Ngự Phật

Gia Sư Vấn An Bà

Hoa Liên cười lạnh, cũng chẳng giải thích, “Muốn giết thì cứ giết đi, đừng nói nhảm.”

“Nể mặt Niết Thiên sư huynh, ta sẽ không giết ngươi.” Trong mắt Thương Tình thoáng qua một tia cười lạnh lẽo, bây giờ, chỉ giết Hoa Liên thôi không đủ để làm dịu mối hận trong lòng nàng, nàng có biện pháp tốt hơn.

Bốn người kia vẫn vây lấy Ân Mạc như trước, mà Hoa Liên thì bị Thương Tình đưa đi. Toàn thân nàng bị trói chặt, nhốt trong không gian của pháp bảo, xung quanh một mảng đen kịt, hoàn toàn không có tiếng động.

Trong không gian này chẳng những không có linh khí, trái lại còn cách một lát lại hấp thụ lấy yêu khí trong cơ thể nàng, chẳng biết qua bao lâu, khi yêu khí trong cơ thể nàng đã giảm chừng bảy tám phần, nàng cuối cùng mới được thả ra ngoài.

Chật vật bị quăng xuống đất, Hoa Liên miễn cưỡng mở mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Nàng đang nằm trong một gian phòng băng rất hẹp, không, có lẽ nên nói là phòng giam.

Bốn phía không có cửa, chỉ có một ô cửa hẹp trên đỉnh đầu, nếu muốn rời khỏi nơi này, đó là lối ra duy nhất. Xung quanh phòng giam này có khắc châm pháp giam cầm, cho dù giờ nàng có muốn bỏ đi cũng hữu tâm vô lực.

Quả nhiên, đúng là nhọc lòng. Không biết Thương Tình định đối phó với nàng thế nào đây.

Nếu là nàng, nhất định sẽ trực tiếp giết chết kẻ gây uy hiếp cho mình, tuyệt đối sẽ không giữ lại. Bởi vì chỉ cần kẻ đó còn sống thì sẽ có vô số khả năng có thể phát sinh, nàng mặc dù vận khí chẳng ra gì, nhưng mạng cũng đủ cứng cáp, phải chết bao nhiêu lần như vậy mà vẫn chưa chết, nàng cũng không tin Thương Tình có thể lấy mạng nàng được.

Sau khi ở trong phòng giam này mười ngày, cuối cùng cũng có người đưa nàng ra ngoài. Khi đến nơi, trên mặt Hoa Liên dâng lên một tia cười châm chọc, nàng còn tưởng là Thương Tình có thể dùng thủ đoạn gì để đối phó với mình, hóa ra là định công thẩm.

Trong đại điện có rất nhiều người, hòa thượng, đạo sĩ, nam nhân, nữ nhân, đều đến từ những môn phái tu chân khác nhau, trừ Hoa Liên ra, còn có vài Ma Tu cũng bị thẩm tra, hơn nữa tu vi cũng không thấp, trông tư thế kia, ít nhất cũng đến cấp bậc Ma Vương.

Trước mặt Hoa Liên, có một Ma Tu bị áp giải lên, từ đầu tới cuối, không hề thấy hắn nói một câu, chỉ có đám người kia phán người này đắc tội, sau đó tuyên bố.

Tội danh thành lập, giam trong lò Luyện Hồn đem hồn phách luyện hóa mười năm, sửa đổi rồi mới thả ra. Người tuyên bố là một lão đạo sĩ, cầm phất trần trong tay, mặt đầy từ bi, lão đạo kia vừa nói xong, lập tức có một đám người hùa theo tán dương, nói lão chính trực công tâm, lòng dạ lương thiện.

Hoa Liên không nhịn được mà cười lạnh, lương thiện? Nếu như bọn họ mà lương thiện, cõi đời này e là chẳng còn nhân sĩ thiện lương nữa rồi. Giam trong lò Luyện Hồn luyện hóa mười năm, ngày nào cũng đau đớn đến sống không bằng chết, cho dù kẻ Ma đạo kia vận khí tốt, còn sống mà ra được, chỉ sợ cũng biến thành kẻ ngốc.

Tiếp theo, đến phiên Hoa Liên. Nàng bị hai nữ tu sĩ bên cạnh thô lỗ đẩy ra giữa đại sảnh, đón nhận những ánh nhìn soi mói của đám tu sĩ chính đạo kia.

“Nàng là…” Lão đạo vừa nãy có chút ngờ ngợ.

“Nàng chính là hung thủ giết đồ nhi của ta, kính xin Hình lão tiền bối cho Thương Tình một lời phân xử.” Thương Tình ngồi cách lão đạo kia chừng bốn năm chỗ đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh một lượt mới mở miệng nói.

“À, thì ra là nàng.” Tu vi của Ngọc Ẩn Tình dù không cao, nhưng cũng là Cung chủ Linh Lung cung đời kế tiếp được công nhận, chuyện của nàng, đương nhiên cũng được không ít người chú ý.

Cũng như vậy, vì cái chết của Ngọc Ẩn Tình, tên tuổi của Hoa Liên cũng chậm rãi lan truyền trong chính đạo. Đối với tu sĩ chính đạo mà nói, Yêu tộc nổi dậy, tuyệt đối không phải chuyện tốt, nếu như có thể, bọn họ đương nhiên không ngần ngại chèn ép một lần.

Nếu như Khổng Uyên không phải con trai của Khổng Tước Hoàng, e là vào giờ phút này, hắn đã sớm chết không còn lấy một mẩu vụn. Hoa Liên mặc dù trên danh nghĩa là con gái của Hồ Hoàng, nhưng dù sao cũng không phải ruột thịt, nếu như giết nàng, Hồ Hoàng sẽ không truy cứu quá nghiêm túc, vẫn có thể giữ vững sự cân bằng giữa chính đạo và Yêu tộc, quan trọng nhất là, còn có thể mượn hơi Linh Lung cung, cớ sao lại không làm chứ.

Suy nghĩ này chỉ xoay chuyển trong đầu lão đạo một cái, lão đã có chủ ý.

Thiên Phạt đường mặc dù là một phái tự thành trong Tu Chân giới, nhưng thành viên trong này đều là đệ tử của các môn phái lớn trong Tu Chân giới hợp thành, mọi người đều đại diện cho ích lợi của mình.

Cho nên có một số việc nhất định sẽ không công bằng.

Mặc dù biết nên làm thế nào, nhưng mà phải ra vẻ một chút, dù sao cũng có nhiều người đang nhìn như vậy.

Lão đạo kia ho một tiếng, ngồi thẳng người, “Thương Tình cung chủ nói nàng giết đồ đệ của ngươi Ngọc Ẩn Tình, liệu có chứng cớ gì không?”

“Mấy ngày trước khi ta tìm được nàng, là chính miệng nàng thừa nhận.”

“A, vậy tiểu yêu, ta hỏi ngươi, ngươi có thừa nhận là đã giết Ngọc Ẩn Tình không?” Lão đạo quay đầu nhìn về phía Hoa Liên, ánh mắt sắc bén, cặp mắt kia tựa như ánh kiếm, khiến cho nàng cảm thấy một luồng hơi thở vô cùng nguy hiểm.

Giống như, nếu nàng không thừa nhận, lão đạo này sẽ trực tiếp ra tay giết nàng vậy.

Hoa Liên ngẩng đầu nhìn về phía lão đạo kia, lại nhìn qua Thương Tình, khóe miệng hơi nhếch lên, “Xin hỏi đạo trưởng có thân phận gì, có tư cách gì để hỏi ta.”

“Càn rỡ! Hình đạo trưởng chính là Đường chủ của Thiên Phạt đường chúng ta, tiểu yêu ngươi dám vô lễ như vậy, còn không quỳ xuống bồi tội.” Không đợi lão đạo kia mở miệng, bên cạnh lão đã có người vỗ bàn trước.

Người nọ vừa dứt lời, hai nữ tu sĩ bên cạnh Hoa Liên đã định vươn tay ấn nàng quỳ xuống. Ánh hồng lóe lên trong mắt Hoa Liên, hai nữ tu sĩ kia vừa chạm phải bả vai nàng đã hét lên một tiếng, rụt tay lại.

Cho dù như vậy, tay của bọn họ cũng đã bị bỏng đến biến dạng.

“To gan! Dám xuất thủ đả thương người ở ngay tại Thiên Phạt đường, đạo trưởng, kính xin người không được bỏ qua một kẻ ác đồ như vậy.”

“Ừm. Tuyết trưởng lão nói có lý.” Lão đạo kia liếc nhìn nữ tu sĩ vừa mới nói chuyện, trên mặt dâng lên một nụ cười nhạt. Ngay sau đó nghiêm nghị, “Tiểu yêu, ta trông coi Thiên Phạt đường đã trăm năm, chưa có kẻ nào dám nói ta không có tư cách, ta tuy là người chính đạo, nhưng cũng hiểu đạo lý, nếu như không phải ngươi giết người, lão đạo ta tất nhiên sẽ thay ngươi làm chủ.”

Coi nàng là đứa bé ba tuổi chắc? Thay nàng làm chủ. Hoa Liên nhìn lão đầu kia, ý châm chọc trong mắt càng đậm. “Đạo lý của ngươi chẳng liên quan gì đến ta, ta chỉ biết là, Thương Tình muốn lấy mạng ta, ngươi muốn giúp nàng, chỉ thế mà thôi.”

“Tiểu yêu, lời này không thể nói lung tung.” Câu nói của Hoa Liên khiến cho sắc mặt của lão đạo xám ngoét.

“Hừ, những lời đường đường chính chính, ta đã nghe nhiều lắm rồi. Ta lại có chút tò mò, ngươi đã lớn từng ấy tuổi rồi mà vẫn bị người ta tính kế, quả nhiên là sống uổng.”

“Có ý gì?”

“Ý gì ư? Ngươi không muốn biết, tại sao Thương Tình đã định rõ là ta giết đồ đệ của nàng, mà lại vẫn đưa ta đến đây sao?”

“Ngươi nói đi.”

“Nàng sợ giết ta sẽ rước họa vào thân.”

“Ta cũng đang muốn biết xem, ta sợ chọc phải tai vạ gì đây?” Lão đạo còn chưa mở miệng, Thương Tình đã lạnh mặt nói.

“Thương Tình, trên đời này, không phải chỉ mình ngươi có sư phụ.”

Lời này của Hoa Liên vừa ra khỏi miệng, lập tức rước lấy một tràng tiếng cười nhạo, ánh mắt lạnh nhạt của Thương Tình quét qua Hoa Liên, “Ngươi cảm thấy, ta sẽ sợ sư phụ ngươi trả thù sao?”

“Ngươi cứ thử giết ta đi, xem sư phụ ta có san bằng Linh Lung cung không.”

“Tiểu yêu, khẩu khí của ngươi cũng không nhỏ đâu.” Thanh âm này không đến từ đại điện mà giống như từ trên trời vọng xuống, cho dù như vậy, Hoa Liên vẫn có thể nhận ra được chủ nhân của giọng nói này là ai.

Chính là cao thủ Linh Lung cung đã xông vào Hồ Khâu hôm đó, cũng là sư phụ Thương Tình, Băng phu nhân.

“Băng phu nhân, sư phụ bảo ta vấn an bà thay ông ấy, không biết chất độc trên người bà đã rút chưa vậy?”

“Ngươi là đồ đệ của Lạc Lâm Cửu?!” Lúc này, giọng nói của Băng phu nhân cuối cùng cũng xuất hiện vẻ run rẩy, hôm đó dù bà ta không dùng bản thể, nhưng sau khi giao thủ với Lạc Lâm Cửu, chẳng biết từ lúc nào đã trúng độc. Trong khoảng thời gian này, bà ta đã nghĩ vô số biện pháp mà vẫn không tìm ra được cách trục xuất thứ độc tố kia.

Trừ Lạc Lâm Cửu ra, căn bản không có ai biết chuyện bà ta trúng độc, nếu Hoa Liên biết, vậy có nghĩa là…

“Băng phu nhân không tin, có thể đến hỏi gia sư, gia sư rất nhớ Băng phu nhân đấy.” Có vài lúc, danh tiếng của sư phụ không được hữu dụng, nhưng trước mặt một vài người, cái tên này lại rất hữu dụng.

Người thông minh, đặc biệt là người thông minh đã biết được điểm đáng sợ của Lạc Lâm Cửu, chắc sẽ không làm chuyện ngu xuẩn tự rước lấy phiền phức kiểu đó.

Hoa Liên đối với bà ta mà nói là một nhân vật chẳng đau chẳng ngứa, đối với Băng phu nhân mà nói, nàng chỉ là một con kiến. Nhưng bây giờ thì khác. Con kiến có một sư phụ rất đáng sợ, nếu thực sự động đến nàng, với cái tính tình có thù tất báo của Lạc Lâm Cửu, cho dù có thể giữ được Linh Lung cung, nhất định cũng sẽ phải chịu tổn thất khổng lồ.

“Hình đạo trưởng, lần này là Linh Lung cung chúng ta hiểu lầm nàng, thả người đi.” Giọng nói của Băng phu nhân vô cùng ngang ngược, nhưng những người đứng đó lại không có ai dám phản bác.

Rất nhiều người trong số họ thậm chí còn không hiểu tại sao, Băng phu nhân chỉ nghe Hoa Liên nói mấy câu đã thả nàng, còn công khai thừa nhận là Linh Lung cung sai.

“Băng phu nhân, chuyện này…” Lão đạo kia có chút do dự.

“Thả người!”

“Nếu Băng phu nhân đã nói là hiểu lầm, vậy thì thả nàng đi.”

“Hoa Liên, vấn an sư phụ ngươi giúp ta.” Sau khi Băng phu nhân nói những lời này, thanh âm cũng biến mất. Hoa Liên hiểu, mình đã bị một nhân vật đứng đầu Tu Chân giới ghi nhớ, đây cũng chẳng phải hiện tượng tốt đẹp gì.

Hoa Liên cứ thế được thả, có khả năng không? Kẻ ngu mới tin được.

Nàng dám khẳng định, chỉ cần mình rời khỏi chỗ này, mạng sẽ chẳng còn. Nữ nhân Linh Lung cung từ xưa đến nay lòng dạ vẫn hiểm độc, có thể thấy rất rõ qua Thương Tình. Thương Tình vốn định quang minh chính đại mượn tay Thiên Phạt đường giết mình, còn không cần phải đắc tội Niết Thiên, bây giờ đột nhiên lại trật khỏi lộ tuyến, như vậy, tiếp đó nàng ta sẽ ám sát.

Dù sao, chỉ cần nàng chết, hồn phi phách tán, ai dám nói là người của Linh Lung cung làm chứ.

Biết rõ rời khỏi nơi này sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu người ta đã thả mình rồi, nàng cũng không thể ở lại đây được. Hoa Liên có chút do dự, không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ.

Đúng lúc này, đột nhiên có một người mặt đầy hoảng sợ cưỡi phi kiếm xông vào đại điện, Hình đạo trưởng lạnh mặt, ngón tay điểm giữa không trung một cái, người nọ lập tức rớt từ trên phi kiếm xuống.

“Ai cho phép ngươi xông vào!” Hôm nay vốn định mua thể diện cho Linh Lung cung một lần, ai ngờ Băng phu nhân lại ăn nói chẳng khách khí như vậy, cố tình lão còn phải cười mà hùa theo, trong lòng lão vui vẻ được mới là lạ.

“Bẩm Đường chủ, người của Yêu, Yêu, Yêu tộc đã bao vây nơi này.”

“Ngươi nói cái gì?!” Hình đạo trưởng cả kinh, lập tức đứng dậy.

“Là Hồ tộc, Hồ Hoàng tự mình dẫn người đến, nói là nếu như không thả Hoa Liên, thì hôm nay, đừng ai rời khỏi đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui