thác nước nó cần tìm chính là thác Đầu Nhuần, một thác nước hùng vĩ khá nổi tiếng.
Hạ Linh đã lập một nhóm chat trên Zalo.
Cô bé nhắn các thông tin vào nhóm và đề xuất thứ bảy tuần này sẽ lên đường đi tìm mảnh vỡ đầu tiên của Tam Long bảo.
Từ thành phố X (thành phố sáng tạo của tác giả) đến Lào Cai phải đi tàu đêm.
Tối thứ bảy hôm đó cả bọn lên đường, mọi người đều háo hức xen lẫn chút tội lỗi vì phải nói với bố mẹ là bọn nó đi dã ngoại.
Hạ Linh đặt vé giường nằm nên chuyến đi khá êm ái.
Cả bọn ngủ một giấc là sáng hôm sau đã đến địa phận tỉnh Lào Cai.
Sáng tinh mơ, một màn sương mù vẫn còn dăng mắc suốt quãng đường từ ga tàu đến khách sạn.
Mấy đứa đều phấn khích trước phong cảnh hùng vĩ của núi rừng.
Khi dừng xe trước khách sạn, Quỳnh Chi cao hứng bắt Thái Khôi chụp cho cô bé vài bức ảnh, vài phút sau Thái Khôi vừa chạy vừa cười như nắc nẻ.
Còn Quỳnh Chi rượt theo với vẻ mặt đầy tức tối.
Hoá ra là khi mở điện thoại xem ảnh thì Quỳnh Chi toàn thấy cái mặt Thái Khôi to chình ình chứ chả thấy ảnh nó đâu.
Thì ra anh chàng bật Camera trước và tự selfie mặc Quỳnh Chi tạo dạng mỏi gối và cười sái cả quai hàm.
Sau khi cất đồ đạc, cả bọn quyết định đi bộ vào khu rừng.
Phong cảnh tuyệt đẹp, thời tiết mát mẻ, con người thú vị và những món ăn dân tộc vừa lạ vừa hấp dẫn bày bán ven đường khiến bọn nó không giấu được vẻ thích thú.
Đặc biệt Lâm Khánh có vẻ rất khoái mấy cô bé cậu bé dân tộc, cậu chàng liên tục bị rớt lại vì mải dừng hỏi chuyện và chụp ảnh.
Đến mức Quỳnh Chi phải gắt gỏng nhắc nhở nó rằng bọn nó đến đây làm nhiệm vụ chứ không phải đi du lịch.
Bỗng trên đường đi bọn nó thấy mấy bé gái dân tộc trạc tuổi bọn nó đang cười khúc khích chỉ trỏ năm đứa rồi vừa cười vừa làm điệu bộ xấu hổ.
Thái Khôi toe toét hỏi: “Các em biết tiếng Kinh chứ?”
Một đứa trông chừng lớn nhất bọn lên tiếng: “Tao biết.”
Thái Khôi hất mặt về phía Lâm Khánh với Lâm Hạo rồi nháy mắt: “Ngon zai chứ?”
Mấy cô bé cười khúc khích gật đầu.
Thái Khôi nở nụ cười tinh quái: “Dám bắt về làm chồng không?”
“Dám!”
Nói rồi hai cô trong đám con gái chạy ùa tới Lâm Khánh, hai cô khác chạy tới chỗ Lâm Hạo.
Thái Khôi chưa kịp nở nụ cười khoái chí vì trêu chọc được hai thằng bạn thì một cô bé có làn da đen bóng như dầu hắc, kích thước to gấp đôi nó tiến về phía nó, cô bé nở nụ cười kinh dị với hai hàm răng đen thui: “Tao bắt mày.”
Cô bé dang tay ôm rịt lấy Thái Khôi khiến nó thở không nổi.
Lâm Hạo và Lâm Khánh không mấy khó khăn để thoát khỏi mấy cô bé vây quanh, nhưng Thái Khôi thì bất lực, nó bị ôm chặt rồi cô bé còn cho nó lên vai vác đi như vác một khúc gỗ.
Nó chỉ biết hét lên cầu cứu: “Cứu tớ với!”
Quỳnh Chi nguýt dài nói với theo: “Cho chừa cái tật trêu chọc người khác, đẻ vài đứa con rồi tụi này đến cứu nhé, chúc hạnh phúc.”
Cô bé đó vác Thái Khôi đi một đoạn khá xa.
Hạ Linh vội nói: “Giúp cậu ấy đi, đùa thế đủ rồi!”
Lúc này Quỳnh Chi mới tập trung điều khiển cho bụi đất phía cô bé dân tộc bay tứ tán khiến cô bé phải tạm để Thái Khôi xuống để đưa hai tay lên che mặt.
Ngay lúc đó Lâm Hạo chạy vèo tới đưa Thái Khôi đi.
Thái Khôi vuốt mồ hôi hốt hoảng nói: “Chạy thôi!”
Cả bọn nghe theo nó chạy đi để tránh rắc rối.
***.