Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

“Tạm biệt!” Tần Mộc cùng Tiêu Dật ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt với nhóm người lớn Tần gia đang từ từ đi xa. Xoay người lại, hai khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tròn đã cười vô cùng sáng lạn.

“Tiểu Dật, sau này không còn ai quản chúng ta, muốn ăn bao nhiêu kẹo thì ăn bấy nhiêu kẹo, muốn không đánh răng thì không đánh răng!” Dáng vẻ Tần Mộc chính là kiểu trời đất bao la ta lớn nhất.

Tiêu Dật vẫn tươi cười khi nghe câu đầu, nghe đến câu sau khuôn mặt nhỏ nhắn liền nghiêm túc:“Tần Mộc, rửa mặt là việc lớn của đời người, không phải trò đùa, quần áo không ngay ngắn, khuôn mặt không sạch, làm sao gặp người khác?”

Tần Mộc rụt cổ:“Vậy được rồi, ăn kẹo xong sẽ đánh răng.”

Nhóm người lớn Tần gia ngồi ở trong xe nghe hai đứa nhỏ nói chuyện không thiếu chữ nào, âm thầm không nói gì, đã biết nhóc con sẽ không ngoan như vậy, may mà bọn họ đã sớm có chuẩn bị. Một lát sau, ở bên trong xe vang lên tiếng Tần Mộc tức giận thét chói tai:“Hai tên khốn kiếp Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp! Thế mà dám trộm hết đồ ăn vặt của chúng ta! Anh nhất định phải đem bọn họ phơi khô!”

Một lát sau, là giọng nói hơi đắc ý của Tiêu Dật:“Tần Mộc, không sao, ta có mang theo tiền cùng vàng lá, chúng ta tự mình đi mua là được rồi.”

“Tiểu Dật, em thật sự quá thông minh!” Tần Mộc lập tức sáng lạn.

Trong đầu nhóm người lớn lập tức xuất hiện một con chó nhỏ tên Tần Mộc vui vẻ phe phẩy cái đuôi. Tần lão gia gõ cây gậy trong tay, nhóc con, bài học đầu tiên ông muốn dạy các con, chính là trên thế giới này, rất nhiều thời điểm, tiền không là tất cả.

Nhóm trẻ tách khỏi phụ huynh, giống như thả cá vàng vào trong ao, vui vẻ bơi lội, khu ký túc xá nơi nào cũng có tiếng trẻ em líu ríu, Tiêu Dật đối với trường học như thế này cảm thấy vô cùng mới mẻ, cũng thấy vô cùng thú vị. Ở trong phòng ngủ đi tới đi lui, mỗi một góc đều nhìn tỉ mỉ, cuối cùng, còn tựa lên cửa sổ, ngắm cảnh bên ngoài, Tần Mộc cũng đi qua.

Lúc nhân viên quản lý ký túc xá đẩy cửa vào, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ chen đầu trên cửa sổ, không biết đang nhỏ giọng nói thầm cái gì. Nhân viên quản lý là một anh đẹp trai trẻ tuổi, đồng thời cũng là giáo viên ở trường này. Giáo viên trước khi vào trường làm viên đều phải trải qua huấn luyện chuyên môn, ban ngày lên lớp với bọn nhỏ, đồng thời sẽ đến ký túc xá trông nom bọn nhỏ rửa mặt vào buổi tối, còn có một ít chuyện vặt vãnh như mặc quần áo. Trước khi tới trông nom hai đứa nhỏ này cùng hai đứa nhỏ cách vách, hiệu trưởng từng đặc biệt dặn dò, hắn chỉ cần phụ trách bốn đứa nhỏ này là được rồi, phải cẩn thận cẩn thận, mấy đứa nhỏ này lúc ở nhà đều có quản gia chăm sóc đặc biệt, ít khi tự mình sinh hoạt, thậm chí có lẽ ngay cả rửa mặt cũng không biết, cho nên cần hắn đặc biệt chăm sóc, huống chi, Tần Mộc cùng Tiêu Dật là ngôi sao nhỏ tuổi, cũng không thể để sứt mẻ chút nào.

“Trò Tần Mộc, trò Tiêu Dật, anh họ Phương, sau này anh sẽ chăm sóc các em, trời đã tối rồi, phải đánh răng rửa mặt ngủ.” Thầy Phương dịu dàng mở miệng. Nói xong, chỉ thấy hai đứa nhỏ xoay đầu, thầy Phương âm thầm ngạc nhiên, không hổ là tiểu ngôi sao nhỏ tuổi, bộ dáng cũng thật tinh xảo khả ái, làn da non mềm, Tiêu Dật càng giống như là bước từ trong tranh ra, người thật so với lúc trên tv còn có thêm một phần khí xuất trần.

“Anh Phương, bây giờ mới 8 giờ, phải ngủ sao? Nhưng mà chúng em còn chưa có luyện chữ.” Mấy ngày này, bởi vì Tiêu Dật muốn học tiếng Anh, cho nên thời gian luyện chữ của bọn nó chuyển từ buổi trưa sang buổi tối.

Thầy Phương mỉm cười nói:“Vậy bây giờ các em sẽ bắt đầu luyện chữ, 9 giờ chúng ta sẽ đánh răng rửa mặt được không?”

Tiêu Dật gật gật đầu:“Được.” Nói xong, liền cùng Tần Mộc đi tới cái bàn nhỏ trước mặt, phía trên chính là văn phòng tứ bảo Mộ Dung Phong chuẩn bị cho bọn nó.

Thầy Phương nhìn hai đứa nhỏ từng bút từng bút nghiêm túc luyện viết chữ, trong lòng lại càng kinh ngạc, lập tức đi ra ngoài, nếu bọn nhỏ muốn luyện chữ, vậy đi sang phòng cách vách chăm sóc hai đứa nhỏ kia vậy.

Tần Mộc nghiêm túc viết nét cuối cùng, lập tức buông bút lông, như hiến vật quý giơ tờ giấy Tuyên Thành lên:“Tiểu Dật, em xem hôm nay anh có tiến bộ hay không.”

Tiêu Dật nghiêm túc nhìn một lát:“Cũng không tệ lắm, lại viết thêm chút nữa là có thể nghỉ ngơi.”

“Được.”

Đang chuyên tâm luyện chữ hai đứa nhỏ không có để ý đến sắc mặt thầy Phương lúc tiến vào phòng có chút mất tự nhiên.

Viết chữ xong, thầy Phương lấy từ trong tủ lạnh nhỏ ra hai bình sữa, hâm nóng cho bọn nó, để cho bọn nó uống hết, sau đó mới dẫn bọn nó đi tắm rửa, lần này, hai đứa nhỏ không làm ầm ĩ, ngoan ngoãn để cho thầy Phương tắm rửa, sau đó thay áo ngủ đáng yêu, giúp Tiêu Dật chải tóc, sau đó dẫn bọn nó đi ngủ, ngay lúc thầy Phương âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vấn đề xuất hiện.

“Em muốn ngủ cùng tiểu Dật! Nhưng mà giường này quá nhỏ.” Tần Mộc ngẩng đầu, chờ mong nhìn thầy Phương.

Thầy Phương nhìn hai cái giường nhỏ, thật ra một chút cũng không nhỏ, ngang 1m2, dài 1m5 đủ rộng rãi để cho đứa nhỏ độ tuổi này ngủ, nhưng mà nếu hai người ngủ cùng nhau, có lẽ có chút chật.

Thầy Phương thử nói chuyện với bọn nhỏ, ý muốn bọn nhỏ tách ra ngủ, kết quả là…… Thất bại. Nửa giờ sau, thầy Phương nhận mệnh lấy di động ra, gọi mấy thầy khác đến giúp đỡ, kéo hai cái giường nhỏ lại gần nhau.

Nhìn thấy “Giường lớn” xuất hiện, Tần Mộc cùng Tiêu Dật vui vẻ nở nụ cười, thầy Phương có chút bất đắc dĩ lau mồ hôi trên đầu, nhìn thấy hai đứa nhỏ tươi cười, cũng khẽ cười. Tần Mộc lập tức lấy ra hai trái táo lớn đưa đến trước mặt thầy Phương:“Anh Phương, anh vất vả rồi, hai trái táo này là em cùng tiểu Dật tặng cho anh ăn.”

Thầy Phương cười nhận, có đôi khi, ý tốt của bọn nhỏ, trực tiếp tiếp nhận sẽ tốt hơn từ chối nhiều lắm. Trông nom hai đứa nhỏ ngủ, chỉnh điều hòa đến độ ấm thích hợp, sau đó thầy Phương cất điều khiển từ xa rời phòng.

Trong phòng, Tần Mộc ghé vào bên tai Tiêu Dật nhỏ giọng nói thầm:“Giường nơi này không mềm mại như ở nhà.”

“Ừ. Nhưng mà cũng không tệ.”

Vì thế, kiếp sống nội trú của nhóm trẻ chính thức bắt đầu.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, mỗi ngày vào buổi sáng, sáng sớm Tiêu Thần đều đi vào phòng Tiêu Dật, thay quần áo cho nó, điểm này, mặc kệ Tần Mộc cùng Từ Văn Khiêm tức giận đến giơ chân như thế nào, vẫn luôn kiên trì, hoàn toàn không thương lượng. Sau đó, một hàng bốn người bọn nó đi căn tin ăn điểm tâm, sau đó cùng đi lên lớp, Hứa Phúc Khang cùng Tề Bân trước đó đã học tại trường này, đều quen biết không ít bạn, cũng có nhóm bạn cố định của chính mình, cho nên Hứa Phúc Khang cũng không có cố ý đi cùng với bọn Tần Mộc, bởi vì mẹ đã nói, trẻ ngoan không thể có mới nới cũ, không thể bởi vì có bạn mới liền quên bạn cũ. Cho nên, tuy rằng nó rất muốn mỗi ngày cùng Tiêu Dật cùng Tần Mộc cùng chơi, nhưng mà lại bởi vì không thể vứt bỏ bạn cũ mà từ bỏ. Vì thế, tiểu tài chủ Hứa Phúc Khang khó xử một hồi, nhưng mà may mắn, bọn nó vẫn ngồi cùng nhau.

Cứ như vậy, một tuần cũng sắp trôi qua, buổi trưa ngày thứ sáu, Tần Mộc Tiêu Dật Tiêu Thần còn có Từ Văn Khiêm một hàng bốn người theo thường lệ ngồi cùng nhau ăn cơm trưa, Hứa Phúc Khang cũng ngồi chung, Tề Bân mang theo một đám bạn bè của mình ngồi cạnh bọn họ, hai đội nhân mã theo thường lệ trừng mắt liếc nhau một cái, đều tự ăn cơm của mình.

Đột nhiên, một bóng dáng nho nhỏ chạy tới:“Tần Mộc, Tiêu Dật, lần trước không phải nói các cậu tới tìm tôi chơi sao? Sao nhiều ngày như vậy cũng không tới tìm tôi?”

Tần Mộc ngẩng đầu, liền nhìn thấy Trần Quả Quả chống eo trừng mắt với bọn nó. Dựa vào nguyên tắc hảo nam không cùng nữ đấu, Tần Mộc cười nói:“Quả quả, chúng tôi vừa tới đến trường, còn chưa có thời gian tới tìm cậu chơi mà.”

Ánh mắt Trần Quả Quả đảo một vòng qua năm người, cuối cùng kiêu ngạo mà nâng nâng cằm:“Vậy giữa trưa các cậu tới tìm tôi chơi đi. Buổi chiều là thời gian hoạt động tự do, chúng ta chơi trò gia đình.” Nói xong, cũng không cho Tần Mộc cơ hội từ chối, xoay người đi.

Tần Mộc quay đầu nhìn về phía Tiêu Dật:“Tiểu Dật, làm sao bây giờ?”

Bởi vì là chiều thứ 6, nhóm phụ huynh lần lượt đến đón bọn nhỏ về nhà, trường học cho tự do hoạt động vào chiều thứ sáu, đứa nhỏ lớp lớn thì hoạt động ngoại khóa, mà đứa nhỏ lớp nhỏ thì chơi đùa trên thảm cỏ lớn gần cửa ra vào của trường, vừa lúc tiện cho người nhà tới đón.

Tiêu Dật nghĩ nghĩ:“Nếu Trần Quả Quả tự mình đến mời, vậy lát nữa ngủ dậy chúng ta sẽ đi tìm cậu ấy.”

“Được.”

Vì thế, hai giờ rưỡi chiều, năm tiểu shota trắng trắng mềm mềm đứng ở cửa phòng 9 lầu 6 khu kí túc xá nữ sinh gõ cửa. Về phần trong đó có mấy đứa nhỏ tự nguyện đến, cũng không biết được.

Tần Mộc gõ gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói của Trần Quả Quả:“Các cậu chờ một chút, tôi còn mặc áo ngủ, không thể mở cửa.”

“Vì sao mặc áo ngủ thì không thể mở cửa?” Tần Mộc buồn bực hỏi, không ai trả lời, bởi vì những người khác cũng đang rất buồn bực, chỉ từng nghe nói không thể mặc áo ngủ ra ngoài, nào có đạo lý mặc áo ngủ không thể mở cửa.

Giọng Trần Quả Quả nghe như đang đứng bên kia cửa:“Mẹ nói bé gái không thể mặc áo ngủ gặp bé trai, chuyện này sẽ rất nguy hiểm.”

Từ Văn Khiêm lạnh mặt, giọng nói cáng lạnh hơn:“Vậy cậu cởi áo ngủ ra là được.”

Một lát sau, cửa phòng mở ra, sau đó đám tiểu shota ngây ngẩn cả người. Người lấy lại tinh thần đầu tiên là Tiêu Dật, nó đỏ mặt xoay người:“Cậu là nữ nhân không biết lễ nghĩa liêm sỉ! Ban ngày ban mặt, thế mà không mặc quần áo! Quả thật là thói đời ngày sau!”

“Quả Quả, sao cậu không mặc quần áo, có thấy xấu hổ hay không!”

Lỗ tai Tiêu Thần đều đỏ:“Cậu là nữ nhân không biết xấu hổ! Phải bỏ vào ***g heo!”

Trần Quả Quả sững sờ đứng ở cửa, nhìn thấy bọn họ mỗi người một câu nói về mình, đột nhiên oa một tiếng khóc lớn lên, vừa khóc vừa dậm chân:“Rõ ràng chính là các cậu bảo tôi cởi áo ngủ mở cửa! Bây giờ thế mà còn nói xấu tôi! Các cậu rất xấu rồi! Tôi không bao giờ để ý các cậu nữa!” Nói xong, phanh một tiếng, đóng sầm cửa.

Năm tiểu shota đứng ngoài cửa, yên lặng trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, trên năm khuôn mặt nhỏ nhắn không hẹn mà cùng nổi lên một chút “Chột dạ”, cũng không biết là ai động trước, cuối cùng, bọn nó yên lặng rời khỏi.

Hứa Phúc Khang dẫn bọn nó đi lên bãi cỏ, ở đó đã có không ít đứa nhỏ đang đùa giỡn, Tề Bân đang theo vài người đá bóng đá, trong đó có một người chính là người ngày đó vào thời khắc mấu chốt đá bóng về phía Tần Mộc kết quả ngoài ý muốn cứu được Tề Bân.

Nhìn thấy bọn nó đi qua, Tề Bân càng thêm ra sức đá lên. Lúc này năm đứa nhỏ không có tâm tư để ý tới Tề Bân, đã vào ngày trôi qua, bọn nó tranh đấu gay gắt, tranh nhau giơ tay phát biểu, tranh nhau giúp thầy giáo lấy vở, thậm chí ngay cả đi vệ sinh cũng tranh nhau đi, đương nhiên, hai vị Tiêu Dật cùng Từ Văn Khiêm đều không tham gia.

Nhưng mà, cho dù Tề Bân không gây chuyện với bọn nó, nhưng vẫn có những người khác gây chuyện với bọn nó.

“Này, chính là các cậu, làm cho người tôi để ý khóc phải không?” Một đứa nhỏ cao to dẫn theo một đám người đứng ở trước mặt năm người Tiêu Dật.

Hứa Phúc Khang vừa thấy đám người đến, lập tức cố gắng lùi người lại, sáp qua bên cạnh Tiêu Dật, nó biết nhóm người này, người cầm đầu là “lão đại” lớp sáu, nghe nói hắn vẫn luôn theo đuổi “Hoa hậu giảng đường” Trần Quả Quả, lúc nãy bọn nó bắt nạt Trần Quả Quả, hắn tìm đến sẽ tìm đến gây chuyện cũng là bình thường.

Nhưng mà, Hứa Phúc Khang biết, nhưng bốn người kia không biết, Tần Mộc nghiêng đầu hỏi:“Người cậu để ý là ai?”

Vị “Lão đại” kia không nói chuyện, nhưng người bên cạnh hắn lại chen vào:“Người đại ca chúng ta coi trọng mà cũng không biết, các cậu lăn lộn trong trường như thế nào vậy? Chính là hoa hậu giảng đường của trường chúng ta, con gái của đại đạo diễn Trần Minh Trần Quả Quả!”

Tiêu Dật nghe xong, lập tức từ trên xuống dưới quan sát “Lão đại” một lượt, cuối cùng xác định:“Trần đại thúc sẽ không để cậu làm con rể mình, cậu thật sự là quá kém.”

Cha nào con nấy, baba của “Lão đại” chính là lão đại hắc bang lớn nhất nước, hắn ở trong trường học luôn luôn kiêu ngạo, đã không có ai dám ra mặt chống đối hắn, không nghĩ tới lần này thế mà bị tên lùn cười nhạo! Hắn tiến lên từng bước: “Cậu là con trai sao? Con trai thế mà lớn lên lại đẹp mắt như vậy, còn để một đầu dài tóc, chẳng lẽ cậu muốn làm con gái sao?”

“Làm càn!”

Theo sau tiếng rống giận đó, “Lão đại” kia bị tán một bạt tai. Tiêu Thần đánh một lần là trúng, lui về phía sau từng bước, che trước mặt Tiêu Dật. “Lão đại” kia bụm mặt, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, nhất thời thẹn quá thành giận:“Các cậu dám đánh tôi! Tôi muốn các cậu trả giá lớn! Các anh em, lên cho ta!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật trầm xuống:“Tiểu Thần, dạy dỗ bọn họ cho bản thái tử!”

“Vâng!”

Từ Văn Khiêm hừ một tiếng:“Cậu cũng chỉ biết gọi hắn đi đánh nhau sao?” Nói xong, một chân đá văng tên đàn em đến gần Tiêu Thần. Mà Tần Mộc bên kia, cũng đã vọt theo Tiêu Thần, dám nói Tiêu Dật là con gái! Nhất định phải đánh hắn!

Bọn nhỏ đánh thành một đoàn, bé gái chơi gần đó, thét chói tai chạy ra xa, Tề Bân dẫn theo một đám người, ở một bên xem náo nhiệt, hai nhóm này cũng không có ai tốt lành! Tên “Lão đại” kia lần trước còn dành sân bóng của nó!

Ai ngờ, xem náo nhiệt, lại bị cuốn vào. Sơ ý một chút, người bên cạnh Tề Bân bị đánh ngã, còn bị trúng một đấm, Tề Bân lập tức nổi giận, đã sớm muốn ra tay, vẫn luôn chờ một lý do, tóm lại, Tề Bân vung tay lên, nhóm thứ ba gia nhập cuộc chiến.

Hiện trường lập tức lộn xộn không chịu nổi, không có vũ khí, thực lực Tiêu Thần suy giảm mạnh, Tiêu Dật xoay chuyển đầu óc, từ trong túi lấy ra hộp bút máy, đưa cho Tiêu Thần, Tần Mộc thấy cũng lấy theo, vì thế, một lát sau, nhóm của Tiêu Dật đều cầm hộp bút máy, đánh càng thêm thuận tay.

Chờ hiệu trưởng cùng giáo viên chạy tới, đã có không ít người nằm xuống, giữa sân, Tiêu Dật bị Tiêu Thần cùng Tần Mộc bảo vệ thật tốt phía sau, hình như không bị thương, mà chính bọn nó, quần áo hỗn độn, có chút vết bầm xanh, Từ Văn Khiêm mặt lạnh đứng ở bên cạnh Tiêu Thần, mà Hứa Phúc Khang tròn vo không có vận khí tốt như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh thê thảm, hiệu trưởng nhìn thấy đau lòng vô cùng, đó là đứa cháu bảo bối của ông!

Chờ sau khi thấy rõ những người khác, hiệu trưởng chuyển từ đau lòng sang đau đầu, người đang đứng thở bên kia không phải Tề gia tiểu công tử Tề Bân sao? Người nằm, thế mà lại là con của Lâm lão đại! Chưa nói tới những đứa đang nằm trên mặt đất kêu oa oa.

Chờ lúc nhóm người lớn đến, bọn nhỏ đã đánh xong, một đám làm bộ đáng thương quệt miệng, không ra vẻ anh hùng, ngoan ngoãn để cho giáo viên thoa thuốc cho mình, may mắn trẻ con đánh nhau xuống tay cũng không quá nặng, không có nguy hiểm gì lớn.

Tần lão gia nhìn khóe miệng bầm xanh của Tần Mộc, lên mặt khoe khoang năm đứa bọn nó đánh một đám như thế nào, nở mày nở mặt như thế nào, yên lặng không nói gì, đứa cháu ngoan của ông, các con có biết các con đắc tội với ai không hả!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui