Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé

Bản thân Tsugumi cũng đoán cậu ra khoảng chừng ấy, anh cúi đầu mỉm cười, lòng thầm nghĩ, độ tuổi này thật đẹp, bao nhiêu thiếu sót về vốn sống đều hiện lên hết mặt. Thế nhưng bản thân anh suốt bao năm vẫn mang khuôn mặt này, nên thời học sinh luôn bị nói là vô cùng chín chắn. Cứ nghĩ đến việc bản thân sau ngần ấy năm không hề trưởng thành lên chút nào, anh lại cảm thấy rất xấu hổ.

“Trông thầy Ito vẫn trẻ trung lắm mà.”

Tsugumi sửng sốt.

“Thầy là sao cơ?”

“Chẳng phải mọi người vẫn gọi anh là “thầy” ư ?”

(Nhà văn bên Nhật thường được người khác kính trọng gọi là “thầy”)

“Không, không có đâu.”

Tsugumi rất ít khi nhận phỏng vấn nên hầu như không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Tuổi tác lẫn mặt mũi đều không để lộ, đi bộ trên phố cũng chỉ là một người bình thường nên chưa bao giờ anh được người hâm mộ gọi bằng “thầy”. Cũng chẳng có biên tập nào ở nhà xuất bản chịu gọi một tác giả không bán được sách là “thầy” đâu.

“Cậu cứ xưng hô bình thường thôi. Dù sao tôi mới là người đang cần được giúp đỡ.”

“Vậy tôi gọi anh là Tsugumi nhé?”

Tsugumi chớp mắt. Anh còn tưởng sẽ được gọi bằng họ cơ.


“Xin lỗi anh. Bình thường phải gọi anh là Endo nhỉ?”

“Không sao, cậu Areno thấy thuận tiện là được.”

“Vậy gọi anh là Tsugumi cũng được phải không ? Vì tôi vô cùng ấn tượng với bút danh của anh nên…”

“Ồ ra thế”

“Ngại quá, xin lỗi anh.”

Bộ dáng vừa xin lỗi nhưng không nén nổi vui mừng của cậu khiến người ta rất có thiện cảm. Anh cảm nhận được đây là sự chân thành của một người luôn được sống trong tình yêu thu7ong.

“Anh cứ gọi tôi là Sakutaro hay Saku hay nhóc Saku gì cũng được cả.”

“Thế sao được, dù gì cậu cũng là quản lý…A, chuyện đó vẫn chưa được quyết định mà tôi lại…”

Lần này tới lượt Tsugumi ngại ngùng xin lỗi, Sakutaro liền đáp không sao cả.

“Chuyện phòng ốc anh cứ để tôi xử lý. Có điều nhà tôi xây đã được bốn mươi năm rồi, cũ lắm đấy !”


Tsugumi gật đầu đồng ý ngay tắp lự.

“Được rồi, chuyện người bảo lãnh tôi sẽ thương lượng với ông nên anh cứ an tâm. Ông tôi là kiểu người không quá để ý đến mấy chuyện thế này. Ừm, tuy thỉnh thoảng tôi cũng không hiểu vì sao có những người chẳng hề thiếu giấy tờ gì mà ông cũng không cho vào ở, cơ mà anh Tsugumi thì không sao. Cứ để đấy cho tôi.”

Sakutaro gật đầu thật mạnh.

“Với cả, chuyện tên tuổi khi nãy ấy mà, ở chung cư không ai gọi tôi là Areno hết. Nếu có người trong chung cư gọi Areno, thì đó là gọi ông tôi chứ không phải gọi tôi…”

“Ồ, thế ư? Tôi biết rồi. Vậy tôi sẽ gọi cậu là Sakutaro nhé.”

Đuôi mắt Sakutaro thoáng đỏ lên, Tsugumi nghiêng đầu.

“Ừm, mà “Sakutaro” nghe hoài cổ nhỉ, cảm giác rất tao nhã.”

“Đúng vậy, tên của cậu rất hay.”

“Không phải chuyện tên, mà do cách gọi của anh Tsugumi ấy…”

Trong lúc Sakutaro thì thầm, Tsugumi ngồi cạnh lại chăm chú nhìn những vệt nắng dưới chân.

“Tôi muốn quên đi bản thân, lững lờ trôi trên biển tư duy tăm tối, nhìn ngắm những ảo ảnh cô tịch, mãi mãi, mãi mãi.”

“A,Hagiwara Sakutaro ?”

(Hakiwara Sakutaro (1886-1942) sinh tại tỉnh Gunma, được coi là “cha đẻ” của thơ hiện đại Nhật Bản. Câu trích trên nằm trong bài tản văn “Từ vùng cực quang”.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận