Đã ba ngày trôi qua kể từ khi đoàn người tiến vào phạm vi bảo hộ của mảnh đá màu đỏ, lịch trình của họ đơn giản chỉ có bốn việc, chém tang thi, ăn, ngủ và huấn luyện cho những người không có kinh nghiệm.
Cả đoàn đội lúc này dù là người già và trẻ nhỏ cho dù bị rơi ở giữa đàn tang thi cũng có cầm vũ khí lên chém chục con cho hả dạ.
Ngạo Vũ Băng nhìn mọi người chém giết mà thấy bản thân lại thu lượm tinh hạch một mình thì cũng ngại ngùng, quyết định giả bộ tìm kiếm từ bên trong ba lô ra một cái radio, lắp pin vào bắt sóng cả ngày trời, rốt cuộc cũng tìm thấy được thông tin quan trọng.
Ngạo Vũ Băng nhìn Ngạo Thiên Hoành một cái, hắn liền hiểu, dùng dị năng âm thanh truyền đạt lời nói với mọi người.
“Mọi người im lặng một chút nghe thông báo từ căn cứ.”
Giọng nói của Ngạo Thiên Hoành hoàn toàn nhỏ nhưng tất cả mọi người đều nghe được, im lặng lại, Ngạo Vũ Băng thấy vậy thì vặn radio ở mức lớn nhất, âm thanh rè rè từ trong radio phát ra.
“… chúng tôi đã nghiên cứu được một việc có quan hệ trọng đại đối với tất cả mọi người.
Trong não tan thi có chứa một viên đá nhỏ đủ màu, đây là kết tinh của tang thi cho nên chúng tôi tạm gọi đó là tinh hạch.
Sau khi giết được tang thi mọi người tận lực thu nhặt tinh hạch của tang thi, chúng có thể hấp thu được nhằm tăng dị năng lên một cách nhanh chóng.
Tang thi hệ hỏa sẽ kết ra tinh hạch hệ hỏa, chỉ có hỏa dị năng giả mới có thể hấp thu, cũng tương tự như vậy đối với những dị năng giả hệ tự nhiên, riêng dị năng giả đặc biệt hệ và không gian hệ thì có thể hấp thu tất cả các loại tinh hạch.
Căn cứ khắp nơi cũng sẽ thu một vật tư và tinh hạch nhất định để thu nhận những người sống sót.
Xin nhắc lại các căn cứ được thành lập là …”
Mọi người nghe xong thì ngẩn ngơ một hồi rồi bàn tán.
“Nếu vậy thì phải chẻ đôi đầu tang thi ra rồi, nhưng làm sao có thể lấy trong khi tang thi mọc lên như cỏ dại?”
“Đúng a, chúng ta chỉ có thể cách xa xa chúng nó ra để mà chém giết, làm sao có thể nhặt tinh hạch được.”
“Thì ra vào căn cứ còn phải nộp vật tư lên a~ Cái này không thể, như vậy sẽ đói mất, tốt nhất nên thu tinh hạch nhiều nhiều một chút.”
Ngũ Nam nhìn mọi người xôn xao lên thì hắng giọng một tiếng, trong lúc nghe radio, đầu óc Ngũ Nam xoay chuyển rốt cuộc cũng tìm ra một cách tốt.
“Mọi người im lặng một tý nghe tôi nói, bây giờ mọi người cứ chém giết một hồi đi, nhớ là chẻ đầu tang thi ra, trong số các dị năng giả có hai dị năng giả hệ phong, ta sẽ nhờ họ thu lấy tinh hạch rơi ra ngoài, cuối cùng thì sẽ chia ra theo công lao cũng từng người.”
Nghe tới đây thì ai nấy đều tiếp tục công việc của mình, họ tin tưởng thủ lĩnh cũng tin tưởng những đồng đội còn lại, dù sao đối mặt với cái chết trước mắt họ còn không bỏ trốn thì chẳng lẽ lúc này lại nổi lòng tham, mà nếu có thì chỉ có thể trách lòng người khó lường mà thôi.
Dù họ lựa chọn không tin tưởng thì sao chứ, kết quả vẫn là vậy thôi.
Đêm ngày thứ tư, Ngạo Vũ Băng cảm giác có gì đó không đúng, cảm thấy cả người nóng rực khó chịu, cổ họng cũng đau đớn khác thường, muốn mở miệng nhưng lại không nói chuyện được.
Mộ Hàn Vũ là người đầu tiên cảm nhận được sự khác thường của Ngạo Vũ Băng, tuy chỉ mới vừa đột phá dị năng cấp một nhưng những ưu thế của dị năng niệm lực hệ đã hiện dần ra, đối với tình trạng trong cơ thể của Ngạo Vũ Băng, Mộ Hàn Vũ lơ mơ cảm nhận thấy bất thường.
Ngạo Vũ Băng cảm thấy đầu óc của mình cứ bay lên mây, trong lúc đó một luồng khí tức màu đỏ chậm rãi len lõi vào cơ thể cô, luồng khí tức này rất quen thuộc, đây rõ ràng là khí tức của viên đá màu đỏ đó.
Chết tiệt, nếu cứ hấp thụ vô thức như thế này chắc chắn cả đoàn sẽ rơi vào thảm cảnh diệt vong.
Ngạo Vũ Băng cố ý bảo trì ý thức dùng tinh thần lực liên lạc với Mộ Hàn Vũ, không phải là cô không muốn liên lạc với hai người Khải Hoành mà là hiện tại tinh thần lực của cô không đủ mạnh để làm việc đó, chỉ có Mộ Hàn Vũ là niệm lực hệ dị năng giả tinh thần cường đại hơn những người khác mới có khả năng tiếp nhận được.
“Hàn Vũ, mau mau gọi mọi người mang theo viên đá màu đỏ chạy mau, nhanh lên, trận pháp mất tác dụng rồi.”
Mộ Hàn Vũ nghe thấy âm thanh của Ngạo Vũ Băng trong đầu thì hết sức kinh ngạc, rõ ràng cô ấy đang mê man, không hề mở miệng.
Rất nhanh Mộ Hàn Vũ lấy lại tinh thần nói chuyện này với Ngạo Thiên Hoành và Ngạo Thiên Khải đang gác đêm.
“Khải ca, Hoành ca, có biến rồi, mau gọi mọi người dậy xuất phát thôi.”
Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành giật mình, Ngạo Thiên Khải thì nhanh chóng nhìn về phía Ngạo Vũ Băng, thấy cô nằm im bất động thì tim đập chậm đi một nhịp, vội vàng đi về phía cô.
Ngạo Thiên Hoành cũng thấy vậy nhưng lại nhanh chóng dùng dị năng truyền đạt với mọi người.
“Mọi người nhanh chóng thức dậy, thu dọn mọi thứ xuất phát mau, có biến rồi.”