Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Tiêu Dật tỉnh lại, bên cạnh đã trống rỗng, lần này nó cũng không để ý, xoa xoa mắt, mặc cho Mộ Dung Phong dẫn nó vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt sửa sang lại ổn thỏa, dưới lầu Tần Thái Nhiên đang mỉm cười chờ nó.

“Tiểu thúc, hôm nay còn theo bọn họ lên lớp không?” Tiêu Dật ngồi ở trong xe, ngưỡng cổ hỏi.

Tần Thái Nhiên xoa xoa tóc của nó:“Không cần, hôm nay có chuyện khác phải làm.” Giáo viên hướng dẫn lễ nghi của nhóm ngôi sao thật đúng là không bằng Tiêu Dật tiểu thái tử tao nhã xuất thân Hoàng gia hàng thật giá thật.

Đến công ty, Tần Thái Nhiên sắp xếp Tiêu Dật ở trong văn phòng, để cho nó lên internet xem bài báo scandal của các ngôi sao, cùng với các loại gọi là tin tức bát quái. Vài năm này, ở dưới cánh chim của Tần gia, Tần Mộc cùng Tiêu Dật gần như có sinh hoạt “ngăn cách với bên ngoài”, hoàn toàn không biết người ngoài nói về bọn nó như thế nào, dù sao báo chí cũng không giống internet, trên báo chí cho dù bịa đặt như thế nào, chắc chắn cũng sẽ không viết loại vấn đề cua đồng như hai đứa nhỏ ai công ai thụ. Cho nên cho đến bây giờ, hai đứa nhỏ vẫn định vị mình là một ngôi sao nhỏ tuổi rất nổi tiếng, còn nổi tiếng cỡ nào, thì không rõ lắm.

Tần Thái Nhiên giúp nó mở máy tính ra, lại giúp nó mở vài kênh bát quái khá lớn của giới giải trí, sau đó để cho trợ lý dọn dẹp sạch những thứ trên bàn, lúc này mới sờ sờ đầu Tiêu Dật:“Con ở trong này từ từ xem, suy nghĩ một chút đâu là thật đâu là giả, nếu như con bị scandal, sẽ xử lý như thế nào.” Nói xong, nhìn thấy Tiêu Dật gật đầu đồng ý, lúc này mới xoay người rời đi. Tiêu Dật không nhất định cả đời đều đồng ý làm ngôi sao, nếu tương lai nó có hứng thú, Tần Thái Nhiên cũng không ngại để cho nó nối nghiệp mình, bồi dưỡng từ giờ là vừa.

Tiêu Dật chờ Tần Thái Nhiên đi rồi, lúc này mới dời mắt vào màn hình máy tính, mắt càng mở càng tròn.

Tần Mộc lại bị Tần lão gia vứt vào cửa hàng trang sức, đối mặt với anh mắt tò mò hoài nghi của người khác, trong lòng Tần Mộc đau khổ, trên mặt cũng không thể không cười hì hì nói mình được nghỉ nên đến làm việc ngoài giờ, qua vài ngày lại trở về trường học. Đúng dịp cuối tuần, khách trong cửa hàng cũng nhiều, Tần Mộc nhìn những người phụ nữ hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm trang sức quý giá đủ loại kiểu dáng trong tủ, trong lòng có chút không rõ, viên kim cương nhỏ như vậy, có đẹp vậy sao? Dưới sự ảnh hưởng của Tiêu Dật, bây giờ Tần Mộc đối với mấy thứ này một chút hứng thú cũng không có, hắn chỉ thích ngọc, bởi vì Tiêu Dật từng không chỉ một lần nói qua: Quân tử như ngọc.

Tần Thái Nhiên ký vài chữ, đóng tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của trợ lý:“Làm sao vậy?”

Trợ lý thực xoắn xuýt:“Hình như Tiêu Dật rất không vui, cái bàn bị vỗ ầm ầm, thường thường còn giận mắng một tiếng.”

“Đây là phản ứng bình thường.” Tần Thái Nhiên nghĩ đến dáng vẻ của đứa nhỏ lúc này, tươi cười bên môi càng sâu sắc, hắn đưa tài liệu cho trợ lý, đứng dậy đi ra ngoài:“Tôi đi nhìn xem.”

Tần Thái Nhiên mới vừa đi tới cửa, chợt nghe được đứa nhỏ vỗ bàn hầm hừ, sau đó hai tay nhỏ bé ở trên bàn phím dùng sức gõ, Tần Thái Nhiên nhịn không được bật cười, bước vài bước vào muốn xem rốt cuộc nó giận cái gì, thò đầu nhìn, đứa nhỏ đang ở chỗ trả lời gõ một câu: Điêu dân lớn mật! Sao bản thái tử có thể là vợ! Tần Mộc gả cho bản thái tử mới đúng!

Nhìn thấy đứa nhỏ mím môi vẻ mặt nghiêm túc gửi đi, khóe miệng Tần Thái Nhiên hơi hơi có chút run rẩy, lại nhìn địa chỉ, càng cảm thấy không biết nói gì, đứa nhỏ này sao lại vào ổ hủ nữ?

Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn thấy Tần Thái Nhiên, lập tức trề môi:“Tiểu thúc, những người này quả nhiên là điêu dân!”

Tần Thái Nhiên sờ sờ đầu đứa nhỏ vuốt lông cho nó, làm bộ như lơ đãng hỏi:“Không phải cho con xem kênh giải trí sao? Sao con lại xem đến chỗ này?”

Tiêu Dật hầm hừ nói quá trình, thì ra vốn dĩ đứa nhỏ thấy trong kênh giải trí có không ít bài post đều là đang nói “Nhân bản người”, trong đó phần lớn đều là đang nói nó cùng Tần Mộc, đứa nhỏ nhìn thấy một loạt lời khen ngợi, trong lòng vẫn có chút đắc ý, vừa đắc ý một chút, liền nhịn không được mở tất cả bài post ra, vì thế bi kịch đến, nó phát hiện trong bài post thường xuyên nhắc tới cái gì công thụ tư thế cơ thể còn một ít từ ngữ xa lạ, vì thế bạn nhỏ tiểu Thái Tử Tiêu Dật hiếu học phải đi google một chút, xem kết quả tìm được, đứa nhỏ nổi giận, nhóm người này dựa vào cái gì nói nó là thụu Tần Mộc là công! Nó đường đường là hoàng thái tử cái kia phải ở mặt trên!

Sau đó, Tiêu Dật nhìn thấy có người ở trong bài post đăng một địa chỉ, nó liền bấm vào, vào được, bên trong là ảnh của nó cùng Tần Mộc, có rất nhiều rất nhiều, bao gồm ảnh quảng cáo của phim những năm gần đây bọn họ diễn, còn có một ít ảnh khác, nhưng mà nhìn có chút không đúng, hình như ảnh bị sửa chữa? Tiêu Dật nhìn một hồi, liền mở trang chủ của diễn đàn này, nhìn vào đã thấy một loạt bài post, Tiêu Dật nhìn một hồi lâu, mở bài post tên là “Tiểu Thái Tử điện hạ cùng tiểu trung khuyển hoàng hậu đại hôn”, bên trong dĩ nhiên là đủ loại ảnh P của nó cùng Tần Mộc, lúc này Tiêu Dật cũng không phải quá tức giận, thậm chí còn thưởng thức một phen, âm thầm ghét bỏ lễ phục kia quá xấu, vấn đề xuất hiện ở giai đoạn động phòng, rõ ràng Tần Mộc là hoàng hậu, thế nhưng lúc động phòng lại gọi Tiêu Dật là “Vợ”!!!

Nghe đứa nhỏ hầm hừ nói xong, Tần Thái Nhiên yên lặng, nội tâm không khỏi trở nên xoắn xuýt: Tiểu Dật, vì sao con không tức giận người khác đem hai nam sinh là con cùng Tần Mộc ghép thành một đôi, lại tức giận chuyện các cô ấy nói con là thụ chứ? Loại ghép đôi này rất có vấn đề đó con có biết không? Chẳng lẽ là trong tiềm thức của con cùng tiểu Mộc đã có loại tự giác của lão phu lão thê?

Tần Thái Nhiên tốn chút thời gian mới dỗ dành được Tiêu Dật đang xù lông, lúc này, Bạch Ức Hàn lại tới nữa, lửa giận Tiêu Dật nghẹn tới trưa đều bắn lên người hắn, chỉ thấy đứa nhỏ soi mói nhìn Bạch Ức Hàn từ trên xuống dưới một vòng, chém đinh chặt sắt nói:“Bạch đại thúc vừa nhìn là biết thúc là thụ!”

Bạch Ức Hàn:“……”

Tần Thái Nhiên:“……”

Trợ lý:“……”

……

Vào ban đêm, lúc Tiêu Dật nhìn thấy trong phòng chỉ còn lại có nó cùng Tần Mộc, nó ngồi ở trên giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tần Mộc:“Tiểu Mộc, ta có lời nói với ngươi.”

Tần Mộc nghe được, miễn cưỡng mở hí mắt:“Nói cái gì?”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tần Mộc, lời nói đến bên miệng của Tiêu Dật đột nhiên có chút nói không nên lời, cái gì mà công thụ, lúc này cũng không phải lúc suy xét, nó cùng Tần Mộc đều còn chưa có cùng một chỗ, nói cái này hình như có chút sớm. Nghĩ như vậy, lời đến bên miệng lại thay đổi thành câu:“Ngươi nhớ kỹ, về sau nếu có ai hỏi chúng ta ai công ai thụ, ngươi phải nói ta công ngươi thụ.”

Tần Mộc không hiểu ra sao, đầu óc mệt rã rời hoàn toàn không còn lanh lợi như trước, hơn nữa mấy năm qua rất trung thành với Tiêu Dật, lập tức gật đầu đồng ý:“Được, em công anh thụ.”

Tiêu Dật lúc này mới vừa lòng, khó có khi chủ động giơ tay ôm Tần Mộc, hôn lên miệng nhỏ nhắn một cái.

Tần Mộc cười giơ tay ôm Tiêu Dật cùng nhau ngủ.

Mà trong thư phòng, Tần Thái Nhiên đang thương lượng với Tần lão gia, nghe xong lời Tần Thái Nhiên nói, Tần lão gia không nhanh không chậm gõ bàn:“Không vội. Chờ một thời gian, An Nhiên sẽ từ nước Mĩ về, đến lúc đó bọn nhỏ lại có thêm bạn, chờ trưởng thành, suy nghĩ ngây thơ này sẽ phai nhạt.”

Tần An Nhiên là lão nhị Tần gia, những năm trước lúc xí nghiệp Tần gia chuẩn bị mở rộng ra nước ngoài, lúc ấy hắn vừa tốt nghiệp du học, liền trực tiếp để cho hắn đi đánh trận đầu, nay cơ bản đã đứng vững gót chân, cũng có thể thoải mái một chút, về nước cả nhà đoàn tụ, một nhà bọn họ có ba đứa nhỏ, một cặp sinh đôi nam lại thêm một bé gái, tuy đều lớn lên ở nước ngoài, nhưng mà cũng nói lưu loát tiếng Trung Quốc.

Tuy rằng Tần lão gia nói như vậy, nhưng mà chờ hửng đông, ông vẫn hủy bỏ nơi dự tính đến, mà là cùng Tần Mộc ở trong phòng ngây người cả ngày, cũng không biết đang làm cái gì. Mà Tiêu Dật bên này, lại theo Tần Mạch Nhiên đến công ty, Tần Mạch Nhiên cũng rất nghiêm túc, trực tiếp để cho giám đốc tiêu thụ đem theo Tiêu Dật ra ngoài bàn công việc cả một ngày. Nhìn vào điểm đó, lão đại Tần gia quả thật kế thừa y bát của Tần lão gia.

Vài ngày ngày nghỉ rất nhanh liền trôi qua, nhóm chim nhỏ líu ríu lại được nhóm người lớn đưa vào trường học. Lúc ở cửa, bọn Tần Mộc lại gặp Phi Phi, chẳng qua, ngay lúc Tần Mộc đã chuẩn bị tốt tinh thần muốn giải quyết xong chuyện “Uy hiếp tiềm tàng” này, bên kia Phi Phi lại chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cao ngạo nâng cằm quay đầu bước đi. Để lại phía sau là Tần Mộc cùng Tiêu Dật có chút giật mình.

Tuy rằng Phi Phi không đến trêu chọc Tần Mộc, nhưng mà ảnh hưởng mang lại vẫn là rất lớn, trẻ em sơ trung suy nghĩ cẩn thận hơn so với tiểu học, bọn nhỏ vẫn là đứa trẻ nhưng lại có một chút mơ hồ trưởng, mà việc thể hiện trực quan của sự trưởng thành này chính là, bình thường bọn nhỏ đều đã có “Đối tượng thầm mến” của mình, mà nếu thổ lộ thành công, vậy sẽ sinh ra một đôi yêu sớm.

Vốn dĩ bởi vì vừa khai giảng, bọn nhỏ đều chưa có quen thuộc nhau, mà lúc này có Phi Phi “Tỏ tình” trước đám đông tác động làm cho bọn nhỏ nhận thấy, thì ra đã có người bắt đầu hành động! Vì thế, trong lúc nghỉ hè, bọn nhỏ đã bắt đầu chống cằm suy tư nên làm sao theo đuổi người mình thích! Nhưng mà, vừa mới lên sơ trung sao bọn nhỏ có thể nghĩ được biện pháp gì hay đây?

Đến trường học vào buổi tối, Tần Mộc cùng Tiêu Dật liền tắm rửa sạch sẽ, lúc cửa phòng bị gõ vang, bọn họ đang thu dọn đồ ăn vặt, Tần Mộc xoay người đi mở cửa, lại nhìn thấy ngoài cửa trống rỗng, cũng không có người, Tần Mộc có chút buồn bực, lại nhìn chung quanh, lơ đãng cúi đầu, nhìn thấy trên đất có một phong thư, hắn cầm lên nhìn, màu hồng nhạt.

Tiêu Dật sáp lại tò mò hỏi:“Đây là cái gì?”

“Không biết.” Tần Mộc trở lại đóng cử phòng, quan sát phong thư, bên ngoài phong viết, gửi: Tần Mộc. Tần Mộc mở phong thư ra giấy viết thư bên trong cũng là hồng nhạt, còn có hương, hàng đầu tiên trên giấy viết thư viết hai chữ to: Thư tình.

Tiêu Dật vừa thấy, nhíu mày, hừ một tiếng:“Chữ này viết thực xấu!”

Còn không chờ Tần Mộc xem xong lá thư này, cửa phòng lại bị gõ vang, Tần Mộc vừa mở cửa liền nhìn thấy một bó hoa lớn. Ngẫu nhiên cũng sẽ nhận được một ít hoa Tần Mộc gần như là vô thức cầm bó hoa hồng đỏ, sau đó liền nhìn thấy ngoài cửa còn có một người vừa quen thuộc vừa xa lạ: Cầu Phi Phi.

Nhìn thấy Tần Mộc nhận hoa, tâm trạng của Cầu Phi Phi vô cùng tốt, quả nhiên cha nói rất đúng, trước khi hẹn người phải tặng một bó hoa hồng đỏ lớn! Cầu Phi Phi tươi cười vươn cánh tay vẫn giấu sau người ra, trong tay là một phong thư:“Đây là tôi viết trong vài ngày nghỉ cho cậu, cậu xem kỹ một chút!” Sau đó, trước khi Tần Mộc có phản ứng, Cầu Phi Phi nghễnh cầm xoay người rời khỏi.

Tần Mộc vừa quay đầu lại, không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy Tiêu Dật cho hắn cái ót.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui