Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Trong nhà Tần gia, tổng quản đại nhân hơi hơi khom người:“Lão gia, lúc trước không phải nói muốn cho hai vị tiểu thiếu gia học ngoại trú, sao lại để cho bọn họ trọ ở trường?”

Tần lão gia tai mắt khắp nơi, từ trong túi tiền lấy ra một phong thư nhỏ màu hồng nhạt, đưa cho tổng quản đại nhân:“Ông nhìn cái này xem.”

Tổng quản đại nhân cầm lấy, nhìn nét chữ non nớt trên phong thư, trong lòng mơ hồ đoán được bên trong là cái gì, mở ra nhìn, trên tờ giấy mỏng manh viết mấy chữ, sau khi tổng quản đại nhân xem xong, trên mặt có thêm một nụ cười nhợt nhạt, nụ cười có một chút bất đắc dĩ.

Tần lão gia cũng rất đắc ý:“Nha đầu này có lẽ là viết xong không tìm được cơ hội đưa Tần Mộc, kết quả kẹp trong sách bài tập nộp lên, lúc Tiểu Phong đến trường giáo viên liền đưa cho nó, đám nhóc giờ đã yêu cả rồi.”

“Trẻ con sơ trung có thể biết cái gì, chẳng qua chỉ là thấy thú vị muốn náo nhiệt.”

Tần lão gia nghiêng đầu:“Vậy cũng là do tiểu Mộc được nhiều người thích, cũng không phải mỗi người đều có thể nhận được thư tình.”

Tổng quản đại nhân thản nhiên đâm thủng bong bóng đẹp đẽ của Tần lão gia:“Lão gia, trong mấy câu ngắn ngủi này, tiểu Mộc bị so sánh thành bốn món điểm tâm ngọt khác nhau, này thật là bởi vì bản thân tiểu Mộc được nhiều người thích mà không phải quảng cáo bánh ngọt của nó được nhiều người thích sao?”

Tần lão gia yên lặng một lát, đổi đề tài:“Cho nên tôi quyết định để cho bọn nhỏ tiếp tục trọ ở trường, lý luận tri thức dù có phong phú, cũng không bằng thực tiễn.”

Tần Mộc nhìn thư tình trong tay, trong lòng vốn dĩ có chút điểm nóng lòng muốn xem, nhưng nhận ra được hình như Tiêu Dật tức giận, lập tức đè ép suy nghĩ trong đầu, hắn đem thư tình cùng hoa hồng để qua một bên trên bàn, cọ đến bên người Tiêu Dật:“Tiểu Dật, em có mệt hay không, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi?”

Tiêu Dật liếc mắt tới những thứ trên bàn, nâng cằm hừ một câu:“Người ta đưa cho ngươi thư tình ngươi không xem một chút?”

Nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Tiêu Dật, Tần Mộc cười hắc hắc trong lòng, có lẽ người nọ ghen tị đi? Tuy rằng trong lòng vui vẻ, trên mặt cũng không dám tiết lộ chút nào, cố ý làm bộ như không thèm để ý:“Không xem, không có hứng thú.” Nói xong, liền nhìn thấy mặt mày Tiêu Dật thả lỏng một ít, khóe miệng cũng cong lên một chút.

Vì thế, đêm đó Tần Mộc lại có thể ôm Tiêu Dật cùng nhau ngủ.o[∩_∩]o

Lúc lên lớp ngày hôm sau, giáo viên đang viết bảng ở phía trước, cánh tay Tần Mộc bị đụng nhẹ một chút, hắn quay đầu, nhìn thấy Tề Bân ngồi ở bên cạnh hắn vừa nháy mắt vừa đưa một tờ giấy nhỏ lại, Tần Mộc kéo qua nhìn, phía trên viết: Hôm nay tôi nhận được một phong thư tình, thật sự là đau đầu mà!

Tần Mộc nhướng mi, Tề Bân này đang khoe với hắn, lập tức cầm bút lên xoẹt xoẹt viết một hàng:“Tối hôm qua tôi nhận được hai phong, trực tiếp ném vào ngăn kéo.”

Tề Bân khoe không được bị kích thích, tạm thời có chút suy sút, ngay cả giáo viên điểm danh gọi hắn đứng lên trả lời câu hỏi thiếu chút nữa đã không trả lời được. Cho nên nói, trẻ em sơ trung, đúng là lứa tuổi đa sầu đa cảm mà.

Những ngày tiếp theo, Tần Mộc luôn luôn sẽ nhận được phong thư hồng nhạt hoặc là món quà nhỏ, thậm chí có một lần còn nhận được một thứ tên là “Cơm hộp tình yêu” Gì đó, chẳng qua, những thứ bên trong hộp có vẻ rất có tính nguy hiểm, Tần Mộc không chút do dự đổ vào thùng rác.

Lần trước Cầu Phi Phi về nhà hiển nhiên là bị tẩy não, không hề éo buộc ra lệnh Tần Mộc làm cái gì, mà là luôn luôn đưa lên một bó hoa tươi lớn cộng thêm một phong thư tình thật dày, nhưng mà thư tình đều bị Tần Mộc ném vào ngăn kéo, một lần cũng chưa xem.

So sánh với Tần Mộc đang được hoan nghênh, Tiêu Dật chính là ít người hỏi thăm, đều đã qua một tháng, ngay cả một tờ giấy nó cũng không nhận được, điều này làm cho lòng tự trọng của hoàng thái tử cao ngạo bị đả kích không nhỏ, Tiêu Dật nhìn Tần Mộc lại đem một phong thư tình ném vào ngăn kéo, trong lòng hừ hừ, tuy rằng nó không hiếm lạ vài thứ kia, nhưng mà một cái cũng không nhận được! Này cũng quá làm cho người ta cảm thấy không có mặt mũi!

E ngại mặt mũi Tiêu Dật, dù cái đuôi nhỏ trong lòng Tần Mộc đã sắp vểnh tới trời, cũng không dám lộ ra chút xíu nào trước mặt Tiêu Dật, nên trong lúc vô tình đã thành lập tình hữu nghị của hắn cùng Tề Bân. Có đôi khi Tần Mộc sẽ tìm cái cớ đi đến phòng ngủ Tề Bân đối diện, sau đó cùng hắn khoa tay múa chân nói gần đây lại nhận được thứ gì, rồi sau đó, hai người lại bày tỏ sự hài lòng một lần, lại trao đổi cảm nghĩ tâm đắc một chút, sau đó Tần Mộc liền viên mãn, sờ sờ mặt, trở lại phòng ngủ tiếp tục làm tiểu trung khuyển.

Tần Mộc thường xuyên sẽ buồn bực vì sao không ai bày tỏ với Tiêu Dật? Rõ ràng Tiêu Dật xinh đẹp hơn hắn cũng có khí thế hơn hắn, cũng đứng đầu bình chọn người xem yêu thích, Tần Mộc cũng thấp hơn Tiêu Dật hai điểm, sao bây giờ lại như thế? Tần Mộc trăm câu hỏi không thể trả lời, thậm chí còn muốn thỉnh giáo nhóm người lớn Tần gia.

Lam Kỳ nghe xong có chút ngoài ý muốn:“Bảo bối điều đó không thể nào đi? Tiểu bảo bối đáng yêu xinh đẹp như vậy, sao lại không có bé gái thích chứ?”

Tần Mạch Nhiên sờ sờ đầu Tần Mộc:“Tiểu Mộc, con phải học cách tự suy nghĩ.”

Tần Thái Nhiên cười đến có chút ý vị thâm trường, lời nói ra cũng làm cho Tần Mộc không hiểu được, hắn nói:“Tiểu Bạch nhận được thư tình fan thổ lộ cũng ít hơn Diệp Tử rất nhiều.”

Mà Tần lão gia vẫn là dáng vẻ tai mắt khắp nơi:“Đừng có gấp, sớm hay muộn con cũng sẽ bởi vì nó nhận nhiều thư tình mà bùng nổ.” Dù gì nhóc con vẫn còn chưa có lớn lên, răng còn chưa đổi xong mà, Tiêu Dật 8 tuổi ở trong mắt một đám nhóc trên dưới 14 tuổi, đó là vai em trai, đừng nhìn bọn nhỏ còn nhỏ, nhưng phân rất rõ ràng vai vế, nhỏ hơn một tuổi cũng là em trai, chưa kể kém năm sáu tuổi.

Tiêu Dật cũng không biết động tác nhỏ của Tần Mộc, lúc thấy Tần Mộc nhận được tình thư vẫn âm thầm xoắn xuýt một phen. Nhưng mà sau khi Bạch Ức Hàn nghe Tần Thái Nhiên nói, nhếch môi hừ một tiếng:“Với dáng vẻ tinh xảo đó của nó, cả người quý khí cao cao tại thượng, mấy ai dám cùng nó bày tỏ?”

Con gái Trần đại đạo diễn Trần Quả Quả khoa tay múa chân nói lại chuyện trong trường học, đặc biệt là chuyện Tần Mộc quang vinh leo lên vị trí bạch mã vương tử, mà Tiêu Dật là giáo thảo (nam sinh đẹp trai nhất trường), Trần Minh yên lặng nhìn trời, hai ác ma này nhỏ như vậy đã bắt đầu gây tai họa cho nhóm tiểu nha đầu?

Trần Minh lấy lại tinh thần bắt đầu nghiêm túc dạy dỗ con gái, trăm ngàn lần không nên nhìn trúng hai vị kia, ngày tháng tương lai tuyệt đối sẽ không quá tốt, nào ngờ Trần Quả Quả nghe xong lời Trần Minh nói, nâng cằm:“Con mới không làm bên thứ ba đâu! Con đã có bạn trai!”

Nghe được câu trước của con gái Trần Minh vừa xoắn xuýt nhưng cũng vui mừng, rồi câu sau đó, không nghi ngờ đã chém trúng hắn, Trần đại đạo diễn bắt đầu xắn tay áo:“Là ai! Tiểu tử thối nhà ai?”

… Phiên ngoại tiểu kịch trường…

Có một ngày, Tiêu Thần đột nhiên kính nhờ Từ gia quản gia giúp hắn mua một ít giấy viết thư hồng nhạt cùng một tá phong thư hồng nhạt, sau đó nhốt mình trong thư phòng suốt một ngày, buổi tối lúc Từ Văn Khiêm trở về nghe được quản gia báo cáo, âm thầm buồn bực, chẳng lẽ tên ngốc kia nhìn thấy người khác đều viết thư tình, cũng tính viết thư tình? Nhưng mà, loại chuyện này nhìn thế nào cũng không giống chuyện tên ngốc kia sẽ làm.

Từ đại thiếu suy nghĩ một vòng, cuối cùng quyết định tạm thời không đi đâm thủng chút tâm tư cẩn thận của Tiêu Thần, thật ra trong đáy lòng hắn cũng mơ hồ có chút chờ mong nhân được thư tình của Tiêu Thần.

Chẳng qua, Từ đại thiếu liên tục đợi vài ngày, nhưng trước sau cũng không có đợi được Tiêu Thần đưa hắn thư tình, ngược lại buổi tối một gày nào đó, đột nhiên phát hiện chồng giấy viết thư thế mà thiếu một tờ! Việc đó chứng minh Tiêu Thần đã tặng một phong thư tình đi ra ngoài!

Từ đại thiếu một chân đá văng cửa lớn thư phòng, nhìn chằm chằm Tiêu Thần đang múa bút thành văn, nghiến răng nghiến lợi, giọng nói lạnh lẽo như sương:“Cậu viết thư tình cho ai?”

Mặt Tiêu Thần có chút đỏ lên, sau khi ngập ngừng một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói:“Viết cho tiểu thiếu gia.” Lần trước nghe Tiêu Dật vô tình nhắc tới tới nay không có nhận được thư tình, Tiêu Thần không muốn chủ tử không vui, cho nên mới muốn tự mình viết thư tình cho hắn.

Từ đại thiếu thiếu chút nữa không thở nổi, liên tục hít sâu một hồi lâu, lúc này mới kéo Tiêu Thần trực tiếp chặn cái miệng của hắn, tên ngốc này quả nhiên chính là ông trời phái tới khắc mình mà!

Sau đó, Từ đại thiếu vung bàn tay to lên, lấy đi toàn bộ tình thư, nhìn chằm chằm Tiêu Thần phun ra một câu:“Cậu đã muốn viết thư tình như vậy, vậy mỗi ngày viết cho tôi một phong!”

Từ đó về sau, viết thư tình thành bài tập mỗi ngày của Tiêu Thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui