Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Ở sự tỉ mỉ “giáo dục” của Tần Mộc, Tiêu Dật đã biết, cái tròn tròn cứng rắn, cắn vào nghe tiếng chính là bánh bích quy, cần ăn nát mới có thể nuốt vào, bằng không sẽ dễ bị sặc, mà trái cây ngâm sữa gì đó, tên là salad hoa quả, cái nươc màu trằng cũng không phải sữa dê mà là salad. Về phần cái gì là salad, kia cũng không quan trọng, quan trọng là hương vị cũng không tệ lắm là được. Còn có loại sữa hương vị ngọt ngào như sữa dê, kỳ thật là sữa, khó trách uống ngon hơn sữa dê.

Tiêu Dật học dáng vẻ Tần Mộc, đem bánh bích quy cắn răng rắc răng rắc, lại uống một ngụm sữa, cảm giác thật tốt. Tiêu Dật đang cầm ly sữa, ngẩng đầu liền nhìn thấy bên miệng Tần Mộc có một vòng sữa dê màu trắng, nhịn không được nhếch khóe môi, bộ dạng này của Tần Mộc dạng thật thú vị. Một lòng chê cười Tần Mộc tiểu Thái Tử Tiêu Dật hiển nhiên đã quên nó cũng đang uống sữa.

Lúc Mộ Dung Phong tiến vào, thức ăn trên xe đã bị ăn gần hết, đĩa hoa quả vẫn còn một đống táo như cũ, trên thảm cũng phủ đầy vụn bánh bích quy, ánh mắt Mộ Dung Phong đảo qua hai đứa nhỏ ngồi dưới sàn, ngoài ý muốn phát hiện trên người Tiêu Dật vậy mà cũng có thiệt nhiều mảnh vụn, quản gia đại nhân phiền muộn, tiểu ác ma thế mà chỉ dùng một ít thời gian đã đem tiểu tiên đồng kéo vào ma đạo.

“Tiểu thiếu gia, thái tử, thời gian không còn sớm, nên ngủ.” Mộ Dung Phong bình tĩnh xoay người.

Tần Mộc trừng mắt liếc nhìn Mộ Dung Phong một cái, lớn tiếng kháng nghị:“Bây giờ chưa đến 9 giờ! Tôi mới không ngủ sớm như vậy!”

Tiêu Dật còn đang mím môi không lên tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra mỏi mệt, ngày hôm nay nó đã trải qua nhiều chuyện, lúc này thật sự có chút mệt mỏi, nhưng mà, thân là khách nhân, tất nhiên nó không thể đưa ra ý muốn đi nghỉ ngơi.

Mộ Dung Phong vẫn bình tĩnh như trước:“Tiểu thiếu gia, sáng mai ngày phải quay phim, trước 7 giờ phải đến phim trường, cho nên trước 6 giờ ngài phải rời giường, nếu bây giờ không ngủ, ngày mai sẽ dậy không nổi. Hơn nữa, cả ngày mai ngài đều không có thời gian nghỉ ngơi.”

Tần Mộc cau mày mao cắn môi vẻ mặt khó chịu, nó biết Mộ Dung Phong nói thật, cũng biết nên đi ngủ, nhưng mà, nó vừa mới cùng Tiêu Dật thành lập tình bạn “vững chắc”, bây giờ nó không muốn đi ngủ!


Mà lúc này, Mộ Dung Phong lại bình tĩnh bổ sung một câu:“Hơn nữa, cho dù tiểu thiếu gia ngài không muốn ngủ, còn phải chú ý đến cảm nhận của thái tử, cả ngày nay ngài ấy cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút thì tốt hơn.”

Tần Mộc vừa nghe, lập tức quay đầu lại hỏi Tiêu Dật:“Tiêu Dật, em mệt mỏi không?”

Trong lòng Tiêu Dật có chút rối rắm, nó muốn nói mình mệt muốn chết, nhưng mà thân là hoàng thái tử cao ngạo tự tôn cùng kiêu ngạo không cho phép nó làm ra chuyện thất lễ, vì thế nó trầm mặc một lát thản nhiên lắc đầu:”Cũng được, cũng không mệt lắm.” Nhưng mà vừa nói xong, lại nhịn không được ngáp một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ lên.

Tần Mộc cũng không chú ý, nhìn thấy Tiêu Dật ngáp, trong lòng biết em ấy mệt nhọc, lập tức kéo tay Tiêu Dật đứng dậy:“Anh cũng mệt nhọc, chúng ta đi ngủ thôi.”

Tiêu Dật vẫn còn đang ảo não, chỉ rầu rĩ mà gật đầu, cũng không nói gì.

Mộ Dung Phong ngồi xổm xuống, ngăn hai đứa nhỏ lại, giơ tay vỗ nhẹ phủi đi mảnh vụn trên áp ngủ, lại vuốt vuốt tóc dài của Tiêu Dật, làm xong hết thảy, lúc này mới đứng dậy, thay bọn họ mở cửa phòng.

Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật, trực tiếp chạy vào phòng ngủ của mình, chỉ vào cái giường lớn ở giữa, lấy lòng nói:“Tiêu Dật, chúng ta cùng nhau ngủ đi, giường rất lớn.” Nó nhớ rõ lúc trước Tiêu Dật nói không muốn ngủ với nó, không biết bây giờ có thể ngủ với nó hay không.


Tiêu Dật đưa mắt nhìn cái giường, lại đưa mắt nhìn Tần Mộc, khẽ gật đầu:“Được.”

Tần Mộc nhất thời cười loan mắt, lôi kéo Tiêu Dật muốn leo lên giường, lại bị Mộ Dung Phong đi phía sau kéo cánh tay nhỏ lại, nó quay đầu lại trừng mắt:“Anh làm cái gì?”

Mộ Dung Phong bình tĩnh khom eo, ôn nhu nói:“Tiểu thiếu gia, có phải ngày quên đánh răng trước khi ngủ hay không?”

Đánh răng? Ánh mắt Tiêu Dật lộ ra nghi vấn, sau đó đã bị Tần Mộc lôi kéo vào một phòng nhỏ bên trong phòng, những thứ bên trong với nó thật mới mẻ. Nó học động tác của Tần Mộc, đứng ở trước một cái gì đó giống cái chậu, cầm lấy thứ hình dạng kỳ quái Mộ Dung Phong đưa qua.

Mộ Dung Phong thấy bộ dáng tò mò của đứa nhỏ nhìn chằm chằm bàn chải, lập tức khom eo, chỉ vào bộ phận trên đầu bàn chải bắt đầu cẩn thận dạy nó đánh răng. Lúc đầu Tiêu Dật thực bài xích đem bàn chải cứng rắn như vậy bỏ vào trong miệng, nhưng mà khi nhìn thấy Tần Mộc chải ra một miệng đầy bọt trắng, trong lòng nó cũng rục rịch, cuối cùng, có cẩn thận di chuyển bàn chải, một mùi hương mát mẻ lan tràn trong miệng, hình như cũng không tệ lắm, cảm giác không giống với nước súc miệng.

Chờ bọn họ đánh răng xong, Mộ Dung Phong bình tĩnh cầm lấy khăn mặt ẩm ướt trong tay Tần Mộc, ngăn cản hành động muốn giúp Tiêu Dật rửa mặt, thành công thu hoạch được ánh mắt khinh thường của nó, quản gia đại nhân một bên bình tĩnh xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đang thở phì phì của Tần Mộc, một bên bình tĩnh nghĩ, nếu để nó giúp Tiêu Dật rửa mặt, lát nữa hắn phải giặt nhiều thêm hai bộ áo ngủ.

So sánh một chút, Tiêu Dật nhu thuận hơn nhiều, đứng ở nơi đó, tùy ý Mộ Dung Phong giúp nó lau mặt, sau đó, mới đi theo Tần Mộc lên giường ngủ.


Giường nơi này mềm mại hơn trong hoàng cung rất nhiều, nằm lên cũng thực thoải mái, lúc nghĩ như vậy, Tiêu Dật đã nằm thẳng xuống, hai tay quy củ đặt ở trước ngực. Vừa nằm xong, chỉ thấy Tần Mộc cũng lại đây, tựa vào bên cạnh ní. Tiêu Dật quay đầu, nhìn thấy Tần Mộc đang nhìn về phía nó cười sáng lạn, đôi mắt màu xanh vô cùng xinh đẹp, Tiêu Dật yên lặng quay đầu, cứ như vậy đi.

Mộ Dung Phong đi đến bên giường, lấy chăn đáp cho hai đứa nhỏ, điều chỉnh lại độ sáng của đèn đầu giường, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Chờ Mộ Dung Phong đi rồi, Tần Mộc lập tức nhẹ nhàng gọi một câu:“Tiêu Dật……”

“Ăn không nói ngủ không nói.” Tiêu Dật thực nghiêm túc đánh gãy lời nói tiếp theo của Tần Mộc,“Lúc ăn cơm cùng lúc ngủ, không thể nói.”

Tần Mộc chu chu miệng, có chút tủi thân, nó còn muốn cùng nhau nằm trên giường nhỏ giọng nói chuyện, từ nhỏ đến giờ nó còn chưa cùng ai nhỏ giọng nói chuyện đâu.

Mộ Dung Phong đi vào phòng cách vách, một bên thu dọn cục diện rối rắm hai đứa nhỏ lưu lại, một bên đeo tai ngehe muốn nghe tiếng động cách vách, đang nghe đến giọng nói non nớt của Tiêu Dật học bộ dáng của người lớn nghiêm túc nói xong, hắn hơi hơi nhếch nhếch khóe miệng, thật sự là đứa nhỏ thú vị.

……

“Điêu dân lớn mật! Dám đè bản thái tử!” Một tiếng quát tức giận đột nhiên vang lên trong căn phòng im lặng, cùng lúc đó, ba một tiếng, là tiếng tát tay lanh lảnh.


Mộ Dung Phong bước nhanh vào trong phòng, lúc nhìn rõ ràng tình hình trên giường, quản gia đại nhân luôn luôn bình tĩnh cũng không khỏi lộ ra khuôn mặt dở khóc dở cười.

Chỉ thấy Tần Mộc giơ cánh tay ngắn ngủn, ôm Tiêu Dật ngủ vô cùng ngọt ngào, áo ngủ trên người không biết lúc nào đã bị cởi ra, lộ ra nửa bả vai, mà Tiêu Dật còn đang cau mày, nhắm mắt lại, cái tay nhỏ bé đặt lên bả vai lộ trong không khí của Tần Mộc, tất nhiên, cái tát lúc nãy là đánh vào vai.

Mộ Dung Phong khom eo, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của Tần Mộc đặt trên ngực Tiêu Dật, Tiêu Dật bị đè nặng như vậy, khó trách nó sẽ thấy không thoải mái, cẩn thận tách hai đứa nhỏ đang ôm nhau ra, lại thay bọn họ chăn, lúc này Mộ Dung Phong mới rời đi.

Rời khỏi phòng Mộ Dung Phong không biết là, sau khi hắn rời đi không lâu, Tần Mộc vẫn im lặng nằm ở nơi đó đột nhiên xoay người một cái, lại bổ nhào vào Tiêu Dật, Tiêu Dật nhướng mày, muốn giơ tay đẩy ra, lại không thể động đậy, lập tức nhấc chân nhỏ, một cước đá qua, rốt cục đem Tần Mộc đá đến một bên, Tần Mộc trề môi, tay nhỏ bé sờ sờ bên cạnh, đụng đến một cánh tay nhỏ bé, lập tức sáp qua, đem cánh tay nhỏ kia ôm vào trong lòng. Từ đầu tới cuối, hai đứa nhỏ đều không có mở mắt ra, ngủ đến vô cùng ngọt ngào.

Lúc nửa đêm, Mộ Dung Phong lại đi vào phòng, vốn tính xem bọn nhỏ có đá chăn hay không, lại bị tư thế ngủ của bọn nhỏ làm rung động.

Đầu Tiêu Dật kế bên chân Tần Mộc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, tay chân mở rộng, áo ngủ vén cao, lộ ra cái bụng tròn trịa, phập phồng theo hơi thở, mà Tần Mộc, không biết khi nào đã lăn đến bên chân Tiêu Dật, đang ôm lấy một chân nó ngủ đến nước miếng chảy ròng ròng.

Quản gia đại nhân yên lặng nhìn trời, nội tâm rối rắm hồi lâu, cuối cùng yên lặng xoay người, đi đến cách vách lấy cameras lại, chụp thiệt nhiều tấm, lúc này mới vừa lòng.

Chỉnh áo ngủ của bọn nhỏ lại, lại điều chỉnh tư thế ngủ của bọn họ, lại nhặt chăn bị đá xuống sàn lên, cẩn thận đắp cho bọn họ. Cuối cùng, quản gia đại nhân vươn ngón tay thon dài, không nhẹ không nặng nhéo hai cái má trắng nõn non mềm của hai đứa nhỏ, cầm lấy cameras trở về phòng tiếp tục ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận