Ngự Phồn Hoa

Mùa xuân năm Nguyên Hi thứ tư, thời tiết rõ ràng là không an phận.

Tấn Minh Đế bất chấp sự phản đối của các đại thần trong triều, khăng khăng xuất chinh Hung Nô. Bộ binh, bộ hộ khẩn cấp điều động binh lực trong phạm vi cả nước, gom góp lương thảo, trong vòng một tháng phải điều phái được hai mươi vạn tinh binh, nhưng bề ngoài nói là năm mươi vạn, ngự giá thân chinh.

Hoàng đế chỉ mới tự mình chấp chính được hai năm, nhưng lại đánh bạo tấn công lớn như vậy, cũng là bởi vì năm Nguyên Hi thứ ba, Tấn quân đại phá Hung Nô ở biên quan. Giằng co ở phía bắc Trường Thành nửa năm, chiến dịch lớn nhỏ mấy chục màn, không một lần bại, Ninh Vương Giang Tái Sơ khi đó đảm nhiệm chức Tổng đốc Ninh ở biên quan, nổi danh khắp thiên hạ. Với danh hiệu dũng mãnh đó, kỵ binh Hung Nô từ đó nhìn thấy Ninh Vương liền lui lại trăm dặm, binh lính thậm chí còn âm thầm gọi hắn là “Qua mục hoằng”, ý là “Hắc Tu La”. Hoàng đế chính là muốn mượn oai trận chiến này, dẫn đại quân hoàn toàn dẹp tan nạn Hung Nô.

Kinh thành, ngự thư phòng.

Sau khi tan triều, vị Hoàng đế trẻ tuổi chỉ để lại vài người.

Thượng thư sáu bộ và trọng thần trong triều đứng đó hiển nhiên chẳng có gì lạ, ngự giá thân chinh cần bộ binh huy động binh lực cả nước, mà toàn thể bộ hộ bận bịu hơn một tháng nay, vẫn đang lo điều phối lương thảo. Nhưng mà có một người tuổi còn trẻ vẫn lẳng lặng đứng giữa bọn họ, quan phục trên người chứng tỏ vị này là quan lục phẩm, khí phách to lớn giữa nhóm đại quan nhất phẩm, lai lịch và phẩm chất đều ngang ngửa nhau. Hắn đứng cách xa Hoàng đế một chút, thân hình thẳng tắp, khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã, nét mặt cực kỳ nghiêm nghị.

Binh bộ Thượng thư Cảnh Tuấn đang trao đổi với Hoàng đế, phái những đội quân tinh nhuệ làm quân dưới trướng của Hoàng thượng, “… Vậy thì điều kỵ binh Liêu Đông nhập quan…”

Lời còn chưa dứt, một giọng nói trong trẻo dễ nghe đã bắn thẳng tới.

“Bệ hạ, kỵ binh Liêu Đông không bằng Thần Sách quân.”

Trong ngự thư phòng yên lặng một cách kỳ lạ, nhất thời không ai dám mở miệng, mãi cho đến khi Hoàng đế thản nhiên nói: “Hạo Hành, kỵ binh Liêu Đông đóng ở biên tái (1) hơn trăm năm, Thần Sách quân mặc dù đánh thắng mấy trận, nếu nói sĩ khí và thực lực, vẫn là không thể nào chống lại.”

(1) biên tái: chốt hiểm yếu ở vùng biên cương

Nét mặt Nguyên Hạo Hành vẫn không thay đổi: “Kỵ binh Liêu Đông tuy nổi danh nhiều năm, nhưng dù sao cũng chỉ mới tác chiến với người Kim ở quan ngoại. Phương thức tác chiến của người Kim và người Hung Nô khác xa nhau, nay bệ hạ thân chinh dẹp loạn Hung Nô, Thần Sách quân biết rõ chiến pháp của quân địch…”

“Được rồi, Thần Sách quân từng thắng Hung Nô, trẫm rất rõ ràng.” Hoàng đế có chút không vui ngắt lời hắn, lập tức chuyển sang đề tài kế tiếp.

Mặc dù bị Hoàng đế trách cứ, Nguyên Hạo Hành vẫn không hề chán nản, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, khuôn mặt thanh tú lướt qua chút thất vọng, hắn biết rõ suy nghĩ thật sự của Hoàng đế. Không muốn mang theo Thần Sách quân, thứ nhất là chứng minh Ninh Vương có thể làm, Hoàng đế cũng có thể làm được; thứ hai, chỉ sợ Hoàng đế không thể nào tín nhiệm đám người cho chính tay Ninh Vương tự mình huấn luyện…

Mãi cho đến đêm khuya, buổi nghị triều cuối cùng cũng giải tán. Lại bộ Thượng thư, đồng thời là nhà thông thái bậc nhất Vương Đình đi tới bên cạnh Nguyên Hạo Hành nói khẽ: “Người trẻ tuổi, hôm nay thật sắc sảo.”

Nguyên Hạo Hành dừng bước một chút, nhìn về phía lão nhân, khẽ lắc đầu: “Chỉ cần không thẹn với lương tâm.”

Lão nhân cũng nhìn hắn, cười cười nói: “Nếu không phải là ngươi, nói ra câu đó đã sớm bị tước quan bỏ tù.”

Nguyên Hạo Hành giật mình, nhìn quan phục trên người, đột nhiên cười khổ.

Lúc này Nguyên Hạo Hành và thánh thượng hãy còn không biết quyết định quan trọng này lại ảnh hưởng trầm trọng đến vận mệnh Tấn triều. Mà mười mấy năm sau nhìn lại hết thảy, vị này được đời sau gọi là hắc y Tể tướng danh thần thiết huyết, lại chỉ nhớ rõ một đêm kia, những đốm nhỏ quỷ dị ở hoàng thành lóe lên giữa trời, mơ hồ khiến người ta bất an.

—–

Hoàng đế chậm rãi đưa tay, Nghiên phi cẩn thận dịu dàng thay triều phục cho hắn, hai tay vẫn còn đang vòng qua hông hắn, đột nhiên cằm nàng bị hắn hung hăng bắt lấy.

Nghiên phi cả kinh, ngước mắt nhìn thiên tử.

Môi mỏng, mắt phượng, lông mi dài… kỳ thật dáng dấp hắn thật sự rất giống người nọ, chỉ là thần sắc ẩn chưa trong đôi mắt này hoàn toàn khác xa người nọ. Hắn hung ác và tàn nhẫn hơn người kia, lúc nào cũng tỏa ra khí thế bức người.

Hoàng đế giữ lấy cằm mỹ nhân, hung hăng nói: “Một tên quan lục phẩm lại dám nói chuyện với trẫm như thế, Nguyên gia các người thật đúng là lớn mật.”

Nghiên phi giật mình, giãy khỏi tay Hoàng đế, quỳ xuống, khẩn thiết nói: “Nhất định là lời của huynh trưởng thần thiếp lại đi quá giới hạn, xin Hoàng đế bệ hạ thứ tội.”

Hoàng đế nhìn chằm chằm chiếc gáy trắng như tuyết của nàng, nét mặt âm tình bất định, đột nhiên nói: “Hắn kiên trì muốn trẫm mang theo Thần Sách quân, còn nàng? Có phải còn muốn cả người kia hay không?”

Vẻ mặt Nghiên phi vốn điềm tĩnh đột nhiên trắng bệch, nhưng nàng chỉ cắn chặt môi, không nói được một lời.

Hoàng đế cười lạnh mấy tiếng, trong lòng nổi lên sát ý, nhưng con cháu hoàng thất xưa nay vẫn ngấm ngầm chịu đựng và âm độc, khiến cho hắn vẫn chưa thể bật ra ham muốn. Hắn biết, bản thân mình lúc này không thể động thủ.

Nguyên Hạo Hành tuổi còn trẻ đã vang danh khắp thiên hạ, sau khi chiết quế (2) thì được thăng quan, đầu tiên vạch tội Dương Văn, Dương Các khuynh quyền, sĩ tử trong thiên hạ liên danh giúp đỡ, cuối cùng phải khiến hắn lật đổ Dương Văn Dương Các.

(2) chiết quế: giành được thứ hạng cao nhất trong một kì thi. Khoa cử ngày xưa thường tổ chức vào mùa thu, vừa dịp hoa quế nở nên thường ví việc bẻ quế, chiết quế như đậu Trạng Nguyên.

Có thể làm được những chuyện này, cũng không hẳn là dựa vào may mắn, mà sau lưng Nguyên gia là một thế lực vô hình khiến người ta e ngại. Từ lúc Tấn triều khai quốc đến nay, một văn một võ hai tập đoàn thế lực lớn, quan võ làm cảnh, quan văn là nòng cốt, kéo dài đến bây giờ. Phụ thân Nguyên Hạo Hành là Quốc Tử Giám Tế tửu (3). Tuy nói là chức vụ này không có thực quyền, nhưng môn sinh Nguyên gia trải rộng khắp thiên hạ, Nguyên Hạo Hành đứng đầu đám sĩ tử trẻ tuổi, càng được nhiều người ủng hộ.

(3) Tế tửu: một chức quan thời phong kiến trong Quốc Tử Giám, tương đương với Hiệu trưởng trường đại học bây giờ

… Phụ hoàng, đây cũng là điều năm đó người sợ hãi sau khi mình chết, Giang Tái Sơ sẽ không còn ai để dựa vào, mới chỉ hôn Nguyên Vi Nghiên cho hắn?

Đáng tiếc, nữ nhân, Nguyên gia, thậm chí là thiên hạ, toàn bộ đều là của ta.

Trên mặt Hoàng đế lộ ra ý cười u ám, hắn vươn tay đỡ lấy Nghiên phi đang lạnh run: “Việc này không liên quan đến nàng, nàng đang có thai, đứng lên đi.”

—–

Lúc này dinh phủ của Chuyển vận sứ Cẩm Châu đã được tu sửa, đổi mới hoàn toàn, Giang Tái Sơ mới nhậm chức, đã ban bố ý chỉ của triều đình, thuế khóa đất Thục từ mười ăn một đổi thành năm ăn một. Thục Hầu tiếp chỉ, nhưng sau một lúc lâu vẫn không đứng dậy, chỉ thở ra mấy ngụm khí lạnh: “Điện hạ, Hàn gia ta nhiều thế hệ trấn thủ đất Thục, đất Thục tuy là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, triều đình cũng chưa bao giờ thu thuế nặng như vậy.”

Giang Tái Sơ hơi nhắm mắt lại, tựa như không hề nghe thấy: “Hầu gia, tiếp chỉ đi.”

Hay tay lão Hầu gia khẽ run, nhưng trước sau vẫn không nhận lấy, chỉ nói: “Chiết Giang là nơi giàu có và đông đúc, thuế khóa từ trước đến nay vẫn ngang bằng đất Thục, xin hỏi Ninh Vương, Hoàng đế tuy là ngự giá thân chinh, nhưng có sửa lại thuế má bên đó không?”

Giang Tái Sơ xoa ấn đường, thấp giọng nói: “Thuế má nặng nề, bổn vương làm sao không biết. Chỉ là thời kì chiến tranh, đợi thiên tử ngự giá trở về thì sẽ miễn trừ.”

“Kêu ca ầm ĩ như vậy, điện hạ lại làm thế nào?”

Giang Tái Sơ rũ mắt, sau một lúc lâu, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Trước khi tới đây, bệ hạ từng cho ta điều binh đến Xiêm Thiểm. Hầu gia, bổn vương cũng không muốn đi tới nước này. Muôn dân há có thể làm trái.”

“Hoàng đế quả nhiên là muốn nơi này đến một giọt cũng không dư thừa.” Thục Hầu tiếp nhận ý chỉ kia, nhẹ giọng nói, “Thuế khóa này đắc tội quá nhiều người, để cho ta gánh chịu vậy. Chỉ mong là sau khi bệ hạ thân chinh trở về sẽ thương tiếc tiền của người dân đất Thục ta… Muôn dân há có thể làm trái.”

Duy Tang vì chuyện này mà nổi giận đùng đùng chạy tới quý phủ của Chuyển vận sứ, “Hoàng đế muốn đánh trận, bắt huynh trưởng ta làm con tin, còn đánh thuế nặng năm lấy một, hắn… hắn đây là không xem người dân đất Thục ta là người sao!”

Chỉ là Giang Tái Sơ không ở Cẩm Châu, lệnh thuế mới đã ban bố, quả nhiên kêu thán nổi lên bốn phía, hắn cũng khó mà yên lòng.

“Giang Tái Sơ biết rõ hai năm qua đất Thục gặp hạn hán lũ lụt tai ương không ngừng, vậy mà còn nối giáo cho giặc như vậy.” Duy Tang nắm chặt quyền, nói không nên lời, không biết là đang tức giận Hoàng đế hay là Ninh Vương.

Cảnh Vân thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tức giận đến đỏ bừng, từ tốn nói: “Quận chúa, nếu người biết trước khi bọn ta đến đây, triều đình đã định thuế khóa của đất Thục là bốn lấy một, là do điện hạ đổi thành năm lấy một, có lẽ sẽ không căm hận ngài ấy như vậy?”

Duy Tang giật mình: “Tên Hoàng đế kia biết rồi chứ?”

“Hoàng đế xuất quan rồi, nhất thời không quản được.” Cảnh Vân rũ mắt, che giấu vẻ buồn rầu, “Nếu có thể thắng trận trở về thì tốt, nếu thất bại, chỉ sợ điện hạ còn mắc thêm tội không tận sức giám sát việc vận chuyển lương thảo.”

Duy Tang trầm mặc, bỗng nhiên cảm thấy vị Vương gia Đại Tấn vương triều, đệ đệ của đương kim Hoàng đế, cuộc sống cũng thật quá khó khăn.

“Cảnh Vân, ngươi luôn nói nữ hài tử Trung Nguyên xinh đẹp, vậy mỹ nữ kinh thành rốt cuộc là như thế nào?” Duy Tang chuyển đề tài, cẩn thận hỏi.

Cảnh Vân liếc nàng một cái, thấy đuôi lông mày khóe mắt nàng đều ra vẻ tò mò, nhịn không được cười lên một tiếng: “Lần sau đi xem chẳng phải sẽ biết sao?”

“Ấy, kinh thành đệ nhất mỹ nhân thì sao?”

Nói vòng vo như vậy, thì ra là hỏi cái này.

Cảnh Vân hơi có chút xấu hổ, ậm ờ nói: “Kinh thành đệ nhất mỹ nhân? Sao ta chưa bao giờ nghe nói?”

“Đệ nhất mỹ nhân không phải là Nguyên gia tiểu thư sao?” Duy Tang không tính buông tha hắn, hỏi tiếp, “Nàng thật sự xinh đẹp như lời đồn sao?”

Cảnh Vân không lập tức nói tiếp, hắn tất nhiên là biết ý đồ của Duy Tang khi hỏi như vậy, nhưng lại không có cách nào đáp trả.

Bởi vì, vị Nguyên tiểu thư này, từng là thê tử tiên đế chỉ hôn cho Ninh Vương.

Bây giờ, nàng chính là Nghiên phi đang mang long duệ của Hoàng thượng.

Cái này nói như “Huynh đoạt đệ thê” trong bí văn của hoàng gia thì không dễ nghe lắm, nhưng cả thiên hạ đều biết, hắn tuy biết sự phức tạp trong đó, cũng không dám nhiều lời.

May mà lú này Giang Tái Sơ đã trở lại.

Chắc là vì biết rõ Gia Hủy quận chúa đang ở quý phủ, bước chân Ninh Vương có vẻ dồn dập. Lúc nhìn thấy Duy Tang, khóe môi hắn khẽ cong lên: “Quận chúa sao lại tới đây? Hầu gia biết không?”

“Cha ta bây giờ không quản ta nữa.” Duy Tang mắt sắc, thấy quan bào trên vai hắn lẫn tí bùn, nhịn không được hỏi, “Huynh bị ngã sao?”

Hắn phớt lờ đi: “Để ta đi đổi xiêm y.” Thân ảnh thon dài đi tới nội đường, chợt xoay người lại nói, “Duy Tang, dùng bữa tối ở quý phủ nhé?”

“A… Được.” Duy Tang lên tiếng, quay đầu lại liếc Cảnh Vân một cái, hai bên nhìn nhau nhưng chỉ thấy mây đen nặng nề trong đáy mắt.

Chỉ cần triều đình giữ lại chút hi vọng, dân chúng đất Thục có thể ngoan cường, cần cù lao động, thậm chí có thể gọi là “nhẫn nhục chịu đựng”. Mà lúc này đây, Giang Tái Sơ làm khâm sai của triều đình, mới nhậm chức Chuyển vận sứ đã bị dân chúng ném uế vật lên người, có thể thấy quần chúng cực kỳ phẫn nộ. Còn nữa, nếu đổi thành tiền nhiệm Chu Cảnh Hoa, chỉ sợ sẽ không buông tha mà bẩm báo với triều đình, lúc đó đất Thục còn tróc thêm một lớp da nữa.

A, bản thân Duy Tang cũng biết, đây chính là mâu thuẫn tôn tại giữa nàng và hắn.

Biết rõ hắn thay mặt triều đình đến bóc lột, nhưng cũng biết chủ ý của hắn không phải như vậy, chuyến này là do hắn bị ép tới.

Bởi vậy, cho dù nàng muốn nổi giận với hắn, cũng cảm thấy chính mình đang cố tình gây sự.

Trong lòng nàng đang rối rắm, lại thấy Ninh Vương điện hạ sau khi tắm rửa thay y phục đã đi ra . Mái tóc đen như mực được lau qua loa, buông xõa ở sau lưng, trên người ướt sũng mang theo mùi hương dễ chịu, mày kiếm mắt sáng, dường như là nàng chưa bao giờ gặp qua một người trẻ tuổi thanh nhàn biếng nhác như vậy.

Có lẽ là nhận thấy mình nhìn chăm chú quá lâu, Duy Tang giãn tròng mắt, tùy tiện uống một hớp nước trà rồi hỏi: “Phải tăng thuế sao?”

“Năm trước năm nay hạn hán không ngừng, ta đi nhiều thôn xóm, từng nhà ngay cả ăn cháo trắng cũng khó khăn.” Giang Tái Sơ trầm ngâm nói, “Ta sẽ tự mình giải thích với bệ hạ, có thể bớt được phần nào thì bớt.”

“Hoàng đế sẽ không nghe huynh đâu.” Vẻ mặt Duy Tang u sầu, “Nhưng phải thế nào mới tốt?”

Hắn thò người ra đi, ngón tay nhẹ nhàng búng trán Duy Tang một cái, bình tĩnh cười nói: “Ta tự có biện pháp.”

Người hầu làm hai ba món ăn đơn giản, vừa bưng hai bát mì tới, Duy Tang nhìn quanh: “Cảnh Vân đâu?”

“Ta sai hắn đi làm một chuyện.” Giang Tái Sơ thần sắc tự nhiên, “Chúng ta ăn trước đi.”

Mới gắp một tí, Giang Tái Sơ bình thản nhìn cô gái bên cạnh, đột nhiên nói: “Nghe nói con của Thượng Cảnh Hầu đã đến tuổi lập gia thất, Thượng Cảnh Hầu đang tìm kiếm tiểu thư con nhà quan lại thích hợp.”

“Thượng Cảnh Hầu bá bá qua lại rất thân thiết với cha ta.” Duy Tang thuận miệng nói, “Thượng huynh ta cũng có quen biết.” Nàng ngẩng đầu một cái, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Giang Tái Sơ, bỗng nhiên hai má ửng hồng, lắc đầu nói, “Nhưng mà ta cũng không biết mấy chuyện huynh nói.”

Hắn vốn chỉ muốn thăm dò một tí, thấy nàng phản ứng như thế, trong lòng bỗng nhiên rạo rực.

“Giang Tái Sơ, huynh cũng đã đến tuổi thành thân, vậy huynh… có người thích rồi sao?” Kỳ thật Duy Tang cũng không biết mình lại can đảm như vậy, lại nói ra chuyện này.

Có lẽ… có lẽ là vì buổi chiều ở quý phủ nghe thấy phụ thân nói chuyện trong kinh thành, nàng mới biết được hắn từng có một hôn phối vô cùng tốt… vị hôn thê là đệ nhất mỹ nhân Nguyên gia tiểu thư, hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ.

Chính là ý trời trêu người.

Vốn tưởng rằng hắn ở trên sa trường công thành danh toại, trở về liền có thể cưới giai nhân, cuối cùng nàng lại vào thâm cung nội viện, hắn thì chán nản bị cách chức, đày đến nơi này.

Đôi đũa trong tay Giang Tái Sơ dừng một chút, dường như không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, bất quá là binh đến tướng chặn, giọng nói trầm ổn mà nghiêm túc, hắn gằn từng chữ: “Trước khi đến Cẩm Châu thì không có; nhưng đến đây lại gặp.”

“Hả?” Duy Tang giật mình, mới hiểu được lời hắn nói, hai má càng thêm đỏ hồng như tôm luộc, hoàn toàn mất đi vẻ nhanh mồm nhanh miệng thường ngày, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.

Bình thường hắn nhìn nàng ôn hòa ấm áp, mà lúc này ánh mắt đó lại cất giấu tình cảm sục sôi dâng trào, đoán chừng là sợ nàng bị dọa mà cự tuyệt, mơ hồ còn mang theo chút thấp thỏm lo sợ.

Cho dù là thiếu nữ họat bát nhất, to gan nhất đất Thục, lúc này trong đầu nàng đều trống rỗng, thật vất vả mới nghẹn ra được một câu, lại thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình. Nàng nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng nhất của chính mình: “Vậy huynh đến hỏi cha ta đi.”

Vị Tu La ngập tràn sát khí trên chiến trường, trong nháy mắt ngón tay trở nên mềm mại, hắn chỉ cảm thấy cả đời này chưa bao giờ trút được gánh nặng như vậy, chỉ một chữ nhưng lại có trọng lượng như lời hứa hẹn của thiên quân: “Được.”

Lúc này Duy Tang tựa như con nai con, mối tình đầu của cô gái trẻ, ý trung nhân cũng chung tình với mình, có lẽ là chuyện tốt đẹp nhất trên đời. Nàng luôn cho là, chỉ cần phụ thân đáp ứng, trên thế gian này sẽ không có gì có thể ngăn cách được nàng và hắn.

Nhưng khi đó, nàng cũng không biết, kẻ thống trị nắm giữ hết thảy trong cõi u minh , không phải hai người bọn họ, còn có vị Hoàng đế xa xa ở kinh thành, ngày ngày bị nàng oán giận, lại chưa bao giờ gặp mặt, còn có thiên hạ này, ngàn vạn con dân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui