Ngự Phật

Kẻ nào muốn lấy mạng ta, kẻ đó sẽ phải chết

Ngọc Ẩn Tình đột nhiên cảm thấy có gì không ổn, nhưng chưa kịp tránh ra, đã bị Hoa Liên nhanh chóng nắm lấy cổ tay, màn sương mù lạnh như băng vốn vòng quanh thân thể nàng ta lại không tài nào ngăn cản được Hoa Liên, trong nháy mắt hai người chạm vào đối phương, nét mặt không hề giống nhau.

Mặc dù nghiệt hỏa của Hoa Liên lợi hại, nhưng tu vi hiện giờ của nàng mới chỉ đến Yêu Soái kỳ đầu, có thể vận dụng rất ít nghiệt hỏa, cho nên thương tổn tạo nên cũng không quá rõ ràng, thế nên Ngọc Ẩn Tình vẫn còn giữ lại được cánh tay kia.

Nhưng vào lúc này, suy nghĩ của Ngọc Ẩn Tình lại hoàn toàn trái ngược với Hoa Liên. Hoa Liên lại có thể sử dụng Yêu pháp hệ hỏa xuyên thấu băng giáp của nàng ta nhẹ nhàng như vậy, đây quả thực là kết quả nàng ta không bao giờ ngờ tới.

Đặc biệt là khi băng giáp trên người nàng ta còn được pháp khí trong tay phụ trợ, một tiểu yêu Yêu tướng kỳ như nàng soa có thể làm được? Có điều dù Ngọc Ẩn Tình có giật mình vạn phận, động tác trong tay vẫn không dừng lại. Nàng không tin, Hoa Liên có thể chặn được cả pháp khí.

Đúng vào lúc hai người đang giao thủ, Khổng Uyên cuối cùng cũng thoát khỏi sự phong tỏa của những mũi băng châm kia, hắn vừa mới ngẩng đầu đã thấy pháp khí màu lam trong tay Ngọc Ẩn Tình tràn ngập sương mù, ùa về phía Hoa Liên.

Màn sương màu lam kia tuyệt đối lợi hại hơn đám sương trắng Ngọc Ẩn Tình tung ra kia nhiều, với tu vi hiện giờ của Hoa Liên căn bản không chặn được, Khổng Uyên thậm chí không hề nghĩ ngợi, lục quang trong tay cách không trung bắn về phía Ngọc Ẩn Tình.

Ngọc Ẩn Tình dù sao vẫn kiêng dè Khổng Uyên, khóe mắt liếc thấy lục quang ập về phía mình, nàng ta đẩy phần lớn đám sương xanh trong pháp khí trên tay mình tiến lên chặn lục quang, chỉ để lại một phần nhỏ để đối phó với Hoa Liên.

Sau khi hai bên chạm nhau, không còn tiếng động nào nữa.

Lục quang của Khổng Uyên tan tác, sắc mặt hắn cũng biến đổi đến trắng xanh, sương lam của Ngọc Ẩn Tình cũng dần dần nhạt đi, nàng ta lại không chịu mấy tổn thương.

Có thể nói, trận này Ngọc Ẩn Tình đánh rất đẹp, đáng tiếc, nàng quá mức tự tin, đến giờ vẫn chẳng coi Hoa Liên ra gì.

Khi bàn tay của Hoa Liên xuyên thấu qua tâng sương lam kia, rồi lại xuyên thấu qua băng giáp hộ thân của nàng, Ngọc Ẩn Tình mới dời mắt về phía Hoa Liên, đáng tiếc, đã không còn kịp nữa rồi.

Sai lầm lớn nhất của nàng ta, chính là đã chia sức tấn công ra làm hai nửa, đám sương lam kia có lẽ có thể chặn được Khổng Uyên, nhưng không thể chặn được Nghiệt hỏa trong tay Hoa Liên.

Lửa băng chạm nhau, người thắng, nhất định không phải Ngọc Ẩn Tình. Nếu như Nghiệt hỏa Đại Hoang dễ đối phó như vậy, thế nhân đã không tôn nó là Thiên Hỏa.

“Ngươi….” Ngực bị mạnh mẽ xỏ xuyên qua, Ngọc Ẩn Tình vẫn không sao tin nổi, nàng ta không thể hiểu nổi, mạng của mình tại sao có thể kết thúc ở trên tay Hoa Liên.

Hoa Liên bình tĩnh nhìn gương mặt xinh đẹp trong gang tấc kia, nhìn chăm chú vào ánh mắt đang dần tan rã của nàng ta, nói từng câu từng chữ, “Kẻ nào muốn lấy mạng ta, kẻ đó sẽ phải chết.”

Từ cái ngày nàng biến hóa thành hình người, ý niệm này chưa từng bị lay chuyển. Sau khi mất đi nhất phẩm đài sen và hai hạt sen dễ dàng tu luyện thành, Hoa Liên đã hiểu, thế gian này, từ xưa đến nay vốn không có công bằng. Nàng đã mất quá nhiều rồi, chỉ còn lại cái mạng này, không ai có thể tự tiên lấy tính mệnh của nàng hết.

“Sư phụ ta, sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Nói xong câu đó, giữa trán Ngọc Ẩn Tình lóe lên một tia sáng xanh, một nguyên anh to bằng bàn tay bỏ chạy về phía xa, pháp khí trong tay nàng ta cũng bay theo, bọc lấy nguyên anh kia, chỉ trong nháy mắt, nguyên anh cưỡi pháp khí kia đã bay xa được nghìn thước.

Hoa Liên và Ngọc Ẩn Tình giao thủ căn bản chỉ là chuyện trong nháy mắt, chờ đến khi Khổng Uyên kịp hồi hồn, tất cả đều đã thành định cục. Khổng Uyên giờ này cũng chẳng còn thời gian mà đi hỏi Hoa Liên rốt cuộc sao lại được như vậy, hắn phải diệt trừ hậu họa mới được.

Giống như việc Ngọc Ẩn Tình không muốn tùy tiện động vào Khổng Uyên, hắn cũng không tình nguyện làm gì Ngọc Ẩn Tình, chẳng qua là lần này, hắn tuyệt đối không thể thả người đi được, nếu như nàng ta đi rồi, tương lại nhất định sẽ phiền to.

Nhìn pháp khi và nguyên anh kia đã bay vọt về phía xa, trong mắt Khổng Uyên lóe lên một tia sát cơ. Hắn bắt hai tay thành chữ thập, sau đó từ từ tách ra, giữa hai tay mơ hồ hiện lên một thứ sáng rực màu xanh biếc.

Đó là một mũi tên, một mũi tên do tứ sắc tạo thành. Tiếp đó, chỉ thấy lục quang trong tay hắn hóa thành một cây cung, Khổng Uyên một tay cầm cung, gài tên lên dây, không chút do dự giương cung lên bắn.

Tên ra.

Chân trời đột nhiên nổ bắn lên từng luồng ánh sáng màu lam mãnh liệt, chỉ một thoáng, hàn khí thấu xương, trong vòng trăm dặm, mặt sông đều kết thành một tầng băng dày, một lúc lâu sau tất cả mới trở lại bình thường.

Mũi tên có thể bắn nát cả pháp khí… e rằng đây chính là độc chiêu của Khổng Uyên rồi. Lúc mũi tên kia bắn ra, Hoa Liên thậm chí cả đường bay cũng không nhìn rõ, muốn né tránh, căn bản là không thể.

Có lẽ trong số những người đồng lứa với Khổng Uyên, có thể tránh được mũi tên kia, chắc không vượt quá ba người.

Sau khi bắn mũi tên kia ra, cả người Khổng Uyên giống như hoàn toàn mất sức, thở hổn hển ngã ngồi xuống boong thuyền. Chiếc cung trong tay hắn cũng biến thành luồng sáng xanh vốn có, bị hắn thu hồi vào trong lòng bàn tay.

“Tiểu Hoa Hoa, ngươi thiếu chút nữa đã hại chết ta.”

“Xin lỗi.” Nhìn ra được, để dùng một chiêu này, Yêu lực trong cơ thể Khổng Uyên e là đã hoàn toàn thất thoát. Chiếc cung hắn vừa mới biến hóa ra khi nãy hiển nhiên cũng không tương xứng với mũi tên kia, tùy tiện sử dụng rất có thể sẽ bị phản phệ. Nếu không phải là Khổng Uyên có căn cơ đủ sâu, e là lúc này, không phải chỉ có thất thoát hết Yêu lực toàn thân mà ngay cả huyết nhục cũng đã hao mòn.

Hoa Liên trong lòng hết sức cảm kích Khổng Uyên, nhưng không biết nói ra miệng thế nào. Đoán chừng, cho dù nói, với tính cách của hắn chỉ sợ cũng chẳng để ý mấy.

“Thôi, qua đây ngồi đi, xem ra chúng ta phải tâm sự tử tế một chút.” Khổng Uyên vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ánh mắt dính chặt vào Hoa Liên.

Hoa Liên thở dài, không đi qua mà chỉ ngồi xuống đối diện với hắn, “Ngươi muốn biết tu vi của ta tại sao lại đột nhiên tăng lên?”

Khổng Uyên gật đầu rối rít, hắn cảm thấy mình đã đủ yêu nghiệt rồi, giờ còn gặp phải một người còn khoa trương hơn, bọn họ mới tách ra có mấy ngày thôi mà, Hoa Liền mới từ Yêu Tướng kỳ đầu đã nhoáng cái vọt tới Yêu Soái kỳ đầu. Nhảy hẳn cả một cảnh giới! Cảnh giới mà một Yêu tu bình thường có tu luyện nửa đời cũng chưa chắc đã vượt qua được.

“Hòa thượng kia giúp ta!” Hoa Liên cũng không nói ra tất cả, việc có liên quan đến Phong Biệt Tình, nàng tạm thời không muốn nói với bất cứ ai, giờ nàng còn chưa hiểu rõ hoàn toàn rốt cuộc tại sao Phong Biệt Tình lại giúp nàng, nói ra chỉ sợ sẽ khiến cho mình mắc vào phiền phức không cần thiết.

Về phần Ân Mạc, dù sao chuyện kiểu này Khổng Uyên đã biết rồi.

Khổng Uyên gật đầu một cái, “Các ngươi rất thân?” Một yêu tinh, một cao tăng địa vị cao quý ở Kim Luân tự, hai người này đặt chung một chỗ, thực sự rất kỳ quái.

“Không thân, mới gặp có vài lần.”

“Không thân mà hắn lại giúp ngươi tăng cảnh giới? Chuyện tốt thế sao ta không gặp được chứ!!!” Khổng Uyên trưng cái vẻ tiếc hùi hụi ra, một lát sau lại cười gian bu lại, “Nói thật đi, các ngươi thực sự không thân sao?” Hắn nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Thật!”

“Không phải tên hòa thượng kia nhất kiến chung tình với ngươi đấy chứ?”

Hoa Liên cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, vung tay đập cho Khổng Uyên bẹp dí trên boong thuyền, còn mình thì đứng dậy quay lại trong khoang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui