Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

“Chúng ta đi tìm chỗ tốt trước, sau đó anh lại gọi bọn họ đến đánh một trận!” Tần Mộc vẻ mặt hưng phấn mà đề nghị.

Tiêu Dật lập tức bác bỏ:“Không được, như vậy ngươi sẽ bại lộ, tốt nhất là tìm người đi gọi bọn họ, chúng ta che mặt chờ bọn họ đến là được rồi.”

Tần Mộc liên tục gật đầu, thầm nghĩ Tiêu Dật thật sự là thông minh, che mặt sẽ không cần lo lắng người khác phát hiện! Còn có thể dùng sức đánh thêm mấy quyền!

Tiêu Dật hơi hơi nhíu mi:“Nhưng mà, người này không dễ tìm, phải tìm một người sẽ không bán đứng chúng ta, hơn nữa phải linh hoạt, quá vụng về cũng không được.”

Tần Mộc không cần suy nghĩ trực tiếp mở miệng:“Để cho Mộ Dung Phong làm là được rồi, anh ta am hiểu nhất là làm mấy chuyện này!”

Mộ Dung Phong giơ tay đẩy gọng kính mắt, yên lặng không nói gì, không biết loại tín nhiệm này của đứa nhỏ với hắn là từ đâu đến.

Tiêu Dật trầm ngâm một lát, gật đầu nói:“Vậy để cho Mộ Dung quản gia đi đi.”

Mộ Dung Phong im lặng, nhìn hai đứa nhóc choai choai vẻ mặt đứng đắn “Mưu đồ bí mật” mà thảo luận “đại kế báo thù”, chẳng lẽ bọn họ không biết hình như người nào biết Tần Mộc cũng biết bên người nó có quản gia là hắn tồn tại? Hắn ra mặt cùng Tần Mộc tự mình ra mặt có cái gì khác nhau?

“Vậy quyết định vậy đi, chúng ta đi tìm nơi mai phục đi!” Tần Mộc chờ Tiêu Dật gật đầu, lập tức kích động lôi kéo tay nó đi tìm nơi thích hợp.

Mộ Dung Phong một đường đi theo bọn họ, nghe hai đứa nhỏ hưng phấn thảo luận.

“Nơi này thế nào? Thực rộng rãi.”

“Không được, người qua lại nhiều, dễ dàng bị phát hiện.”

“Vậy nơi này?”

“Hẹp như vậy, ngươi làm sao đánh?”

“Tiểu Dật tiểu Dật, nơi này không tệ, em còn có thể tránh ở phía sau xem anh đánh bọn họ!”

“Tại sao bản thái tử phải trốn!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật trầm xuống, mất hứng.

Tần Mộc lắc lắc cánh tay đang nắm của hai người:“Trốn đi tránh cho không cẩn thận đánh trúng em.”

Tiêu Dật hừ một tiếng:“Chỉ là điêu dân, bản thái tử còn không có để vào mắt!”

“Được, vậy không tránh, em đứng ở bên cạnh xem anh đánh bọn họ!” Lúc đối mặt Tiêu Dật, Tần Mộc đều rất dễ nói chuyện.

Lúc này Tiêu Dật mới vừa lòng, gật gật đầu:“Đi gọi Mộ Dung quản gia đem từng người bọn họ dẫn lại đây đi.”

Tần Mộc xoay người, đi đến trước mặt Mộ Dung Phong, ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào:“Mộ Dung…… Quản gia, ờm, giúp tôi đem những người đánh tôi lúc sáng dẫn lại đây, nói là chú Trần tìm bọn họ, nhớ rõ dẫn từng người lại.”

Dù trong lòng đang hỗn độn, trên mặt quản gia đại nhân vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, hắn hơi hơi xoay người:“Được.”

Nhìn Mộ Dung Phong rời đi, Tiêu Dật vươn tay, ở trên người tìm nửa ngày, rốt cục tìm được túi tiền, đem khăn tay lúc sáng trước khi ra ngoài Mộ Dung Phong đặt ở trong túi tiền đem ra:“Dùng cái này che mặt.”

Tần Mộc lập tức học theo lấy khăn tay ra:“Anh giúp em đeo, em lại giúp anh đeo.” Nói xong, thấy Tiêu Dật gật đầu, nó thí điên thí điên chạy tới, đứng ở phía sau Tiêu Dật, giơ cánh tay dàu thân dài run run cầm khăn tay, vòng qua tóc Tiêu Dật, học cách nhân viên phục trang che mặt cho nó trước kia mà đeo cho Tiêu Dật, tuy rằng quá trình thực gian khổ, nhưng hiệu quả vẫn không tệ, ít nhất che khuất hơn phân nửa mặt Tiêu Dật.

Đến lượt Tiêu Dật đeo khăn cho Tần Mộc, vấn đề xuất hiện, Tiêu Dật đứng ở sau lưng Tần Mộc, có chút không cam lòng nhìn chằm chằm Tần Mộc cao hơn nó nửa cái đầu, kiễng chân vẫn với không tới, cuối cùng thở phì phì chu chu miệng, chỉ tiếc, bộ dáng dễ thương này Tần Mộc không có nhìn thấy.

Tần Mộc đợi nửa ngày cũng không đợi được động tác của Tiêu Dật, nhịn không được quay đầu nhìn, vừa nhìn, liền phát hiện vấn đề, nó lập tức ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Tiêu Dật cười:“Như vậy là được rồi.”

Thân ở trong hoàn cảnh xấu lại không còn cách nào khác bạn nhỏ tiểu Thái Tử Tiêu Dật hục hặc rồi, thở phì phì trừng mắt liếc nhìn Tần Mộc một cái, dùng sức thắt khăn tay trong tay, siết Tần Mộc đến la lên.

Bên này quản gia đại nhân không nhanh không chậm đi, lấy điện thoại di động trong người ra, điện thoại:“Xin chào, Từ phó đạo, tôi là Mộ Dung Phong, là như vầy……”

Bên này sau khi Tần Mộc cùng Tiêu Dật chuẩn bị xong mọi thứ, liền đứng bên cạnh ngỏ nhỏ, thò đầu nhìn xung quanh, trong lòng không nhịn được chờ đợi “kẻ thù” chạy đến.

Nhưng mà đợi thật lâu thật lâu, đợi đến Tần Mộc nhịn không được than thở:“Mộ Dung Phong này làm cái gì! Chút chuyện cũng làm không xong!”

Tiêu Dật cũng ló đầu nhìn bên ngoài, chớp chớp đôi mắt to bên ngoài khăn tay:“Có phải Mộ Dung quản gia bị người phát hiện hay không?” Những chuyện này trước kia nó chỉ nghe qua, đây là lần đầu tiên tự mình sắp đặt, khó tránh khỏi cũng có chút kích động.

Lúc Mộ Dung Phong đi tới, xa xa liền nhìn thấy góc tường có hai cái đầu nhỏ lấp ló, hai mắt lóe sáng lóe sáng, trên mặt che……hình như là khăn tay lúc sáng hắn chuẩn bị cho bọn họ, hiển nhiên che không được tốt lắm, cái khăn của Tiêu Dật như sắp rớt, giống như chỉ treo trên chóp mũi, mà cái của Tần Mộc, hoàn toàn bị lệch, lộ ra hơn nửa cái miệng. Quản gia đại nhân luôn luôn bình tĩnh cũng không kiềm được mà cong cong khóe miệng, giơ tay đẩy gọng kính mắt, hai đứa nhỏ này quá buồn cười!

Nhìn thấy Mộ Dung Phong một mình đi lại đây, Tần Mộc nổi bão, từ thật xa liền chống thắt lưng rống Mộ Dung Phong:“Người đâu?” Khăn tay trước mặt theo lời nói của nó phất phới phất phới, bộ dáng có chút buồn cười.

Mộ Dung Phong áp chế khóe miệng cong cong, trầm ổn đáp:“Tôi vừa đến nơi đó, liền nhìn thấy Từ Khang gọi bọn họ quay phim, cho nên, cái cớ của ngài không dùng được.”

Nghe được Từ Khang gọi bọn họ quay phim, Tần Mộc nhún vai, lần này không có hy vọng báo thù. Tiêu Dật cũng có chút thất vọng, nó giơ tay gỡ khăn tay trên mặt, mím môi trầm mặc không nói.

Một lát sau, Tiêu Dật ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Mộc:“Nếu không thể trực tiếp đánh bọn họ, vậy đục nước béo cò, cho bọn họ uống bã đậu!” Nó nhớ rõ lúc trước mẫu phi hay dùng chiêu này! Đem người thái giám cung nữ hoàng hậu phái tới giám sát bọn họ đều đánh ngã!

Trước kia Tần Mộc diễn qua không ít phim cổ trang, biết bã đậu là cái gì, nghe được lời Tiêu Dật nói, lập tức vỗ vỗ tay:“Cái này được, đau chết bọn họ! Xem bọn họ còn quay phim thế nào!”

Mộ Dung Phong nhìn hai đứa nhỏ lại trở nên hưng phấn, nhẹ nhàng ho khan một tiếng:“Tiểu thiếu gia, thái tử, trong khoảng thời gian ngắn chúng ta tìm không thấy bã đậu.”

Tần Mộc lần này đổ thật thông minh, trừng mắt liếc nhìn Mộ Dung Phong một cái:“Không có bã đậu, vậy dùng thuốc xổ!” Nó nhớ rõ, lần trước trong bụng nó có giun, Mộ Dung Phong cho nó ăn thuốc xổ, kết quả chạy vô WC vô số lần! Thật sự rất đau khổ!

Tiêu Dật mím môi, không hỏi thuốc xổ là cái gì, bất quá chắc là công dụng cũng không khác bã đậu lắm!

Tần Mộc nói xong, kéo Tiêu Dật, thực bất mãn liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong một cái:“Anh rất không đáng tin cậy! Chuyện này anh không cần xen vào nữa, chúng tôi tự mình làm.” Sau đó, xoay người bước đi.

Mộ Dung Phong tháo kính mắt xuống, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn bầu trời tươi đẹp mà ưu buồn, thầm nghĩ, nếu tên kia biết hắn bị tiểu ác ma Tần Mộc ghét bỏ, không biết sẽ kiêu ngạo thành bộ dáng gì nữa!

……

Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật trực tiếp đi đến phim trường, lúc này nó đã đã thay phục trang ra, mặc lại bộ quần áo lúc sáng, cùng Tiêu Dật đứng chung một chỗ, hai đứa nhỏ linh động dễ nhìn, dọc theo đường đi thu hút không ít ánh mắt.

“Ở cửa vào có một tiệm thuốc nhỏ, ở trong có thuốc xổ, chúng ta phải mua bao nhiêu?” Tần Mộc vừa đi, vừa hạ giọng tiến tới trước mặt Tiêu Dật hỏi.

Tiêu Dật nhìn nhìn người bốn phía, không có so đo hành động của Tần Mộc, cũng đè thấp giọng nói:“Không cần mua nhiều, người khác sẽ nghi ngờ.”

Tần Mộc gật gật đầu:“Được, chúng ta mua mười hộp.”

Tiêu Dật không biết mười hộp là bao nhiêu, nghe Tần Mộc nói như vậy, hẳn là sẽ không nhiều, lập tức cũng không nói, chỉ gật gật đầu. Vì thế, hai đứa nhỏ đã định ra mục tiêu cho việc này: Mười hộp thuốc xổ!!!

Ông chủ tiệm thuốc là một người lanh lợi, cũng quen mặt những đoàn phim trong này, biết gần đây Trần Minh ở đây quay phim võ hiệp, nhìn thấy tiểu ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc lôi kéo đứa bé trai xinh đẹp đi vào, lập tức cười nghênh đón:“Ô, này không phải đại minh tinh Tần Mộc sao? Sao tự mình lại đến mua thuốc?”

Tần Mộc ngẩng đầu lên, lộ ra chiêu bài tươi cười:“Chú, mọi người trong đoàn phim đều bận rộn, cho nên con tự mình đến đây.”

Ông chủ tiệm thuốc gật gật đầu:“Con không thoải mái ở đâu? Muốn mua thuốc gì?”

Tần Mộc trả lời rất nhanh:“Con muốn mua thuốc xổ.”

Ông chủ tiệm thuốc giật mình, vừa cười vừa hỏi:“Không thoải mái sao?”

Tần Mộc nghĩ nghĩ, trả lời:“Dạ, táo bón vài ngày, bụng thật là khó chịu.”

Tần Mộc nói không cảm giác, Tiêu Dật ở một bên nghe đến đỏ bừng mặt, cái tên Tần Mộc thô tục không biết lễ nghi này! Vậy mà ở trước mặt mọi người nói ra lời nói xấu hổ như thế!

Vốn trong lòng ông chủ tiệm thuốc còn đang nghi ngờ, không phải bên cạnh ngôi sao nhỏ tuổi này vẫn luôn có một vị quản gia bên cạnh chăm sóc? Làm sao cần tự mình đến mua thuốc? Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đỏ bừng của đứa nhỏ xinh đẹp đứng bên cạnh, trong lòng âm thầm đoán, không lẽ là đứa nhỏ này táo bón đi? Bởi vì ngượng ngùng, cho nên Tần Mộc dẫn nó đến mua thuốc?

“Thuốc này trẻ em không thể tùy tiện uống, Tần Mộc, để vị quản gia kia giúp con chuẩn bị là tốt rồi.” Ông chủ tiệm thuốc cười tủm tỉm đề nghị.

Trong lòng Tần Mộc có chút sốt ruột:“Hắn hôm nay có việc không ở đây, cho nên con tự đến mua, chú, chú bán cho chúng con đi.”

Ông chủ tiệm thuốc lắc đầu:“Không được, loại thuốc này dù người lớn tới mua cũng không thể tùy tiện bán, huống chi là trẻ con, ngoan, điện thoại cho quản gia con, để hắn chuẩn bị cho con.”

Tần Mộc chu môi, vẫn ở đó không chịu đi, Tiêu Dật đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy mắc cỡ chết người.

Đang giằng co, ngoài cửa vang lên giọng nói:“Tiểu thiếu gia.”

Nghe được giọng nói quen thuộc, là Mộ Dung Phong đến đây, Tần Mộc lập tức quay đầu, giọng nói không tự chủ mang theo một chút tủi thân cùng ý làm nũng:“Mộ Dung Phong, ông chủ không chịu bán thuốc xổ cho tôi.”

Tươi cười trên mặt ông chủ tiệm thuốc nhất thời có chút cứng ngắc, Mộ Dung Phong đi vào cửa, ôn hòa mà lễ phép mở miệng:“Ngượng ngùng, lúc nãy tôi có việc, để ngài gặp phiền toái, tôi muốn mua một lọ Manitol (thuốc xổ).”

“Được, chờ một lát.”

Nhìn thấy ông chủ tiệm thuốc vừa nghe Mộ Dung Phong nói liền nhanh chóng lấy thuốc, Tần Mộc cảm thấy vô cùng bất mãn, người này rất xem thường nó! Mộ Dung Phong còn phải gọi nó một tiếng tiểu thiếu gia!

Mua xong thuốc, Tần Mộc thở phì phì lôi kéo Tiêu Dật đi ở phía trước.

Thẳng đến khi ra khỏi tiệm, đỏ ửng trên mặt Tiêu Dật mới bắt đầu chậm rãi biến mất, trong lòng càng thêm quyết tâm phải dạy Tần Mộc lễ nghi.

Ba người một đường đi đến đoàn phim, Tần Mộc từ xa trừng mắt liếc nhìn “kẻ thù” đang quay phim, lập tức đi thẳng vào phòng nghỉ, Mộ Dung Phong tự nhiên đi theo.

“Thuốc đã mua được, phải cho bọn họ uống như thế nào?” Tần Mộc theo bản năng nhìn Tiêu Dật.

Tiêu Dật không chút do dự:“Bỏ vào trà cho bọn họ uống.” Lần trước mẫu phi chính là làm như vậy.

“Bọn họ uống trà sao? Hình như trong đoàn phim không có nước trà, chỉ có nước khoáng.” Tần Mộc nói xong, còn chỉ vào mấy chai nước khoáng nông phu sơn tuyền ở góc phòng,“Có thể bỏ vào nước khoáng cho bọn họ uống sao?”

Tiêu Dật gật gật đầu:“Chỉ cần cho bọn họ uống vào là được rồi.”

Tần Mộc lập tức chạy tới lấy hai bình nước khoáng lại đây, mở nắp, thúc giục nói:“Mộ Dung Phong, mau,bỏ chút thuốc xổ vào.”

Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, bình tĩnh mở chai manitol, đổ một lượng nhất định vào, Tần Mộc lúc này mới vừa lòng, đậy nắp chai nước khoáng, dùng sức lắc lắc, lại mở chai thứ hai……

Một lát sau, hai người đã bỏ thêm “nguyên liệu” vào 10 bình nước khoáng, Tần Mộc nhìn một loạt chai trên bàn, cười gật đầu:“Tiểu Dật, em xem, đều chuẩn bị xong, chờ cho bọn họ uống là được rồi.”

Tiêu Dật nhìn một loạt cái chai giống nhau như đúc, đưa ra một nghi vấn:“Những chai này nhìn sơ đều giống nhau, lỡ đâu có người lấy sai thì sao?” Nó nhớ rõ bên ngoài phim trường có thiệt nhiều người.

Tần Mộc nhăn mày: “Đúng ha, nếu mang ra ngoài, người khác cầm uống thì làm sao bây giờ?”

Hai đứa nhỏ lại lâm vào suy nghĩ sâu xa, lần thứ hai quản gia đại nhân bị bọn họ hoa lệ không nhìn tới, đến bây giờ, Mộ Dung Phong đã có thể xác định, đứa nhỏ tự xưng thái tử cũng không ác độc, những suy nghĩ của nó, mặc dù có chút nham hiểm, nhưng mà thực “Hợp lý”. Huống hồ, có thể trong lúc “báo thù” còn có thể quan tâm đến người vô tội, điểm ấy mạnh hơn Tần Mộc nhiều.

“Nếu không, anh đem ra, nói mời bọn họ uống?” Tần Mộc đề nghị nói.

Tiêu Dật nghiêng đầu:“Ngươi mời bọn họ sẽ uống sao?”

Tần Mộc nâng nâng cằm, vẻ mặt đắc ý:“Đương nhiên, anh chính là ngôi sao nổi tiếng nhỏ tuổi, dù thế nào bọn họ cũng phải cho anh chút mặt mũi!”

Tiểu ngôi sao nổi tiếng nhỏ tuổi? Tiêu Dật hiểu, thì ra là đào kép nổi tiếng…… Nó nhìn bộ dạng chắc chắn của Tần Mộc, vì thế gật gật đầu:“Vậy đi mời bọn họ uống đi, nhớ rõ lấy thêm một chai không có độc, ngươi cũng uống mấy ngụm, như vậy, đợi lúc bọn họ…… Cái kia, ngươi cũng có thể làm bộ đau bụng, như vậy bọn họ sẽ không nghi ngờ ngươi.”

Ánh mắt Tần Mộc nhìn Tiêu Dật càng ngày càng sùng bái:“Tiểu Dật, em thật thông minh!”

Tiểu Thái Tử thực hưởng thụ, nâng cằm:“Bản thái tử đương nhiên thông minh!”

Lòng hiếu kỳ của Mộ Dung Phong càng ngày càng nặng, đứa nhỏ này rốt cuộc là đến từ phương nào? Có chút chỗ đơn thuần giống như con nít ba tuổi, có chút chỗ lại thành thục giống như người lớn, mâu thuẫn như thế, lại hài hòa như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui