Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

“Ngừng!” Trần Minh hô to một tiếng, mọi người nghe được trong tiếng nói này có cơn tức ngầm, đều rụt cổ, đều nghĩ lần này đứa nhỏ có lẽ sẽ bị dạy dỗ, ánh mắt nhìn về phía nó không khỏi có chút đồng tình.

Trần Minh hít sâu mấy hơi, vẫy vẫy tay với Tiêu Dật:“Tiểu Dật em lại đây.”

Tiêu Dật đứng ở giữa sân, chớp chớp hai mắt, xoay người đi đến chỗ Trần Minh, nó mặc một bộ áo bó sát màu trắng bạc, trên chân là một đôi giày da màu đen, mái tóc dài đen nhánh mềm mại phủ trên vai, trên mặt có chút nhợt nhạt như đang bệnh, đương nhiên, nhợt nhạt này là do hóa trang, vài năm này Tiêu Dật được Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp dốc lòng chăm sóc, nuôi đến trắng trắng mềm mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn hồng hào khỏe mạnh, để thích hợp với vai diễn này, được nhân viên hoá trang phủ lên một lớp phấn thật dày, cả người trắng bệch.

Đợi Tiêu Dật tới gần, Trần Minh xoay người lôi kéo tay nhỏ bé của nó, ân cần dạy:“Người nhân bản không có suy nghĩ, động tác của em không sai, nhưng mà ánh mắt quá sáng ngời.”

Tiêu Dật trừng mắt:“Muốn hai mắt vô thần sao?”

“Đúng, người không có suy nghĩ, ánh mắt không có tiêu cự, phải ảm đạm không ánh sáng.” Trần Minh nói xong, dừng một chút:“Tiểu Dật, nếu không em cũng làm như bọn họ, đeo kính mắt thử xem?” Kính mắt mà Trần Minh nói, là kính sát tròng đã qua xử lí, sau khi đeo vào, đôi mắt sẽ mờ mịt, đúng là cảm giác Trần Minh muốn, thật sự rất tiện, nhưng mà vai diễn của Tiêu Dật là vai phụ, nếu có thể diễn thật tốt thì không còn gì tốt hơn.

Nghe được Trần Minh đề nghị, Tiêu Dật không chút do dự lắc đầu:“Tôi không muốn dùng cái kia!”

Trần Minh khẽ cười, giơ tay xoa xoa đầu Tiêu Dật:“Tiểu Dật, em nhìn phía trước, không cần xác định mình đã thấy gì, giống như bình thường lúc ngẩn người xuất thần vậy, trong đầu cũng không cần suy nghĩ, như vậy sẽ không có tiêu cự, em thử xem xem.”

Cái này Tiêu Dật biết, là Mộ Dung Phong dạy nó, vì thế lúc này dựa theo lời Trần Minh nói, nhìn phía trước, trong đầu dần dần trống rỗng. Trần Minh nhìn đôi mắt nó phân tán, nhưng vẫn không đủ trống rỗng, đôi mắt to hắc bạch phân minh kia thật sự là quá đẹp, hắn nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói:“Tiểu Dật, em thử nghĩ chút chuyện không vui, ví dụ như muốn cái gì lại không có được.” Vừa mới dứt lời, liền thấy đôi mắt đứa nhỏ trở nên âm u, đáy mắt mơ hồ có chút tức giận, có chút tủi thân. Trần Minh sửng sốt, vô thức quay đầu nhìn Mộ Dung Phong bên cạnh, đứa nhỏ làm sao vậy?

Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, âm thầm không nói gì, chẳng qua là vài ngày chưa ăn đồ ngọt, sao lại tủi thân thành như vậy chứ?

Lần giáo dục này cứ như vậy bị cắt đứt, Trần Minh cau mày tiếp tục suy nghĩ xem nên làm như thế nào để đứa nhỏ có loại cảm giác này.

Vừa bị kéo đi thay quần áo Tần Mộc lúc này chạy ra, khác với phục trang của Tiêu Dật, hắn mặc một bộ quân phục màu đen, cả người tinh thần phấn chấn, hắn lôi kéo tay Tiêu Dật, cười hỏi:“Tiểu Dật, vừa rồi diễn thế nào?”

Tiêu Dật nhìn Trần Minh cách đó không xa, mím môi lắc lắc đầu:“Trần đại thúc nói ánh mắt ta rất sáng.”

Tần Mộc lập tức lẩm bẩm:“Anh đã nói em không thích hợp diễn loại nhân vật này mà! Rõ ràng em nên diễn anh hùng giống anh!” Nói xong, thấy Tiêu Dật có chút rầu rĩ không vui, lại nhéo nhéo tay nó, đổi đề tài,“Nhưng mà, tiểu Dật thông minh như vậy, nhất định không thành vấn đề. Nếu ánh mắt rất sáng, vậy em nghĩ chút chuyện buồn là được rồi.”

“Chuyện buồn?” Tiêu Dật nghiêng đầu.

Tần Mộc gật đầu:“Đúng vậy, ví dụ như nghĩ chuyện Luffy cùng Zoro bị đánh bị thương nặng, như vậy đôi mắt của em có lẽ sẽ tối đi một chút.”

Tiêu Dật nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ là một biện pháp không tệ:“Ta thử lại một lần, ngươi tới nhìn xem.”

“Được!” Tần Mộc nói xong, quả thực không chớp mắt nhìn chằm chằm đôi mắt Tiêu Dật.

Mộ Dung Phong đứng ở một bên, nhìn Tiêu Dật thử một lần lại một lần, Tần Mộc cũng nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình, tuy không phải nhất châm kiến huyết, nhưng cũng có thể nói được sơ lược.

Chờ Trần Minh tới, nhìn thấy đôi mắt Tiêu Dật, đôi mắt lập tức sáng ngời, chính là loại cảm giác này, phân tán không có tiêu cự lại có một chút tối tôi, tuy không phải rất trống rỗng, nhưng mà vô cùng hợp với nhân vật.

Nghe được lời nói chắc chắn của Trần Minh, Tiêu Dật trừng mắt nhìn, hình như có chút không tin như vậy là có thể, trời biết, nó vừa mới nghĩ thiệt nhiều hình ảnh anime, phần lớn đều bị Tần Mộc bác bỏ.

“Lúc nãy em làm rất tốt, nhớ phải duy trì, cũng không thể quên lời thoại.” Trần Minh cẩn thận dặn dò, trở lại nói một câu:“Chuẩn bị bắt đầu.”

Tần Mộc đứng ở ngoài, dáng vẻ còn căng thảng hơn Tiêu Dật.

Phân đoạn này cũng là lần đầu tiên Tiêu Dật đóng phim điện ảnh, lời thoại chỉ có hai câu, rất đơn giản, chỉ lặp lại lời nói của người khác, tổng cộng chỉ có bốn chữ.

Thân là bộ đội đặc chủng lúc Diệp Thanh Mộc dẫn đội lẻn vào căn cứ nhân bản người tra xét, ở bên ngoài căn cứ nhân bản người vô tình gặp bán thành phẩm là Tiêu Dật, Diệp Thanh Mộc cũng không có lập tức rút súng, mà là thử dịu dàng nói chuyện với Tiêu Dật, mà Tiêu Dật lại sững sờ lặp lại từ cuối cùng của Diệp Thanh Mộc, có thể nói cho anh biết tên của em không? Tên? Tên. Cuối cùng, Diệp Thanh Mộc đem Tiêu Dật đi.

Diệp Thanh Mộc nhìn đứa nhỏ trước mặt chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đôi mắt sáng lạng rực rỡ đã biến mất, đáy lòng không khỏi âm thầm khen ngợi, lúc nãy Trần Minh kêu nó đi qua, còn có sau đó Tần Mộc đi tìm nó, Diệp Thanh Mộc đều nhìn thấy, chỉ là hắn không có tiến lên, hắn biết lòng tự trọng của đứa nhỏ Tiêu Dật này rất cao, nếu như tùy tiện đi qua dạy dỗ, đứa nhỏ sẽ không vui, cho nên hắn vẫn chờ đứa nhỏ chủ động hỏi mới dốc túi truyền thụ. Nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, thế mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, có thể thay đổi như thế, đứa nhỏ này, thật sự là tiền đồ vô lượng.

Lúc này, Trần Minh đợi đến cuối cùng, mới hô “Cắt”, không khó nhìn ra tươi cười trên mặt hắn, Trần đại đạo diễn rất vừa lòng. Diệp Thanh Mộc ôm Tiêu Dật vào lòng xoa xoa, không chút nào keo kiệt khen ngợi:“Tiểu Dật thật sự rất thông minh, diễn cực kỳ tốt.”

Tiêu Dật nhếch khóe miệng nở nụ cười, đắc ý nhưng không quên bổ sung một câu:“Anh Diệp cũng diễn tốt.”

Có lần đầu tiên, những lần sau liền thuận lý thành chương, tuy cũng khó khăn luôn phải quay lại rất nhiều lần, nhưng tóm lại hiệu quả vẫn làm người ta vừa lòng, hơn nữa đứa nhỏ chưa bao giờ phàn nàn, dù Trần Minh yêu cầu quay lại bao nhiêu thứ, nó đều rất nghiêm túc, không có một chút không kiên nhẫn, làm nhóm người lớn ở đây khen ngợi không thôi.

Thời gian từng ngày từng ngày đi qua, rốt cục đến phân đoạn cuối cùng.

… Tiểu kịch trường…

“Vì sao nó gọi Diệp Thanh Mộc là anh Diệp, lại gọi tôi đại thúc?” Giọng Bạch Ức Hàn vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước, nhưng mà, mọi người vẫn từ trong sự trong trẻo lạnh lùng này nhận ra được Bạch đại thần rất để ý chuyện này.

Không biết Diệp Thanh Mộc đã vào lúc nào đang mỉm cười nói:“Bởi vì tôi xem hắn là người lớn, chưa bao giờ cố ý đi chọc ghẹo nó, đương nhiên sẽ làm nó cảm thấy tôi với nó là người cùng thế hệ.” Nghĩa bóng, Bạch đại thần ở trong mắt đứa nhỏ anh với nó rất khác biệt nha!

Bạch Ức Hàn nhíu mày:“Thì ra cậu cũng thích vuốt mông ngựa.”

“Mông ngựa của đứa nhỏ cũng không phải muốn vuốt là có thể vuốt.” Diệp Thanh Mộc không chút nào để ý thái độ của Bạch Ức Hàn, ngược lại tươi cười trên mặt càng sâu thêm một chút.

Xem diễn đủ rồi Tần Thái Nhiên mỉm cười không nhanh không chậm nói ra chân tướng sự thật:

Có một ngày, Tần Mộc cũng hỏi câu hỏi tương tự:“Tiểu Dật, vì sao em không chịu gọi Bạch Ức Hàn là anh Bạch? Gọi đại thúc anh ấy sẽ không vui.”

Tiêu Dật thản nhiên nói:“Ta biết, cho nên ta cố ý gọi Diệp Thanh Mộc là anh.”

“Em là muốn làm cho anh Bạch càng thêm không vui sao?” Tần Mộc cũng là một đứa nhỏ thông minh nói một chút liền hiểu.

Tiêu Dật liếc mắt nhìn Tần Mộc một cái:“Sau này ngươi cũng không được gọi hắn là anh, phải gọi là Bạch đại thúc.”

[Tần tiểu thúc, Bạch đại thúc, có vẻ rất xứng đôi.╮[╯▽╰]╭]

……

Lẳng lặng nghe xong, ánh mắt Bạch Ức Hàn nhìn về phía Diệp Thanh Mộc có chút giễu cợt:“Người cùng thế hệ?”

Tươi cười hoàn mỹ của Diệp Thanh Mộc rốt cục cũng có vết nứt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui