Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Buổi chiều hôm nay, Tần Mộc khiến cho hai vị quản gia đại nhân chân chính thấy sự hiếu học cùng thông minh của nó, còn có sự chịu đựng. Mộ Dung Phong có một lần mang điểm tâm trà chiều đi vào, Tần Mộc thế mà một lòng nhìn sách vở, đầu cũng không nâng một chút, chuyện này thật sự rất ngạc nhiên! Đổi lại trước kia, lúc Mộ Dung Phong vào cửa nó đa sớm chạy tới đón tiếp, hơn nữa còn luôn miệng kêu đói.

Tần Mộc ngồi ở trên bàn học, gằn từng tiếng đọc chữ trên sách, mày vô thức hơi hơi nhăn lại, vẻ nghiêm túc trên mặt chưa bao giờ thấy qua. Tiêu Dật ở một bên, đang cầm sách Mộ Dung Phong chuẩn bị cho nó, cũng xem say sưa, thường thường sẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Mộc một cái, xác định nó còn đang nghiêm túc đọc sách, thật sự có vài phần giống lão sư.

Nhìn hình ảnh hài hòa đó, Mộ Dung Phong giơ tay đẩy gọng kính mắt, chậm rãi rời khỏi phòng.

“Thật không nghĩ tới tiểu thiếu gia còn có thể có một mặt như vậy, thành thật thuận theo đến độ không giống như là nó.” Giọng nói của Đa Nạp vang ở bên tai. Mộ Dung Phong không hề suy nghĩ, thân thể đã có phản ứng, cánh tay co lại, dùng sức đánh về phía sau, nhưng mà tất nhiên Đa Nạp đã sớm dự đoán được, nói xong liền nhanh chóng lui về phía sau, tránh được một đòn này.

Mộ Dung Phong vốn cũng không hy vọng có thể đánh trúng, lập tức đẩy gọng kính mắt, cũng không thèm liếc mắt nhìn người nọ, xoay người tránh ra.

Đa Nạp mở tay ra bất đắc dĩ nhún vai, lập tức mỉm cười đi theo thân ảnh thon dài kia.

Lúc chạng vạng, Tiêu Dật kiểm tra thành quả học tập của Tần Mộc một chút, cảm thấy thực vừa lòng, Tần Mộc quả nhiên là thực thông minh, chính là thiếu lão sư tốt.

Được Tiêu Dật khích lệ Tần Mộc thật vui vẻ rất đắc ý, khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý đến nỗi vẫn duy trì khi xuonmg61 dưới lầu, nhìn thấy phòng khách nhiều thêm một người, Tần Mộc lập tức xông đến:“Chú Trần, chú cũng tới rồi!”

Trần Minh cười đỡ được cơ thể Tần Mộc, thuận tay xoa xoa tóc mềm mại của nó:“Đúng vậy, đến cọ cơm, nghe nói buổi chiều em học tập?”

Hai mắt Tần Mộc lập tức phát sáng:“Đúng vậy đúng vậy, tiểu Dật dạy con đọc tam tự kinh!”

“Ừm? Tiêu Dật rất lợi hại.” Trần Minh ngẩng đầu, nhìn về phía đứa nhỏ đi tới.


Chống lại ánh mắt Trần Minh, Tiêu Dật chắp tay sau lưng, gật gật đầu nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, giọng nói thanh thúy vang lên:“Chào Trần đại thúc.”

Đúng lúc Đa Nạp bưng thức ăn đi ra nghe một tiếng như thế, khay ăn trên tay thiếu chút rớt xuống, Trần Minh thế mà thành đại thúc! Tuy hắn không có đẹp trai như mình cùng, nhưng là được xem là nhân sĩ thành công có mị lực, làm sao cũng không như thế nào cũng không lưu lạc tới mức thành đại thúc đi!

Mộ Dung Phong đứng một bên bình tĩnh cầm lấy khay ăn trong tay hắn, đặt ở trên bàn, lại xoay người vào phòng bếp lấy những món khác.

Đa Nạp đứng ở nơi đó suy nghĩ một hồi lâu, đều không có suy nghĩ ra nguyên nhân trong này, cuối cùng chỉ phải kết luận rằng, tiểu Thái tử Trung Quốc cổ đại có lẽ có hình thức suy nghĩ cùng ánh mắt thưởng thức khác người hiện đại đi?

Trần Minh cảm thấy năng lực thích ứng của mình thật sự là quá mạnh mẽ, mới ngắn ngủn mấy ngày, cũng đã quen với xưng hô “Trần đại thúc” này, muốn giơ tay xoa xoa mái tóc nhìn thoạt nhìn rất mềm mại của Tiêu Dật, lại sợ chọc đứa nhỏ mất hứng, cuối cùng vỗ nhẹ nhẹ lên vai đứa nhỏ, quan tâm hỏi:“Trên người còn đau không?”

Lúc Tiêu Dật thân là thái tử, mỗi lần trên người có chút vết thương nhỏ, đều có rất nhiều người hỏi han ân cần, nhưng mà không có một ai giống như Trần Minh hỏi tùy ý như vậy, không có nịnh bợ lấy lòng, không có tự giới thiệu, cũng chỉ hỏi một câu, còn có đau hay không. Tiêu Dật mím môi, lại đi lại gần Trần Minh thêm vài bước, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhu hòa một ít:“Chỉ là một chút vết thương nhỏ, đã không đau.”

Trần Minh cũng đã nhận ra đứa nhỏ thân cận, lúc trước mỗi lần đều cùng hắn giữ khoảng cách nhất định, tươi cười trên mặt hắn không thay đổi, thử giơ tay đặt trên đầu đứa nhỏ, đứa nhỏ chỉ là ngẩn người, nhưng không có từ chối, Trần Minh cười nhẹ nhàng xoa nhẹ hai cái, liền thu tay:“Không đau là tốt rồi.”

Tần Mộc chớp mắt, Tiêu Dật thế mà không có đẩy tay Trần Minh ra! Tuy rằng trước kia đều không có ai sờ vuốt đầu Tiêu Dật, nhưng mà Tần Mộc cảm thấy, Tiêu Dật nhất định sẽ không để cho người khác sờ đầu mình, lúc này nhìn thấy Tiêu Dật vậy mà cho Trần Minh sờ đầu, nhất thời khó có thể tin.

Thấy Tần Mộc bỗng nhiên yên lặng lại, Trần Minh rất là kinh ngạc:“Tần Mộc, trên người em có đau hay không?”

Tần Mộc quyết đoán lắc đầu:“Không đau!” Cho dù đau thì cũng là không đau! Tiêu Dật còn nói không đau!

Trần Minh cười ha ha:“Nếu cũng không đau, vậy các em ngày mai liền tiếp tục trở lại quay phim đi, các minh tinh đều đến, đều quan tâm các ngươi.”


“Được.” Tần Mộc vui vẻ chấp nhận.

Tiêu Dật khẽ nhíu mày, ánh mắt đen nháy xuất hiện một chút không vui:“Vì sao còn phải quay phim? Không phải đã quay xong rồi sao?”

Trần Minh cười giải thích:“Ngày hôm qua chỉ quay có một phân đoạn, một bộ phim truyền hình bình thường đều có mấy trăm phân đoạn.”

“Bản thái tử chỉ đáp ứng ngươi quay một lần, hôm qua đã thực hiện hứa hẹn, những thứ khác cũng không cần tìm bản thái tử!” Tiêu Dật chắp tay sau lưng lại lui về phía sau từng bước, thì ra người này cũng không phải người tốt! Cũng là có mục đích!

Trần Minh 囧, đứa nhỏ nói không sai, nhưng mà, quay một đoạn cùng không quay có cái gì khác nhau? Hơn nữa, một màn kia phấn khích như vậy, làm sao hắn có thể đồng ý lại đi dùng người khác!

Tần Mộc từ trên người Trần Minh đứng lên, lôi kéo tay Tiêu Dật hỏi:“Tiểu dật, em không đóng sao? Chú Trần nói em diễn rất tuyệt!”

Tiêu Dật không chút do dự lắc đầu:“Bản thái tử sẽ không làm đào kép, lúc trước đồng ý một lần, cũng là bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không diễn lần thứ hai.” Nếu như phụ hoàng mẫu phi biết nó thế mà đã sa đọa đến mức đi làm đào kép, tất nhiên sẽ bị tức tử!

Tần Mộc thấy Tiêu Dật nói nghiêm túc, cũng không có khuyên nữa, lập tức gật đầu:“Nếu không muốn đóng phim thì không cần đóng! Để cho chú Trần lại đi tìm người khác diễn thái tử là được rồi, miễn cho lại bị người ta đánh đau.”

Trần Minh nghe xong, nhất thời lệ rơi đầy mặt, tiểu tổ tông! Tiểu Thái Tử nếu dễ tìm như vậy, sao hắn tìm mấy tháng cũng không tìm được ai thích hợp!

“Tiểu thiếu gia, thái tử, Trần đạo, thức ăn đã chuẩn bị xong, mời đi ăn cơm.” Mộ Dung Phong tao nhã đánh gãy cuộc nói chuyện của ba người.


Tần Mộc lập tức lôi kéo Tiêu Dật đi đến bàn ăn:“Tiểu Dật, em có đói bụng không? Anh sắp đói chết.”

“Ừ, ta cũng có chút đói bụng.” Tiêu Dật nhẹ nhàng mà trả lời.

Đa Nạp dọn xong bát đũa, nhìn về phía hai đứa nhỏ khoa trương hành lể:“Cơm chiều này là tôi cố ý chuẩn bị cho hai người, hy vọng hai vị tiểu vương tử có thể thích.”

Tần Mộc hiển nhiên còn đang ghi hận lúc sáng bị Đa Nạp “Hãm hại”, lập tức hừ một tiếng:“Cho dù làm như vậy tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh. Anh là người xấu!”

Tiêu Dật nghe xong, lập tức khiển trách:“Tần Mộc, loại chuyện này làm sao có thể nói ra trước mặt hắn! Chuyện này thực vô lễ! Ngươi nên ghi tạc trong lòng!”

Tần Mộc tất nhiên là một đứa nhỏ thực dễ dạy:“Lần sau anh sẽ không nói, nhất định ghi tạc trong lòng, sau đó trả thù hắn! Còn phải nói cho ông nội!”

Tiêu Dật gật gật đầu, lúc này mới vừa lòng.

Hai đứa nhỏ không coi ai ra gì nói chuyện làm cho ba người lớn ở đây yên lặng không nói gì, cảm thấy bọn họ đều bị không để ý, mà Đa Nạp đang bị thảo luận như thế nào trả thù càng vô tội, rõ ràng là muốn lấy lòng bọn nhỏ, sao kết quả ngược lại càng bi kịch?

Mộ Dung Phong bình tĩnh giơ tay đẩy gọng kính mắt, ôm Tần Mộc cùng Tiêu Dật lên hai cái ghế độ cao khác nhau, sau đó tiếp đón Trần Minh đang sầu mi khổ kiểm ngồi xuống, không để ý đến Đa Nạp, giơ lên chiếc đũa xoay người hỏi:“Tiểu thiếu gia, thái tử, hai người muốn ăn cái gì?”

Hai đứa nhỏ vui vẻ mà ăn xong món ngon, cảm thấy hài lòng đạp dép lê, xoạch xoạch lên lầu chơi, phóng khoáng mà bỏ lại người lớn đang rối rắm trong phòng ăn.

Trần Minh chống cằm:“Vậy phải làm sao bây giờ, đứa nhỏ lại không chịu đóng phim!”

Đa Nạp nhìn Mộ Dung Phong, đáy mắt là ôn nhu nóng bỏng không chút nào che dấu:“Tiểu Phong, một mình em mang theo hai đứa nhỏ, thật sự là rất vất vả.” Tuy chỉ có một ngày ngắn ngủi, lại đủ để cho hắn thấy rõ, một Tần Mộc chính là một tiểu ác ma phổ thông, chỉ có một ít trò tiểu xiếc, thực nhẹ nhàng có thể ứng đối, lại thêm một tiểu Thái tử đã tôi luyện trong hoàn cung phức tạp ở cổ đại, này cũng không phải là đề toán 1 thêm 1 đơn giản, mà là một tiểu ác ma thêm một tiểu yêu ma tương đương hai tên siêu cấp hỗn thế đại ma vương!!!

Mộ Dung Phong đang bình tĩnh ăn cơm, nghe được lời bọn họ nói, chích thản nhiên trả lời một câu:“Bọn nhỏ thực dễ thương.”


“Dễ thương chỗ nào!!! Rõ ràng chính là tiểu ác ma!!! Vậy phải làm sao bây giờ, đứa nhỏ còn nói nó đáp ứng tôi diễn một lần, đã muốn diễn xong, nói tôi về sau đừng tìm nó!” Trần Minh nhịn không được vò vò mái tóc, hắn cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ hói đầu!

Không chịu nổi Trần Minh đau khổ cầu xin, Đa Nạp liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong một cái:“Thật ra, muốn cho nó đồng ý cũng không khó, nhưng không biết Tiểu Phong có bỏ được hay không.”

Mộ Dung Phong nuốt ngụm cơm cuối cùng vào miệng, cầm lấy khăn ăn tao nhã xoa xoa khóe miệng:“Chỉ cần anh không sợ bị trả thù là được.”

Đa Nạp tươi cười có chút hàm xúc:“Tiểu Phong, anh còn không đến mức sợ hai tiểu quỷ.” Dứt lời, quay đầu, nhìn Trần Minh,“Trong vòng 3 ngày, tôi sẽ làm cho đứa nhỏ cam tâm tình nguyện gật đầu.”

Đang ở trong phòng đánh “Hồn đấu la” Tiêu Dật thình lình hắt xì, tay run lên, hình ảnh nhỏ bé màu xanh lại ngã xuống không thấy, nó ảo não nâng tay nhỏ bé lên, xoa xoa cái mũi, một mạng cuối cùng cũng không còn!

…………………………………

Nhật kí của Đa Nạp

Ngày x tháng x năm x ngày hạnh phúc

Hôm nay hôn Tiểu Phong một lần, ôm hai lần, hơn nữa thuận lợi chắn được công kích của em ấy, một ngày thực hạnh phúc.“Suất ca sợ triền lang”, ngày mai tôi muốn tiếp tục không ngừng cố gắng.

Hôm nay gặp được tiểu Thái Tử kia, thật sự là đứa nhỏ tinh xảo xinh đẹp, khó trách Tiểu Phong sẽ thích nó, tính tình cũng giống Tiểu Phong, luôn là bộ dáng đoan chính, làm cho người ta nhịn không được muốn chọc ghẹo.

Tiểu ác ma vẫn là tiểu ác ma, chính là thêm một tiểu quân sư, so với trước kia càng thú vị.

Rất nhiều năm sau, tờ nhật kí này của Đa Nạp nhiều thêm một câu:“Tôi cùng hai đứa nhỏ đấu vài thập niên bắt đầu mở màn từ ngày hôm nay.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận