Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

“Nếu như không biết đàn, em làm dáng một chút, để anh đàn là được rồi.” Bạch Ức Hàn nghiêng người hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Dật. Lời này nếu đặt ở nơi khác có lẽ là ý tốt, nhưng mà, từ trong miệng Bạch Ức Hàn nhàn nhạt nói ra, hơn nữa ánh mắt còn có chút khinh thường kia, người nghe sẽ không thể nào vui được.

Tiêu Dật ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên:“Chỉ là đàn dương cầm mà thôi, há có thể làm khó tôi?”

Bạch Ức Hàn gật đầu, ra hiệu với đạo diễn cách đó không xa, ý bảo có thể bắt đầu.

……

Nửa giờ sau, theo tiếng “ok” của đạo diễn, mọi người đồng loạt nhẹ nhàng thở ra, đồng thời ăn ý yên lặng lui về phía sau vài bước, sao phải lui về sau, vì khí tràng của Bạch đại thần cùng tiểu Thái Tử rất cường đại, đứng ở xung quanh bọn họ cảm thấy áp lực thật lớn!

Tần Mộc từ xa nhìn thấy Tiêu Dật mím môi, vẻ mặt ảo não, trong lòng có chút oán giận Bạch Ức Hàn, sao hắn luôn gây khó dễ Tiêu Dật? Rõ ràng lúc trước nói đàn Kỷ niệm tuổi thơ, sao lại đột nhiên liền biến thành Thì thầm mùa thu. Người khác không biết rõ, nhưng hắn biết, Tiêu Dật thích đàn cổ, cũng không quá thích đàn dương cầm, sở dĩ chịu đi học, cũng đều là vì đánh cược với Bạch Ức Hàn, vì lần quay quảng cáo này, Tiêu Dật đã luyện suốt một tháng, kết quả chỉ vì một câu bâng quơ của Bạch Ức Hàn, mọi cố gắng trôi theo dòng nước. Bạch Ức Hàn thật sự là rất xấu rồi!

Tiêu Dật mím môi, ngọn lửa trong lòng càng cháy lan ra, nó cũng không để ý khúc nhạc mình luyện không được dùng, nó chỉ ảo não mình lại bị Bạch Ức Hàn tính kế, bị buộc rơi vào đường cùng, thế mà còn phải lừa gạt! Đây mới là điều mà tiểu Thái Tử Tiêu Dật của chúng ta không thể chịu được.

“Tiểu Dật, ngồi lâu như vậy, em có nóng không?” Tần Mộc lôi kéo tay Tiêu Dật, ý muốn dời đi lực chú ý của nó.

Lúc này Tiêu Dật mặc một bộ tây trang màu trắng, tóc thật dài buộc ở sau đầu, trên trán có chút mồ hôi, nghe được lời Tần Mộc nói, nó gật gật đầu. Tần Mộc thấy thế, lập tức giơ tay giúp nó tháo nơ nhỏ cùng hai cúc áo phía trên, lại giúp nó cởi áo khoác tây trang, miệng còn lẩm bẩm:“Sao trời nóng như vậy còn phải mặc tây trang chụp chứ!”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bạch Ức Hàn truyền đến:“Bởi vì trước đó các em phải đi học.”

Nghe được tiếng Bạch Ức Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật lại trầm trầm, quanh thân tản ra khí tức không vui. Tần Mộc thấy thế, vội vàng lôi kéo tay Tiêu Dật đi đến nơi khác:“Tiểu Dật, đi tìm món ăn hạ nhiệt độ.” Xét thấy Bạch Ức Hàn vừa mới bắt nạt Tiêu Dật, lúc này Tần Mộc cũng không muốn thấy hắn, kéo Tiêu Dật bước đi, cũng không mời Bạch Ức Hàn cùng đi.

Tiêu Dật không để ý Bạch Ức Hàn ở một bên, nhấc chân đi với Tần Mộc.

Bạch đại thần bị hai đứa nhỏ ghét bỏ, bình tĩnh hạ mắt, ngón tay thon dài ngón tay tùy ý lướt qua phím đàn dương cầm, tao nhã đứng dậy, đi đến phòng nghỉ của mình.

Một lát sau, Tần Mộc tranh thủ lúc đi toilet, lén chạy đi tìm đạo diễn, hy vọng đem khúc Hai lão hổ của hắn cùng Tiêu Dật đổi thành Kỷ niệm tuổi thơ, vốn dĩ đạo diễn có chút do dự, nhưng không chịu nổi Tần Mộc nhõng nhẽo, cuối cùng gật đầu đồng ý rồi, dù sao nếu đến lúc đó không được, lại phối âm là được rồi.

Lúc Tiêu Dật nghe được đạo diễn nói sẽ đổi ca khúc, ánh mắt đen như mực nhìn Tần Mộc đang cười sáng lạn bên cạnh, trong lòng có cảm giác nói không nên lời, có chút ngọt ngào, có chút ấm áp, còn có chút mềm mại. Ở trong lòng Tiêu Dật, Tần Mộc cùng Tiêu Thần mặc dù đều quan trọng như nhau, nhưng cũng có chút không giống nhau, Tiêu Thần xem bản thân là thần, dù có thân thiết, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng vượt qua ranh giới quân thần, mà Tần Mộc, cũng là bạn tốt, sẽ tự chủ trương làm một số việc để lấy lòng nó, dù có đôi khi những chuyện này cũng không quá vui vẻ.

“Tiểu Dật, chúng ta cố lên, đàn tốt hơn Bạch Ức Hàn là được rồi.” Trong lòng còn đang cảm thấy bất bình vì Tiêu Dật, lúc này lại gọi thẳng tên Bạch Ức Hàn, sau khi Tiêu Dật nghe xong, cũng không răn dạy Tần Mộc “Không biết lễ nghi”, mà là yên lặng gật gật đầu:”Được.”

Nhóm người lớn bốn phía lặng lẽ xoa xoa mắt, luôn cảm thấy mình bị hoa mắt, sao lại nhìn thấy có nhiều bong bóng phấn hồng bay lên ở chỗ hai đứa nhỏ đáng yêu ngồi ở trước đàn dương cầm bên kia như vậy?

Sự thật chứng minh, năng lực của hai đứa nhỏ cũng không phải là mánh khóe của công ty giải trí, ca khúc Kỷ niệm tuổi thơ đàn thật sự không tệ, có thể thấy được hai đứa nhỏ đã bỏ công luyện tập.

Quảng cáo vốn định quay trong hai ngày, cuối cùng chỉ tốn thời gian chưa đến một ngày liền ok, đạo diễn cùng nhân viên cũng có chút vui vẻ ngoài ý muốn, mà sự chờ đợi một tháng cũng không còn quan trọng.

Từ sau chuyện diễn tấu lúc sáng, Bạch Ức Hàn đã bị hai đứa nhỏ liệt vào danh sách từ chối gặp mặt, dù gần trong gang tấc, đôi mắt nhỏ kia nhìn bầu trời nhìn không khí, chỉ là không có một chút xíu nào dừng trên người hắn. Bạch đại thần vẻ mặt bình tĩnh, một chút cũng không bị hành động trẻ con kia ảnh hưởng, vẫn là một đế vương lạnh lùng mà cao ngạo. Chỉ là, sau khi quay xong, hắn gọi hai đứa nhỏ, lơ đãng mở miệng:“Đêm nay anh mời các em ngâm suối nước nóng ăn hải sản.”

Bóng lưng rời đi của hai đứa nhỏ tạm dừng một chút, Tần Mộc lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt màu lam vô thức nhìn về phía Tiêu Dật.

Nhìn thấy Tần Mộc buông lỏng, Tiêu Dật mím môi, đôi mắt to đen nhánh sáng ngời lộ ra ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau một lúc lâu, nó yên lặng quay đầu:“Mộ Dung quản gia nói buổi tối nấu lẩu ăn.”

Từ lúc Tiêu Dật quay đầu đi, Tần Mộc đã biết nó có chút tức giận, cho nên lúc này nghe được lời nó nói, lập tức chân chó nói theo:“Đã lâu chưa ăn lẩu, đột nhiên thật muốn ăn, chúng ta nhanh trở về đi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật lúc này mới dễ nhìn một chút:“Ừ, hải sản ăn nhiều không tốt, vẫn là ăn nhiều lẩu một chút đi.” Tiểu Thái Tử ơi, thật ra lẩu ăn nhiều cũng không tốt, nhất là mùa hè……

“Đúng, hơn nữa có món sống, một chút cũng ăn không ngon!” Tần Mộc dùng sức mà gật đầu, đồng thời đem những món hải sản ngon lành xuất hiện trong đầu đẩy sang một bên, cố gắng suy nghĩ tới những món không ngon.

Bạch Ức Hàn thoáng nhướng mi, ngay cả món ngon cũng không dụ dỗ được, xem ra lần này cơn tức của đứa nhỏ khá lớn.

Sau khi đưa hai vị tiểu tổ tông về biệt thự, Mộ Dung Phong ở lại chăm sóc bọn nhỏ, mà Đa Nạp lái xe đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Thân là quản gia vạn năng, phải có năng lực lúc nào cũng có thể thỏa mãn dục vọng ăn uống của tiểu chủ nhân.

Ít đi một cái răng Tiêu Dật bị tước đoạt quyền lợi ăn đồ ngọt, vì thế cũng không quá mong đợi với trà bánh. Dù như vậy, Mộ Dung Phong vẫn chuẩn bị cho bọn nó một ít bánh rán, bánh sừng bò cùng salad hoa quả, còn cái lẩu, phải chờ trong chốc lát.

Sau khi tắm xong, Tiêu Dật cùng Tần Mộc mặc áo ngủ hoạt hình ngắn tay, ngồi ở trong phòng gần bờ biển, bức màn trong phòng bị kéo ra, xuyên qua cửa số sát đất là có thế nhìn thấy trời chiều cùng biển rộng, Tiêu Dật ngồi trên sàn trải thảm lông dê mềm mại, nhìn về mặt biển xa xa, trong đôi mắt tràn đầy ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy cảnh tượng bao la hùng vĩ như thế.

Tần Mộc ngồi ở bên cạnh Tiêu Dật, tay cầm tay, ngồi cùng nhau. Trong phòng không có bật đèn, ánh trời chiều chiếu vào phòng, kéo bóng dáng của hai đứa nhỏ càng ngày càng dài.

“Cảnh tượng đẹp quá.” Tiêu Dật rì rầm nói.

Tần Mộc quay đầu đi:“Tiểu Dật, nếu em thích xem, sau này anh sẽ cùng em xem.”

“Ừ.”

Hai ngày sau, hai đứa nhỏ không có ra ngoài, vẫn ở trong biệt thự xem kịch bản điện ảnh, bộ phim điện ảnh kia đã sớm quay, phân đoạn diễn của bọn nó được sắp xếp sau, mấy ngày nữa sẽ đến lượt bọn nó. Bộ phim điện ảnh này không phải là phim lịch sử hay là phim võ hiệp, mà là phim khoa học viễn tưởng, kịch bản này là Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp chọn lựa thật lâu sau lại hỏi ý Tần Thái Nhiên cuối cùng mới quyết định, chủ yếu là để cho Tiêu Dật dùng để chuyển hình tượng, trong kịch bản này, Tiêu Dật sẽ thoát khỏi hình tượng tiểu Thái Tử.

Đây là chuyện xảy ra trong tương lai, một nhà khoa học điên cuồng nhân bản con người, nhóm người được tạo ra so với bản gốc sẽ càng cường đại càng hoàn mỹ, đồng thời bọn họ không có suy nghĩ, chỉ nghe theo sắp xếp, nhà khoa học này cùng một chính trị gia tham lam liên hợp với nhau, muốn lợi dụng những nhân bản này lật đổ đất nước. Tiêu Dật là một trong số nhân bản còn chưa hoàn toàn lớn lên. Mà Tần Mộc diễn vai chính diện, con của tướng quân. Đây cũng là lần hai đứa nhỏ diễn vai đối địch. Trong kịch bản, Tiêu Dật còn chưa có lớn lên một lần tình cờ được Diệp Thanh Mộc đưa ra ngoài căn cứ, ở cùng với Tần Mộc một thời gian, sau đó xuất hiện một ít suy nghĩ tình cảm của con người, cuối cùng, nhân bản Tiêu Dật bởi vì cứu con tướng quân là Tần Mộc bị người khác giết chết ở trong lòng Tần Mộc. Điều kiện diễn nhân bản là vẻ ngoài hoàn mỹ, mặt không chút thay đổi. Xem diện mạo, Tiêu Dật vô cùng thích hợp, nếu như diễn nhân vật này, vấn đề lớn nhất, chính là xem nó có thể thu hồi khí thế của mình hay không, đôi mắt to linh động phải biểu đạt được sự mờ mịt trống rỗng.

Không thể không nói, nhóm người lớn Tần gia rất để tâm tới Tiêu Dật, mấy năm qua, nhân vật của Tiêu Dật vẫn không có gì thay đổi, cơ bản đều là tiểu Thái Tử, may mắn mỗi một vai thái tử nó đều diễn rất tốt, bằng không chỉ sợ người xem đã sớm cảm thấy chán ghét. Lúc này, cần phải bắt đầu cho nó thay đổi nhân vật, nó không có khả năng cả đời đều diễn tiểu Thái Tử. Cho nên, bọn họ mới có thể lựa chọn cái kịch bản này, với diện mạo cùng tính cách của Tiêu Dật, phải từ từ thay đổi, vai diễn này, nếu Tiêu Dật diễn không quá xuất sắc, có thể dựa vào hoá trang cùng góc quay để đạt được hiệu quả, với lại còn có thể giảm bớt phân đoạn diễn của nó, hơn nữa có những Đại Minh tinh khác áp trận, nó cũng sẽ không bị người xem để ý quá mức, nếu diễn xuất sắc ngoài ý muốn, vậy chính là một điểm sáng trong bộ phim, nhân khí của Tiêu Dật cũng sẽ lên tới một độ cao mới.

Nhưng mà, sự vất vả của nhóm người lớn, bọn nhỏ cũng không hiểu được, vừa xem kịch bản xong, Tần Mộc liền trề môi, rất trực tiếp mà biểu đạt sự không vui của mình:“Vì sao để cho tiểu Dật diễn vai sẽ chết?” Tiêu Dật diễn vai như vậy hắn thật sự không vui, Tiêu Dật của hắn sao có thể diễn loại vai sẽ chết này!!!

Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, bắt đầu giảng đạo lý với bọn nhỏ:“Nếu muốn trở thành Đại Minh tinh, chỉ diễn một loại nhân vật là không được, phải diễn các loại hình khác, chẳng phải em cũng diễn rất nhiều loại nhân vật sao?”

“Nhưng tiểu Dật thông minh như vậy, sao có thể diễn nhân bản không có suy nghĩ được!” Tần Mộc vẫn thở phì phì.

“Bởi vì rất thông minh, cho nên sẽ có thể diễn tốt vai diễn này. Đây là kịch bản mọi người rất lâu mới chọn được, với tất cả diễn viên của đoàn phim này, kịch bản này là một loại thử nghiệm cùng thách thức mới.” Mộ Dung Phong dùng phép khích tướng.

Tần Mộc còn muốn nói thêm cái gì, Tiêu Dật bên kia đã chậm rãi khép kịch bản trong tay lại:“Tôi rất có hứng thú với nhân vật này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui