Ngủ Ngon


Editor: Yang Hy
Beta: VC
Khi Bạch Diệp rời khỏi bệnh viện thì trời đã tối sầm, mặt trời đã lặn sau những tòa nhà chọc trời ở phía tây, bức tường thủy tinh vừa vặn vớt níu lại một khoảng chiều tà đỏ rực.
Bãi đỗ xe của bệnh viện chưa bao giờ thiếu “khách”, đủ loại xe Sedan trông như những con rùa chen chúc nhau trong hang tối, đồng loạt trợn to mắt không ngủ mà bảo vệ lãnh thổ dưới chân.

(*Hình minh họa cho xe sedan)
Bạch Diệp mở cửa xe, vừa mới cắm chìa khóa vào khởi động động cơ thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông quá mức lảnh lót của《Nam nhi đương tự cường》vang lên trong bãi đỗ xe vắng lặng, chẳng hiểu sao lại sinh ra cái loại cảm giác rất chi là rung động lòng người.
Bạch Diệp nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, người gọi là Vương Thao.

Anh vừa bấm nhận thì đã nghe thấy một đoạn nhạc thâm tình phát ra từ trong ống nghe, còn giọng của Vương Thao thì lúc cao lúc thấp.
Anh không nghe rõ được cậu ta đang nói cái gì, lỗ tai chỉ bắt được hai chữ “nhảy Disco”, cảm giác rất sống động và “giật giật”.

Nó làm anh nhớ đến một bức tranh, lời nói phảng phất mang theo ít chế nhạo: “Ngài Vương, ngài đang “múa” đấy à?”
“Chủ nhiệm Bạch, sao anh cứ treo cái vẻ nho nhã đó lên thế nhỉ? Gớm chết đi được.” Tiếng nhạc vang ở xa xa, Vương Thao tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện: “Nhảy Disco, có tới không?”
Trong từ điển của Vương Thao, nghĩa rộng của nhảy Disco bao gồm cả nhảy ở vũ trường.

Chủ nhiệm Bạch thông thái rởm cười cười, không có bóc trần cậu ta.

Anh nói: “Không được, cậu cứ chơi vui đi, đừng quên về nhà ngâm cẩu kỷ uống đấy.”
“Anh có biết vì sao bản thân còn ế chỏng ế chơ thế này không? Một người mới có ba mươi mấy tuổi đầu mà đã định bước chân vào hàng ngũ người già gương mẫu vậy thật hả? Cho tôi nói thẳng nha, chủ nhiệm Bạch à, kiểu như anh sớm muộn gì cũng bị đánh đổ dễ như bẻ cành khô mà thôi.”
Bạch Diệp đặt điện thoại trên ghế phụ, giọng nói của Vương Thao vẫn có thể phát ra rất rõ ràng.

Anh khởi động xe, lái ra khỏi bãi đỗ và thuận tiện trả lời một câu: “Tôi có việc rồi.”
“Có chuyện gì quan trọng hơn tìm đối tượng cho mình chứ? Tôi nói anh nghe, gái xinh ở đây hốt một cái là cả sọt,” Vương Thao đang nói thì đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, “ố ồ” một tiếng rồi lại nói tiếp, “Chờ đã, hình như tôi ngửi ra mùi rồi… Người anh em này, không phải là anh về cho chó nhà anh ăn đấy chứ?”
Bạch Diệp không nói gì, Vương Thao xem đó như là ngầm đồng ý, lập tức kêu to gọi nhỏ: “Thiệt luôn? Không phải đó chứ… Chủ nhiệm Bạch à, ngài đây định sống cả đời với chó sao? Nghe tôi này, một lần cũng chẳng chết đói được đâu, mau tới đây đi, cơ hội hiếm có đó.”
Xe đã rời khỏi bãi đỗ, sắc trời xám tím đang nhàn nhã lắc lư bên ngoài cửa xe, đèn giao thông vừa bật đỏ thì một cậu bé mặc quần yếm ôm quả bóng cao su màu lam nhảy nhót cũng vừa đạp lên đường phân cách băng qua phía đối diện.
Không khí có chút oi bức, Bạch Diệp nhìn theo bóng lưng cậu bé kia rồi nói: “Là sói nhỏ, hung dữ lắm, về nhà muộn thì sẽ bị giận đấy.”
Vương Thao cảm thấy không thể tin được, cậu ta còn nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề: “Đợi chút, anh còn sợ chó nhà mình nuôi sao? Tôi không nghe lầm đó chứ?”
“Không đâu.

Nó giận thì sẽ cắn người đó, để xin lỗi, tôi chỉ có thể gói ghém mình đặt lên bàn ăn cho nó ăn tươi nuốt sống thôi.”
Dù bị vướng tạp âm thì Vương Thao vẫn có thể nghe thấy họ Bạch vừa nói vừa cười.
“…” Người anh em họ Bạch khiến cậu ta nói không nên lời.
“Chủ nhiệm Bạch, ờm thì… cho tôi nói thẳng, khoa tâm thần ở bệnh viện của tôi cũng khá lắm đó, anh xem khi nào có thời gian thì đi làm kiểm tra thử xem?”
Ống nghe truyền đến một câu “Hôm nào đi”.
...
Thành phố về đêm như con thú khổng lồ không có mặt, với hàm răng thép cắm vào nướu đổ bê tông, hệ thống điện lực kéo ra những sợi nước bọt so le, cỏ cây bị cầm tù giữa các kẽ răng, trở thành một nhúm lá cải xanh biếc.
Bạch Diệp về đến nhà, đi thang máy từ bãi đỗ xe ngầm lên lầu.

Cửa thang máy vừa mở ra, anh chợt sửng sốt đôi chút.
“Sói nhỏ” vốn nên ở trong nhà lại đang ngồi xổm bên chậu cây xanh ngoài cửa, đầu vùi vào giữa hai cánh tay, hai ba dúm tóc mềm mại đung đưa theo gió.
Bạch Diệp đặt túi đồ trong tay xuống, sói nhỏ ngủ rất nông, lỗ tai khẽ khàng động đậy một chút liền ngẩng đầu lên lộ ra nửa khuôn mặt còn ngái ngủ, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Bạch Diệp rũ mắt xuống, ngay lúc ánh mắt chạm vào nhau, sói nhỏ bỗng chốc quay mặt đi hướng khác.
Đôi chân để trần, trên người vẫn còn mặc bộ áo ngủ từ tối qua, lúc này đang mím môi ngồi xổm ở cửa, dáng vẻ trông vô cùng ủy khuất.
Bạch Diệp ngồi xổm xuống, vươn một bàn tay ra, khóe miệng nở một nụ cười ôn hòa: “Bé con đáng thương, ai bắt nạt nhóc, sao lại như cún con thế này?”
Bạch Diệp vừa nói thì tay cũng đã đưa đến cổ đối phương rồi luồn vào trong cổ áo, anh cong khóe mắt: “Hôm nay sao lại ngoan vậy? Nào, đuôi nhỏ đâu rồi? Vẫy một cái cho ba xem được không?”
Lời còn chưa nói dứt, tay Bạch Diệp đã bị siết chặt, sau đó anh cảm thấy cổ tay tê rần — sói nhỏ cắn anh.
Ý cười trên miệng Bạch Diệp không hề giảm đi, giọng điệu lại càng mềm mỏng hơn: “Được rồi sói con, không bắt nạt nhóc nữa.

Hôm nay đột nhiên tăng ca nên về nhà muộn thôi, ba sai rồi, vào nhà rồi lại xử lý ba tiếp nhé?”
Sói nhỏ — Lương Bái đơ mặt nhìn Bạch Diệp một cái rồi nhả ra.
Bạch Diệp vừa mở cửa bước vào nhà thì đã giẫm phải một thứ gì đó, là sợi dây chuyền mảnh bằng bạc có treo một cái chìa khóa.
Đây là chìa khóa nhà anh, vốn nên đeo một cách đàng hoàng trên cổ của sói nhỏ.
Anh dùng ngón út móc sợi dây lên rồi tỉnh bơ ngồi xuống sô pha, sau đó huýt sáo với Lương Bái: “Sói con, lại đây nào.”
Lương Bái khựng lại một chút rồi chậm rãi nhích đến bên sô pha, dưới cái nhìn của Bạch Diệp, cậu im lặng một lát rồi ánh mắt bỗng nhiên lóe lên, trực tiếp bổ nhào lên người Bạch Diệp.
Cổ áo ngủ to rộng buông xuống đến chóp mũi Bạch Diệp, xương quai xanh xinh đẹp của cậu thiếu niên vừa vặn chui tọt vào đáy mắt anh, ngước mắt lên là hầu kết với đường cong lưu loát, nhích xuống…
Là một vị trí rất vi diệu.
Hơi thở của Lương Bái phả vù vù vào mặt Bạch Diệp, dường như cậu hơi bị kích động một tẹo.

Bạch Diệp biết lúc này không nên trêu chọc sói con, nhưng anh lại không biết sống chết mà cười một cái.
“Xì —”
Tiếng cười này giống như đốm lửa rơi trên đám củi đốt đang ngo ngoe rực cháy, Lương Bái áp xuống, trước mắt Bạch Diệp tối sầm trong tích tắc, cơn đau trên cổ khiến anh phục hồi lại tinh thần của mình.
Hàm răng của Lương Bái đang cắn trên động mạch chủ của anh, chỉ cần dùng thêm chút sức nữa là có thể —
Tóc và hơi thở của cậu cọ qua cổ Bạch Diệp, không biết từ khi nào mà tay anh đã vòng tới sau tai Lương Bái.
Tay của bác sĩ Bạch thật sự rất linh hoạt, anh nghiêng mặt hôn lên vành tai Lương Bái một cái.

Lúc này, sợi dây chuyền bạc treo chìa khóa cũng vừa lúc đeo ở trên cổ cậu.
Lương Bái giật mình, nới lỏng miệng, lăn xuống khỏi ghế sô pha.
Bạch Diệp ngồi dậy, nhìn chằm chằm Lương Bái rồi nói: “Giỏi lắm rồi ha? Chìa khóa thì ném trong nhà, còn mình thì ngồi gục ngoài cửa.

Ra vẻ đáng thương như vậy là cố ý để cho ba thấy rồi phiền lòng có phải không? Hửm?”
Lương Bái không nói gì, cụp mắt nhìn chằm chằm sàn nhà.
Lẳng lặng không nói không rằng, nhìn dáng vẻ nom rất chi là cam chịu.
“… Đồ vong ân bội nghĩa, sao không dứt khoát cắn chết ba luôn đi?” Bạch Diệp vừa lơ đãng liền nhìn thoáng thấy một đường đỏ chót ở đuôi mắt cậu.

Trong lòng anh bỗng dưng mềm nhũn, có giận cũng không giận nổi, bất đắc dĩ châm một điếu thuốc.
Ai ngờ Lương Bái bỗng nhiên bật người dậy quay đầu bỏ chạy.
Cửa phòng đóng sầm lại trước mắt Bạch Diệp, anh nghe thấy tiếng khóa cửa.
Bạch Diệp nheo mắt.
Hỏng rồi, sói con giận thật rồi.
- ----
Nhạc: Nam nhi phải tự cường - Lâm Tử Tường
https://.youtube.com/watch?v=nQiL3dXr2DQ
Edited - 15/05/22.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui