Vì chuyện lá thư tình mà Lương Vọng Thư như không khí ở trường, không có bạn thân, cũng chẳng còn những người yêu thích ôm tâm tư theo đuổi anh nữa.
Anh giống như một quả bom không biết sẽ phát nổ khi nào, trở thành một sự tồn tại mà mọi người tránh còn không kịp.
Cuộc sống thời cấp ba của Lương Vọng Thư trở nên giống một ao nước đọng, không thể tạo ra được một gợn sóng nào. Anh bắt đầu lẻ loi một mình, trở thành người xa lạ với tất cả mọi người.
Mãi đến khi Bùi Thức Nguyệt xuất hiện.
Cô như một chùm ánh sáng, là sự tồn tại độc nhất vô nhị, rọi qua những mô núi trập trùng, rừng cây rậm rạp, cuối cùng dừng lại trên bề mặt tĩnh lặng nơi ao nước anh.
Lương Vọng Thư chưa từng tiếp xúc với người như Bùi Thức Nguyệt, một người mà nghe lời từ chối không hiểu, nhìn vẻ mặt khước từ chẳng quan tâm, cố chấp len lỏi vào cuộc sống của anh.
Từ mùa thu đến mùa đông, từ thời gian đầu anh từ chối đến khi anh dần thoải mái hơn, ngầm cho phép cô tiếp cận và thể hiện lòng tốt, cũng như sự thăm dò và quan tâm của cô.
Cái tên Bùi Thức Nguyệt trở thành một biến số trong thời cấp ba vốn tầm thường nhạt nhẽo của Lương Vọng Thư, đồng thời nó cũng phát triển vô hạn theo một chiều hướng không thể dự tính trước được.
Nhưng rồi sự xuất hiện của Lương Viễn Tùng đã khiến biến số này bị trì trệ một thời gian ngắn, thậm chí còn có dấu hiệu thụt lùi.
Lương Vọng Thư không ôm kỳ vọng gì nữa, lý trí đã trở về điểm bắt đầu nhưng tình cảm lại không cách nào khống chế nổi.
Anh đăng bài nhờ giúp đỡ lên mạng, tự mình bay ra nước ngoài tìm lại người bạn đã quen trong cuộc thi trước đây, thậm chí là cả bạn của đối phương.
Cuối cùng mua được loại thuốc mỡ mà ngay cả ba mẹ Bùi Thức Nguyệt cũng khó tìm mua được.
Lương Vọng Thư biết rất rõ Bùi Thức Nguyệt sẽ không tiếp nhận ý tốt của mình, anh trốn tránh một cách qua loa cho đến khi không thể tiếp tục trốn tránh nữa, nhưng anh không ngờ Bùi Thức Nguyệt lại tiến thẳng lên đón nhận mọi khó khăn.
Cô thẳng thắn và dứt khoát, khiến Lương Vọng Thư không còn do dự nữa, kết quả của việc không nỗ lực hành động có lẽ là một sự tổn thương đối với hai bên.
Dĩ nhiên Lương Vọng Thư cũng có ý đồ riêng, người đã từng được soi sáng sẽ không thể chịu đựng việc bị bóng tối bao lấy lần nữa, anh cũng muốn biến cái chốc lát này thành vĩnh hằng.
Trong mấy tháng cuối cùng của lớp 12, Lương Vọng Thư như sống trong một giấc mộng đẹp, đến nỗi khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh đã bàng hoàng hoảng loạn và cảm thấy đây chỉ là một sự nhầm lẫn mà thôi.
Ngày thứ năm sau khi kỳ thi đại học kết thúc, bà ngoại Lương Vọng Thư qua đời vì bệnh nặng, sau khi tổ chức tang lễ xong xuôi, Lương Vọng Thư mới ngồi xe ba mẹ quay về thành phố.
Suốt quãng đường đi, anh luôn phớt lờ những kế hoạch ba Lương vạch ra cho tương lai của mình, cúi đầu mở điện thoại lướt xem tin nhắn, lịch sử trò chuyện với Bùi Thức Nguyệt dừng lại ở hai ngày trước khi bà ngoại anh qua đời.
Lúc ấy bệnh tình bà ngoại đã nguy kịch, anh bảo mấy ngày tiếp theo mình sẽ khá bận rộn, Bùi Thức Nguyệt bảo anh đừng sốt ruột quá, dặn dò anh chăm sóc tốt cho bản thân, khi nào anh về họ lại liên lạc với nhau.
Những ngày qua, có lẽ sợ làm phiền anh nên cô cũng không nhắn tin gì thêm.
Lương Vọng Thư mở khung nhắn tin, gửi một tin nhắn báo anh đã về nhưng một thời gian rất lâu trôi qua mà Bùi Thức Nguyệt vẫn chưa hồi âm.
Lương Vọng Thư cũng không để ý mấy, về nhà trọ của mình ngủ một giấc, đến hôm sau vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời từ cô anh mới nhận thức được điều bất thường.
Anh gọi điện thoại cho Bùi Thức Nguyệt nhưng hệ thống nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Nghe âm thanh thông báo của hệ thống, nhịp tim Lương Vọng Thư đột ngột tăng nhanh, đó là tần số đập cực kỳ khó chịu, thế nên anh đã vội vàng chạy đến trường học.
Tòa của khối 12 lúc này đã trống trơn.
Lương Vọng Thư tìm được lớp 3 ở ban tự nhiên của Bùi Thức Nguyệt nhưng phát hiện cô không ở trong phòng. Vì lúc ấy đang là thời gian học nên anh chờ tới khi tan lớp, bạn ngồi cùng bàn của Bùi Thức Nguyệt đi ra khỏi phòng.
Thấy đôi mắt hơi đo đỏ của Ôn Ngọc, tim Lương Vọng Thư đập nhanh hơn, suýt thì không thở nổi. Anh mím môi.
Ôn Ngọc nức nở nói: “Cậu ấy bị tai nạn xe.”
Lương Vọng Thư cảm tưởng như bản thân hít thở không được trong một khoảnh khắc, cả người anh dựa ra lan can phía sau, dù bị ánh nắng gay gắt của mùa hè rọi vào nhưng sau lưng anh lại lạnh buốt từng cơn: “Cô ấy… Thế nào rồi?”
“Đã qua cơn nguy kịch rồi.” Ôn Ngọc nói chầm chậm: “Hai ngày trước ba cậu ấy có đến trường làm thủ tục nghỉ học cho cậu ấy, mà lúc đó em đang học trên lớp nên không gặp ông ấy. Lớp trưởng lớp bọn em chỉ nói sắp tới cậu ấy sẽ nghỉ học một thời gian, bảo tụi em đừng hỏi nhiều về những chuyện khác, thành ra tình hình cụ thể thế nào em cũng không rõ lắm.”
Lương Vọng Thư có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng anh biết rõ Ôn Ngọc không thể trả lời được, cuối cùng chỉ nói câu cảm ơn rồi xoay người đi tìm giáo viên chủ nhiệm của lớp các cô.
Dường như Lâm Như Anh đã biết trước anh sẽ đến tìm mình, cũng không bất ngờ chút nào trước câu hỏi của anh nhưng dù làm thế nào bà cũng không chịu trả lời, cuối cùng chỉ nói với anh một câu: “Những vấn đề này thì em hỏi ba em đi, sẽ thích hợp hơn là hỏi tôi.”
Lương Vọng Thư phút chốc phản ứng kịp thời, học sinh của mình gặp tai nạn thì người làm hiệu trưởng sao có thể không nhận được chút tin tức nào cơ chứ, nhưng mấy ngày qua ở quê, thế mà Lương Viễn Tùng lại không hề nhắc đến dẫu chỉ một chữ.
Cảm giác chán ghét mãnh liệt bất chợt trào dâng trong anh.
Vì sự hèn hạ của Lương Viễn Tùng, vì sự ích kỷ của Lương Viễn Tùng.
Mùa hè năm ấy, Lương Vọng Thư và Lương Viễn Tùng đã xảy ra một trận cãi vã gay gắt nhất từ trước đến nay. Anh dùng tương lai của mình làm tiền đặt cược, Lương Viễn Tùng thở hồng hộc, mắng anh là một A Đấu không thể phò nổi [1].
[1] Không thể phò nổi A Đấu (扶不起的阿斗): A Đấu là Lưu Thiện (con trai Lưu Bị), Hán Hoài Đế, vị vua thứ hai và cuối cùng của nhà Thục Hán dưới thời Tam Quốc. Cụm từ này dùng để chỉ những kẻ bất tài, vô dụng, hèn nhát.
Nhưng dù là thế, Lương Viễn Tùng vẫn kiên quyết không tiết lộ một chút tin tức nào. Lương Vọng Thư không có thời gian để thương xuân bi thu [2]. Anh tìm kiếm thông tin khắp nơi, cuối cùng chỉ tìm được vài tin tức mơ hồ.
[2] Thương xuân bi thu (伤春悲秋): tâm tình ưu tư, bi thương khi nhìn thấy thời gian, cảnh vật thay đổi | đa sầu đa cảm.
Bùi Thức Nguyệt chuyển đến một bệnh viện ở Hòa Thành quê cô nhưng cụ thể là bệnh viện nào thì Lương Vọng Thư không biết.
Dựa vào một tin tức nhỏ này, anh đã không màng tất cả mà điền hết các nguyện vọng đến Hòa Thành, từ đó cũng rạn nứt hoàn toàn với Lương Viễn Tùng.
Năm đầu tiên sau khi đến Hòa Thành, Lương Vọng Thư gần như đã chạy khắp thành phố, từ bệnh viện đến viện điều dưỡng, thậm chí là cả những phòng khám bệnh nhỏ nhưng các bệnh viện đều bảo vệ kỹ sự riêng tư của bệnh nhân nên những tin tức anh có được vô cùng ít ỏi.
Có lúc Lương Vọng Thư rất nghi ngờ rốt cuộc Bùi Thức Nguyệt có trở về Hòa Thành không, nếu không thì chẳng phải những việc anh làm đều công cốc sao.
Ôn Ngọc cũng từng hỏi nếu thật sự là như vậy thì anh có hối hận không.
Lương Vọng Thư gần như không hề nghĩ ngợi mà trả lời cô bạn rằng anh sẽ không hối hận.
Sau đó Ôn Ngọc thi đại học xong và ở lại Bình Thành, cô bạn đã liên tục bám víu hỏi thăm Lâm Như Anh, cuối cùng lấy được chút thông tin giúp Lương Vọng Thư yên lòng.
Lúc ba của Bùi Thức Nguyệt đến trường làm thủ tục nghỉ học quả thật có nhắc đến chuyện sẽ về Hòa Thành nhưng những vấn đề khác thì Lâm Như Anh vẫn chưa chịu nói.
…
Giọng kể của Lương Vọng Thư rất đỗi nhẹ nhàng, rất lâu sau khi anh đã nói xong mọi chuyện, hai người không ai lên tiếng, mãi đến khi một tiếng còi xe phát ra ở ven đường.
Bùi Thức Nguyệt mới chợt cất giọng: “Lúc ấy em hôn mê mấy ngày, mới tỉnh lại thì không thấy gì nữa, toàn thân cũng rất đau nhức. Ba em có quen một người bạn là bác sĩ ở Hòa Thành, sau khi đến Bình Thành xem tình hình của em một lượt, ông ấy đã gọi bảo ba em chuyển em đến bệnh viện của họ.”
Cô cũng không biết phải nói thế nào, cuối cùng chỉ bảo: “Thực sự xin lỗi vì lúc ấy đã không nói tạm biệt với hai người.”
“Anh không cần em nói xin lỗi anh.” Lương Vọng Thư thanh minh cho bản thân: “Kể cho em nghe những chuyện này cũng không phải là muốn em cảm thấy có lỗi, đây là những thứ anh tự lựa chọn.”
Bùi Thức Nguyệt chưa biết phải đáp lại thế nào, cuối cùng chỉ “ừm” một tiếng.
Hai người lẳng lặng đứng đó, cô không thấy được vẻ mặt của Lương Vọng Thư nhưng có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của anh, tuy êm ả nhưng cũng vô cùng ấm nóng.
Bùi Thức Nguyệt nghĩ đến hình ảnh anh thất vọng hết lần này đến lần khác trong hai năm qua khi ở Hòa Thành, ngực bỗng chốc đau nhói, không thể khống chế cảm xúc được nữa, mắt cũng dần đỏ hoe.
“Bùi Thức Nguyệt.”
Giọng nói của anh đột nhiên đến gần hơn, Bùi Thức Nguyệt dường như có thể cảm nhận được cả nhiệt độ cơ thể anh, giây tiếp theo, cô cảm giác có gì đó chạm vào đôi mắt mình.
Cô không kiểm soát được nước mắt, nói một câu với giọng vừa nhẹ vừa trầm: “Thực sự xin lỗi.”
Lương Vọng Thư lau sạch nước mắt cho cô, đáp: “Không phải anh muốn em cảm thấy có lỗi ở điểm nào đó với anh nhưng nếu em cảm thấy phải là như vậy thì có thể đổi sang một cái khác không?”
Bùi Thức Nguyệt khựng lại, hỏi: “Đổi gì cơ?”
“Đổi một cơ hội thích anh lần nữa.” Lương Vọng Thư cũng trầm giọng xuống: “Được không em?”
Bùi Thức Nguyệt hơi sửng sốt, cúi đầu hít hít mũi, một lúc lâu sau mới nói: “Anh cũng đổi sang một cái khác đi.”
Lương Vọng Thư hỏi tại sao, lại hỏi: “Chuyện này rất khó khăn sao?”
Tim Bùi Thức Nguyệt đập rất nhanh, cảm thấy khoảng cách thế này quá gần, cô bèn nghiêng đầu qua rồi đáp: “Không khó, chỉ là em thấy hơi lãng phí.”
Anh vẫn hỏi tại sao.
Bùi Thức Nguyệt cảm thấy hình như lúc nào anh cũng trở nên ngốc nghếch vào những thời điểm cần thông minh. Cô đưa tay đẩy anh ra một chút khiến khoảng cách bị kéo xa ra trong chớp mắt, sau đó mới hỏi ngược lại: “Lương Vọng Thư, anh là đồ ngốc à?”
“Em thích anh, vẫn luôn rất thích anh, đến bây giờ chưa từng thay đổi.”
__
Lời tác giả:
Tiểu Lương: Anh là đồ ngốc, anh sẵn lòng làm đồ ngốc qwq