Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Một đêm này có rất nhiều người không ngủ, tập thể phóng viên tập thể lên đường muốn lấy tin tức mới nhất, phải biết rằng từ ba năm trước đây sau khi Tiêu Dật nhận được giải Kim Phượng, độ yêu thích của nhóm fan đối với cậu cùng Tần Mộc đã bay lên đến một độ cao mới, nếu nói vài năm trước mọi người dùng thân phận người lớn xem bọn nhóc là tiểu ngôi sao nhỏ tuổi đáng yêu mà cưng chiều, thì bây giờ, chính là dùng thân phận fan điện ảnh đến yêu thích bọn nhóc, có thể thấy được từ phản ứng khác nhau của mọi người đối với lần đánh nhau này.

Giúp Tần Mộc cùng Tiêu Dật xử lý vết thương xong, xức chút thuốc, lúc này mới đắp chăn cho bọn nhóc rồi đi ra ngoài, sau khi thu dọn phòng tắm xong, Mộ Dung Phong ngồi ở trước máy tính, bắt đầu xem xét phản ứng về chuyện lần này, Đa Nạp cũng ngồi cạnh bên, nhìn một hồi, liền ôm bụng cười với những câu nói kinh điển trong bài post, ngay cả Mộ Dung Phong cũng nhịn không được cong khóe miệng. Ngay từ đầu có rất nhiều người phản đối Tiêu Dật đánh nhau, nhưng là sau khi Tiêu Dật đăng câu nói kia ở trên weibo của mình, hướng gió không hiểu sao lại thay đổi, từ chuyện có nên đánh nhau hay không thế mà đổi thành rốt cuộc Tiêu Dật là thụ hay là công! Quả nhiên thế giới này đã là thiên hạ của hủ nữ.

Mộ Dung Phong có thể khẳng định tuyệt đối không phải Tần Thái Nhiên làm, cũng tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, nhìn thấy hành động của nhóm hủ nữ, thực rõ ràng là có tổ chức có kế hoạch, gần như là ở cùng thời gian, trên các diễn đàn lớn đồng thời xuất hiện bài post này, hơn nữa quan trọng nhất là, nội dung bài post này hoàn toàn nhìn không ra chỗ nào không đúng, sao thảo luận một hồi liền lệch hướng? Thậm chí còn có vài cậu trai cũng cùng thảo luận, rất nhiều người rõ ràng không biết công thụ là cái gì cũng thảo luận ở đây, thấy bên nào ít người ủng hộ liền ủng hộ bên ngược lại, này cũng làm cho người ta không nói được lời nào. Mộ Dung Phong suy nghĩ về những người có khả năng làm chuyện này, cuối cùng dừng lại khi lướt qua người nào đó, sẽ không phải là con bé đi?

Cùng lúc đó, Tần Thái Nhiên gọi điện thoại cho một người.

“Tiểu Tiểu, là chú út, mọi chuyện là con làm sao?” Tần Thái Nhiên cũng không có nói rõ là chuyện gì, hắn biết đối phương nhất định hiểu được.

Quả nhiên, đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng nói khẽ:“Oh, chú út thật lợi hại, nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi?”

Tần Thái Nhiên nhịn không được xoa xoa mày, Tần Hiểu, là con út của anh hai Tần Thái Nhiên, từ nhỏ tính cách đã tinh quái, hơn nữa lớn lên ở nước Mĩ, tính tình tới bây giờ chưa từng thay đổi, nhưng vẫn là một bé gái hoạt bát, thế nhưng năm đầu tiên khi về nước định cư, bị bạn học kéo vào hủ môn, thành hủ nữ! Là người ủng hộ ngoan cố của cp Tiêu Dật cùng Tần Mộc! Mỗi lần Tần Thái Nhiên nhìn thấy hai mắt con bé tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm Tần Mộc cùng Tiêu Dật, đều nhịn không được nhớ tới năm đó lần đầu tiên khi con bé nhìn thấy Tiêu Dật, đó quả thực giống như chuột thấy được gạo, bịch bịch bịch liền chạy tới trước mặt Tiêu Dật, ôm hôn một cái, còn ồn ào muốn để Tiêu Dật làm ông xã nuôi từ bé của mình, nhưng từ sau khi thành hủ nữ, tín niệm mà con bé kiên định nhiều năm thế mà tan rã trong khoảnh khắc, từ nay về sau dùng hết sức lực yy Tiêu Dật cùng Tần Mộc.╮[╯▽╰]╭

Là vì thế, nên sau khi Tần Thái Nhiên nhìn thấy bài post đi theo hướng kì lạ kia liền nghĩ đến con bé, Tần Hiểu bây giờ 18 tuổi đang học đại học, con bé hoàn toàn có thể lãnh đạo cùng có đủ người để làm chuyện này, tưởng tượng đến dáng vẻ nhỏ bé đắc ý của Tần Hiểu đầu kia điện thoại, Tần Thái Nhiên cảm thấy đầu của hắn càng đau, hủ nữ không đáng sợ, đáng sợ là góc độ nhìn đàn ông của con bé, ngay cả Tiêu Dật xuất chúng như thế con bé cũng có thể “Nhịn đau bỏ những thứ yêu thích”, tương lai tìm không được chồng rồi làm sao bây giờ?

“Loại chiêu trò lừa bịp này của con chỉ là tạm thời, fan Tiêu Dật có đủ loại người, chờ ngày mai báo chí tung tin ra, những người không có lên mạng dạo diễn đàn sẽ biết chuyện này, đến lúc đó những thứ này cũng không có tác dụng.”

Tần Hiểu cũng không có bởi vậy mà chán nản:“Con biết, nhưng mà tiểu Dật là em trai của con, em ấy bị oan, con đương nhiên phải che chở em ấy!”

Con làm những chuyện này rõ ràng là đang mượn cơ hội quấy rối! Tần Thái Nhiên yên lặng suy nghĩ ở trong lòng, ngoài miệng vẫn là một người chú tốt:“Tiểu Tiểu, chuyện này dừng ở đây, để thuận theo tự nhiên đi. Tiêu Dật chỉ có 12 tuổi mà thôi, nào có đứa nhóc 12 tuổi nào không đánh nhau, để cho mọi người ồn ào một trận cũng liền trôi qua, nếu con làm quá rõ ràng, ngược lại sẽ làm người có tâm lợi dụng gây phiền toái cho tiểu Dật cùng tiểu Mộc.”

Đầu kia điện thoại Tần Hiểu nghĩ nghĩ, mở miệng nói:“Con đã biết, cám ơn chú út nhắc nhở.”

Mọi người làm việc bận rộn, Tiêu Dật cùng Tần Mộc thì vù vù ngủ, ngày mai còn có trận đấu mà, lúc trước Tần Mộc cũng đã quyết định nhất định phải thay Tiêu Dật dạy dỗ đám vô lại kia ở sân bóng!

Bởi vì chuyện hôm trước, ngày hôm sau, Mộ Dung Phong liền trực tiếp chở Tần Mộc cùng Tiêu Dật đến sân vận động, tới nửa đường, Tần Mộc nhận được điện thoại của Tề Bân.

“Tần Mộc, các cậu đừng đi từ cửa chính, nơi này có thiệt nhiều phóng viên!” Chỗ Tề Bân thực ồn ào, hắn gần như là la to khi nói chuyện, vừa nói xong lại hét to một câu:“Dựa vào, có lầm hay không, tôi còn có trận đấu, mau để cho tôi đi vào! Đừng đẩy! Tôi cảnh cáo anh, anh không được đẩy tôi, nếu anh đẩy tôi bị thương, tôi nhất định để cậu tôi kiện anh phá sản! Cho tòa soạn các anh bồi thường!”

Tần Mộc nghe được tới đó, điện thoại đã bị ngắt, Tần Mộc đầu đầy hắc tuyến, tên nhóc Tề Bân coi như có lương tâm, biết nếu Tần Mộc cùng Tiêu Dật đi đến, nhất định sẽ không thoát thân được, cho nên thông báo cho bọn họ trước, nhưng mà, hắn uy hiếp người ta còn lôi cậu mình ra là sao? Hắn sợ người khác không biết cậu hắn là đại luật sư sao?

Nhận ra hai ánh mắt phía sau, Mộ Dung Phong thản nhiên mở miệng:“Chúng ta đi từ cửa hông vào, đó là nơi vận chuyển thiết bị thể dục, không mở cửa với người ngoài. Anh đã sắp xếp người qua đó trước.”

Tiêu Dật gật gật đầu:“Mộ Dung quản gia vất vả.” Tần Mộc vụng trộm bĩu môi, đừng tưởng rằng hắn không biết, rõ ràng bảo tiêu đều là Đa Nạp phái đi lúc sáng!

Xe hơi màu đen một đường an ổn chạy đến sân vận động, nơi này là nơi vận chuyển thiết bị thể dục, đường rộng mở, hai bên đủ loại cây cối, gần đó cũng không có nhà ở hay cửa hàng linh tinh, cho nên bình thường không ai lại đây, nhưng mà, trước mắt là thời kì đặc biệt, cho nên cũng có một hai phóng viên biết đến nơi này, cố ý đến giữ ở đây, bàn tính gõ vang dội, chỉ tiếc, bọn họ quên, Tiêu Dật cùng Tần Mộc cũng không phải ngôi sao bình thường, phía sau bọn họ còn có Tần gia, luôn có hai ba chiếc xe là chở vệ sĩ đi theo sau bọn họ. Cho nên cuối cùng, hai vị phóng viên biết đến chỗ này đều bị phóng viên cản lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Mộc cùng Tiêu Dật xuống xe đi vào sân vận động, Tần Mộc còn không quên quay đầu nhìn hai vị phóng viên cười xin lỗi.

Vào sân vận động, các phóng viên đã không còn cách nào, dù sao nơi này là nơi thi đấu chính quy, bọn họ chỉ có thể ngồi ở khán đài, còn không thể chụp ảnh. Tần Mộc cùng Tiêu Dật mới vừa đi vào, đã có nhân viên công tác chào đón, dẫn Tiêu Dật cùng Tần Mộc đi vào phòng của đội bọn họ thay quần áo, bọn họ đi vào một hồi mới đợi được bọn Tề Bân vào, Tề Bân vừa vào đã nhe răng trợn mắt xù lông:“Đám người kia quá vô sỉ! Lại còn nói chúng ta ra tay trước! Sao không nói bọn họ nói xấu chúng ta trước!”

“Đám người kia vốn chính là miệng tiện, cũng không phải cậu mới biết được, có cái gì mà tức giận.” Một đồng đội vỗ vỗ vai Tề Bân an ủi.

Tề Bân nhìn thấy Tiêu Dật cùng Tần Mộc lập tức vọt qua oán giận:“Cậu không biết lúc nãy bọn họ có bao nhiêu đáng giận, trước mặt một đám phóng viên như vậy, thế mà còn giả bộ dáng vẻ bị hại! Một đám cao lớn thô kệch cũng không sợ dọa người! Còn học trường thể thao chứ! Còn không bằng đám tiểu bạch kiểm chúng ta! Thực dọa người!”

Mọi người chảy mồ hôi, có người mắng người ta còn tiện thể mắng luôn chính mình?

“Tôi cũng không phải là tiểu bạch kiểm, cậu đừng tính tôi vào.” Tần Mộc vừa nói nói, vừa hạ mông, ngồi xuống cạnh Tiêu Dật.

Tề Bân lập tức theo qua, đôi tay không có ý tớt sờ hai má Tần Mộc cùng Tiêu Dật:“Chậc chậc, dáng vẻ còn trắng hơn tôi thế mà còn nói không phải tiểu bạch kiểm.”

Tiêu Dật vô thức nghiêng đi cổ muốn tránh móng vuốt Tề Bân, không ngờ lần này né, lại làm cho Tề Bân tinh sắc nhìn thấy dấu hồng trên cổ mình, tên nhóc kia vừa nhìn lại càng hăng hái, lập tức đem những chuyện không vui vừa rồi ném ra sau đầu, nháy mắt nhìn về phía hai người: “Ai nha, tiểu Dật, nhìn không ra nha, chẳng lẽ tối hôm qua cậu quay về liền chứng minh mình là đàn ông chân chính sao?”

“Cái gì?” Tiêu Dật không rõ cho nên nhìn Tề Bân.

Trong lòng Tần Mộc hồi hộp một chút, giơ tay che miệng Tề Bân, hung hăng trừng mắt nhìn hắn:“Cậu nói bậy bạ gì đó!”

Tề Bân còn muốn nói chuyện, lại bị che miệng, ô ô ô rất vất vả, cuối cùng chỉ đành khoát tay tỏ vẻ nhận thua, lúc này Tần Mộc mới buông tay ra. Tề Bân thở hổn hển:“Không nên đưa cậu theo mà, có câu, ờm, trọng sắc khinh bạn!”

Bạn cùng phòng của Tề Bân bên cạnh túm lấy tay Tề Bân kéo người vào trong phòng thay quần áo:“Thời gian không còn sớm, mọi người thay quần áo, vào trận đấu sẽ dạy dỗ bọn họ!”

Ngay lúc bọn họ thay quần áo, cửa phòng nghỉ lại bị mở ra, đứng ngoài cửa, rõ ràng là Tiêu Thần cùng Từ Văn Khiêm, Tiêu Dật có chút kinh ngạc, rõ ràng cậu đã dặn dò Từ Văn Khiêm đừng cho Tiêu Thần biết chuyện này, sao Tiêu Thần vẫn đến đây?

Từ Văn Khiêm cũng không biết nói gì, đây thật sự là ngoài ý muốn! Lúc ấy hắn đang giúp Tiêu Thần thoa thuốc, lúc có điện thoại gọi đến, vừa nhìn tên không chút suy nghĩ để cho Tiêu Thần mở loa ngoài, kết quả……

Sắc mặt Tiêu Thần có chút tái nhợt, chóp mũi có mồ hôi tinh mịn, khuôn mặt quen thuộc lộ ra ánh mắt quen thuộc, trong lòng Tiêu Dật ấm áp, lập tức đứng dậy đi qua, đỡ tay Tiêu Thần, cùng Từ Văn Khiêm đỡ Tiêu Thần đến ghế ngồi.

“Ta chỉ là chuyện nhỏ, vết thương của ngươi còn không có tốt, chạy loạn làm cái gì?” Giọng Tiêu Dật rất nghiêm khắc.

Tiêu Thần rụt lui cổ, vẻ mặt thật thà có một chút quật cường:“Tiểu thiếu gia bị bắt nạt, ta đương nhiên phải tới.”

Dù cơn tức có lớn hơn nữa, Tiêu Dật cũng không mắng được, cậu lấy khăn tay ra, đang muốn lau mồ hôi trên mũi Tiêu Thần, nửa đường thượng lại bị người cướp khăn tay đi, cậu cũng không giận, đứng ở nơi đó nhìn Từ Văn Khiêm cẩn thận giúp Tiêu Thần lau khô mồ hôi, lúc này mới hỏi Từ Văn Khiêm:“Vết thương của hắn thế nào?”

“Không có việc gì, lúc nãy đi có chút gấp gáp, cho nên ra mồ hôi.” Giọng Từ Văn Khiêm nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc.

Tiêu thần ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dật:“Văn Khiêm đồng ý thay ta ra sân, đi dạy dỗ đám điêu dân kia!” Ở trong mắt Tiêu Thần, chỉ cần là người tổn thương đến Tiêu Dật, đều là điêu dân!

Tiêu Dật nhìn vẻ mặt Tiêu Thần mơ hồ lộ ra chút vui vẻ cùng tranh công, hơi hơi cong khóe miệng:“Vậy làm phiền Văn Khiêm.”

Từ Văn Khiêm nhận mệnh giao Tiêu Thần cho Tiêu Dật chăm sóc, mình đi vào bên trong thay quần áo.

Đối với việc Từ Văn Khiêm gia nhập, mọi người thực ngoài ý muốn, đồng thời cảm thấy thực hoài nghi, vị Từ đại thiếu này ngày thường thật đúng là đại thiếu gia, đối xử với ai cũng lạnh như băng, hắn thế mà còn có thể đánh bóng rổ! Nhưng mà, đợi vào sân, hoài nghi của mọi người biến thành sợ hãi, Từ Văn Khiêm ném ba điểm rất tốt! Gần như ném đâu trúng đó, một chút cũng không thua Tiêu Thần!

Lúc các thành viên trong đội ra sân, trên khán đài liền vang lên tiếng hoan nghênh nhiệt liệt, Tề Bân cực kỳ đắc ý, xem đi, quả nhiên chỉ cần có Tần Mộc cùng Tiêu Dật, dù bọn họ đi nơi nào, thanh thế đều có thể áp đảo kẻ thù! Nhưng mà khi hắn ngẩng đầu nhìn lên khán đài, đắc ý lập tứ trở thành không biết nói gì, người đó là ai, trên biểu ngữ của cô ta rốt cuộc đang viết cái gì!

Tần Mộc nhìn theo ánh mắt Tề Bân, lập tức hắc tuyến, ai tới nói cho hắn biết, vì sao chị ta ở đây! Trường đại học của chị ta rõ ràng không ở thành phố này mà!

Đa Nạp ngồi ở bên cạnh Tần Hiểu, vẻ mặt hiếm khi lộ ra một chút bất đắc dĩ, Tiểu tiểu thư ơi, con thật sự đến cổ vũ chứ không phải lửa cháy đổ thêm dầu sao?

Hứa Phúc Khang quay đầu nhìn Trần Quả Quả ngồi cạnh Tần Hiểu, có chút do dự nói:“Tần Mộc hình như không quá thích cái biểu ngữ này.”

Trần Quả Quả không thèm để ý vung tay lên:“Hắn có khi nào thì thích biểu ngữ của người khác đâu?”

Trận đấu này nhất định là rất náo nhiệt.

… Tiểu kịch trường…

Chuyện kể rằng năm ấy khi Tiêu Dật vừa tới, lúc lễ mừng năm mới, mọi người ở Tần gia từ các nơi gấp gáp trở về đoàn viên.

Năm này Tần Hiểu mới mười tuổi, vừa vào cửa liền chạy về phía Tần Mộc đang ngồi trên sô pha:“Hi, tiểu Mộc Mộc, chị đã trở về!”

Tiêu Dật ngồi ở bên cạnh Tần Mộc, trơ mắt nhìn một người toàn thân mặc quần áo đỏ thẫm tròn vo như quả bóng vọt lại, nghe được lời của cô bé nói trong lòng còn nhẹ nhàng thở ra, thì ra là tìm Tần Mộc, vậy tốt rồi!

Ai ngờ, còn không chờ Tiêu Dật thở ra xong, quả bóng kia thế mà nửa đường đổi phương hướng:“oh, my dear, em trai xinh đẹp này là ai?” Nói xong, cả người liền nhào tới trước mặt Tiêu Dật, ôm cậu lún sâu vào trong sô pha mềm mại.

Tiêu Dật cau mày đang muốn răn dạy, liền thấy cô bé kia chớp đôi mắt sáng nhìn mình một hồi, sau đó cúi đầu, hôn lên mặt mình một cái! Tiêu Dật lập tức đỏ mặt, miệng mắng:“Hồ nháo!” Luống cuống tay chân đẩy quả bóng ở trên người mình, Tần Mộc bên cạnh cũng nóng nảy, vừa kéo vừa túm người trên người Tiêu Dật ra, sau đó giống như gà mái che chở trước mặt Tiêu Dật, căm giận nhìn chằm chằm quả bóng kia:“Tiểu Tiểu! Tiểu Dật là bạn tốt của tôi, chị không được loạn hôn em ấy!”

Cô bé kia trừng mắt, dáng vẻ y hệt Tần Mộc:“Ai nói chị loạn hôn em ấy, đó là nụ hôn đính ước! Chị quyết định, chị muốn em ấy làm ông xã nuôi từ bé của chị!”

Về cái từ ông xã nuôi từ bé này, là Tần Hiểu tự nghĩ ra, bởi vì trước đây nghe bà ngoại nói về chuyện con dâu nuôi từ bé, vì thế liền quyết định cũng phải đi tìm ông xã nuôi từ bé, nuôi từ nhỏ đến lớn, sau đó sẽ kết hôn, thật tốt mà!

Tần Mộc nóng nảy:“Chị muốn tìm ông xã nuôi từ bé thì tìm người khác đi! Tiêu Dật đã có vị hôn thê! Huống chi, em ấy còn có tôi mà! Làm sao đến lượt chị!” Cho nên nói, tiểu ngôi sao nhỏ tuổi bạn nhỏ Tần Mộc của chúng ta, thật ra có lẽ ở lúc đó, cũng đã có ý thức nào đó.╮[╯▽╰]╭

Bé gái kia cũng nóng nảy:“Tôi muốn em ấy! Cũng không có ai xinh đẹp như em ấy!” Nói xong, còn quay đầu đi tìm người ủng hộ, Tần lão gia! Chỉ tiếc, lúc này, Tần lão gia tử không giống như cô bé mong muốn, chỉ quay đầu làm bộ không thấy được cháu gái nhỏ cầu cứu! Đây thật sự không có cách nào, mấy tháng này, Tần lão gia ở trước mặt tiểu thái tử Tiêu Dật đã ăn không ít canh bế môn.

Tết âm lịch năm này, tổ trạch Tần gia vô cùng náo nhiệt, đương nhiên, dùng một từ chính xác hơn để hình dung, thì chính là gà bay chó sủa.

Sau đó, Tiêu Dật liền nhớ kỹ tên của quả bóng kia, Tần Hiểu, nhũ danh Tiểu Tiểu, con gái Út của nhị thúc Tần gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui