Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Tiêu Dật bị che mắt, trên người cũng được phủ chăn, chỉ cảm thấy thân thể của chính mình đang bị chuyển đi, tay bị nắm chặt, không cần đoán cũng biết đó là ai, cậu nghiêng đầu:“Tiểu Mộc.”

Tần Mộc lập tức cúi đầu kề sát tai cậu:“Anh đây, sao vậy?”

“Những người khác thế nào?”

Tần Mộc nhìn về phía khách sạn, đè ép cảm giác nặng nề trong lòng, thấp giọng nói:“Tạm thời còn không biết, bọn họ đang cứu hộ, người anh mang đến đang giúp đỡ.”

Tiêu Dật mím môi, thần kinh căng thẳng vài ngày đột nhiên thả lỏng, không bao lâu liền ngủ mê man. Tần Mộc vừa nắm tay Tiêu Dật, vừa nghiêng đầu nghe nhịp tim của cậu, giống như chỉ có như vậy, mới có thể xác định Tiêu Dật đang khỏe mạnh sống bên cạnh hắn.

Bởi vì Tiêu Thần kiên trì, Từ Văn Khiêm đành đen mặt tìm đến Tần Mộc, để cho Tiêu Dật cùng trị liệu với Tiêu Thần, Tần Mộc không chút suy nghĩ lập tức đồng ý, Từ gia Giang Nam tự mình nuôi một đám thầy thuốc trung y, nghe nói là hậu nhân của ngự y trong cung, với tình trạng hiện tại của Tiêu Dật, để cho thầy thuốc trung y điều trị tất nhiên là càng thích hợp.

Tình trạng của hai người cũng không quá xấu, chỉ là có chút mất nước, hơn nữa thời gian dài không ăn cơm, chỉ cần điều dưỡng một chút là tốt rồi, lúc này mọi người xem như hoàn toàn yên tâm, Từ lão gia sờ sờ râu dài:“Tần lão đệ à, ta đã nói không có việc gì rồi, còn điều động binh lực như vậy.”


Tần lão gia cười ha ha:“Cũng đành phải vậy thôi, đám nhóc con này, vẫn không đủ trầm ổn, chút việc nhỏ như vậy đã hoảng cả lên, cả nhà kéo nhau chạy tới, thật đúng là để cho người khác chê cười.”

Nhóm “nhóc con” ngồi xung quanh hai người đều không nói gì nhìn trời, nhóm lão gia à, là ai sau khi động đất ngay cả quần áo cũng không thay liền chạy đến đây? Là ai gọi điện thoại liên tục không ngừng muốn vào cứu bọn họ trước? Là ai vừa thấy có dư chấn liền căng thẳng đến nỗi râu mép sắp nổ tung?

Hình như vì để chứng minh cho sự “Trầm ổn” của mình, sau khi hai vị lão gia biết được thân thể của Tiêu Dật và Tiêu Thần không có vấn đề gì quá lớn, lập tức lên xe về nhà, những người khác của Tần gia cũng quay về với vị trí công tác của mình, mấy ngày nay vì Tiêu Dật, bọn họ đều bỏ công việc mà giữ tại chỗ này, nay nếu cậu đã bình an, bọn họ phải nhanh chóng quay về, bằng không Tần gia thật sự sẽ bị người khác chế giễu.

Tiêu Dật là vì thở không thông mà tỉnh, đang ngủ mơ mơ màng màng luôn cảm thấy ngực bị đè ép, thở thế nào cũng không thuận, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt đang ngủ gần trong gang tấc của Tần Mộc, rõ ràng mới vài ngày không gặp, Tiêu Dật lại cảm thấy như cách nửa thế kỷ, đáy mắt Tần Mộc xanh xao, mấy ngày nay rõ ràng cũng ngủ không ngon, cằm cũng có râu, Tiêu Dật không tự giác cong khóe miệng, cho tới bây giờ câu chưa từng thấy Tần Mộc lôi thôi như vậy, nâng tay lên muốn sờ sờ mặt hắn, ai ngờ vừa động người nọ liền tỉnh.

“Tiểu Dật, em tỉnh! Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Có đói bụng không? Có khát nước không?” Tần Mộc vừa mở mắt liền hỏi liên hồi, đồng thời kề mặt qua, trán chạm trán Tiêu Dật, muốn xem cậu có phát sốt không.

Lúc này Tiêu Dật mới phát hiện mình đang bị tay chân Tần Mộc quấn lấy ôm vào trong ngực, khó trách thở không nổi, cậu đẩy cánh tay Tần Mộc đang đè trên ngực mình ra:“Tôi không sao.”


Tần Mộc nghe vậy, cười sáp qua nhẹ nhàng hôn sườn mặt Tiêu Dật:“Tiểu Dật, về sau anh tuyệt không sẽ không rời khỏi em nửa bước, loại cảm giác xa cách này nếm trải một lần là đủ rồi, thêm một lần nữa thật sự sẽ phát điên.”

“Được.”

“Em và tiểu Thần là hai tên ngu ngốc! Rõ ràng có mấy hôp socola, vì sao không ăn? Không nên để đói thành như vậy, thầy thuốc nói nếu một ngày ăn mấy viên, cơ thể sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Tiêu Dật cười không nói lời nào, cậu và Tiêu Thần tuy là quân thần, lại như huynh đệ, Tiêu Thần muốn để lại cho cậu ăn, sao cậu có thể không để lại cho Tiêu Thần chứ? Trong lòng Tần Mộc cũng hiểu được một ít, cho nên cũng chỉ là oán giận oán giận, chỉ cần Tiêu Dật bình an đứng trước mặt hắn, những chuyện khác tất cả đều không quan trọng. Không đúng, còn có một chuyện rất quan trọng!

“Tiểu Dật, em nói xem, vì sao hai người đều mặc áo tắm? Trên người còn nhiều dấu vết như vậy?”

Nếu là trước kia, Tiêu Dật nhất định sẽ không để ý tới câu hỏi không dinh dưỡng này của Tần Mộc, nhưng mà lúc này lại trả lời:“Tắm xong tất nhiên phải mặc áo tắm, dấu vết, có lẽ là lúc tránh né động đất bị va phải mà có, lúc ấy rất sợ hãi, đầu óc choáng váng.”


“Đều là lỗi của anh, anh không nên để cho em một mình tham gia lễ trao giải nhàm chán đó.” Tần Mộc vừa tự trách, vừa nhẹ nhàng hôn Tiêu Dật, hành động dịu dàng nhẹ nhàng giống như người trong lòng chính là hàng dễ vỡ.

Tiêu Dật cũng không để ý:“Tôi còn nghĩ có khi nào sẽ giống như lần trước, đột nhiên lại đến một nơi xa lạ.” Vừa nói xong, eo bị ôm chặt, bên tai nghe được giọng nói bá đạo của Tần Mộc:“Anh không cho phép! Tiểu Dật, anh không cho phép em rời khỏi anh!”

Sau đó hai người liền ôm lấy nhau, nằm ở trên giường nói chuyện một hồi, cho đến khi tổng quản đại nhân mang thức ăn vào:“Dật thiếu gia, cơ thể con đang không khỏe, ăn một ít món lỏng trước, chờ khỏe hơn ta lại làm đồ bổ cho con.”

Tiêu Dật gật gật đầu:“Làm phiền tổng quản gia gia.”

Nhìn hai người trẻ tuổi tựa vào nhau trên giường, anh một ngụm em một ngụm ngọt ngào uống bát cháo kia, tổng quản đại nhân nhịn không được mỉm cười, may mà ông trời phù hộ, để cho Tiêu Dật bình an.

Từ Văn Khiêm tưởng sớm ngày rời đi nơi này, phòng ngừa sẽ có dư chấn lớn xảy ra, nhưng Tiêu Dật phải đợi tin tức của những người khác, Tiêu Dật không đi, tất nhiên Tiêu Thần cũng không chịu đi, vì thế cứ trì hoãn như vậy. Cùng đi với Tiêu Dật có mười mấy người, nay chỉ tìm được bốn, còn có sáu người, sinh tử chưa rõ, mà bốn người tìm được, cũng có hai người đã qua đời, hai người còn lại trên người đều có vết thương, kết quả này rất nặng nề, thời gian càng dài, xác suất cứu được sáu người kia lại càng thấp.

Trong lòng Tiêu Dật và Tần Mộc rất không thoải mái, những người đến đây lần này đều là những người trẻ tuổi, là độ tuổi phong nhã hào hoa, bây giờ xảy ra chuyện này, phải ăn nói thế nào với người nhà của bọn họ đây? Bởi vì lo lắng khu thiên tai xảy ra dịch bệnh, sau khi xác nhận thân phận thi thể phải hỏa tán, Tiêu Dật nhìn hai hũ tro cốt trắng trước mặt, trong lòng nặng trĩu.

Lại qua hai ngày, sáu người kia cũng có tin tức, chỉ có một người sống sót, lúc bọn họ ăn cơm xong cũng không có trở về phòng, mà là đến phòng xông hơi tầng hai, có thể tưởng tượng được kết quả. Lúc trước Tiêu Dật tự nói với mình, dù như thế nào, sống phải thấy người chết phải thấy thi thể, mà sau khi có kết quả, cậu đã có chút khó có thể đối mặt, có lẽ, mất tích sẽ dễ tiếp thu hơn so với cái chết.


Tiêu Dật và Tần Mộc cứ như vậy mang theo bảy hũ tro cốt, ba người bị thương rời khỏi khu vực động đất, chuyện đầu tiên bọn họ làm, chính là đưa từng người về nhà, cơ thể Tiêu Dật còn chưa bình phục hoàn toàn, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng cậu vẫn kiên trì làm như vậy.

Bảy người, vài ngày trước còn cùng nhau ăn cơm vui đùa, nay lại chỉ còn lại hủ tro cốt nho nhỏ, người nhà khóc đau lòng muốn chết, đấm ngực dậm chân, chỉ hận vì sao cho bọn họ làm ngôi sao, toàn bộ thù hận đều rơi lên đầu Tiêu Dật, bởi vì là cậu dẫn người nhà bọn họ đến cái chết, cuối cùng lại chỉ có một mình cậu hoàn hảo không tổn hao gì.

Vì sao cậu ở phòng tốt nhất, mà để cho bọn họ ở dưới lầu! Vì sao chỉ có một mình cậu sống tốt như vậy, mà bọn họ ngay cả mạng cũng không còn! Một câu rồi tới một câu hỏi khó nghe, không chút lưu tình hướng về phía Tiêu Dật, Tần Mộc muốn đứng trước mặt cậu lại bị cậu ngăn lại. Sự bi thương của những người đó cần phải trút ra ngoài, mà Tiêu Dật chính là cái người nhận lấy, cậu mím môi, cúi đầu, nhận lấy tất cả, cậu không nói gì, thậm chí không có xin lỗi, vào lúc thế này, ngôn ngữ đều là vô nghĩa.

Tần Mộc rất đau lòng, lại bất lực, chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh Tiêu Dật, yên lặng ủng hộ cậu.

Làm xong những chuyện này, hai người mới về công ty, nghênh đón bọn họ, là ôm ấp ấm áp.

Tần Thái Nhiên vỗ nhẹ nhẹ lưng Tiêu Dật:“Kế tiếp giao cho chú, nghỉ ngơi thật tốt.”

Tiêu Dật ở trong lòng Tần Thái Nhiên, dần dần đỏ mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận