Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Lời Tiêu Dật vừa nói ra khỏi miệng, bốn phía im lặng một lát, khóe miệng Tề Bân giật giật, hắn cùng bọn Tần Mộc đánh thiệt nhiều năm, đương nhiên biết Tiêu Dật cũng không nhã nhặn như vẻ bề ngoài, mà mấy nam sinh trường cao trung Đế Đan trừ bỏ Tề Bân cùng vị kia của hắn, đều lộ ra vẻ giật mình, ở trong mắt bọn họ, Tiêu Dật chính là một vương tử cao quý, bạn từng thấy vương tử nào nói muốn đích thân ra tay dạy dỗ người khác chưa?

Nam sinh trường thể thao hiển nhiên cũng có suy nghĩ tương tự, bọn họ quan sát Tiêu Dật từ trên xuống dưới, từ trong mũi hừ một tiếng:“Tiểu Thái Tử điện hạ, đây cũng không phải là đang đóng phim, chúng tôi cũng sẽ không nhường, lát nữa bị đánh đau cũng đừng khóc.”

Người lúc nãy bị Tần Mộc vặn ngón tay lại bị đạp một cái rống lên một câu:“Còn nói nhảm với bọn họ làm cái gì! Tay của tôi đã gãy rồi! Dạy dỗ bọn họ cho tôi!”

Thừa dịp người nọ nói chuyện, Tiêu Dật nhẹ bước lên trên ghế, xoay người, một chân đạp lên bả vai một người trong số đó, người nọ không chú ý, bị Tiêu Dật đá liên tục lui về phía sau vài bước, thẳng đến khi đụng ngã một cái bàn. Lần này, người trường thể thao nổi giận:“Cậu đánh lén!”

Tiêu Dật một chân đứng trên ghế, trên cao nhìn xuống bọn họ, hừ lạnh:“Đây cũng không phải đóng phim, đánh nhau còn phải gọi tên sao!” Nói xong, lại đá về phía một người khác, lúc này đối phương đã có phòng bị, nghiêng đầu tránh thoát, không ngờ Tiêu Dật cũng không có thu chân, mà là quét ngang qua, đánh vào trên cổ hắn, đau đến lảo đảo. Lần này, mấy tên nhóc trường thể thao không lấy lại mặt mũi là không được, tức giận xông về phía Tiêu Dật, một người trong đó một chân đá ngả cái ghê Tiêu Dật đang đứng, từ lúc hắn giơ chân Tiêu Dật đã chuyển qua cái ghế khác, trong chớp mắt lại đá ngã một người, cậu biết nam sinh trường thể thao thân thể cường tráng, chỉ có dùng chân đá hiệu quả mới cao hơn một chút, cho nên nhảy tới nhảy lui lên bàn lên ghế, đá một người lại một người, ép đám người kia trực tiếp ném bàn đá ghế.

Nam sinh cao trung Đế Đan nhìn cảnh tượng trước mặt, mỗi người đều trưng ra gương mặt khó có thể tin, vẫn là Tề Bân rống to một câu:“Ngây ra làm gì! Mau đi hỗ trợ!” Nhóm người trường thể thao cũng không phải người bình thường, đầu óc đơn giản, nhưng tứ chi rất phát triển, nhìn dáng vẻ của Tiêu Dật, đánh một chút cũng không đau bao lâu! Lúc này Tề Bân cũng đã quên, một thân tế bì nộn thịt của hắn cũng không mạnh hơn Tiêu Dật bao nhiêu.

Tuy rằng Tiêu Dật đang giận đùng đùng, nhưng cuối cùng đã trưởng thành hơn rất nhiều, khinh công Tiêu Thần dạy cậu một chút cũng không dùng, hai chân từ đầu tới cuối đều là đạp tới, nhưng mà nếu nhìn kỹ, từng chiêu từng chiêu cũng không hề giống bọn Tần Mộc Tề Bân, gần như mỗi một chiêu đều trúng phần mềm của đối phương, hơn nữa cơ thể cực kì linh hoạt.

Tần Mộc cùng Tề Bân đánh nhau từ bé đến lớn, hơn nữa nhóm Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp ngày thường cũng dạy, thêm vẻ mặt khinh thường khinh bỉ của Tiêu Thần, còn có Tiêu Dật chỉ điểm, bản lĩnh đánh nhau của hắn cũng không thua người bình thường, nam sinh trường thể thao tuy rằng đánh nhau lợi hại, nhưng gặp phải Tần Mộc cũng không chiếm được chỗ tốt nào, tuy rằng lúc nãy Tiêu Dật đã nói không cho hắn nhúng tay, nhưng mà Tần Mộc sao có thể nhìn người khác bắt nạt Tiêu Dật.

Trong chốc lát, mọi người đánh thành một đoàn, ông chủ đại bài đương hiển nhiên đã quen với chuyện này, dù sao ghế đều bằng nhựa, còn bàn là inox, chờ 110 đến đây, để cho bọn họ bồi thường ít tiền là được rồi. Chỉ là bà chủ thoạt nhìn có chút lo lắng, hôm nay đánh nhau không phải người thường, đó là Tiêu Dật cùng Tần Mộc! Lỡ đâu bị thương chỗ nào rồi, sau này phải làm sao bây giờ! Lập tức lại thấy may mắn vì bọn họ không cầm vũ khí, học sinh dù sao cũng không giống như mấy tên côn đồ, ngay cả đánh nhau cũng có vẻ “lịch sự” hơn rất nhiều, quyền qua cước lại, cũng không cầm chai bia hoặc là dao gì đó.

Những người vây xem cũng có tâm trạng giống bà chủ, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi vốn là tuổi kích động, đánh nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng đừng xảy ra chuyện gì thí tốt hơn, tuy lo lắng, nhưng không có một ai nghĩ tới tiến lên kéo bọn họ ra, thật sự là lòng có dư mà lực không đủ, đây chính là 20 tên nhóc kéo bè kéo lũ đánh nhau, người bình thường tùy tiện đi qua, không chừng bị đánh trúng, vậy cũng oan uổng quá.

Không bao lâu, tiếng còi xe cảnh sát từ xa xa truyền đến, từ từ tới gần, mấy tên nhóc trường thể thao rõ ràng rất có kinh nghiệm, vừa nghe tiếng lập tức lùi về, ai ngờ mấy tên nhóc cao trung Đế Đan cũng không nghĩ như vậy, ngược lại thừa lúc bọn họ buông tay mà đánh mạnh mấy đấm, được, lần này, mọi người cũng không dừng được nữa rồi, tiếp tục đánh đi!

“Dừng lại! Đều dừng lại! Không được đánh nữa! Bằng không sẽ dùng côn điện!” Giọng nói uy nghiêm của chú cảnh sát vang lên, đồng thời còn giơ côn điện quơ quơ ở trước mặt mọi người.

Tề Bân chưa từng gặp chuyện như thế này, gần như vừa nghe đến tiếng cảnh sát liền dừng tay, vô thức ngồi xổm xuống, giơ tay lên, đầu óc đang ở trạng thái hỗn độn dần dần tỉnh táo lại, lập tức ý thức được vấn đề hình như đã nghiêm trọng! Một bên ngừng, bên kia tất nhiên cũng ngừng, chỉ có mỗi Tiêu Dật còn tức giận đùng đùng, giống như không nghe thấy, Tần Mộc bên cạnh nhìn thấy tình huống không đúng lập tức kéo Tiêu Dật lại.

Nhóm cảnh sát rất vừa lòng với sự tự giác của mọi người, lần lượt nhìn từng người, nhìn thấy đồng phục của bọn họ, trong lòng cũng an tâm, học sinh đánh nhau cũng là chuyện bình thường, bọn họ không biết dùng vũ khí, lại nhìn bốn phía, tổn thất cũng không lớn, lập tức ho khan một tiếng:“Các cậu đưa số điện thoại giáo viên cho tôi, trả tiền cơm cho ông chủ trước, sau đó đi đến sở cảnh sát một chuyến, đều ngoan một chút, đừng ầm ĩ.” Vừa nói, vừa quơ quơ côn trong tay uy hiếp bọn họ.

Bọn nhóc trường thể thao đã quen với trường hợp này, lập tức có người lấy tiền ra đi tới chỗ ông chủ, trả nhiều hơn một chút, Tề Bân bên kia cũng học theo, hỏi tiền cơm, đưa ông chủ gấp đôi.

Cảnh sát nhìn bọn họ trả tiền xong, lại mở miệng:“Được rồi, đi theo tôi về sở.”

“Chờ một chút!” Tiêu Dật vẫn yên lặng đột nhiên mở miệng.

Trong đó có cảnh sát nhận ra Tiêu Dật, giọng nói dịu dàng hơn vị kia một ít:“Em là Tiêu Dật sao? Em còn có chuyện gì?”

Tiêu Dật tiến lên từng bước, nhìn người lúc nãy cười nhạo mình cuối cùng bị đánh thê thảm, gằn từng tiếng hỏi:“Tôi có phải nam hay không?”

Lời này vừa hỏi ra, nhóm cảnh sát tạm thời còn chưa rõ tình huống 囧, hai mắt nhìn nhau, tiểu ngôi sao này nghĩ cái gì? Mà đám người vẫn vây xem xung quanh đã xôn xao.

Mấy tên nhóc trường thể thao cũng rất bướng bỉnh, vốn dĩ thấy bọn Tiêu Dật như tiểu bạch kiểm dễ bắt nạt, kết quả lại thua thiệt, trong lòng đang rất buồn bực, lúc này nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của Tiêu Dật, lập tức trưng ra vẻ mặt cười nhạo:“Con trai không ai để tóc dài như cậu vậy! Ngụy nương!”

Tiêu Dật lập tức nổi giận, khuôn mặt thanh tú trắng nõn đỏ bừng, giơ chân đạp qua:“Ngươi mới là ngụy nương! Bản thái tử đường đường nam nhi bảy thước, ngươi còn nói lung tung, bản thái tử không tha cho ngươi!”

Tần Mộc bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo Tiêu Dật lại, trong lòng biết lần này Tiêu Dật thật sự tức giận, cũng chỉ có lúc tực giận cực kỳ cậu mới có thể tự xưng bản thái tử, đều đã nhiều năm cậu không còn tự xưng bản thái tử, hắn vừa lôi kéo Tiêu Dật, vừa thầm cảm thấy may mắn, may mà Tiêu Thần hôm nay không ở đây, bằng không thật không biết sẽ ầm ĩ thành cái dạng gì!

“Tiểu Dật, có cảnh sát ở đây, trước xin bớt giận.” Tần Mộc ôm Tiêu Dật, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, một tay cầm lấy tay Tiêu Dật, nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay cậu.

Cảnh sát bên kia mở miệng:“Tiêu Dật, đây là tình hình gì?”

Tiêu Dật đỏ mặt, ngay cả ánh mắt cũng có chút đỏ, chỉ vào mấy người kia:“Bọn họ nói tôi không phải nam!”

……

Nhóm cảnh sát lại yên lặng một lát, cuối cùng vẫn là đội trưởng ho khan một tiếng:“Về sở trước rồi nói sau, các cậu đều phải nói rõ về chuyện xảy ra hôm nay.”

Lúc Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp tới, xe cảnh sát vừa chờ một đám nhóc đến sở, Đa Nạp đánh tay lái, lập tức đi theo. Đi nửa đường, Mộ Dung Phong nhận được điện thoại của Tần Thái Nhiên, nói ngắn gọn vài câu liền ngắt máy, Đa Nạp mắt nhìn phía trước, hỏi:“Thế nào?”

“Có người đăng ảnh bọn nhỏ đánh nhau ở trên mạng, Thái Nhiên thiếu gia đang xử lý, bảo chúng ta nhanh chóng dẫn người trở về.” Giọng Mộ Dung Phong hiếm khi lộ ra chút vội vã cùng lo lắng.

Đa Nạp thừa dịp đèn đỏ, giơ tay vỗ vỗ lên mu bàn tay Mộ Dung Phong, mỉm cười nói:“Đứa nhỏ nhà ai không đánh nhau, không có việc gì.”

Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt:“Tôi chỉ là lo lắng bọn họ bị thương, nam sinh trường thể thao xuống tay đều rất nặng.”

“Hai tiểu ác ma kia sao có thể bị thương? Huống chi còn thằng nhóc Tề Bân ở đó.”

Trong sở cảnh sát, nhóm cảnh sát tách bọn họ ra, hỏi từng người, biết được nguyên nhân bọn họ đánh nhau, không khỏi có chút dở khóc dở cười. Tiêu Dật thanh tú ngũ quan thực tinh xảo, cũng không phải loại âm nhu trung tính xinh đẹp đang lưu hành, nói nó giống nữ, là ngụy nương thật là oan quá, cũng khó trách nó tức giận như vậy. Nhưng mà tức giận liền đánh nhau, đây chính là không đúng, phải nghiêm túc giáo dục.

Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đến, nhưng mà cảnh sát không có lập tức thả người, mà là kể lại những chuyện xảy ra, sau đó để bọn họ chờ. Mộ Dung Phong ở xa xa nhìn thấy Tiêu Dật cùng Tần Mộc, cằm Tiêu Dật bầm xanh một chút, Tần Mộc bầm hai chỗ ở trán cùng má, thoạt nhìn cũng không nghiêm trọng, Mộ Dung Phong lúc này mới yên lòng, nhìn người khác, trên mặt mỗi người đều đầy màu sắc, mà cái người nghe nói là bị Tần Mộc bẻ gãy xương ngón tay cũng không ở trong này, có lẽ là đưa đi bệnh viện.

Dần dần, phụ huynh cùng giáo viên cũng đều lần lượt chạy đến, từ thái độ bọn họ thực rõ ràng nhìn ra sự khác biệt, ba vị đến từ trường thể thao hiển nhiên bình tĩnh hơn các vị từ trường cao trung Đế Đan nhiều, thái độ đối với cảnh sát cũng thực quen thuộc, có lẽ là người quen, mà vài vị đến trường cao trung Đế Đan khá lo lắng, cũng khó trách, từ cuối sơ trung, Tần Mộc cùng Tề Bân hai thế lực đã bắt tay giảng hòa sau nhiều lần giao chiến, các giáo viên đều đều nhẹ nhàng thở ra, cũng không ngờ mới an ổn hai năm, bọn nhóc liền liên hợp lại đánh nhau với người khác! Đối phương lại là đối tượng của trận đấu bóng rổ ngày mai, nam sinh trường thể thao! Chẳng lẽ bọn nhóc không biết mấy tên nhóc trường thể thao đánh nhau đều rất hung dữ sao!

Sau khi giáo viên trường thể thao biết người mà bọn nhóc đánh là ai, không khỏi âm thầm than khổ, đám tổ tông này, đánh với ai không đánh cố tình lại đánh đám nhóc yểu điệu này, lỡ đâu ra tay không có chừng mực đánh Tần Mộc cùng Tiêu Dật phá tướng, vậy phải làm sao bây giờ! Quay về phải giáo dục bọn nhóc, đánh nhau cũng phải nhìn đối tượng!

Nhóm người lớn biết rõ mọi chuyện xảy ra, đều thay đứa nhỏ nhà mình giải thích, lại khách sáo vài câu, bởi vì song phương đều có một ít tổn thương nhỏ cũng đều có sai, bồi thường gì đó cũng dễ hơn, chỉ có mỗi đứa nhóc xui xẻo bị Tần Mộc bẻ gãy xương ngón tay, Mộ Dung Phong nói rằng muộn một chút bọn họ sẽ đi đến bệnh viện một chuyến, phí chữa bệnh bọn họ sẽ bồi thường.

Xét thấy thái độ của nhóm người lớn hai bên đều tốt lắm, cũng rất nhanh liền thỏa thuận xong, đội trưởng cảnh sát thực vừa lòng, thái độ nhận sai của đám nhóc cũng tốt lắm, vì thế cho bọn nhóc ký tên, rồi để cho tất cả đi trở về, lúc sắp đi, còn có người tìm Tiêu Dật cùng Tần Mộc muốn kí tên. Hành động này bị bọn nhóc trường thể thao nhìn thấy, khinh thường hừ một tiếng, đổi lấy một cú đánh không quá nặng của giáo viên.

Thẳng đến khi ngồi vào trong xe, Tiêu Dật vẫn yên lặng như trước, nghiêm mặt, rõ rằng còn rất tức giận, Tần Mộc nắm tay cậu, tay kia thì nhẹ nhàng chạm vào nơi bị thương của Tiêu Dật: “Đau không?”

Tiêu Dật gật gật đầu, một lát sau, mới căm giận nói:“Đám điêu dân kia! Đánh không lại ta thế mà còn dám nói ta không phải nam! Bọn họ lại càng không phải là nam!”

Nghe xong những lời này Tiêu Dật, Tần Mộc lại nở nụ cười:“Ừ, bọn họ cũng không phải nam! Chúng ta không so đo với bọn họ, do bọn họ ghen tị, vì em rất đẹp trai nên nói xấu em.”

Tiêu Dật thế mà lại gật gật đầu:“Đúng! Đám điêu dân kia! Lần sau nhìn thấy bọn họ tiếp tục đánh!”

“Được! Nhìn thấy bọn họ một lần liền đánh một lần!”

Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đang ngồi phía trước không khỏi run mi, liếc mắt nhìn nhau.

Bên này, nghe được Mộ Dung Phong trả lời, Tần Thái Nhiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ảnh chụp trên mạng cũng không quan trọng, người không có việc gì là tốt rồi. Bạch Ức Hàn thản nhiên nói:“Em cũng không hiểu, tên nhóc kia thế mà lại tự mình ra tay đánh người, thì ra là thế. Nên thấy may mắn vì tên nhóc Tiêu Thần không ở đó, bằng không đêm nay cũng không kết thức nhẹ nhàng như vậy.”

Nghĩ đến thị vệ trung thành của Tiêu Dật, Tần Thái Nhiên gật gật đầu, vô cùng đồng ý lời Bạch Ức Hàn nói, nếu tên nhóc kia ở đó, đám nhóc trường thể thao có lẽ sẽ không đối phó nổi, tối thiểu, với tốc độ rút kiếm của Tiêu Thần, tay của tên nhóc có ý đồ chạm vào Tiêu Dật tuyệt đối không giữ được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui