Ngự Mạt Thế


Từ khi mạt thế phủ xuống thì dù có ngủ cũng không ai ngủ sâu được cả cho nên khi nghe thấy âm thanh của Ngạo Thiên Hoành, tất cả mọi người đều đồng loạt mở mắt, không ai hỏi chuyện gì cả, tất cả đều nhanh chóng thu dọn lều trại và những thứ lặt vặt, nhanh chóng nhảy lên xe.
Ngạo Thiên Hoành nhìn mọi người nhanh chóng gọn lẹ cứ như quân nhân thì âm thầm líu lưỡi, dù sao những năm hắn sống trong mạt thế không phải thấy những kẻ nhút nhát được người khác bảo vệ còn đời hỏi hà khắc thì là những con người bất hợp tác với đoàn đội.

Nhưng lúc này không phải là lúc suy nghĩ nhũng việc này, thoáng nhìn qua Ngạo Thiên Khải đang ôm Ngạo Vũ Băng đang hôn mê rồi nhanh chóng chỉ huy.

“Chúng ta không còn thời gian để rèn luyện nữa, mọi người hãy đổ đầy bình xăng và thay lốp bánh xe, dị năng giả hệ kim thì nhanh chóng gia tăng độ sét bén cho vũ khí, những người không phận sự thì ngồi tại chỗ.

Một lát khi nghe hiệu lệnh xuất phát thì lấy xe tôi làm trung tâm, trong bán kính một trăm mét, không được rớt lại hay chạy trước.”
Ngũ Nam cũng không có gì bất mãn, chính hắn cũng cảm nhận được có gì đó không hay xảy ra và hắn cũng không biết nên xử lý như thế nào.

Ngũ Nam lúc này trở thành một đội viên nghe lời, theo sự sắp xếp của Ngạo Thiên Hoành mà chạy loanh quanh chuẩn bị các thứ.

Ngạo Thiên Hoành sau khi chỉ huy xong thì ngồi trên xe, lúc nãy Mộ Hàn Vũ có nói là sẽ đi lấy viên đá màu đỏ nên Ngạo Thiên Hoành ngồi ở ghế lái, Ngạo Thiên Khải thì ôm Ngạo Vũ Băng còn đang hôn mê ngồi ở ghế sau.

Ngạo Thiên Hoành lái xe chạy tới nơi Ngạo Vũ Băng bố trí trận pháp mini, Mộ Hàn Vũ đã đợi sẵn ở đó.

Ngạo Thiên Hoành thấy vậy thì tiếp tục truyền đạt với mọi người.
“Mọi người nhanh chóng tập hợp bán kính một trăm mét quanh xe tôi, nhanh lên.”
Ngạo Thiên Hoành thấy các xe bắt đầu vây quanh xe của bọn họ thì gật đầu với Mộ Hàn Vũ, Mộ Hàn Vũ cũng nhanh chóng đưa tay lấy đi viên đá, nhảy vọt lên xe, đàn tang thi phía sau lại tiến thêm một khúc.
“Xuất phát, tốc độ 80 km/h.”
Đoàn xe vội vã lăn bánh, không khí áp lực làm cho tất cả mọi người đều trằm mặc.

Mộ Hàn Vũ nắm viên đá trong tay mà lòng thấp thỏm không yên, cậu cảm thấy lực lượng trong viên đá đang suy yếu rõ rệt, với đà này chắc chắn không cầm cự được mười lăm phút nữa.

Ngạo Thiên Khải vừa ôm Ngạo Vũ Băng vừa lo lắng, hiện tại ngoài im lặng ra hắn không làm gì được.

Ngoại trừ cảm thấy người Ngạo Vũ Băng nóng rực ra thì không có triệu chứng gì khác, dù có đắp khăn ướt thì nhiệt độ cũng không hạ xuống chút nào.
“Chúng ta còn chưa tới mười lăm phút.” – Mộ Hàn Vũ nhìn Ngạo Thiên Hoành lo lắng nói.
Dù đã từng trải qua một đời mạt thế nhưng Ngạo Thiên Hoành vẫn cảm thấy áp lực ghê gớm, hai bàn tay nắm chặt vô lăng, mồ hôi cũng tuông ra không ngừng, tim hắn đang đập với tần suất rất nhanh.

Cố gắng áp chế sự khẩn trương Ngạo Thiên Hoành hồi tưởng lại bản đồ mà hắn đã sớm nghiên cứu kỹ càng.
“Không sao, mười lăm phút đủ để chúng ta thoát khỏi khu vực tang thi này” – Ngạo Thiên Hoành hình đám tang thi đang dạt ra trước mặt thầm cầu nguyện.


– “Chỉ mong đừng có chuyện gì bất ngờ xảy ra trong lúc này.”
Sự thật không như Ngạo Thiên Hoành mong muốn, tốc độ hấp thu của Ngạo Vũ Băng bỗng chốc tăng lên gấp đôi.

Mộ Hàn Vũ lo sợ tiếp tục báo tình hình.

“Không xong rồi, tốc độ trôi đi của lực lượng tăng gấp đôi, chỉ cần cự được năm phút nữa thôi.”
Ngạo Thiên Hoành thầm mắng chết tiệt, dùng dị năng gầm lên mới những người xung quanh.

“Tốc độ 150 km/h, đừng để rối đội hình, nhanh chóng tăng tốc, các dị năng giả hãy công kích tang thi phía trước mặt, hạ được bao nhiêu thì hạ.”
Chưa đầy 10s sau tất cả mệnh lệnh đều được thực hiện, Ngạo Thiên Hoành thầm an ủi, ít nhất còn có một đoàn đội hợp tác ăn ý, không sao, mọi thứ sẽ tốt thôi.
Ngũ Nam ngồi ở xe bên cạnh sắc mặt càng ngày càng xanh, không nghĩ tới chỉ nán lại vài ngày để huấn luyện cho các đội viên mà lại dẫn đến sự nguy hiểm lớn đến vậy.

Nguy cơ hắn cảm nhận được càng ngày càng mạnh nhưng nếu có thể lựa chọn lại hắn cũng sẽ không thay đổi quyết định.

“Cho cá không bằng cho cần câu”, những đội viên này chưa chắc là sẽ mãi mãi ở cạnh hắn, có thể chở che cho nhau.


Theo tốc độ tiến hóa của tang thi nếu những người này không thích ứng thì rất nhanh sẽ bị đào thải.

Mạt thế rồi, nơi này không có chỗ đứng cho những kẻ chỉ biết sợ hãi và chờ đợi sự chở che của người khác.
Xe tăng tốc đột ngột làm nhiều người trong xe ngã nhào thậm chí là đập đầu vào thành xe chảy máu nhưng ai cũng im lặng, Ngạo Thiên Hoành tuy lái xe nhưng lúc nào cũng chú ý tới những người xung quanh.

Nhìn sự nhẫn nại và kiên cường của tất cả mọi người, hắn cảm thấy thật tốt khi mình đã đi cùng họ, có lẽ sau khi tách ra hắn sẽ không bao giờ được nhìn thấy những con người như thế này trong mạt thế nữa.
Ngũ Nam đã bảo vệ tâm tính của những người này rất tốt, không mềm yếu nhưng cũng không cao ngạo, biết thân biết phận không quá ích kỷ, đẩy đồng đội vào chỗ chết.
Mộ Hàn Vũ nhìn viên đá trong tay, cậu đang rất khẩn trương và lo lắng nhưng khi nhìn thấy cô lăng tràn đầy mồ hôi thì cậu như bị cảnh tỉnh, đây không phải là lúc để khẩn trương và lo lắng, đây là lúc cần sự bình tĩnh hơn hết.

Nghĩ tới đây Mộ Hàn Vũ liền áp chế khẩn trương lại, nghiêm trang báo tình hình, kềm chế giọng nói đang run rẩy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận