Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ trên dưới Tần gia đều biết tổng quản đại nhân đã quanh quẩn trước cửa phòng của Mộc thiếu gia và Dật thiếu gia cả một buổi sáng, Tần lão gia cũng dậy thật sớm, ở trong sân đánh Thái Cực, đối với việc tổng quản đại nhân không có theo hầu hạ cũng rộng lượng không truy cứu.Cái vị thiếu gia phu nhân cũng đều thức dậy thật sớm, ngồi ở trong phòng khách trò chuyện trên trời dưới biển, khóe mắt thường thường nhìn về phía cầu, một chút cũng không có ý định ra ngoài. Nhóm người hầu vui vẻ bận rộn, ngẫu nhiên dùng ánh mắt trao đổi một chút, bọn họ đang cược, người trong phòng này đều muốn nhìn Dật thiếu gia và Mộc thiếu gia, ngoại trừ lễ mừng năm mới, tổ trạch Tần gia ít khi vui vẻ như hôm nay vậy.

Tổng quản đại nhân thực bình tĩnh thực kiên nhẫn canh giữ ở cửa, đột nhiên, bên trong rầm một tiếng, là ai bị đá xuống giường?

Tần Mộc mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt lóe lửa giận của Tiêu Dật, hắn giật mình một cái lập tức tỉnh táo, cười nịnh trở lên giường:“Tiểu Dật, em tỉnh?”

Tiêu Dật lạnh lùng nhìn động tác của Tần Mộc, chờ hắn leo lên giường, lúc này mới nâng chân lên, không chút do dự lại đạp qua, động tác ảnh hưởng đến eo và nơi khó có thể mở miệng phía sau, lập tức nhíu nhíu mày. Tần Mộc nhìn thấy, lập tức thân thiết sáp qua:“Tiểu Dật, làm sao vậy? Đau chỗ nào, anh xoa cho em.”

“Ai cho anh xoa.” Tiêu Dật giận dữ trừng mắt nhìn Tần Mộc, tối hôm qua rõ ràng nói ngừng lại ngừng lại, cũng dám không nghe!

Bị tính sổ rồi Tần Mộc tự biết mình đuối lý, nhìn chằm chằm đôi mắt sắc bén của Tiêu Dật, đi xoa eo cậu, thân thiết hỏi:“Tiểu Dật, tối hôm qua anh giúp em xoa nhẹ, còn đau không?”

Tiêu Dật nhớ tới tối hôm qua lúc ngủ mơ mơ màng màng cảm thấy rất thoải mái, cơn tức trong lòng dần dần giảm bớt, nhìn kỹ Tần Mộc, còn có thể thấy đáy mắt hắn có tơ máu, có lẽ tối hôm qua cũng không có ngủ, Tiêu Dật hừ một tiếng, thầm nghĩ cái tên ngốc này! Trên mặt cũng không còn khó coi nữa.

Ánh mắt nhìn người của Tần Mộc chuẩn hay không tạm thời không đề cập tới, nhưng mà đối với Tiêu Dật, hắn vô cùng hiểu rõ, biết lúc này cậu đã có chút nguôi giận, chậm rãi sáp qua, ôm Tiêu Dật, lấy lòng hỏi:“Tiểu Dật, em có đói bụng không? Chúng ta đi ăn một ít đi.”


Tiêu Dật hừ lạnh một tiếng, đứng dậy xuống giường, phía sau vẫn có cảm giác khác thường, bên trong lạnh lạnh nhẹ nhàng khoan khoái, có lẽ đã được bôi thuốc, cũng không khó chịu nhiều lắm.

Cậu đứng trước giường, sau đó giống như bình thường vào phòng rửa mặt, động tác không có chút khác thường. Lúc này Tần Mộc mới nhẹ nhàng thở ra, cười hì hì sáp qua, giúp cậu chuẩn bị kem đánh răng bàn chải.

Rửa mặt xong, Tần Mộc cầm lấy lược ngà voi giúp Tiêu Dật chải đầu, cuối cùng, nắm tay cậu, mười ngón giao nhau, lòng bàn tay kề sát lòng bàn tay, hai chiếc nhẫn kề nhau, cùng ra cửa.

Hai người vừa xuống lấy, nhìn thấy trong phòng khách đầy người, Tần Mộc không nói gì, Tiêu Dật nhướng mi, nhìn xung quanh, nhóm người lớn Tần gia tháo chạy trước tiên, đều đứng dậy, xoay eo nói vài ba câu liền tìm cớ ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại có Tần Thái Nhiên Bạch Ức Hàn và Tần lão gia, Bạch Ức Hàn nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tiêu Dật, đột nhiên mở miệng nói:“Tổng quản đại nhân, đem cháo đã chuẩn bị sẵn cho tiểu Dật ăn đi, mấy ngày nay tiểu Dật ăn thức ăn lỏng thì tốt hơn.”

Tiêu Dật ngừng động tác, nhàn nhạt nói:“Tổng quản gia gia, ông có nghe không? Sau này Bạch đại thúc đến ngày, phải chuẩn bị cháo, với lại phải bỏ thêm tổ yến, đừng thất lễ.”

Tổng quản đại nhân khoanh tay đứng đó, mắt xem mũi mũi nhìn tâm, giống như không có nghe được hai người này đấu võ mồm. Tần Mộc kéo Tiêu Dật vào phòng ăn:“Tiểu Dật, chúng ta đi ăn cơm trước đi?” Bên kia Tần Thái Nhiên cũng hơi có chút bất đắc dĩ nhìn Bạch Ức Hàn.

Ăn cơm xong, Tần Thái Nhiên mới nói chính sự:“Ngày hôm qua chú nhận được thư mời, mời các con đi tham gia chẩn tai nghĩa diễn, đây là phía trên tổ chức, có thể nhận được thư mời thực không dễ dàng. Ý kiến của chú là, nếu cơ thể tiểu Dật khỏe hơn, các con sẽ hợp xướng một bài.”

Tiêu Dật gần như không có do dự liền gật đầu đồng ý: “Con đi. Con còn muốn làm nhiều hơn vì khu thiên tai.”


Tần Thái Nhiên đã sớm đoán được Tiêu Dật sẽ nói như vậy:“Chú biết, trước đó chú đã thành lập quỹ Thái tử, đã giúp đỡ khu thiên tai, nếu con muốn tự mình làm, vậy cũng phải chờ cơ thể khỏe lại, sau khi dịch bệnh bên kia ngừng lại mới qua đó. Được không?”

Tiêu Dật mím môi, gật đầu đồng ý. Tần Mộc nắm tay Tiêu Dật, hỏi:“Chú út, công ty chúng ta có người nào đi? Muốn quyên bao nhiêu?”

“Chúng ta có 8 người được mời, tổng cộng 3 tiết mục, con và Tiêu Dật hợp xướng bài ‘Hy vọng chờ mong’ còn về số tiền quyên góp, đến lúc đó chú sẽ sắp xếp, không cần quá nổi bậc. Tiếp theo, còn có thể có những chương trình chẩn tai nghĩa diễn khác, các con muốn đi không? Không muốn đi có thể không đi.”

Tần Mộc nhìn về phía Tiêu Dật, Tiêu Dật gật đầu:“Đi.”

Tần Thái Nhiên nhìn lướt qua đôi tay nắm chặt của hai người, nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi ra miệng:“Các con dự định công khai quan hệ hiện tại ra ngoài” Phải biết rằng ánh mắt của paparazi rất sắc bén, nhẫn tình nhân trên tay Tần Mộc và Tiêu Dật không thể che giấu được, chỉ cần đứng ở trên sân khấu, tất nhiên sẽ bị phát hiện, trừ phi tháo xuống trước.

Tần Mộc lập tức cướp lời:“Dạ, tranh thủ lúc lực chú ý của mọi người đều đặt ở khu thiên tai, khiêm tốn công khai đi. Tiểu Dật, em thấy sao?”

Nhìn ánh mắt chờ mong lấy lòng của người nọ, Tiêu Dật không khỏi gật gật đầu:“Tùy anh.”


“Tiểu Dật…… Hôn một cái!”

Nhưng mà giây tiếp theo, tiếng tát tai thanh thúy vang lên, con cún lớn bị đánh bay.

Tần Mộc và Tiêu Dật ở nhà hai ngày, mỗi ngày đều tiêu tốn một ít thời gian luyện tập ca khúc sắp sửa hát ở chẩn tai nghĩa diễn, sáng sớm ngày thứ ba sẽ lên đường đi đến nơi diễn ra chẩn tai nghĩa diễn. Trên người mặt áo chữ T giống nhau. Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Dật đi vào đại sảnh Cctv, nhưng mà không lần nào giống lần này, không khí tại hiện trường vô cùng nghiêm túc, không ai nói đùa chọc cười, mọi người đều bận rộn, âm thanh trao đổi cũng hạ thấp không ít.

Công ty giải trí Thái Tử có 8 ngôi sao đến, Tần Thái Nhiên tự mình đưa đến, bọn họ vừa đến, liền có người ra đón, Tiêu Dật nhìn thấy tấm thẻ trước ngực người nọ, là nhân viên công tác, lập tức đi theo vào trong một phòng nghỉ nhỏ trong hậu trường. Người nọ đưa danh sách tiết mục cho Tần Thái Nhiên, nói tóm tắt mọi chuyện:“Tiệc tối 7 giờ 40 bắt đầu, chúng tôi định đưa cơm hộp trước, nếu mọi người cần tôi sẽ đưa đến. Với lại, về phần trang phục sẽ thống nhất mặt áo chữ T, về phần trang điểm, nếu bên anh không đưa nhân viên trang điểm và stylist theo, có thể nói với tôi, tôi sắp xếp người đến đây hỗ trợ.”

Tần Thái Nhiên không có để ý giọng điệu giải quyết việc chung của người này, lập tức khách khí nói:“Cơm hộp chúng tôi không cần, lúc nãy ăn cơm rồi mới đến đây, cám ơn. Người chúng tôi đều mang đến, sẽ không phiền mọi người. Anh đi làm việc đi, chúng tôi ở nơi này.”

Trên mặt người nọ cũng mang theo chút ý cười:“Ngài quá khách khí, tôi đi ra ngoài trước, trước khi tiết mục của mọi người bắt đầu tôi sẽ đến nhắc trước nửa giờ.”

“Được, vất vả.”

Phòng nghỉ ở phía sau hậu trường, diện tích cũng không lớn, cũng không có cửa sổ, Tiêu Dật tìm cái ghế ngồi xuống, tựa vào người Tần Mộc nhắm mắt dưỡng thần, vừa nãy ngồi xe thật lâu, với tình trạng sức khỏe của cậu bây giờ có chút mỏi mệt. Tần Mộc nâng tay, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của Tiêu Dật, giúp cậu thả lỏng. Diệp Thanh Mộc đang gọi điện thoại cho bà xã. Tần Thái Nhiên và Bạch Ức Hàn đang xem danh sách tiết mục, phía trên có thời gian, tiết mục của bọn họ đều sắp xếp sau 9 giờ, phía trước đều những gương mặt quen thuộc của Cctv, chẩn tai nghĩa diễn lần này cũng không đa dạng, ngoại trừ vài tiểu phẩm đọc diễn cảm, những người còn lại đều hát. Tần Thái Nhiên cũng không để ý sự sắp xếp này, nhưng mà có vài người vài năm gần đây mới nổi tiếng, lần đầu tiên tham gia chương trình thế này, trong lòng rất kích động, nhưng lúc này nhìn thấy bị sắp xếp như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút ý kiến.

Đội hình lần này rất là cường đại, gần như bao gồm tồn bộ ngôi sao, có người nổi tiếng trong kịch nói, ngôi sao điện ảnh và truyền hình, ngôi sao ca vũ, ngay cả những danh nhân thế hệ trước cũng đều được mời tới. Cho nên nói, lần này Bạch Ức Hàn trở về, thật ra cũng xem như rất điệu thấp rồi, tuy rằng không được đưa tin, nhưng lại xuất hiện ở chẩn ai nghĩa diễn mà nhân dân cả nước đang chú ý đến.


Không bao lâu, tiếng nhạc sân khấu vang lên, Tần Thái Nhiên nhìn nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, có lẽ đang kiểm tra những khâu cuối cùng. Đợi đến khi chương trình bắt đầu, Tần Thái Nhiên để cho nhân viên hóa trang chuẩn bị trang điểm cho mọi người, đây là vì đề phòng xảy ra tình huống đột xuất, đẩy tiết mục phía sau lên trước. Lần này trang điểm không quá đậm, chỉ cần bảo đảm lúc đứng trên sân khấu bị ánh đèn chiếu vào trông không quá nhợt nhạt là được rồi, không nên quá xinh đẹp.

Tiêu Dật nghỉ ngơi một lúc cũng lấy lại tinh thần, trước lúc trang điểm còn uống một ít canh Tần Thái Nhiên đem đến. Cơ thể Tiêu Dật lần trước chịu đói, phải từ từ bồi dưỡng mới được, tổng quản đại nhân vài ngày liền đổi một cách hầm canh.

Thời gian chờ đợi phía sau sân khấu trôi qua rất chậm, nhưng mà xem tình hình trang điểm lúc này, dù có bắt đầu ngay, cũng sẽ không bối rối. Không bao lâu, nhân viên công tác đưa bọn họ đến lại bước vào, nhìn thấy bọn họ đều chuẩn bị xong, trang điểm quần áo cũng rất được, lập tức vừa lòng cười:“Không hổ danh chuyên nghiệp, tố chất nghề nghiệp rất cao nha, sắp đến mọi người, để tôi đưa mọi người lên phía trước.”

Đối với chỗ ngồi trước khi lên sân khấu mọi người cũng không ý kiến mà dựa theo chương trình sắp xếp, không bao lâu liền đến lượt Tiêu Dật và Tần Mộc lên sân khấu. Vốn nghĩ rằng MC sẽ giới thiệu đơn giản rồi đi xuống, lại không đoán được thế mà lại nhắc tới chuyện Tiêu Dật bị vùi trong khách sạn mấy ngày.

“Có lẽ mọi người cũng không xa lạ với hai người này, nhưng mà có lẽ mọi người không biết, lúc xảy ra chuyện Tiêu Dật của chúng ta cũng bị chôn trong gạch vụn, mệt nhọc suốt năm ngày đêm, lúc được cơ thể nhẹ hơn trước mười cân, cần phải mạnh mẽ đến mức nào. Tiêu Dật, trong không gian nhỏ hẹp tối tăm đó, em làm thế nào để kiên trì hơn?”

Tần Mộc nghe hỏi như thế, đồng tử hơi hơi co rút lại, tay thiếu chút nữa nhịn không được đưa qua nắm tay Tiêu Dật. Tiêu Dật mím môi, ánh mắt có chút ảm đạm, giọng nói thong thả:“Lúc ấy tôi và bạn tốt cùng nhau bị nhốt ở trong, chúng tôi an ủi cổ vũ đối phương, chú út Tần Mộc người thân mỗi ngày đều gọi điện thoại mà nói về việc cứu hộ, khoảng cách của bọn họ gần chúng tôi bao nhiêu, lúc này mới có thể kiên trì.”

MC xúc động:“Trong lúc con người cực kỳ nguy nan, nếu có thể có một bàn tay đặt ở trước mặt bạn, cho bạn ánh sáng và hy vọng, sẽ khiến bạn chiến thắng tai nạn. Kế tiếp, xin nghe Tiêu Dật và Tần Mộc vì mọi người biểu diễn ‘Hy vọng chờ mong’.”

Chẩn tai nghĩa diễn tiến hành rất thuận lợi, cuối cùng vào lúc quyên tiền, Tiêu Dật cầm chi phiếu 20 vạn Tần Thái Nhiên đưa, bỏ vào trong hòm màu đỏ.

Mà lần này bọn họ công khai xuất hiện, có thể đoán được sẽ bị bại lộ quan hệ người yêu, lập tức có phóng viên giải trí chụp được nhẫn trên tay bọn họ, chẳng qua, việc Bạch Ức Hàn quay về giới giải trí và việc viện trợ khu thiên tai che chắn, chuyện có liên quan đến tình cảm cảu Tiêu Dật và Tần Mộc cũng không có gây sóng gió. Chẳng qua, sự bình lặng này của tin tức giải trí không biết là im lặng diệt vong, hay là im lặng để bùng nổ, không ai biết được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận