Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

“Xin chào! Tiểu Thái Tử điện hạ, tiểu trung khuyển Mộc Mộc, chị muốn hỏi một chút, hai em ai công ai thụ?”

Nghe được câu hỏi này, Tần Mộc cùng Tiêu Dật liếc mắt nhìn nhau, đồng thời từ trong mắt đối phương nhìn ra một tia không hiểu, nhất thời cảm thấy tình huống không ổn, thì ra đối phương cũng không biết công thụ là ý gì!

Tần Mộc xoay chuyển đầu nhỏ, công thụ? Điện thoại nói không rõ, có phải đang hỏi công thủ không? Chẳng lẽ là ám chỉ quan hệ giữa hắn cùng Tiêu Dật sao? Nghĩ vậy, Tần Mộc hơi hơi há miệng thở dốc, đang muốn nói:“Em xông pha chiến đấu, tiểu Dật tọa trấn chỉ huy!” Nói đến bên miệng, trong đầu đột nhiên nhớ tới trước đó Mộ Dung Phong dặn dò một câu: Nếu trong chương trình gặp được một ít câu hỏi kỳ quái, không cần tùy tiện trả lời, ậm ờ lừa bịp cho qua là được rồi.

Ngay lúc Tần Mộc đang suy tư, Tiêu Dật cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, mắt thấy khóe miệng Tần Mộc giật giật, Tiêu Dật sợ hắn nói sai, giành mở miệng trước một bước:“Đây là chuyện của tôi và Tần Mộc.”

Vừa nói xong, Liêu Siêu liền mở miệng chặn câu nói kế tiếp của nó:“Tiểu Thái Tử, như vậy không được nha, lúc nãy hai em đã trả lời qua loa mấy câu hỏi của anh, mà câu hỏi lần này là của người xem, là người yêu thích phim điện ảnh của các em, dựa theo quy củ, câu hỏi của người gọi đến nhất định phải trả lời.”

Tiêu Dật mím môi, người này rất giảo hoạt! Tần Mộc bên kia đã suy nghĩ xong, cười đến vô cùng hồn nhiên:“Anh Liêu, muốn chúng em trả lời cũng được, nhưng mà, em có một điều kiện.”

Lông mi Liêu Siêu giật giật, mơ hồ có một cảm giác không tốt. Lúc này Dương Băng cũng không có chú ý tới tâm trạng của cộng sự, mà là chờ mong hỏi:“Mộc Mộc có điều kiện gì?” Dáng vẻ này, giống như Tần Mộc nói cái gì nàng cũng thay nó làm được!

Nghe được lời Tần Mộc nói, Tiêu Dật hơi hơi nhếch khóe môi, nó đã muốn đoán được điều kiện của Tần Mộc là cái gì! Đứa nhỏ âm thầm gật gật đầu trong lòng, bây giờ Tần Mộc thông minh hơn nhiều!

Tần Mộc cười đến sáng lạn:“Chị Băng, em nghe nói chị cùng anh Liêu là cộng sự tốt, vậy anh chị là bạn tốt sao?”

Lông mi Liêu Siêu lại giật một chút, Dương Băng lại bị nụ cười vô hại của Tần Mộc mê hoặc, lập tức gật gật đầu:“Ừ, bọn chị cũng là bạn tốt.”

Tần Mộc cười đến càng sáng lạn, đôi mắt to sáng ngời giống như ngọc bích mang theo chút gian trá vì thực hiện mưu kế:“Vậy chị Băng cùng anh Liêu, hai người, ai công ai thụ?”

“Ai nha tiểu ác ma này, thật sự là càng ngày càng quỷ!” Trần Minh lại phun một ngụm nước lên trên bàn trà.

Diệp Thanh Mộc nhịn không được cười ra tiếng:“Ha ha ha, tiểu Mộc thật sự là càng ngày càng đáng yêu.”

Bạch Ức Hàn cong khóe miệng:“Đứa nhóc này thông minh thật, càng ngày càng có phong phạm của Đại Minh tinh.”

Tần Thái Nhiên cuối cùng cũng ngừng bút, ngẩng đầu nhìn TV, vẻ mặt nghiên túc nói:“Tiểu Mộc vẫn luôn rất thông minh.”

“Chỉ tiếc, sau khi gặp được đứa nhỏ kia liền biến thành tiểu trung khuyển, cũng không còn dùng đầu óc nữa.” Giọng điệu của Bạch Ức Hàn có chút sung sướng khi người gặp họa.

Tần Thái Nhiên cất bút, đem tài liệu đặt qua một bên, xoay người ngồi xuống bên cạnh Bạch Ức Hàn, ngón tay thon dài nâng cằm hắn:“Tiểu Bạch, anh cảm thấy em có chút thành kiến với đứa cháu nhỏ của anh, chúng ta đến nói chuyện.”

Bạch Ức Hàn thuận thế dựa vào phía sau, nửa nằm trên sô pha, khóe mắt nhướng lên:“Anh muốn nói như thế nào?”

“Em nói xem?”

……

Tại hiện trường, vẻ mặt của Liêu Siêu cùng Dương Băng, được gọi là xoắn xuýt, cố tình lúc này điện thoại còn chưa có ngắt, mắt thấy hai vị MC đã gặp qua vô số sóng gió đều đứng hình, quái tỷ tỷ đầu kia điện thoại lại mở miệng:“Tiểu Thái Tử điện hạ, tiểu trung khuyển Mộc Mộc, câu hỏi ai công ai thụ này chỉ áp dụng cho nam, một nam một nữ không tồn tại vấn đề công thụ.”

Tay nhỏ bé bị Tiêu Dật nhéo một chút, Tần Mộc rốt cục nhịn câu nói “vì sao” đã vọt tới bên miệng. Hắn trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn Tiêu Dật, chỉ thấy Tiêu Dật mím môi im lặng một lát, mở miệng liền hỏi:“Vậy anh Diệp cùng anh Bạch ai công ai thụ?”

Liêu Siêu cùng Dương Băng vừa mới mới hồi phục tinh thần lại lại bị đòn nghiêm trọng này của Tiêu Dật đánh cho sắp ngất đi. Tiểu tổ tông ơi, em cùng Tần Mộc là tiểu shota trắng mềm, bị người yy một chút thì không sao, nhưng mà Bạch đại thần cùng Diệp đại thần cũng không giống như vậy! Bọn họ đều là người trưởng thành rồi! Lại là người đứng đầu số 1 số 2 vòng giải trí! Cho dù bọn họ là sư huynh đệ đồng môn, nhưng mà cũng không au dám tùy tiện đem bọn họ ra nói, cho dù yy cũng phải đóng cửa lại lên mạng đến ẩn tên rồi yy cho đã nghiền, sao có thể ở chương trình này nói ra như vậy! Ai chẳng biết khí tràng của Bạch đại thần cường đại nha, lần này đầu bọn họ thật sự không chịu nổi đâu!

Trần Minh ho khan một trận, lập tức nghẹn đỏ mặt đem đồ ăn thức uống trên bàn trà đẩy ra thật xa, âm thầm quyết định về sau phàm là tiết mục có liên quan đến hai tiểu ác ma, sẽ không thể đụng vào thứ gì, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem là tốt rồi!

Tươi cười của Diệp Thanh Mộc có thêm một tia bất đắc dĩ cùng cưng chiều, đứa nhỏ này, thật đúng là biết nên làm như thế nào để dời đi sự chú ý của mọi người, lấy nhân khí của hắn cùng Bạch Ức Hàn, lời này vừa hỏi ra, MC tất nhiên không dám tiếp tục nói về vấn đề này, scandal là tốt, nhưng là làm cho ngôi sao siêu cấp lớn ù ù cạc cạc gặp phải loại scandal này, thật sự không ổn. Mà nhóm fan, lúc này sợ là đã phấn khích không ngừng yy hắn cùng Bạch Ức Hàn.

Bạch Ức Hàn nhướng mi nhìn người trên TV, tựa tiếu phi tiếu:“Đứa nhỏ kia quả nhiên cao hơn Tần Mộc không chỉ một đẳng cấp.” Tần Thái Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc trong TV, giống như còn thật sự chờ người khác trả lời vấn đề này của nó, trong lòng là dở khóc dở cười, một mặt vì nó sắc bén mà đau đầu, một mặt lại vì nó thông minh mà âm thầm đắc ý.

Đạo diễn hậu trường lúc này cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, quay đầu liền nhìn về phía người bên cạnh rống lên một câu:“Còn không mau ngắt điện thoại cho tôi!”

……

Vẫn còn rất nghiêm túc ngồi ở trước TV không nháy mắt nhìn Tiêu Dật bên trong Tiêu Thần cuối cùng cũng thừa dịp quảng cáo mà quay đầu hỏi Từ Văn Khiêm bên cạnh: “Văn Khiêm, ai công ai thụ là ý gì?”

Từ Văn Khiêm bị Tiêu Thần không nhìn một hồi lâu, khuôn mặt âm trầm như sắp nổi bão, cố tình tên ngốc bên cạnh này lại không chút nào biết được, thế mà còn có thể trưng ra vẻ mặt vô tội quay đầu hỏi cái vấn đề này!

Từ gia thiếu gia yên lặng nhìn Tiêu Thần một hồi lâu, rốt cục quyết định thuận theo ý nguyện trong lòng, không hề trông cậy vào này tên ngốc này có thể phát hiện thật ra hắn đang tức giận, hắn đứng dậy, đè Tiêu Thần vào sô pha, hung hăng hôn lên môi Tiêu Thần, hơi trừng phạt cắn vài cái, Tiêu Thần đau nhịn không được nhíu mày, Từ gia thiếu gia chỉ xả giận một lát, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ đỏ mặt thở của Tiêu Thần, khó chịu trong lòng mới tan một ít, hắn nhếch nhếc khóe miệng:“Giữa hai chúng ta, tôi công cậu thụ!”

————————-

Từ Văn Khiêm – Tiêu Thần

Ai công ai thụ???

Hoang mang quá @@


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui