Ngự Phồn Hoa

Cố Nguyên liếc hắn một cái, không dám lộ ra chút bất mãn nào, chỉ đành nói nhỏ: “Hơn nữa, sao ngài cứ phải gạt Bùi đại nhân thế chứ?

Đương kim Thái tử điện hạ của Tấn triều Giang Kiến Hằng liếc nhìn thị vệ trưởng, “Ngươi gọi hắn là đại nhân để làm gì? Hắn chỉ là một tên lục phẩm, mà ngươi là tam phẩm.”

Cố Nguyên cười khổ trong lòng, một người có thể khiến cho Thái tử điện hạ nhìn với con mắt khác như vậy, hắn làm sao không dám cẩn thận?

Giang Kiến Hằng tất nhiên không biết ý nghĩ của thuộc hạ. Hắn tin tưởng Cố Nguyên mấy năm nay vẫn đi theo mình, nhưng mà một mình Bùi Thiển Dư đi Liễu Y Hạng… Hắn cuối cùng vẫn quay đầu ngựa, thẳng tiến chạy về hướng đông bắc.

Áo khoác đen ở sau tung bay như giao long, dọc theo đường đi, hắn cũng không che giấu hành tung, có binh sĩ tuần tra ban đêm ra sức ngăn cản, vừa nhìn thấy lệnh bài trong tay Cố Nguyên thì lập tức im miệng, lặng lẽ tránh sang một bên. Mãi cho đến khi đến Liễu Y Hạng, hắn tung người xuống ngựa, tiện tay ném cương ngựa cho thị vệ rồi đi vào trước.


Tuyết bay lả tả giữa không trung, Bùi Thiển Dư quả nhiên đưa lưng đứng đó, trên người chẳng qua chỉ là áo bào và áo tơi, dường như là có chút lạnh, hai tay ôm ở trước ngực, nhưng lại nhìn chằm chằm giao lộ duy nhất kia, không nhúc nhích gì cả.

Trái lại, Giang Kiến Hằng nở nụ cười, cũng dừng bước, nhìn một hồi lâu mới lạnh lùng nói với Cố Nguyên: “Đi xem một chút, ‘hắn’ thật sự nghĩ mình là đàn ông.”

Cố Nguyên nào dám xen vào, cúi đầu không nói.

“Trong Liễu Y Hạng nhiều người lẫn lộn như vậy, ngươi lại ở đây nhìn nàng.” Giang Kiếm Hằng lạnh mặt, “Còn có, việc sát hạch của Lại bộ năm nay đã kết thúc rồi chứ?”

“Hôm trước đã kết thúc rồi. Vẫn còn đang chỉnh lý, chưa có trình lên.”

Ngũ quan của Thái tử điện hạ Tấn triều khôi ngô tuấn tú dường như muốn kết thành băng: “Ngày mai để cho bọn họ đưa tới Đại Lý Tự trước. Ta cũng muốn xem, chỉ bằng một mình nàng liều mạng như vậy có thể làm nên chuyện gì.”

Tác giả có đăng trên Weibo cá nhân vài đoạn nho nhỏ của cặp đôi Giang Kiến Hằng và Bùi Thiển Dư này. Mình trích 2 đoạn dễ thương nhất ra:

Trích đoạn số 1:


Thục Hầu Hàn Đông Lan mở tiệc chiêu đãi các quan viên đất Thục, khích lệ Bùi Thiển Dư mấy câu, khiến cho xuân tình của Bùi Tự Chính tùm tùm nhảy loạn. Thái tử điện hạ đứng rình coi ở đằng xa, hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài. Sau đó Bùi Thiển Dư vô cùng cao hứng mà nói cười với “thần tượng”, nói được bốn câu, Thái tử điện hạ nghiêng đầu qua chỗ khác, khinh bỉ trong lòng, nếu không phải thấy ngươi cực khổ, bổn vương cố tình sắp xếp cho Thục Hầu nói chuyện với ngươi, ngươi cho là sẽ có người để ý đến ngươi sao…

Trích đoạn số 2:

Thái tử điện hạ: Gả cho ta đi!

Bùi Thiển Dư: Gả cho ngươi thì ta không thể tra án nữa!

Thái tử điện hạ: Sao lại không thể tra nữa? Nàng có thể giúp ta tra xem con chim khổng tước trong ngự hoa viên kia chết như thế nào, còn có chuyện ma quái ở dịch đình rốt cuộc là quỷ hay là có người cố tình dọa người. À, nội thị của ta hôm qua còn bị trộm bảy lượng tiền tư, nàng cũng giúp hắn tra một chút…


Bùi Thiển Dư: … *giận*

Về tên truyện

Như mình đã nói ở cuối chương 46 cũng như trong phần giới thiệu của tác giả, ba từ “Ngự phồn hoa” trích trong câu “Thừa quân thâm ý vô dĩ báo, vọng quân thử sinh ngự phồn hoa” của Duy Tang gửi cho Tái Sơ. Vì mình không tìm được từ thuần Việt nào thể hiện trọn vẹn đại ý của ba từ này nên để nguyên. “Ngự” thường chỉ những việc liên quan đến vua (ngự giá, ngự liễn,…), còn “phồn hoa”, mình xin trích lại bình luận của một độc giả trên trang web Dangdang – một trong những trang web bán sách online lớn nhất Trung Quốc như sau:

“Dưới sự ra sức đề cử của người bạn thân, tôi đã mua quyển sách này, thời gian ở không hai ngày cuối tuần đều dâng hiến cho nó. “Ngự Phồn Hoa”, cái gọi là phồn hoa, trong lòng của mỗi người đều có sự giải thích của riêng mình, không ai giống ai cả. Đối với Hàn Duy Tang mà nói, khi nàng còn là tiểu Quận chúa không rành thế sự, không buồn không lo ở đất Thao (Thục), phồn hoa chính là sự quý mến Giang Tái Sơ thuở ban đầu, mà khi nàng nước mất nhà tan, vì con dân đất Thao mà lợi dụng Giang Tái Sơ, sau khi khiến cho chàng trở thành tội nhân thí huynh giết đế mà phản lại triều đình, phồn hoa trong lòng nàng chính là Giang Tái Sơ quân lâm thiên hạ. Mà Giang Tái Sơ, phồn hoa của chàng vĩnh viễn đều là sự tâm tâm niệm niệm, yêu sâu đậm, hận cay đắng Hàn Duy Tang. Vì phồn hoa trong lòng mỗi người bọn họ, chàng khổ tâm bày kế ba năm, ép nàng xuất hiện, dùng an nguy của người thân nàng quan tâm nhất, dùng sự tằng tịu nhất thời, dùng lời ác độc nghĩ một đằng nói một nẻo mà mài mòn nhuệ khí của nàng, đạp lên tự tôn của nàng, bẻ gãy đôi cánh của nàng, giam cầm nàng bên người. Mà nàng thì bảo sao nghe vậy, thận trọng đi theo chàng, bày mưu tính kế cho chàng, giúp chàng xông pha chiến trận, đoạt lấy thành trì, chống lại Hung Nô. Mãi cho đến phút cuối, nàng lại sử dụng mê tâm cổ, khiến cho Giang Tái Sơ tự tay bắn tên vào ngực mình… Cuối cùng, Giang Tái Sơ đứng trên vạn người, có thể nói là ngồi trên đỉnh phồn hoa. Song, đã không còn Hàn Duy Tang, trái tim chàng trở thành một mảnh hoang vắng. Cám ơn tác giả đã để cho đoạn kết của câu chuyện nhìn như bi kịch này xoay chuyển, kết thúc trong sự thịnh thế phồn hoa một nhà ba người đoàn tụ sau năm năm. Cho bọn họ, cho cuộc đời viên mãn này, với tôi, không còn gì để tiếc nuối nữa.”

- HẾT -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận