Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Mộ Dung Phong nhanh chóng xốc Tần Mộc đang sững sờ qua một bên, không ngờ động tác người nọ nhanh hơn, thấy kiếm đầu tiên không trúng, trường kiếm đổi hướng, đuổi về phía Tần Mộc, Mộ Dung Phong trong lòng kinh sợ, lập tức lùi nhanh về phía sau, không gian trong phòng bệnh cũng không lớn, mới lui vài bước đã không lui được nữa, kiếm kia vẫn đuổi sát không buông, ngay lúc sắp đâm vào Tần Mộc, cánh tay Mộ Dung Phong trầm xuống, nghiêng người sang bên cạnh, kiếm kia liền sượt qua cánh tay hắn, có tiếng vải bị cắt qua, một tia máu bay giữa không trung.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Đa Nạp không nhào qua kịp, trơ mắt nhìn Mộ Dung Phong bị người kia đâm bị thương, một kiếm kia giống như đâm vào lòng hắn:“Tiểu Phong!”

Tiểu thiếu niên kia thấy Tần Mộc không có việc gì, mím môi, rút kiếm lại đâm tới, mắt thấy sắp đâm trúng.

“Tiểu Mộc tử! Lại đây.” tiếng Tiêu Dật vang lên,

Tiểu thiếu niên nhanh chóng thu hồi kiếm trong tay, xoay người đi đến giường bệnh, hắn hơi hơi cúi đầu, nước mắt lưng tròng, cầm lấy cái chăn ở một bên phủ lên người Tiêu Dật, ngay sau đó, hắn thẳng tắp quỳ gối trước giường:“Tiểu chủ tử, thần đáng chết, không có thể bảo vệ tiểu chủ tử!” Giọng nói run nhè nhẹ để lộ kích động trong lòng hắn.

“Ngươi đứng lên rồi nói. Nếu không phải ngươi che chở, bản thái tử đã sớm chết ở trong tay thích khách!”

Tiểu thiếu niên quỳ gối trước giường không có đứng dậy:“Là thần hộ chủ bất lực, khiến cho tiểu chủ tử thân mang bệnh sởi, thần khẩn cầu tiểu chủ tử để cho thần hầu hạ.”

Tiêu Dật quyết đoán từ chối:“Không được, ngươi chưa bị bệnh thuỷ đậu, sẽ bị ta lây bệnh.”

Tiểu thiếu niên nóng nảy, thanh âm mơ hồ có chút khóc nức nở:“Tiểu chủ tử, thần không đi!”

Tiêu Dật nghiêng người, muốn kéo tiểu thiếu niên đứng dậy, lại nhìn thấy vết thương trên cổ hắn, nó giơ tay nhẹ nhàng sờ miệng vết thương kia, có chút đau lòng:“Nơi này đau không?”


Tiểu thiếu niên sững sờ, lắc đầu:“Không đau.”

“Là lần đó bị thương?”

“Vâng.”

“Ngươi cởi y phục cho ta xem miệng vết thương.”

“Vâng.”

“Ngươi đứng lên trước, ta không phải muốn đuổi ngươi đi, là sợ ngươi cũng bị lây bệnh, nổi thủy đậu trên người sẽ rất ngứa.”

“Thần không sợ!” Tiểu thiếu niên lúc này mới ngẩng đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng có chút ướt át, hắn nâng tay áo lên lau mặt, đứng dậy.

Tiêu Dật lôi kéo tay tiểu thiếu niên, để cho hắn ngồi ở mép giường, khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng đang rất vui vẻ:“Tiểu Mộc tử, sao ngươi đến nơi này? Vết thương trên người làm sao chữa khỏi? Mấy ngày này sống có tốt không? Có chịu khổ hay không?”

Tiểu thiếu niên lắc đầu, trả lời từng chuyện một:“Ngày ấy, thần thấy tiểu chủ tử rơi xuống vách núi, cũng nhảy xuống theo, ai biết lại hôn mê bất tỉnh, cũng không biết làm sao lại đến nơi kỳ quái này, lúc tỉnh lại cũng đã ở trong nhà ân nhân, một tháng này vẫn luôn dưỡng thương, không có thể đến tìm tiểu chủ tử, là thần thất trách! Thỉnh tiểu chủ tử trách phạt!”

“Ngươi có thể sống sót cũng đã không còn gì tốt hơn, trách phạt gì đó cũng không cần nhắc đến nữa. Mấy ngày nay ngươi sống có tốt không? Ân nhân kia có bạc đãi ngươi hay không?” Tiêu Dật rất thẳng thắng hỏi.


Còn không chờ tiểu thiếu niên kia mở miệng, một người không vui hừ một tiếng:“Nếu tôi đã cứu mạng hắn, thì làm sao lại bạc đãi hắn?”

Tiêu Dật lúc này mới phát hiện trong phòng bệnh có thêm ba người, một người thiếu niên có lẽ bằng tuổi tiểu Mộc tử, còn hai người còn lại hình như là thị vệ thiếu niên kia. Hắn nhìn thiếu niên kia gật gật đầu:“Đa tạ anh cứu tiểu Mộc tử, ngày khác tôi khỏe hẳn, sẽ đến nhà cảm tạ.”

Bị xem nhẹ thật lâu Tần Mộc chu chu miệng, không cam lòng lại tiến đến bên giường, đầu tiên là trừng mắt liếc nhìn người thiếu niên một cái, sau đó chen đến bên người Tiêu Dật, đang muốn ngồi xuống, chỉ thấy thiếu niên kia nhanh chống quơ một bàn tay đến, Tần Mộc không cẩn thận, bị đánh ngã xuống đất, một giây sau, trước mặt lại có một thanh kiếm, đang chỉ vào cổ họng nó. Cũng trong một giây này, một khẩu súng đặt trên ót thiếu niên.

Tiêu Dật quơ quơ tay nhỏ bé:“Đều là người một nhà, buông binh khí.”

Thiếu niên nhíu mày:“Tiểu chủ tử, hắn vừa mới……”

Tiêu Dật quay đầu nhìn hắn:“Mấy ngày nay, vẫn luôn là bọn họ chăm sóc ta, bọn họ đối ta vô cùng tốt, Tần Mộc còn là bằng hữu của ta, không cần động thủ với bọn họ.” Lại nhìn thấy miệng vết thương trên tay Mộ Dung Phong còn chưa có băng bó, lập tức ngẩng đầu:“Mộ Dung quản gia, nhanh đi nhờ bác sĩ Tiền giúp anh băng bó một chút, tiểu Mộc tử là thị vệ của tôi, sẽ không làm gì Tần Mộc.”

Mộ Dung Phong gật gật đầu, thu súng lại, nhưng không có rời đi, Đa Nạp đỡ Tần Mộc dậy, Tần Mộc thở phì phì trừng mắt nhìn thiếu niên kia:“Anh có kiếm thì rất giỏi sao! Tôi là bạn tốt của Tiêu Dật! Anh dựa vào cái gì không cho tôi ngồi bên cạnh em ấy!”

Thiếu niên khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén, giọng nói lạnh lùng:“Lớn mật! Danh hào của tiểu chủ tử điêu dân như ngươi sao có thể gọi! Tiểu chủ tử vạn kim chi khu,há lại có thể để cho tên điêu dân ngươi chạm vào! Chỉ bằng hành động lúc nãy của ngươi, đã là khinh thường hoàng uy, luận tội tru di cửu tộc!”

Mộ Dung Phong lạnh lùng mở miệng:“Đó là ở nơi đó của các người, ở trong này, ai cũng không có tư cách giết người lung tung! Càng không có cái gọi là tru di cửu tộc!”


Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mộ Dung Phong, gằn từng tiếng:“Mặc kệ nơi này là nơi nào, tiểu chủ tử cũng không phải người điêu dân các ngươi có thể chạm vào! Không thể giết người, vậy chặt tay, cái tay nào chạm vào tiểu chủ tử, ta liền chặt cánh tay đó.”

Lúc Tần Thái Nhiên đẩy cửa tiến vào, chính là nhìn thấy một màn chấn động như vậy, người thiếu niên đứng cạnh cửa hai tay ôm trước ngực, như có như không cười, hai người đi phía sau hình như là người hầu, mà trong phòng bệnh, Tiêu Dật *** ngồi trong chăn, bên giường có một thiếu niên, thiếu niên kia cầm kiếm chỉ vào Tần Mộc đang ngồi dưới đất, Đa Nạp ở bên cạnh Tần Mộc, mà Mộ Dung Phong đang cầm một khẩu súng chỉa vào đầu thiếu niên kia, nhìn kĩ, trên cánh tay Mộ Dung Phong còn quấn khăn tay, mơ hồ lộ ra vết máu.

Tần Thái Nhiên trừng mắt nhìn, chuyện này cũng quá kinh hãi đi!

Thiếu niên không có quay đầu, Tần Mộc cũng đã gọi lên:“Chú, chú!”

Tần Thái Nhiên không để ý, mà đi đến bên giường, nhìn Tiêu Dật:“Tiểu Dật, đây là có chuyện gì?”

“Lớn mật!” Thiếu niên giận dữ quát một tiếng, lại bị Tiêu Dật đè lại:“Tiểu Mộc tử, là ta cho phép bọn họ gọi ta như vậy.”

Trấn an thiếu niên xong, Tần Mộc nhìn về phía Tần Thái Nhiên:“Hắn là thị vệ bên người của tôi, vừa tới tìm tôi, có chút xung đột với Tần Mộc.”

Tần Thái Nhiên yên lặng liếc nhìn sang bên kia một cái, đã ép Mộ Dung Phong lấy súng ra, còn gọi là có chút xung đột! Nhưng mà có thể làm Mộ Dung Phong bị thương, đứa nhỏ này……

“Tiểu Phong, để bác sĩ Tiền thầy thuốc thoa thuốc cho cậu, cất súng đi, Đa Nạp, đem Tần Mộc lên sô pha ngồi, nhìn xem trên người có sao không.” Tần Thái Nhiên mỉm cười nói ra những lời này, nhưng là giọng nói lại mang theo sự cường thế không thể từ chối, Tần Mộc uất ức chu môi, nhưng cũng không nói cái gì, để mặc Đa Nạp ôm qua một bên, thiếu niên kia vẫn mặt nhăn mày nhíu, cuối cùng yên lặng thu kiếm.

Tần Thái Nhiên ngồi bên giường, cầm lấy áo ngủ khoác lên cơ thể trơn bóng của Tiêu Dật, cười nói:“Vừa nghe Tiểu Phong nói em bị thủy đậu, anh liền tới đây nhìn xem, cảm thấy thế nào?”

Tiêu Dật lắc đầu:“Không có việc gì, chỉ là có chút ngứa.”


Tần Thái Nhiên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, thiếu niên kia đứng một bên thấy thế, tay lập tức nắm chặt chuôi kiếm, bộ dáng kia giống như lúc nào cũng có thể rút kiếm ra, Tần Thái Nhiên vờ như không thấy, tiếp tục nói:“Nổi thủy đậu là như vậy, nếu như ngứa thì để Tiểu Phong cùng Đa Nạp bôi thuốc Đông y cho em bôi vài lần là tốt rồi, anh có đem theo kẹo em thích đến đây, để anh đưa cho em.”

“Ừm, cám ơn Tần tiểu thúc.” Nghe được có ăn ngon, tâm trạng vốn đã vui vẻ vì thiếu niên đến Tiêu Dật lập tức nở nụ cười sáng lạn, lộ ra răng khểnh cùng hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, Tần Thái Nhiên lại nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, lúc này mới chuyển tầm mắt, nhìn về phía thiếu niên đứng một bên:“Đây là thị vệ của em? Tên gọi là gì?”

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào nam nhân này, phát hiện hắn hình như cũng không địch ý, hơn nữa có vẻ rất quan tâm tiểu chủ tử, trong lòng có ấn tượng không tệ với nam nhân này, nghe được câu hỏi của hắn, cũng đáp:“Tại hạ Tiêu Thần, được tiên đế ban thưởng kim bài cận thân thị vệ.”

Tần Thái Nhiên nhớ tới trong phòng còn có người ngoài ở đây, lập tức giơ tay xoa xoa đầu thiếu niên, không để ý đến ánh mắt giết người của thiếu niên, giọng nói cưng chiều:“Tiểu tử này, xem ra cũng rất có khiếu làm diễn viên, quay về nói với Trần đạo cũng sắp xếp cho em một nhân vật.”

Tần Mộc nhìn thấy hành động của Tần Thái Nhiên, hai mắt đã sắp phun ra lửa, sao tiểu thúc có thể như vậy!!! Không giúp nó trút giận thì thôi đi, vậy mà còn sờ đầu người nọ! Còn cười với tên đó!!!

Tiêu Dật cực kỳ thông minh, nghe Tần Thái Nhiên nói như vậy, nhìn thấy những người khác trong phòng, lập tức đổi đề tài:“Tần tiểu thúc, lúc trước tiểu Mộc tử bị thương, là hắn cứu tiểu Mộc tử, có thể làm phiền Tần tiểu thúc giúp tôi tiếp đãi bọn họ một chút hay không.”

“Đương nhiên có thể.”

Tần Thái Nhiên xoay người đi về phía thiếu niên vẫn đứng ở cạnh cửa, mỉm cười vươn tay:“Xin chào, tôi là Tần Thái Nhiên.”

Bề ngoài thiếu niên kia thật không tệ, có phong độ của người trí thức của đại gia tộc vùng sông nước Giang Nam, nhưng mà giữa hai lông mày tràn đầy kiêu căng, ánh mắt cũng không khiêm tốn, nhìn thấy Tần Thái Nhiên giơ tay ra, chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, không tỏ ý gì, nhưng một người phía sau hắn tiến lên nửa bước, bắt tay với Tần Thái Nhiên:“Rất vinh hạnh có thể ở chỗ này nhận thức Tần tổng, đây là danh thiếp của thiếu gia chúng tôi.” Vừa nói chuyện, vừa đưa một danh thiếp ra trước mắt Tần Thái Nhiên.

Tần Thái Nhiên đã gặp qua đủ loại người, tất nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ mà tức giận, lập tức cười nhận danh thiếp, nhìn lướt qua, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thiếu niên này vậy mà chính là con trưởng Giang Nam Từ gia Từ Văn Khiêm. Hắn cất danh thiếp vào túi, mỉm cười như cũ:“Thì ra là Từ thiếu gia, một đường vất vả đến đây, tôi sắp xếp chỗ nghĩ ngơi cho các người, có được không?”

Thiếu niên kia thu lại ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Tiêu Thần, từ trên xuống dưới nhìn Tần Thái Nhiên vài lần, lúc này mới mở miệng:“Không cần, tôi có việc, ngày mai tôi lại đến, Tiêu Thần, không được quên lời đã nói.” Nói xong, quay đầu bước đi, người đi sau hắn lập tức mở cửa phòng bệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận