Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

“Nhanh như vậy đã về rồi, chú Tằng nói như thế nào? Cục cưng, răng nanh còn đau không?” Vừa thấy bọn họ vào cửa, Lam Kỳ lập tức lôi kéo Tiêu Dật thân thiết hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật nghiêm túc hừ mạnh một tiếng:“Cái tên lang băm!”

Tần lão gia lập tức nhìn về phía Tần Thái Nhiên cùng Mộ Dung Phong. Tần Thái Nhiên nhớ tới tình hình gà bay chó sủa ở bệnh viện lúc nãy, không khỏi sờ sờ cái mũi, không có lên tiếng, Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, đang định mở miệng, Tần Mộc đứng một bên lại chạy tới bên cạnh Tần lão gia, quyết định mở miệng trước giành quyền chủ động:“Ông nội, Tằng gia gia nói răng nanh của tiểu Dật bị sâu ăn, với lại cũng sắp rớt, cho nên sẽ nhổ cái răng kia, tiểu Dật rất tức giận, sau đó, sau đó văn phòng của Tằng gia gia đã bị đập.”

Tần lão gia:“……” Thảo nào lúc nãy mí mắt ông giật dữ dội.

Tổng quản đại nhân:“……”

Tần Mạch Nhiên, Lam Kỳ:“……”

Tiêu Dật bị ánh mắt của mọi người nhìn đến phát hỏa, nâng nâng cằm nhỏ lại hừ một tiếng:“Bản thái tử cho ông ấy nửa túi vàng lá, để cho ông ấy sớm về nhà dưỡng lão!”

Đa Nạp yên lặng nhìn trời, cái túi nhỏ đựng vàng lá trên người Tiêu Dật chỉ lớn bằng bàn tay, thiết bị ở văn phòng bác sĩ Tằng, cũng không phải dùng nửa túi vàng lá là có thể tùy tiện mua được, tiểu tổ tông này vẫn không biết vật giá bây giờ tăng cao, đến nay vẫn còn nghĩ rằng mình ở cổ đại.

Tần lão gia im lặng một lát, lại hỏi:“Lão Tằng có nói cái gì không?”

“Chú Tằng nói, lần trước bị người ta mắng lang băm, vẫn là vào 32 năm trước.” Nếu Tần Mộc mở đầu, Tần Thái Nhiên cũng không cảm thấy ngượng ngùng, hắn chỉ là giật mình thân thủ của đứa nhỏ thế mà lại tốt như vậy, hắn cùng Mộ Dung Phong hai người đều không kịp ngăn cản, nhưng mà, trong đó cũng có công lao của Tần Mộc, đứa nhỏ này vừa thấy Tiêu Dật nổi bão, lập tức chạy tới chạy lui chắn trước mặt hắn cùng Mộ Dung Phong, để cho Tiêu Dật ở bên kia thoải mái đập.

Tần lão gia nhìn thấy Tiêu Dật vẫn không biết sai, vẫy vẫy tay với nó, đứa nhỏ lại xoay mặt đi làm bộ không nhìn thấy, Tần lão gia nhìn trời, lời nói thấm thía:“Tiểu Dật, bác sĩ Tằng là nha sĩ tốt nhất, ông ấy khám cơ bản sẽ không sai, nếu con không đồng ý nhổ răng, không nhổ là được, vì sao phải đập văn phòng của người ta? Loại hành vi này, có khác gì du côn vô lại? Hơn nữa, chính là phạm pháp.”

Tiêu Dật căm giận quay đầu:“Là ông ta không cho tôi đi! Tôi còn nghe được ông ta nói! Để cho tiểu thúc đè tôi lại, tranh thủ lúc tôi không chú ý liền nhổ răng của tôi! Tiểu thúc cũng đồng ý rồi! Ông ấy bắt buộc tôi làm chuyện không muốn làm, còn muốn hãm hại cơ thể của tôi, cũng là trái pháp luật! Tôi chỉ là đang phòng vệ!!!”

Đối mặt với sự lên án của đứa nhỏ, Tần Thái Nhiên có chút chột dạ có chút bất đắc dĩ, hắn đồng ý với chú Tằng cũng vì tốt cho đứa nhỏ.

Tần lão gia lại nhìn trời, được lắm, tiểu nhóc con còn biết tự vệ, ông ho khan một tiếng:“Con rõ ràng chính là phòng vệ quá đáng, vẫn là trái pháp luật.”

Tiêu Dật mím môi, không có lên tiếng, thật ra sau khi rời khỏi bệnh viện, lửa giận trong lòng đã giảm một ít, nó cũng biết lúc nãy mình có chút quá đáng, nhưng mà cửa xe đã mở, hơn nữa cũng rất kháng cự việc nhổ răng, nó cũng không còn muốn quay lại bệnh viện nhận lỗi.

Tần lão gia vừa thấy bộ dáng này của Tiêu Dật, trong lòng liền hiểu được tiểu nhóc con đã biết mình sai rồi, ông ho khan một tiếng, mở miệng thay đổi đề tài, giọng nói cũng trầm xuống:“Ở bệnh viện con còn dùng võ công?”

Tay nhỏ bé chắp sau lưng của Tiêu Dật vô thức nắm chặt lại, giọng nói cũng không có khí thế như lúc nãy:“Ừm, cũng không dùng bao nhiêu, khinh công cũng không dùng.” Bởi vì Tần Mộc cản trở Tần Thái Nhiên cùng Mộ Dung Phong, nó một hai cái liền đập xong, cho nên cơ bản không dùng tới khinh công.

“Con còn muốn dùng khinh công?” Tần lão gia tức giận quát lớn một tiếng, làm mọi người giật nảy mình, Tiêu Dật cũng vô thức rụt lui cổ, đầu cũng thấp một chút.

Tần Mộc nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Dật, lập tức tiến lên lôi kéo tay Tần lão gia, đang muốn nói chuyện, đã bị Tần lão gia dùng sức đẩy ra.

“Còn con nữa! Tiểu Dật đập văn phòng người ta, còn liền theo sau giúp đỡ có phải hay không? Con làm anh như thế nào hả? Con muốn cho nó sớm làm bị cảnh sát bắt đi? Đúng không?” Hình như Tần lão gia thật sự tức giận.

Mu bàn tay Tần Mộc đỏ một mảnh, vừa nóng vừa đau, cũng không dám sờ, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu đứng ở đó, dáng vẻ con biết sai rồi.

Cây gậy của Tần lão gia nặng nề gõ lên mặt đất:“Hai con đến thư phòng, tự kiểm điểm cho ông, không suy nghĩ cẩn thận cũng đừng ăn cơm!”

Tần lão gia tức giận, không ai dám mở miệng cầu tình, Tần Mộc từ từ đi đến bên cạnh Tiêu Dật, lôi kéo tay nó, lại từ từ đi về phía cầu thang, Tiêu Dật quật cường mím môi, mặc cho Tần Mộc dẫn đi.

Chờ hai bóng dáng nho nhỏ biến mất ở đầu cầu thang, Tần Mạch Nhiên luôn luôn đứng cạnh Tần lão gia tiến lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt phía sau lưng Tần lão gia“Ba, bác sĩ nói ba phải ít tức giận.”

“Ba không tức giận.” Tần lão gia khoát tay áo, tựa vào trên sô pha, cầm lấy điện thoại ở một bên nhấn một dãy số.

“A lô, lão Tằng, nghe nói văn phòng của ông bị cháu ngoan của tôi đập? Ha ha ha.”

“Ai nha, cũ không đi mới không tới mà, dù sao mấy năm nay ông lòng dạ hiểm độc kiếm cũng được không ít tiền, làm sao lại để ý chút tiền trinh này chứ, tính ra, ông cần phải cảm ơn cháu ngoan của tôi mới đúng.”

“Ha ha, cháu ngoan này của tôi là từ trên trời rơi xuống, chỉ có một đứa này, độc nhất vô nhị nha, ông cũng từ từ mà hâm mộ đi.”

Sau một lúc lâu, Tần lão gia thần thanh khí sảng tắt điện thoại. Người trong phòng, trừ tổng quản đại nhân, những người khác đều là vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả Tần Mạch Nhiên, cũng không biết lão đầu nhà mình có thù với chú Tằng lúc nào.

Cuối cùng, vẫn là Lam Kỳ nhịn không được mở miệng:“Ba, nếu ba không có ý trách tội tiểu Dật, vì sao lúc nãy còn phát hỏa?” Còn phạt bọn nhỏ không được ăn cơm, hai cục cưng đói bụng phải làm sao bây giờ!

Tần lão gia híp mắt không nói chuyện, Tần Mạch Nhiên vỗ vỗ tay Lam Kỳ:“Chuyện này tiểu Dật cùng tiểu Mộc quả thật đã sai. Tiểu Dật xuất thân là thái tử, được cưng chiều mà lớn lên, tùy hứng đã thành thói quen, tuy mấy năm nay đã sửa lại rất nhiều, nhưng ngẫu nhiên cũng cáu kỉnh, vẫn không hiểu cách kiềm chế bản thân. Bọn nhỏ đã không còn nhỏ, chúng ta không thể tiếp tục cưng chiều bọn nhỏ như trước kia, thu thập cục diện rối rắm của bọn nhỏ, phải cho bọn nhỏ bắt đầu học cách chịu trách nhiệm về hành vi của mình.”

Lam Kỳ gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Tuy trong lòng đau lòng, nhưng cuối cùng cũng phải dạy bọn nhỏ, dù cho quá trình sẽ rất khó khăn.

Tần lão gia rất vừa lòng vì con dâu hiểu chuyện, không thể cứ cưng chiều bọn nhỏ mãi, đây mới là cha mẹ tốt, nghĩ nghĩ, ông quay đầu đi:“Đêm nay, anh làm chút thức ăn đưa vào cho bọn nhỏ, thuận tiện khuyên nhủ một chút, hôm nay mọi người đều làm người xấu, tổng quản đại nhân như anh có lẽ sẽ không nằm trong phạm vi bài xích của bọn nhỏ, lần này anh được lợi rồi.”

Tổng quản đại nhân tao nhã khom người:“Tôi sẽ cố gắng khuyên bảo bọn nhỏ.”

Nhìn thấy tâm trạng của lão gia có vẻ không tệ, Tần Thái Nhiên nhịn không được tò mò một chút:“Ba, ba với chú Tằng có thù oán gì sao?” Sao lại vội vàng đi đả kích người ta như vậy.

Tâm trạng của Tần lão gia rất tốt: “Lão già kia năm đó thế mà mơ tưởng thừa lúc ba bận công việc, đào góc tường cướp bà xã của ba, nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng cũng có thể trút giận, không hổ là của cháu ngoan của ông, ha ha ha!”

Tần Mạch Nhiên, Lam Kỳ:“……”

Tần Thái Nhiên:“……”

Mộ Dung Phong, Đa Nạp:“……”

……

Trong thư phòng, hai bóng dáng nho nhỏ đứng chung một chỗ, thầm thì nói chuyện.

“Tần Mộc, mu bàn tay còn đau không?”

“Em thổi thổi sẽ không đau.” Tần Mộc vừa hắc hắc cười, vừa giơ tay đến bên miệng Tiêu Dật.

Tiêu Dật phồng má, nghiêm túc thổi vài cái.

Tần Mộc nhìn Tiêu Dật một hồi lâu, mới đem lời trong lòng nói ra:“Tiểu Dật, hôm nay có phải chúng ta thật sự có chút quá đáng hay không? Kỹ thuật của Tằng gia gia thật ra rất tốt, sau khi ông ấy khám răng nanh cho anh, anh sẽ không còn đau nữa.”

Tiêu Dật mím môi, nhẹ nhàng gật gật đầu:“Ừ, ta không nên đập thiết bị của ông ấy, cũng không nên mắng ông ấy là lang băm.”

“Thiết bị máy móc mua lại là được, không phải em cho ông ấy vàng lá rồi sao? Nếu như không đủ, của anh cũng cho ông ấy, dù sao chúng ta cũng có rất nhiều tiền.” Tần Mộc không thích nhìn thấy dáng vẻ không vui của Tiêu Dật, lôi kéo tay nó nhỏ giọng khuyên.

Tiêu Dật lắc đầu:“Không phải chuyện tiền, tuy rằng thủ đoạn của ông ấy rất đê tiện, nhưng mà nếu có thể thật sự chữa khỏi bệnh của ta, ta không nên bôi nhọ danh dự của ông ấy.”

“Vậy làm sao bây giờ? Nếu không ngày mai chúng ta đi tìm Tằng gia gia xin lỗi đi, Tằng gia gia có lẽ sẽ tha lỗi cho chúng ta.”

“Được.” Tiêu Dật nói xong, lại bắt đầu lo lắng:“Nếu ngày mai ông ấy lại muốn nhổ răng nanh của ta thì làm sao bây giờ?”

“Vậy để cho ông ấy nhổ đi, em cũng đến tuổi thay răng rồi, không nhổ cũng đau, đau dài không bằng đau ngắn.” Tần Mộc thử khuyên bảo.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật trở nên xoắn xuýt, nó không muốn nhổ răng! Lỡ đâu lang băm nhổ sai rồi sao, nhổ trúng cái răng khỏe rồi sao bây giờ?

Thấy Tiêu Dật không nói, Tần Mộc cũng không nhắc lại, nếu Tiêu Dật không muốn nhổ vậy thì không nhổ vậy, dù sao sau đó cũng sẽ tự rụng. Hắn sờ sờ bụng, nhỏ giọng hỏi:“Tiểu Dật, em có đói bụng không?”

Tần Mộc vừa nhắc, Tiêu Dật mới phát hiện hình như có chút đói bụng, nó hơi hơi chu miệng, đáng thương mà gật đầu:“Đói, nhưng là lão đầu không cho chúng ta ăn cơm.”

Đôi mắt Tần Mộc xoay tròn:“Ông nội chỉ nói không cho chúng ta ăn cơm, lại không nói không cho chúng ta ăn đồ ăn vặt.”

“Nhưng mà chúng ta không có giấu đồ ăn vặt trong thư phòng.” Tiêu Dật lập tức hối hận vì sao lúc trước không giấu đồ ăn vặt trong thư phòng, nếu không lúc này cũng đã không chịu đói.

Lúc tổng quản đại nhân mang thức ăn vào thư phòng, hai đứa nhỏ đang anh dựa vào em em dựa vào anh ngồi cùng nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, ôm bụng, có lẽ là đói bụng, tổng quản đại nhân mỉm cười, bước vài bước đi qua, đặt cái khay trong tay đến trước mặt bọn nhỏ, không ngoài ý muốn nhìn thấy ánh mắt xinh đẹp của bọn nhỏ lập tức sáng lên.

Tần Mộc lập tức cầm lấy một cái Sandwich, đưa tới tay Tiêu Dật, mình lại cầm thêm một cái, cắn một miếng thật to, lúc này mới mơ hồ không rõ nói:“Tổng quản gia gia, con biết ông là tốt nhất!”

Tổng quản đại nhân xoa xoa tóc của hắn, khuôn mặt hòa ái dễ gần:“Ăn chậm một chút, đừng để nghẹn.”

Hai đứa nhỏ thật sự đói bụng, nhanh chóng ăn hết Sandwich, cầm ly sữa lên uống mấy ngụm, lại cầm lấy một cái bánh bao gạch cua lên cắn. Mãi cho đến khi ăn hơn nửa cái mới no, hai đứa nhỏ mới ăn chậm lại.

“Tổng quản gia gia, chúng con đã biết sai rồi, ngày mai sẽ đến nhận lỗi với Tằng gia gia.”

Nghe được lời đứa nhỏ nói nói, lời nói đã nghĩ sẵn hết nửa ngày trong đầu của tổng quản đại nhân nhất thời không có nơi dụng võ, ông cười hỏi:“Biết sai ở nơi nào?”

Tiêu Dật nuốt thức ăn trong miệng, gật gật đầu:“Tôi không nên bởi vì tức giận liền đập văn phòng ông ấy, nói ông ấy là lang băm, thật ra hắn chỉ bỉ ổi một chút. Tôi cũng không nên ở bên ngoài lộ võ công.”

Tổng quản đại nhân im lặng một lát, quyết định vẫn là không cần rối rắm vấn đề bác sĩ Tằng có bỉ ổi hay không, ông cầm lấy khăn tay, xoa xoa hai má dính đầy mỡ của Tiêu Dật:“Tiểu Dật thiếu gia, con đã sắp 8 tuổi, phải học cách kiềm chế tính tình của mình, không thể cứ mãi lỗ mãng như vậy, lần này bác sĩ Tằng là bạn của lão gia, cho nên sẽ không truy cứu việc hai con làm, nếu đổi lại là những người khác, có lẽ bây giờ các con đã ở tại cục cảnh sát.”

Tiêu Dật gật gật đầu, ánh mắt trong suốt sáng ngời:“Tổng quản gia gia, tôi nhớ kỹ.”

Tổng quản đại nhân tươi cười vui mừng, tiểu Thái Tử này mặc dù có lúc rất tùy hứng, nhưng mà cũng một đứa nhỏ biết nghe lời, cho nên sẽ khiến người khác nhịn không được thích nó, nhịn không được muốn bao dung sự tùy hứng của nó.

——————-

Mấy chương trước tác giả có nhắc đến vợ của Tần lão gia

Nhưng sao không thấy nữa nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui