Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Tiêu Dật nhìn chằm chằm Tần Mộc không chớp mắt, nhìn ánh mắt vốn dĩ màu đen của nó đột nhiên biến thành màu xanh, trong đầu nhanh chóng xuất hiện hai chữ: Yêu quái!!!

Nhìn thấy Tần Mộc xoay người đi tới chỗ nó, Tiêu Dật theo bản năng lui về sau một bước nhỏ, ánh mắt vẫn nhìn thẳng đôi mắt kì dị của Tần Mộc, ánh mắt kia thực xinh đẹp, giống với màu trời. Hay là không phải yêu quái, là thần tiên?

Tiêu Dật đang nghĩ, bọt nước từ đâu bay tới, làm mặt nó ẩm ướt, Tiêu Dật vẫy vẫy đầu lau mặt, ngẩng đầu người làm chuyện xấu đang giương miệng cười đê tiện kia, Tiêu Dật mím môi, lúc nãy mình vậy mà nghĩ Tần Mộc là thần tiên! Thật sự là quá thất sách! Người như vậy, cho dù là yêu quái, cũng là cái loại yêu quái đau khổ tu luyện vài trăm năm vừa mới có thể biến thành người! Nhưng mà chỉ có thể biến thành bộ dáng con nít!

TIểu Thái Tử ngạo kiều tôn quý của chúng ta hiển nhiên quên rằng nó cũng là con nít, mà còn thua Tần Mộc vài tuổi!

Tần Mộc không biết hình tượng của mình trong lòng Tiêu Dật lại rớt mấy bậc, vẫn đang vui vẻ vì rốt cục cũng có người tắm chung với nó, có thể chơi tát nước!

Ngay lúc Tần Mộc lại múc nước muốn tát lên người Tiêu Dật, cũng không ngờ tay nhỏ bé của Tiêu Dật giương lên, tát ngược lại nó, Tần Mộc nhất thời không phản ứng kịp, cũng bị ướt mem.

Tiêu Dật lúc này mới thấy vừa lòng, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, dám đánh lén nó!

Tần Mộc cười tủm tỉm sáp lại:“Tiêu Dật, chúng ta chơi tát nước đi!”

Tiêu Dật theo bản năng lại nhìn ánh mắt nó, rốt cục nhịn không được tò mò hỏi:“Ánh mắt của ngươi sao lại biến thành màu xanh?”

“Thế nào? Ánh mắt anh rất đẹp đúng không? Anh là con lai, cho nên màu mắt giống mẹ là màu xanh.” Tần Mộc đắc ý chống nạnh, từ nhỏ mọi người đều khen đôi mắt nó đẹp.

Tiêu Dật gật gật đầu:“Rất được.” Nhưng mà, con lai là cái gì? Chẳng lẽ cũng là loại người hiếm có sao? Đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề,“Nhưng mà mắt của ngươi lúc nãy rõ ràng là màu đen.”

Tần Mộc nghe được, cười càng sáng lạn, Tiêu Dật vậy mà không biết kính sát tròng, nó kéo tay Tiêu Dật đi đến chỗ cái bàn bên cạnh bồn tắm:“Anh đeo kính sát tròng đen, cho nên màu mắt là màu đen.” Nói xong, cầm lấy một cái kính sát tròng nhỏ bằng móng tay đưa tới trước mặt Tiêu Dật.

Tiêu Dật chớp mắt, cẩn thận nhìn vật nhỏ trước mặt: “Cái này, phải để vào mắt sao?” Lúc nãy nó nhìn thấy hình như Tần Mộc cúi đầu lấy thứ gì từ trong mắt ra, chắc là vật này.

Tần Mộc gật gật đầu:“Đúng vậy, em xem, kích cỡ bằng tròng mắt, vừa vặn có thể che màu mắt xanh của anh, cho nên đôi mắt sẽ thành màu đen.”

“Thì ra là thế.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật vẫn như cũ không có biểu tình gì, nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc, kính sát tròng này quả thật là xảo đoạt thiên công!

Tần Mộc thấy Tiêu Dật vẫn nhìn chằm chằm kính sát tròng, nghĩ rằng nó muốn đeo, lập tức đem kính sát tròng để lại lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói:“Tiêu Dật, cái này em không thể tùy tiện đeo, sẽ hư mắt, đã hiểu chưa?”

Tiêu Dật tất nhiên là không tin, nâng cằm ngẩng đầu, khí thế không chút thua kém:“Không phải lúc nãy ngươi vừa đeo sao?”

Tần Mộc bị nghẹn, nó chớp mắt, nói:“Anh lớn hơn em, cho nên anh có thể đeo, em còn quá nhỏ, không thể đeo.”

“Lớn mật! Dám nói bản thái tử quá nhỏ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật lại trầm xuống.

Tần Mộc lớn lên bên người Tần lão gia vừa nghiêm túc vừa tự cao tự đại, lúc này tất nhiên sẽ không bị đứa nhỏ nhỏ hơn nó dọa, nó cố ý bày ra bộ dáng cúi đầu nhìn Tiêu Dật:“Em xem, em lùn hơn anh nhiều như vậy, còn không thừa nhận nhỏ hơn anh.”

Lúc này đến phiên tiểu Thái Tử Tiêu Dật bị nghẹn, chênh lệch chiều cao của hai người bày ra trước mắt, Tiêu Dật tuy rằng không cam lòng lại không thể không thừa nhận, mình thật sự nhỏ hơn Tần Mộc. Vì thế, bạn nhỏ tiểu Thái Tử Tiêu Dật của chúng ta buồn bực, nó mím môi âm thầm tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến đỏ bừng, càng nghĩ càng giận, đứa nhỏ hỏa oán hận lên tiếng:“Điêu dân!” Nói xong, liền chắp tay sau lưng xoay người sang chỗ khác không để ý tới Tần Mộc.

Tần Mộc trợn tròn mắt, Tiêu Dật lần này tức giận tuy không tát tay nó, hình như còn tệ hơn bị đánh.

……………..

Sau khi Mộ Dung Phong ra khỏi phòng tắm, cầm lấy bộ quần áo vân cẩm chức thành của Tiêu Dật, lại cầm ly nước, sau đó đi đến phòng nhỏ cách vách phòng tắm, sau khi đi vào liền khóa cửa phòng.

Nội thất trong phòng rất đơn giản, trên bàn là hai máy tính, trên tường là một màn hình lớn, trong đó có 12 màn hình nhỏ, phía trên hiện lên tình hình các nơi trong biệt thự, phòng này là Mộ Dung Phong sử dụng, mà nơi thật sự bảo vệ biệt thự, cũng không phải trong này, bên ngoài biệt thự trong hoa viên có một phòng nhỏ, trong đó có vệ sĩ chuyên nghiệp.

Mộ Dung Phong đi đến trước bàn ngồi xuống, đầu tiên là bình tĩnh đem cảnh trong phòng tắm mở lớn, còn mở loa. Sau đó xoay người, ở trên bàn trống bên cạnh, trải một tầng giấy thấm nước thật dày, sau đó cầm lấy áo của Tiêu Dật, bình tĩnh đặt lên trên chồng giấy, sau đó cầm lấy ly nước, cẩn thận đổ vài giọt lên chỗ ống quần, chỉ thấy vài giọt nước chỉ trôi trên đó, nhẹ nhàng lay động, Mộ Dung Phong lại lấy giấy ra thấm nước, lại lấy tay sờ sờ, không khác gì lúc trước, cũng không có cảm giác khác thường. Mộ Dung Phong lại cầm ly nước, lần này đổ nhiều một ít, chỉ thấy bọt nước từ quần áo trượt xuống, cuối cùng toàn bộ thấm lên giấy, mà ở trên áo, chỉ để lại một ít bọt nước nhỏ, dùng giấy chùi, cái gì cũng không còn, Mộ Dung Phong không khỏi nhớ lời đứa nhỏ nói “Nước lửa không xâm”.

Một lát sau, hắn cẩn thận xếp bộ áo quần kia lại, lại đem cái áo khoác xanh bị ướt lúc nãy đem về trải ở trên bàn, áo này làm từ tơ lụa, viền bạc, vô cùng mềm mại, xúc cảm vô cùng tốt, lúc trước nhìn thấy y phục này mang theo ám văn hình rồng, giờ phút này hắn mới phát hiện, ám văn kia là thêu lên, tay nghề tinh xảo như thế bây giờ đã không tìm được vài người. Chỗ vạt áo cùng cổ tay, còn thêu tơ màu vàng, hoa văn nhiều mà không loạn, tự nhiên lưu loát, có vẻ đẹp khó có thể miêu tả.

Mộ Dung Phong lại lấy cái đai lưng ra, giữa đai lưng là một bạch ngọc cỡ hình tròn chế thành nút thắt, phía trên có khắc song long hí châu. Mà phần còn lại của đai lưng, cách một đoạn ngắn, được khảm một viên ngọc lục bảo đường kính một tấc, lớn nhỏ thoạt nhìn không có chút khác biệt, dù là Mộ Dung Phong kiến thức rộng rãi, cũng bị độ xa xỉ của đai lưng này làm sợ hãi, giá trị của đai lưng này sợ rằng không ai có thể tính được.

Cuối cùng, Mộ Dung Phong lấy ra ngọc bội cùng với hai vật đính kèm trên đai lưng, còn có ngọc trâm vừa gỡ từ trên tóc đứa nhỏ xuống, song long hí châu phía trên ngọc trâm trông vô cùng sống động, viên trân châu nhỏ bằng ngón cái mượt mà bóng loáng, vẻ mặt Mộ Dung Phong ngưng trọng, cầm điện thoại bên cạnh, gọi một dãy số.

“Lão gia, tôi là Mộ Dung Phong.”

“Không, không phải tiểu thiếu gia xảy ra vấn đề, mà là hôm nay lúc chọn tiểu diễn viên quần chúng, đột nhiên xuất hiện một đứa nhỏ chừng bốn năm tuổi, tiểu thiếu gia thực thích nó, liền đem nó về nhà, những thứ mặc trên người đứa nhỏ kia, hình như là đồ cổ, tùy tiện cầm một thứ đều là vật báu vô giá.”

“Tôi vừa xem qua, cảm thấy những thứ đó chín phần là thật.”

“Nó tự nhiên xuất hiện, tự xưng thái tử, sau lại nói tên nó là Tiêu Dật, tôi cho rằng đó không phải tên thật, nó không giống đứa nhỏ nhà bình thường, giống như trong tranh cổ bước ra. Còn có, trên lưng nó có rất nhiều vết rôi, hẳn là vài năm trước bị người đánh, đứa nhỏ nhỏ như vậy, có thể hoàn hảo không tổn hao gì sống sót xem như kỳ tích.”

“Dạ, tôi hiểu được, tôi sẽ bảo vệ tốt bọn họ.”

“Lạ, lão gia, tạm biệt.”

Mộ Dung Phong cúp điện thoại, lấy camera ra cẩn thận chụp từ nhiều góc độ, vừa đứng dậy, chợt nghe thấy hai đứa nhỏ tranh luận, hắn nhìn về phía màn hình, chỉ thấy vị tiểu thiếu gia nhà hắn lúc này trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó đi tới đi lui sau lưng đứa nhỏ kia. Mộ Dung Phong nhếch nhếch môi, tiểu ác ma này rốt cục có người trị.

……………

Tần Mộc vòng vo một hồi lâu, rồi mới cẩn thận đi lên, có chút lấy lòng nói:“Anh phải đóng phim, cho nên mới đeo, ánh mắt em cũng rất đẹp, căn bản là không cần đeo cái kia.”

Tiêu Dật ngẩng đầu, mũi hướng lên trời, hừ một tiếng. Mắt bản thái tử vốn dễ nhìn, không cần ngươi khen!

Tần Mộc tiếp tục nói, còn nói:“Thật ra đeo cái đó thật sự thực không thoải mái, thường xuyên sẽ làm đau mắt.”

Tiêu Dật tiếp tục không để ý tới nó, hừ một tiếng. Bản thái tử vừa nhìn liền biết đeo vào sẽ không thoải mái, chỉ có cái đồ đầu óc ngu ngốc nhà ngươi mới có thể nghĩ rằng bản thái tử cũng giống ngươi mà muốn đeo cái đó!

Bạn nhỏ Tần Mộc buồn bực, ánh mắt xoay chuyển, vô tình nhìn thấy sữa tắm bên cạnh bồn tắm, đôi mắt sáng lên, nó giơ tay cầm tay Tiêu Dật, cười nói:“Tiêu Dật, anh giúp em tắm rửa được không? Giúp em chà lưng.”

Tiêu Dật theo trực giác muốn bỏ tay nó ra, lúc nhìn thấy biểu tình trên mặt nó lại dừng động tác, được rồi, nghĩ tình bản tính của điêu dân nhà ngươi còn chưa hư, để cho nó giúp bản thái tử tắm rửa cũng được! Trong lòng tuy rằng tha thứ, trên mặt cũng không thể tha thứ, chỉ nhìn nó một cái, lại quay đầu đi chỗ khác, chỉlà không bỏ tay nó ra.

Thấy Tiêu Dật lần này không hừ, cũng không bỏ tay nó ra, bạn nhỏ Tần Mộc vui vẻ, lôi kéo Tiêu Dật đi đến bên cạnh bồn tắm, nơi đó có một bậc thang nhỏ, mỗi lần tắm nó chính là đứng ở trên đó để Mộ Dung Phong tắm rửa. Bây giờ, nó lôi kéo Tiêu Dật đứng ở trên đó, vui vẻ đi qua đổ sữa tắm tràn đầy một tay, xoa trên người Tiêu Dật.

Tiêu Dật sợ ngứa, bị bàn tay nhỏ bé của Tần Mộc sờ tới lui, cắn môi để ngừa bản thân cười ra tiếng, bị người tắm rửa đến cười ra tiếng, chuyện này rất dọa người! May mắn Tần Mộc cũng không có sờ lâu, Tiêu Dật vừa nhẹ nhàng thở ra, chỉ thấy hai tay Tần Mộc đi xuống, trực tiếp nắm phía dưới của nó!

“Ngươi đang làm cái gì!!!” Tiêu Dật giận vô cùng, tay nhỏ bé duỗi ra, đẩy Tần Mộc đang nắm lấy chỗ khó có thể nói của nó.

Tần Mộc đang khom lưng toàn tâm toàn ý giúp Tiêu Dật rửa tiểu jj, thình lình bị đẩy như vậy, cơ thể mất thăng bằng, ngã bên cạnh bồn tắm, đầu đập vào chai sữa tắm, đau đến chảy nước mặt, Tần Mộc nổi giận, nhìn về phía Tiêu Dật rống:“Em đang làm gì!”

Tiêu Dật cũng nổi giận:“Bản thái tử còn chưa có hỏi ngươi! Lúc nãy ngươi cầm lấy nơi đó…… Nơi đó……” Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt đã đỏ bừng, không biết là tức giận hay là xấu hổ.

“Anh đang giúp em tắm rửa! Tắm rửa sao có không rửa tiểu jj? Không rửa vi khuẩn sẽ làm thối rửa!” Tần Mộc lớn tiếng nói, giọng nói mười phần ủy khuất.

“To gan! Của ngươi mới bị thối rửa! Ngươi cái tên điêu dân không biết lễ nghĩa liêm sỉ!” Tiêu Dật không chút nào yếu thế rống trở lại.

Mộ Dung Phong vừa đến phòng tắm đang muốn mở cửa ra liền nghe được hai đứa nhỏ nói chuyện, tay vừa chạm vào cửa liền trượt một chút, phanh một tiếng, cái trán liền đập lên cửa, thành công làm cho hai đứa nhỏ bên trong ngậm miệng lại.

—————-

Song long hí châu: songlonghichauw


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui