Ngự Mạt Thế


Ngạo Vũ Băng lấy từ trong Linh Phủ ra một vỏ hoành thánh làm sẵn, một ít thịt và nấm mèo, một cái bếp ga, thớt, dao nội và một số loại gia vị.

Đem gian phòng phong tỏa bằng tinh thần lực, Ngạo Vũ Băng liền đem thịt và nấm mèo băm nhỏ, nêm ít gia vị và nhanh chóng đem hoành thánh bọc lại.

Rõ ràng trước mạt thế, nàng rất vụng về trong việc bao nhân hoành thánh nhưng lúc này nàng lại làm vừa nhanh vừa đẹp.
Cảm nhận dị năng từng chút một tăng lên làm Ngạo Vũ Băng cảm thấy rất thư thái, chỉ có điều một chút này hình như không được nhiều cho lắm a.
Chưa đầy năm phút tất cả hoành thánh đều được bọc xong, Ngạo Vũ Băng lấy một ít nước dùng có sẵn trong Linh Phủ đem hoành thánh nấu chín, mùi cũng không quá thơm nhưng lại làm cho những người vừa ăn nó cảm thấy muốn ăn thêm.

Ngạo Vũ Băng đem hoành thánh múc ra chén cho ba người Ngạo Thiên Khải ăn thử.
Ba người nhanh chóng ăn, sau đó chậm rãi cảm nhận cơ thể, quả thật cảm nhận được dị năng chậm rãi khôi phục, lúc nãy ăn cùng mọi người họ chỉ cảm thấy cả người khỏe lên mà thôi, nhưng lần này ăn lại cảm thấy dị năng tràn đầy.

Ngạo Vũ Băng nhìn ba người ăn thì cũng im lặng ăn, lúc nãy cô chỉ ăn qua loa, không ăn no lắm nên giờ ăn thêm một tý cho no cũng không tệ.
Ngạo Thiên Khải buông chén.

“Quả thật là dị năng hệ đặc biệt, ta cảm thấy dị năng chậm rãi được phục hồi.”
Ngạo Vũ Băng nhìn nhìn Ngạo Thiên Khải rồi bẹt bẹt miệng, “Nga~ Thật ra nó đối với em không có tác dụng gì cả, chỉ là ngon hơn lúc trước mà thôi.”
Ngạo Thiên Hoành xoa xoa đầu Ngạo Vũ Băng giải thích.

“Có lẽ đây là dị năng phụ trợ cho nên chỉ có người khác mới có tác dụng còn đối với em thì không thể, thật ra những người như em sẽ rất được chào đón trong các đoàn đội nhưng khi mạt thế vừa ập đến, đa số những người này đều không phát hiện ra dị năng của mình mà bị đẩy đi làm kẻ hy sinh hoặc là số lượng lương thực không thể đáp ứng cho di năng của họ tăng lên mà bị bỏ rơi, bởi vì hầu hết các loại dị năng xếp vào hệ đặc biệt đều rất khó để tăng lên, biện pháp nhanh nhất để tăng lên chỉ có thể là sử dụng nó mà thôi.

Như dị năng của ta do không sử dụng nên tăng lên rất chậm, em xem.”
Mộ Hàn Vũ thì trực tiếp thêm một chút, “Ăn rất ngon a~ Sau này Băng cứ việc ở phía sau nấu nướng đi, tôi sẽ ở phía trước bảo vệ Băng.”
Vừa dứt lời thì Mộ Hàn Vũ bị Ngạo Thiên Khải cốc đầu một cái.

“Tên nhóc nhà cậu, hiện tại cậu là người yếu nhất đấy, không biết là cậu bảo vệ em ấy hay là em ấy bảo vệ ngược lại cậu đâu.”
Mộ Hàn Vũ bị Ngạo Thiên Khải nói vậy thì không phục gào lên, cũng may là Ngạo Vũ Băng dùng tinh thần lực che chắn nếu không thì bên ngoài chắc sẽ nghe hết.
“Chẳng phải Khải ca nói rằng dị năng của em rất lợi hại hay sao, chỉ là lúc đầu hơi yếu thôi, sau này em sẽ lợi hại hơn cả ba, em sẽ bảo vệ cả ba luôn.”
Ngạo Thiên Khải nghe xong thì ngẩn ra, hắn cảm thấy thật ấm áp a, ngoại trừ bảo bối ra thì đây là người thứ hai nói sẽ bảo vệ họ, dù là họ không cần nhưng nhìn cậu thanh niên đang gào lên kia thò lại thấy thật ấm áp.
“Cái tên nhóc này, chờ tới lúc cậu mạnh hơn chúng tôi không biết là lúc nào a~”
Mộ Hàn Vũ nghe xong thì hờn giận, nhảy lên giường trùm kín đầu lầm bầm.

“Nhất định ngày đó sẽ nhanh đến thôi.” Trong phòng này ai mà tai chẳng thính, Mộ Hàn Vũ lầm bầm đương nhiên là nghe được, Ngạo Thiên Hoành gần nhất đem chăn trùm kín đầu của Mộ Hàn Vũ kéo ra.

“Muốn ngày đó nhanh đến thì lo tu luyện đi.”
Mộ Hàn Vũ nghe xong thì la oai oái.

“Không được, không được, tuy rằng không ngủ mà tu luyện cũng không sao nhưng lâu rồi người ta chưa được ngủ, hôm nay nhất định phải ngủ một giấc.”
Ngạo Vũ Băng nhìn Mộ Hàn Vũ đáng thương thì chỉ biết ngồi nhìn, dù rằng nàng cũng cùng tuổi với Mộ Hàn Vũ và dung nhập tính cách của Ngạo Vũ Băng kia nhưng linh hồn của nàng vẫn là một linh hồn sống hàng trăm vạn năm a, không thể nào hồn nhiên như Mộ Hàn Vũ được, bỗng dưng nàng lại ước rằng mình có thể làm nũng như Mộ Hàn Vũ a.
Thật sự mà Mộ Hàn Vũ biết được trong mắt Ngạo Vũ Băng cậu là đang làm nũng thì sẽ nhảy dựng lên mà nói “Đây rõ ràng là kêu la thảm thiết.”
Ngạo Thiên Khải nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Ngạo Vũ Băng thì nhẹ ôm cô vào người.

“Nếu muốn, em cũng có thể trẻ con như vậy.”
Ngạo Vũ Băng lắc đầu, cho dù nàng có muốn cỡ nào đi nữa thì cũng không thể làm như Mộ Hàn Vũ được, nếu làm như vậy thì mặt mũi của nàng sẽ quăng đi đâu a~ Chỉ là hơi giống em gái nhà hàng xóm một tý do tính cách tác động cũng làm cô ngượng chín cả linh hồn.
Ngạo Thiên Khải điểm điểm cái mũi của Ngạo Vũ Băng, hắn thừa biết là bảo bối đang ngượng ngùng nha!
Ngạo Vũ Băng đem mọi thứ thu vào trong Linh Phủ rồi thu lại tinh thần lực, thông báo với ba người kia một tiếng rồi nằm lên giường ngủ, Mộ Hàn Vũ cũng biết điều im lặng, Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành tự giác nằm hai bên của Ngạo Vũ Băng đi vào giấc ngủ.

Hôm nay thả lỏng một đêm đi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui